Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 27

Chương 27 - Băng của bác sĩ Nghiêm (1): Bé trai

"Alo, alo!" Tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi từ trong máy cassette truyền ra.

(Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, trong mắt đều thấy được quang mang kích động. Nếu đoán không lầm, người đang nói chuyện hẳn là Nghiêm Ương.)

"Anh chắc là cái này có thể ghi lại chứ?" Giọng dường như đã cách khá xa, xem ra là anh chàng ghi âm kia chuyển hướng qua nói chuyện với một người khác, "Băng học tiếng anh của tôi đó..."

"Cậu không có máy ghi hình và camera, máy ảnh bình thường không có tác dụng, sổ viết tay không đáng tin, chỉ có dùng cái này." Giọng người trẻ tuổi nghe bình bình đạm đạm, không có biến hóa giọng điệu gì truyền ra.

(Tôn Chính thoáng cảm thấy được Lộ Hà siết chặt tay cậu, cả cơ thể cũng vì kích động mà run nhè nhẹ, cậu lập tức đoán được, thanh âm này chính là anh trai của Lộ Hà, Lộ Hiểu Vân.)

"Nhưng mà..." Giọng của Nghiêm Ương nghe vô cùng ngập ngừng, "Tôi thật sự phải mang theo cái máy cassette này đi khắp bệnh viện với cậu vào nửa đêm sao?"

Lộ Hiểu Vân dường như xem nhẹ vấn đề này, nương theo tiếng xẹt xẹt của băng từ, vang lên tiếng bước chân của hai người. Một người trong đó đi rất vững vàng, người kia có lẽ là tiếng bước chân của Nghiêm Ương mang theo máy cassette, bởi vì có chút lắc lư, âm hiệu của băng càng mơ hồ, mà tiếng bước chân đuổi theo dồn dập của hắn gần như lấn át những âm thanh khác.

Sau đó nghe được hắn không hài lòng thì thầm một câu: "Tốt xấu cũng chờ tôi giới thiệu cho xong chứ, như vậy người khác nghe được sẽ cảm thấy khó hiểu thì làm sao?"

Vì vậy không đợi Lộ Hiểu Vân nói chuyện, chợt nghe thấy Nghiêm Ương đã tự mình nói với máy cassette, lần này âm thanh khá rõ ràng vang dội.

"Ừm, là thế này: Tôi tên Nghiêm Ương, chính là người luôn mang theo máy cassette, cũng là bác sĩ thực tập của bệnh viện này, đang tích cực chuẩn bị thi tốt nghiệp...Người đi phía trước tôi, tên Lộ Hiểu Vân, ha ha ha, đừng tưởng là một nữ sinh nha..." (tiếng "nha" phát ra một nửa đột nhiên nhỏ dần rồi nín bặt, Lộ Hà đoán bác sĩ Nghiêm này có lẽ bị anh hai mình lạnh lùng trừng mắt rồi.)

Thanh âm của bác sĩ đã khôi phục bình thường: "Anh ấy, ừm, tự xưng là một nhân viên không nghề nghiệp...Nhưng tôi thấy anh ấy rất có tiền, không phải phường trộm cướp làm chuyện bất chính gì. Được rồi, vấn đề mấu chốt là, bây giờ chúng tôi đang làm gì đây? Tất cả phải bắt đầu nói từ..."

(Tôn Chính không nhịn được mà đẩy Lộ Hà: "Có tua nhanh được không?"

Lộ Hà lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Không được. Bác sĩ Nghiêm này rốt cuộc là người thế nào còn chưa xác định, tại sao ở cùng anh hai tôi? Anh hai tôi mất tích có liên quan gì đến hắn? Trước khi chưa tìm hiểu được, tác dụng của hắn với chúng ta không thể lơ là được."

Tôn Chính đành phải bất đắc dĩ mà đồng ý tiếp tục nghe.)

Tiếng bước chân nơi trống trải vang lên trong băng từ, hơi không đều với tiếng bước chân rảo bước nhanh phía trước, hơn nữa tiếng bước chân của hai người có vẻ khá nhịp nhàng, từng bước từng bước giẫm lên trên cái gì đó.

Đang lên lầu! Hai người nhanh chóng đoán được.

Trong băng từ nghe được trong thanh âm của Nghiêm Ương vừa bảo trì bước nhanh lên lầu, vừa nói chuyện còn có thể có mười phần trung khí bốn bề an ổn, có thể thấy được khá có công lực: "Ngay khoảng thời gian gần đây, tôi luôn phát hiện cửa phòng ngoại trú 3 của chúng tôi có một người đàn ông trẻ tuổi luôn dựa vào ghế chờ khám ngoài cửa ngủ, nhưng cho tới bây giờ cũng không tiến vào khám bệnh, quần áo sạch sẽ lại không giống như kẻ lang thang, liên tiếp hơn mười ngày như vậy, tôi rốt cuộc không nhịn được tiến lên trò chuyện với anh ta... Thiếu chút nữa thì tưởng rằng, anh ta là một ông đồng cốt...

"Sau này y tá trưởng tìm tôi, tôi mới biết người này là cao thủ gì đó do ông nội chị ấy phái tới, điều tra những người mất tích ở bệnh viện này, đương nhiên tôi hoàn toàn không tin thần quỷ gì cả, nhưng mà y tá trưởng Lưu tận tình khuyên bảo kiên nhẫn khuyên giải, bảo tôi cùng anh ta hành động, làm trợ thủ, yểm trợ...Bởi vì tôi là người rảnh rỗi nhất bệnh viện này...Đương nhiên, tôi tuyệt đối không vì cảm thấy kích thích ham chơi mới đồng ý với y tá Lưu, hoàn toàn là vì cảm thấy vô cùng cần phải cứu những người mất tích này, ví dụ như y tá Lưu luôn nói về Trần Quyên nào đó chẳng hạn..."

("Cho nên quan hệ của họ đã rõ ràng, Nghiêm Ương hẳn là sau này Lưu Quần Phương giới thiệu làm quen với anh hai tôi, anh hai tôi căn bản không cần trợ thủ gì cả, thật sự là vẽ vời thêm chuyện..."

"Nhưng mà anh hai anh một mình trong bệnh viện xa lạ làm sao có thể tùy ý hoạt động, công việc trước kia của anh ấy là làm gì?" Tôn Chính bắt đầu tò mò về Lộ Hiểu Vân.

"Thật ra tôi cũng không rõ lắm, lúc anh ấy còn học đại học thì đã xuất quỷ nhập thần, nghe nói là làm công việc nhận ủy thác của người khác."

 Mắt Tôn Chính sáng rực lên: "Chẳng lẽ công việc của anh ấy chính là đến những chỗ đó cứu những người mất tích này ra sao? Nói như vậy, huyệt có thể ra ngoài được?"

Lộ Hà tựa hồ cũng không hoàn toàn chắc chắn, chần chừ nói: "Từ những quan sát và nghe được trước đó của tôi, hẳn là như vậy, anh trai tôi hình như trời sinh thể chất có chút đặc thù, có thể cảm giác được thứ gì đó, thế nhưng tôi cũng không nói chính xác được, hơn nữa vấn đề là, cho dù ở những huyệt khác từng may mắn tìm được người...Bệnh viện này tôi chưa từng nghe nói có người mất tích mà lại ra ngoài được."

Tôn Chính vốn dấy lên chút hy vọng, hiện giờ lại hoàn toàn lụi tắt, chỉ nhụt chí bổ sung một câu: "Chỉ mong thể chất đặc thù của anh hai anh có thể cứu được ai đó.")

"Mặc dù tôi không biết rõ lý luận huyệt gì đó của anh ấy, nhưng hôm nay vẫn cùng anh ấy hành động rồi, ừm, bây giờ chúng tôi đã sắp tới tầng 3, bây giờ là 11h45 tối ngày 22 tháng 4 năm 2001..."

Lúc này, Tôn Chính thoáng cái đè lại tay Lộ Hà: "Tua, tua về!"

"Làm sao vậy?"

Tôn Chính không kịp giải thích, trực tiếp nhấn nút lùi.

"...Nhưng mà hôm nay vẫn cùng anh ấy...bốn lăm phút..."

Cậu chỉ băng từ, ý bảo Lộ Hà nghe cẩn thận.

Lộ Hà không hiểu ý của Tôn Chính, khó hiểu hỏi han: "Sao vậy, những lời hắn nói có vấn đề sao?"

"Không phải những lời này có vấn đề, anh, anh nghe kỹ lại, tiếng động đó..." Tôn Chính lắc đầu, lại ấn phím quay trở về.

Câu này của Nghiêm Ương bị tua tới tua lui một lượt, Lộ Hà tỏ vẻ vẫn không rõ.

Tôn Chính liếc xéo anh: "Chẳng lẽ lỗ tai anh không ổn?"

Cậu quay ngược lại câu này, vừa vặn mượn công năng của máy cassette, nhấn nút chậm lại.

Lộ Hà bất bình nói: "Tạp âm của băng lớn như vậy, hiệu quả ghi âm ở bệnh viện vốn đã không tốt, tại sao tôi có thể nghe ra được gì, là lỗ tai cậu quá thính..."

"Suỵt!"

"Nhưng... hôm... nay...cộp... vẫn... cùng... anh.. ấy...cộp..cộp... hành động...cộp cộp... rồi... cộp cộp, cộp cộp... bây giờ là... 11h...cộp cộp, cộp cộp...45 phút..."

Nghe đến đó, Lộ Hà và Tôn Chính đều bất giác ngồi thẳng dậy, cảm thấy rợn cả sống lưng.

Trong bối cảnh âm thanh băng từ này ghi lại, có tiếng bước chân của người thứ ba.

Hơn nữa, tiếng bước chân này cách chỗ Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân có lẽ mất một khoảng, như là ai đó đang chạy trốn.

"Hắn, có phải không nghe thấy không?" Lộ Hà chỉ băng từ.

Tôn Chính gật đầu, lại không chắc chắn mà lắc đầu, lại nhấn nút phát.

Tinh thần họ đột nhiên thoáng cái đặt toàn bộ sự chú ý vào âm nền của băng từ, Nghiêm Ương nói một hơi dài họ hầu như đều không nghe vào.

Nghe được trong đêm tối Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân là dọc theo cầu thang bệnh viện đi về phía trước, ngoại trừ tạp âm của băng từ và tiếng bước chân của hai người, xung quanh không còn âm thanh nào khác (ngoại trừ tiếng bước chân của người thứ ba vừa rồi đột nhiên xuất hiện).

Tiếng bước chân của Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân quanh quẩn giữa cầu thang trống trải.

Tôn Chính và Lộ Hà hầu như đã từ trong thanh âm này nhìn thấy bóng dáng của mình trong bọn họ. Bọn họ đã ở trên cầu thang của bệnh viện này, trong không gian đen nghịt không người này, từng bước từng bước đi lên cầu thang.

Không có người, cũng không có thanh âm nào khác, sao lại không nghe được tiếng bước chân đột ngột xuất hiện kia?

"Này, anh chờ chút, chúng ta rốt cuộc phải đến tầng mấy hả?" Nghiêm Ương hỏi trong băng.

Một tiếng bước chân khác rõ ràng chậm lại chút, sau đó vang lên thanh âm bình bình đạm đạm của y: "Tầng bốn, Lưu Quần Phương nói WC kia có vấn đề."

"Cái đó...Là WC nữ mà?!"

"Bây giờ là buổi tối."

"Buổi tối? Chẳng lẽ buổi tối có thể tùy tiện ra vào WC nữ hả...Nữ quỷ cũng có tôn nghiêm mà..." Những lời này dường như là Nghiêm Ương đang lầm bầm lầu bầu.

Tôn Chính lại tách một cái bấm dừng.

Lộ Hà khó hiểu xoay đầu nhìn cậu: "Lại, lại làm sao nữa?"

"Anh cảm thấy họ bây giờ đang ở tầng mấy?" Tôn Chính hỏi.

Lộ Hà tính toán thời gian từ khi băng chạy và tốc độ đi cầu thang, đáp: "Tầng ba? Hoặc là đã sắp đến tầng ba rồi!"

Tôn Chính đồng ý gật đầu, cũng không giải thích, trực tiếp đảo băng lại về trước, nhanh chóng nhấn xuống nút thả chậm.

"Tầng bốn...Lưu Quần...Cộp cộp...Phương...Nói...WC...cộp cộp... kia... có...vấn đề..."

Biểu cảm trên mặt Lộ Hà dần dần trở nên có chút căng thẳng.

"Không sai, tiếng bước chân này, đã biến lớn, chứng tỏ đã cách họ rất gần." Tôn Chính phán đoán nói.

"Nhưng mà, họ hình như hoàn toàn không nghe thấy, mà ngay cả anh hai tôi, cũng không chú ý tới sao..." Lộ Hà nhíu mày.

"Hơn nữa..." Tôn Chính dừng một chút, "Còn có một chỗ kỳ lạ hơn..."

Cậu lại nhất nút phát.

"Chẳng lẽ buổi tối...ông nội... có thể...ông nội...tùy tiện ra vào...ông nội...WC nữ hả...Nữ quỷ...ông nội....cũng có...ông..."

Băng ngừng ở đây. Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, gần như đồng thời muốn nói lại thôi.

Cái gì cũng không cần phải nói, thanh âm chỗ này rất rõ ràng.

Thanh âm của một bé trai. Thanh âm mà hai người trong băng lại hoàn toàn không chú ý tới.

"Thanh âm này, họ đều không nghe được, nói cách khác" Lộ Hà rốt cuộc đã mở miệng, "Đây không phải thanh âm của người trong hiện thực phát ra...Nửa đêm, trẻ con nhà ai lại dạo chơi ở đây?"

"Đứa bé này ngay bên cạnh họ, anh trai anh cũng không biết?"

Lộ Hà nhún vai: "Cậu cho rằng đang xem phim hả, anh trai tôi chỉ cảm giác khá linh mà thôi, nhưng mà, đứa bé này có phải là đứa bé đã bắt cậu không?"

Tôn Chính vô thức rụt lùi lại cánh tay vẫn còn lưu dấu vết kia, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Ngay lúc đó, tôi chỉ nghe được tiếng rên rỉ, cho nên không thể chắc chắn..."

Nói xong, họ tiếp tục chuyển hướng máy cassette kia.

Trong băng từ tiếng bước chân của Lộ Hiểu Vân dường như thoáng ngừng lại. Nghiêm Ương vội vã đi vài bước, hẳn là đã đứng cùng một chỗ với Lộ Hiểu Vân.

"Sao rồi?" Thanh âm của Nghiêm Ương rõ ràng từ trong băng truyền tới.

Lộ Hiểu Vân im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Trên cầu thang tầng 3 này, có phải từng có người chết không?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,