Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 15

Chương 15 - Giờ thứ 5, hành lang tầng 4

"Lộ Hà! Lộ Hà!" Cậu đã kịp phản ứng, bắt đầu đập cánh cửa đã nóng hôi hổi.

Bên kia cánh cửa truyền đến tiếng ho khan trầm đục.

"Lộ Hà!" Tôn Chính lại duỗi tay muốn kéo nắm cửa, bị nóng đến mức rụt về, cắn răng, cố cầm lấy nắm cửa nóng bỏng, nhưng làm thế nào cũng không vặn ra được.

Cậu lại nghiêng người dùng cơ thể tông cửa, cánh cửa dường như hơi rung lên, nhưng không mở.

Bốn phía là bóng tối vô tận, chỉ có thanh âm ván cửa rung lên, vang vọng khắp hành lang tầng 4.

Làm sao bây giờ?

Giờ phút này trong tim cậu chụp lên một lớp khói mù gần như tuyệt vọng.

Lộ Hà làm sao đây? Sao lại chỉ mỗi mình tôi ra được?

"Lộ Hà, anh nghe tiếng tôi nói không?!" Tôn Chính dùng hết sức lớn tiếng kêu lên.

"Lớn tiếng như vậy...Đương nhiên nghe được." Bên trong truyền đến thanh âm một người, còn giống như đang trêu chọc, nhưng có vẻ kiệt sức.

"Anh chờ chút, tôi nghĩ cách làm cửa mở!" Tôn Chính nghe giọng của Lộ Hà, đã hơi an tâm một chút.

"Sao lúc này đầu óc cậu lại không dùng tốt nữa rồi, Tôn đại cao tài sinh." Người bên trong dường như cũng đang dán lên cánh cửa nói chuyện.

Tôn Chính cũng dán lên cửa: "Anh nói gì? Có ý gì?"

Lộ Hà dường như đang ở bên trong gõ lên cửa, Tôn Chính đã cảm nhận được vị trí của anh, xem ra là đang nằm sấp, Tôn Chính vì vậy cũng ngồi xổm xuống.

"Cậu có chơi trò chơi không?"

"Cái gì?!" Tôn Chính vừa vội vừa tức, lúc này rồi, Lộ Hà còn nói tào lao gì chứ.

"Chúng ta bây giờ, thật giống như hai người tiến vào thế giới trò chơi, tất cả xung quanh này...Khụ khụ...Chúng ta mò được, chạm được, thoạt nhìn dường như đều là thực thể...Nhưng kỳ thật, đều không phải..." Nghe thanh âm Lộ Hà nói chuyện, dường như muốn nói cũng trở nên càng ngày càng gian nan.

Tôn Chính không có tâm trạng nghe anh ta nói nhảm nữa, nhìn quanh trái phải, muốn tìm gì đó để mở cửa, nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng tối sâu thẳm của hành lang tầng 4, giống như tâm trạng cậu giờ phút này từ từ chìm xuống.

"Cậu hãy nghe tôi nói," Lộ Hà ở bên trong vỗ vỗ cánh cửa, tựa hồ nhìn thấu tâm tư hiện giờ của Tôn Chính, "Chúng ta đã vào huyệt, một khi ở trong thời gian đặc biệt, bất cứ chuyện quá khứ nào cũng sẽ bắt đầu tái diễn, chúng ta tiếp xúc được, chứng kiến được, đều là dạng quá khứ, quá khứ không mở được cửa, tương lai vĩnh viễn cũng sẽ không mở được nữa, người quá khứ sẽ xuất hiện, sẽ càng không ngừng không ngừng xuất hiện ở chỗ này, gặp phải rồi, thì xem như xui xẻo thôi, cho nên..."

"Cho nên cánh cửa này sẽ không mở ra được sao?" Tôn Chính nổi giận đùng đùng nói, "Tôi không biết anh ngay từ đầu lấy đâu ra lý luận cổ quái kia, tôi sẽ đi tìm dụng cụ mở cửa ngay, anh cố chịu chút!"

Nói xong cậu liền đứng dậy.

Lộ Hà ở bên trong dường như cũng nóng nảy, dùng hết sức lực đập cửa: "Cậu đừng có chạy lung tung!!"

Tôn Chính giả vờ không nghe thấy, lòng như lửa đốt muốn tìm biện pháp mở cửa, ngực kịch liệt phập phồng.

Tối đưa tay không thấy được năm ngón, quả thực có một loại ảo giác hoảng hốt, không biết mình có phải đang đứng trong một hành lang thật hay không, hay đang đứng trong đồng hoang nguyên thủy nhất, chỉ cảm thấy dòng chảy ngầm xung quanh bắt đầu khởi động.

Ngoại trừ không nhìn thấy, vẫn là không nhìn thấy.

Không khí tràn ngập cảm giác mát lạnh khiến thần kinh cậu hoàn toàn căng chặt.

Cậu phải đi đâu tìm, cậu phải làm thế nào giúp Lộ Hà thoát ra?

Nếu...nếu, Lộ Hà không ra được, thì làm sao đây?

Cậu quả thực không dám nghĩ tiếp.

Vẫn không chịu tiếp nhận hiện thực, giờ phút này cậu bị một loại sợ hãi và mê man trước nay chưa từng có bao phủ.

Tất cả những việc này đều vượt khỏi phạm vi nhận thức của cậu.

"Chính..." Trong cánh cửa lại truyền đến thanh âm của Lộ Hà, "Cậu hãy nghe tôi nói, đừng tắt đèn pin, tìm đến chỗ an toàn kế tiếp...Có thể đi ra ngoài một người hay một người...Ngàn vạn lần đừng chạy lung tung..Không biết sẽ gặp phải cái gì...Cậu nghe thấy không?"

Tôn Chính cố gắng bình tĩnh hít thở, siết chặt hai đấm, cất bước đi lên, tiến về hướng sâu bên trong hành lang.

Lộ Hà tựa ở cạnh cửa, cảm thấy da dường như đã bị nung đến nứt nẻ, hô hấp cũng dồn dập hẳn. Song ngoài cửa đã mất âm thanh.

Anh không biết Tôn Chính có nghe được câu cuối cùng anh nói không.

Tôi không ra được nữa rồi...Cậu phải lo chạy thoát đi đó...

Chỉ có chính anh biết một khắc cuối cùng tại sao mình không thể ra ngoài. Anh phản ứng nhanh nhất, đẩy Tôn Chính ra ngoài trước, mình đã quên nhắm mắt.

Một khắc kia, bước chân của anh đã bị dính cứng, cuối cùng không bước ra được, làm sao có thể bước được qua "thứ kia"?

Anh nói được mình đã nhìn thấy gì, tay phải vẫn không ngừng run rẩy. Lưu Quần Phương đẩy cửa vào?

Anh biết tiếp tục bị nhốt ở đây, cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng kia.

Bọn họ chẳng phải cũng từng giống mình sao, không ngừng không ngừng tìm kiếm đường ra trong bệnh viện này, giãy giụa giữa khốn cảnh như vực sâu này, không ngừng chứng kiến cảnh tượng còn sót lại cuối cùng ở thế giới này, những thứ kia...Cuối cùng chẳng phải mình cũng sẽ giống như tất cả những người vào huyệt này rốt cuộc bị tiêu tan hầu như không còn, thời gian dừng hình lại từ lúc này.

Ngày qua ngày lặp lại câu chuyện một khắc cuối cùng vào huyệt.

Là Tôn Chính đang ở bên cạnh nhìn anh chơi điện thoại di động? Vậy cũng không tệ...

Tôn Chính...Vẫn có cơ hội ra ngoài.

Anh chỉ sợ Tôn Chính, mãi mãi không đối mặt được với hoàn cảnh như vậy, trong bệnh viện to lớn mà tối tăm, không biết còn có thứ gì đang chờ Tôn Chính.

Một mình cậu, có thể ra ngoài không...

Lộ Hà rõ ràng đã hít thở sắp không nổi nữa, cảm giác lửa đốt bắt đầu lan tràn khắp cơ thể.

Dường như nghe được tiếng khóc của nữ giới, nằm sấp ngoài cửa, tê tâm liệt phế.

Anh đã không còn rảnh để suy nghĩ nữa, dựa vào ván cửa bắt đầu khẽ run rẩy, không phải Tôn Chính, là cái gì...Hẳn là cô ả ác độc kia...

Khóc, cô ta đang khóc gì chứ?

Vậy, Tôn Chính bây giờ đang ở đâu?

Trên khuôn mặt đã sắp cứng đờ của Lộ Hà lộ ra một nụ cười khổ cuối cùng, lúc này ấy thế mà còn không nhịn được lo lắng cho cậu ấy. Anh cật lực giơ tay phải lên, mò tìm trong áo.

Vừa lúc đó, cánh cửa rung lên càng thêm kịch liệt, giống như ai đó đang liều mạng tông vào cửa.

Vô dụng thôi.

Lô Hà nghĩ, nhưng lại cảm thấy một trận lạnh lẽo phả thẳng vào mặt mình, anh hơi nhướng lên mí mắt nặng trĩu, ngơ ngẩn.

Thật may mắn, một ngày nhìn thấy thứ này hai lần.

Đây là suy nghĩ cuối cùng của anh.

Cánh cửa sau lưng đột nhiên nhẹ hẫng, rộng mở thông suốt, mang theo cả người anh ngã ra ngoài cửa.

Không khí mát lạnh và mới mẻ trước nay chưa từng có khiến anh đột nhiên tỉnh táo lại.

Anh mau chóng dùng sức lực cuối cùng lùi ra ngoài cửa, làm cho cả người mình lăn khỏi phòng Đông Y, lửa thiêu tới chân đau đớn, nhưng anh đành phải chịu đựng, bởi vì cánh cửa kia, khiến anh trợn mắt há hốc mồm, lại ầm một cái đóng lại.

Anh kiệt sức nằm trên mặt đất giang hai tay hai chân thành hình chữ đại, nhìn trên đỉnh đầu một mảng tối tăm như mây đen, đầu óc lại không cách nào dừng lại.

"Lộ, Lộ Hà?!" Chỗ cách anh không xa, một người khác đang há miệng thở phì phò, giật mình nhìn anh, ánh đèn pin còn chớp qua chớp lại trên mặt anh.

Lộ Hà nằm trên mặt đất, nghiêng đầu đi, cố gắng làm một nụ cười không khó nhìn lắm: "Cánh cửa này...Thật thần kỳ ha..."

Tôn Chính đã chạy như bay tới, nâng Lộ Hà dậy, trên mặt âm tình bất định: "Anh, Anh làm sao ra được?"

Lộ Hà trừng mắt: "Cậu đoán xem."

"Đoán cái gì mà đoán!" Tôn Chính vừa tức vừa buồn cười, nói được một nửa, lại dường như nghĩ ra điều gì, mở to hai mắt: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ..Tôi thật sự..."

"Cậu cái gì?" Lộ Hà vừa chống đất, vừa dựa vào Tôn Chính, ngồi dậy, "Tôi rốt cuộc đã biết chuyện gì xảy ra rồi."

Tôn Chính có chút kinh ngạc nhìn anh, chờ đáp án của anh.

Lộ Hà đưa tay tắt đèn pin đi, sau đó nói: "Buổi tối xảy ra hỏa hoạn kia, tại sao Trần Quyên lên lầu?"

"Là vì cô ấy biết Lưu Quần Phương đã phát hiện ra chuyện này, cô ấy muốn lên lầu tìm mẹ và con cô ấy."

"Không sai, khi cô ấy lên đến lầu, mẹ và con cô ấy có lẽ đã ngủ, cửa cũng khóa rồi, nhưng cô ấy lại phát hiện bên trong bén lửa." Lộ Hà nhếch miệng chịu đựng cơn đau của vết bỏng nói.

Mắt Tôn Chính sáng lên: "Nói như vậy, anh rốt cuộc cho rằng không phải Trần Quyên phóng hỏa thiêu chết họ, cũng không phải cô ấy cố ý không mở cửa?"

"Đúng, tôi quả thật đã phán đoán sai về Trần Quyên," Lộ Hà dũng cảm thừa nhận sai lầm, "Khi Trần Quyên đến, đã bốc cháy rồi, cô ấy liều mạng gõ cửa, muốn gọi mẹ và con bên trong dậy."

"Sao anh phát hiện ra được?" Tôn Chính hỏi.

"Tôi nghe được...Không biết tại sao, tôi nghe được tiếng của cô ấy, cô ấy vẫn không hề từ bỏ, ngay từ đầu đã gõ cửa, lại bị chúng ta quên mất, Lưu Quần Phương cũng nghe được, trước đó tôi quả thật không cẩn thận suy nghĩ những lời Lưu Quần Phương nói trước khi chạy vọt vào cửa."

"Cô ấy ở đây! Cô ấy ở đây!" Chị Quần Phương lại kích động kêu lên, "Cô ấy đang khóc, cô ấy đang khóc..."

"Mẹ, hay là con?" Chị Quần Phương đột nhiên ném đèn pin xuống, "Trần Quyên, Trần Quyên..."

"Bà mẹ giật mình tỉnh dậy, phát hiện đã bị hỏa hoạn bao vây, cửa lại bị khóa từ bên trong, con gái của bà ở ngoài cửa liều mạng muốn cứu họ."

"Vậy mẹ, hay con là có ý gì?" Tôn Chính truy hỏi.

Lộ Hà hơi giật giật: "Đây là một đề bài lựa chọn cho Trần Quyên, nếu cậu chỉ có thể cứu một người, là cứu mẹ cậu, hay con cậu?"

Tôn Chính thoáng sửng sốt, lập tức nói: "Tại sao không thể cứu cả hai?"

"Bởi vì," Nét mặt khổ sở của Lộ Hà biến mất trong bóng đêm, "Mẹ của cô ấy, đã không còn di chuyển được nữa, lửa đã đốt tới đầu gối bà, hoặc là, cô ấy đi vào ôm đứa bé ra, nhưng sẽ không thể ôm mẹ ra được, hoặc là, cô ấy đi vào ôm mẹ ra, nhưng con mình, cũng không cứu ra được, lửa đã cháy rất lớn rồi."

Tôn Chính kinh ngạc nhìn Lộ Hà, hỏi: "Làm sao anh biết?"

"Bởi vì, tôi đã nhìn thấy."

"Cái gì?!" Tôn Chính hoàn toàn không tin những lời này của Lộ Hà.

"Nếu là cậu, cậu chọn thế nào?" Lộ Hà ngẩng đầu hỏi Tôn Chính.

"Tôi? Tôi..." Tôn Chính chần chừ một chút.

Lộ Hà thoáng nở nụ cười, nhưng cười có chút mất tự nhiên: "Thật ra cậu căn bản không cần chọn."

"Tại sao?"

"Bởi vì mẹ cậu sẽ luôn đưa ra lựa chọn cho cậu." Lộ Hà lại lay lay bàn chân bị bỏng, dường như muốn xem thử còn có thể đứng lên hay không, "Mẹ cho dù toàn thân bốc cháy, cũng sẽ vững vàng ôm con cậu vào ngực, chịu đựng đau đớn toàn thân bị đốt, bò đến cạnh cửa, dùng hết sức lực, mở cửa, đẩy đứa bé ra, đóng cửa, không cho cậu mạo hiểm đi vào thêm nữa..."

Đèn pin trong tay Tôn Chính thoáng cái rơi xuống đất.

Lộ Hà chỉ mình: "Cho nên, tôi nhặt về được một cái mạng chính là như vậy."

"Anh thấy được?" Tôn Chính không thể tin được, "Hoàn cảnh tối tăm vậy, anh thật sự thấy được? Anh nhìn thấy gì?"

Lộ Hà lắc đầu, nói: "Cậu sẽ không muốn biết đâu."

Tôn Chính dường như có chút xúc động, thở dài một hơi.

Lộ Hà vỗ vai cậu, nói: "Phòng Đông Y xảy ra hỏa hoạn này, không có oan hồn, chỉ có một người mẹ không oán không hận, cùng một đôi mẹ con khác bởi vì vô cùng hối hận mà vào huyệt."

"Không, có hai người không oán không hận." Tôn Chính sửa lỗi anh, đôi mắt dường như đang lóe lên trong đêm tối.

Lộ Hà không lên tiếng, tựa như cũng đã rơi vào trầm tư.

Hai người im lặng, mãi một lúc sau, đều không nói gì. Bệnh viện yên tĩnh giờ phút này, rốt cuộc không ép người ta cảm thấy nặng nề không thở nổi như vậy nữa.

Thình lình, Lộ Hà giật giật, như rất kích động muốn dùng sức đứng lên.

"Sao vậy?" Tôn Chính vừa hỏi, vừa nâng cậu dậy.

"Lưu Quần Phương đẩy cửa ra như thế nào? Trong nháy mắt đó cậu đi ra ngoài như thế nào?" Thanh âm Lộ Hà bởi vì kích động mà run rẩy.

"Cái gì...Anh là nói, cô ấy đẩy cửa ra như thế nào?"

"Đúng! Vào lúc ấy, tái diễn lại hỏa hoạn đêm hôm đó, cánh cửa phải bị khóa, tựa như trước đó và lúc sau chúng ta đều mở không ra, cánh cửa phải không thể đẩy ra từ bên ngoài chứ!"

"Vậy..." Giọng điệu Tôn Chính không chắc lắm.

"Cô ta nghe được tiếng của Trần Quyên, lại còn giống như thấy được chuyện đêm đó, lúc trước tôi cho rằng cô ấy còn chưa vào huyệt, cho nên có thể đẩy cửa ra rất bình thường, nhưng mà, nếu như lúc đó cô ấy đã vào huyệt rồi, vậy cánh cửa mở ra như thế nào?"

Tôn Chính dường như cũng nghĩ ra điều gì đó, tay đỡ Lộ Hà thoáng cái siết chặt: "Anh là nói, cô ấy, cô ấy..."

"Không sai! Cô ấy là người duy nhất không phù hợp với định luật này trong quyển sổ mà chúng ta đang đọc, cô ấy làm sao làm được? Nếu chúng ta có thể tìm được đáp án..." Lộ Hà không ngừng hưng phấn, "Có lẽ, chúng ta cũng có thể tìm được mấu chốt đột phá huyệt này, chúng ta có thể ra ngoài!!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,