Chương 16 - Giờ thứ 5, hành lang tầng 4
Lộ Hà chưa kịp hưng phấn, Tôn Chính đã có chút lo lắng nhìn Lộ Hà.
"Anh còn đi được không?" Tôn Chính cảm nhận được sức nặng của Lộ Hà dựa trên người mình, không nhịn được hỏi anh.
Lộ Hà thử giật giật đùi, nhếch môi: "Vẫn được."
Lần mò trong bóng tối, Lộ Hà một tay khoát lên vai Tôn Chính, tay kia chống lên vách tường bên cạnh, chậm rãi đứng lên, đứng được một nửa, chân lại một trận tê dại, tiếp theo thì mềm nhũn sụm xuống, may mà Tôn Chính kịp thời đưa tay miễn cưỡng đỡ được anh lên lại.
"Hắc hắc," Lộ Hà không hề ủ rũ, ngược lại nở nụ cười, "Có phải tôi rất nặng không?"
Tôn Chính cắn răng không để ý tới anh: "Chúng ta phải tìm một chỗ xử lý vết thương trên chân anh."
Lộ Hà đè lại tay cậu: "Không vội, tôi vẫn có thể đi, chúng ta đến phòng làm việc của Lưu Quần Phương trước."
"Phòng làm việc của Lưu Quần Phương ở đâu?"
"Còn chưa biết phòng làm việc cô ấy phụ trách, chúng ta phải điều tra thêm." Lộ Hà cố gắng để mình đứng vững hơn, thong thả di chuyển cái chân bị bỏng.
Vừa nói, Lộ Hà đưa tay sờ soạng người Tôn Chính.
Tôn Chính bốp một cái đánh bạt tay anh, trong bóng tối nhìn không thấy nét mặt, lại nghe ra được có chút hờn giận: "Anh mò cái gì?!"
"Ôi ôi, mò một chút có sao đâu, có phải con gái đâu." Lộ Hà có chút buồn cười, dùng thứ vừa lấy ra từ người Tôn Chính vỗ vỗ Tôn Chính, "Tôi mò chính là quyển sổ này, cần gì mẫn cảm như vậy!"
Tôn Chính thoáng câm nín, một lát sau, chỉ thấy một chùm sáng nhỏ bắn ra, lại chậm rãi mở rộng, cậu cuối cùng vẫn vô cùng phối hợp mà bật đèn pin.
Lộ Hà một tay cầm quyển sổ, mở ra vô cùng khó khăn, vừa định buông tay chống vách tường ra, cả người phải dựa vào lưng Tôn Chính, lại cảm thấy Tôn Chính trong nháy mắt hơi lảo đảo chút.
Anh thì thầm một câu: "Thư sinh văn nhược", đem quyển sổ trong tay nhét vào tay Tôn Chính, đoạt lấy đèn pin, dùng cằm chống vai Tôn Chính, nói: "Tôi chiếu, cậu mau lật, để xem có trong sổ này hay không."
Tôn Chính bị cọ đến mức ngứa ngáy, giật giật vai, sột soạt lật quyển sổ trong tay mình.
Ánh đèn pin mờ mờ chiếu sáng một góc tường nho nhỏ này, ở bức tường đối diện hành lang hẹp cũng phản chiếu ra một cụm sáng nho nhỏ, mờ mờ ảo ảo, bóng hai người đỡ nhau ánh lên trong đó, dựa vào nhau vô cùng gần gũi, trong màn đen âm u như thế, lại lộ ra một phần tình cảm ấm áp.
"Chậm đã chậm đã chậm đã!" Lộ Hà cắt ngang Tôn Chính đang muốn lật tiếp, "Tôi nhớ ra rồi."
"Cái gì?" Tôn Chính quay đầu nghi hoặc, lại vì vô cùng đột ngột mà gặp phải mặt nghiêng của Lộ Hà do dựa quá gần mà phóng đại mấy lần, còn phủ một lớp mồ hôi mỏng, liền vội vàng cúi đầu.
Lộ Hà không chú ý tới cậu, tự nói một mình: "Tôi nhớ, lúc cậu tôi mời đến điều tra, đề cập tới nếu trong quá trình đọc sổ tay có nghi vấn gì, có thể đến phòng hồ sơ tầng 3, ở đó có rất nhiều tư liệu trước kia lưu lại."
"Nói cách khác, hẳn là có lưu lại tài liệu của Lưu Quần Phương?" Tôn Chính cũng lấy lại tinh thần rồi, "Chúng ta đi thôi."
Chỉ nghe Lộ Hà bên cạnh lộ ra nụ cười khổ không nhìn thấy, dùng một loại giọng điệu rất bất đắc dĩ rất vô lại: "Chỉ sợ cậu phải đỡ tôi xuống lầu rồi."
Tôn Chính liếc cái người đang dựa trên vai cậu, không nói một lời vươn tay từ phía sau lưng đỡ lấy Lộ Hà, rồi đi về hướng bóng tối.
Như vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta đang đi xuống dưới được một tầng nữa. Tôn Chính tự an ủi mình.
Lộ Hà cứ như vậy nửa dựa vào Tôn Chính, khập khểnh đi tới, lúc gần đến cửa cầu thang, anh ta lại hỏi một câu: "Cậu có sợ lão Trương lên lầu không?"
Bả vai dưới người rõ ràng có chút run rẩy rất nhỏ, Tôn Chính dừng lại một chút, bàn tay đỡ Lộ Hà đột nhiên nắm chặt: "Anh không cảm thấy có chỗ nào không giống à?...Tôi cảm thấy...có chỗ nào không giống nữa thì phải?"
Lộ Hà xoay đầu nhìn bốn phía, trong bóng tối dày đặc như trước vẫn là bóng tối dày đặc, trong yên tĩnh âm u như trước là yên tĩnh âm u, không có một tia sinh khí, kín không lọt chút gió, tựa như đang ở không gian bị thế giới vứt bỏ, ngoại trừ chùm sáng yếu ớt của đèn pin kia, nói cho họ biết đây là một góc cầu thang của bệnh viện cũ nát.
"Không giống chỗ nào?" Lộ Hà không hiểu được ý của Tôn Chính.
"Tôi cảm thấy, hình như đã yên tĩnh hơn, tối hơn..." Tôn Chính nói, dường như cũng tự giác được lời nói của mình lạ lùng, không hề có đạo lý, âm thanh nhỏ dần.
Lộ Hà vẫn như cũ không hiểu ra sao.
"Thật giống như sự khác biệt giữa bóng tối trong đêm và bóng tối trong nghĩa địa vậy..." Tôn Chính miêu tả không rõ, đành phải từ bỏ, "Ôi, thôi quên đi, là tôi nghĩ nhiều."
Nói xong, lại thầm cười nhạo mình cũng trở nên quá mức nghi thần nghi quỷ.
Lộ Hà lại không yên lòng đến vậy, nhắc nhở Tôn Chính đề cao cảnh giác: "Thời gian xảy ra hỏa hoạn năm 2000 là nửa đêm, vậy hiện tại hẳn đã qua nửa đêm, phần lớn thời gian xảy ra những chuyện thần quái chính là từ nửa đêm đến 3 giờ sáng, trong khoảng thời gian này, là lúc thứ nào đó dễ dàng ra ngoài hoạt động nhất."
Mặc dù gặp rất nhiều hiện tượng khó giải thích, nhưng Tôn Chính đối với quỷ thần mà nói vẫn luôn vô cùng bài xích, Lộ Hà bệnh cũ tái phát lại một lần nữa tung ra dáng vẻ nghiên cứu quỷ thần kia khiến cậu không nhịn được nhíu mày.
Lộ Hà không chú ý tới phản ứng vi diệu của Tôn Chính: "Nhưng cho dù là thời gian phần lớn thứ gì đó hoạt động, cảm giác của cậu không phải nên cảm thấy được có thứ gì đó rục rịch hơn sao, như trong đêm tối ẩn chứa bất an nào đó...Chứ không phải cả thế giới thoáng cái an tĩnh lại..."
"Cũng không phải viết tiểu thuyết...Sao anh cứ làm như thật," Tôn Chính cắt ngang hướng miêu tả càng ngày càng trở nên kỳ quái của Lộ Hà, "Chỉ là ảo giác thôi, chúng ta tiếp tục đi xuống thôi!"
Vừa định cất bước xuống lầu, đèn pin lay động chiếu cầu thang đi thông xuống tầng 3, Tôn Chính đột nhiên không biết tại sao cảm thấy một trận đau đớn trong ngực, đầu óc có chút choáng váng, giống như cầu thang bị chiếu kia, cũng thành hình ảnh màu xám, giống như cảnh tượng mù mịt trong phim cũ trắng đen.
Ảo giác trong nháy mắt khiến cậu cảm thấy nơi này tràn ngập tiếng ai thì thầm lải nhải tựa như trong ký ức xa xôi, biến mất trong màn sương đen vô tận bên mép quầng sáng.
Quả nhiên có chút...Kỳ lạ...
Cậu không kể cho Lộ Hà, vững vàng lại hô hấp, tiếp tục bước ra bước đầu tiên hướng xuống tầng 3 bệnh viện.
Tiếng bước chân của hai người vừa thong thả lại nặng nề, Tôn Chính cảm thấy mình đang từng bước từng bước tới gần cái gì đó, rồi lại gắng gượng đem loại suy nghĩ quỷ dị này đặt sau đầu.
Mất công sức thật lớn, hai người một nâng một dựa rốt cuộc đi tới tầng 3, vọng âm của tiếng bước chân giống như một vệt bụi nhỏ hất lên, đảo qua một bậc cầu thang cuối cùng, biến mất.
Hai người đồng thời không lên tiếng, quả thực ngay cả tiếng hít thở cũng phảng phất như không còn nghe được nữa.
Tôn Chính rốt cuộc biết được đây là loại cảm giác gì rồi.
Cảm giác cả thế giới cũng đã chết hết rồi.
Môi cậu hơi run, nhưng không phát ra được tiếng nào.
"Chúng ta đi, phòng hồ sơ chính là phòng đầu tiên sau khúc ngoặc." Lúc này thanh âm Lộ Hà bên tai đã cứu vớt cậu, khiến cậu thoáng cái cảm giác được sinh khí duy nhất trong thế giới này.
Lộ Hà kéo một chân, một tay chống vách tường, một tay khoát lên vai Tôn Chính, chậm rãi di chuyển. Mới vừa đi chưa được hai bước, hai người lại đồng thời ngừng lại.
Hình như giẫm phải vật gì đó, dính dính, lại hình như ẩm ướt, trải trên mặt đất này.
Nhưng mà thứ gì lại xuất hiện trên hành lang tầng 3 như vậy chứ?
Hai người đồng thời cúi đầu nhìn dưới chân mình, ánh đèn pin ngưng tụ.
Máu, vết máu?
Một vũng máu lớn, máu vẫn còn huyết tương, giống như vừa mới chảy xuống, dưới ánh đèn pin, nhìn hết sức phát hoảng.
Của ai? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tôn Chính vừa mới hơi chút tiếp nhận thế giới quan phi bình thường này, đột nhiên xuất hiện vũng máu tựa hồ càng đưa cậu về với tình cảnh hiện thực, hai loại suy nghĩ trong đầu xoáy vào nhau, cuối cùng cậu vẫn làm ra phản ứng mà người bình thường sẽ có: "Ai bị thương?! Còn có người ở đây, chúng ta mau đi hỗ trợ!"
Nói xong, cậu đỡ Lộ Hà muốn đi về phía trước.
Lộ Hà đè mạnh cậu lại, sức lực này lớn trước đó chưa từng có, khiến cậu thiếu chút nữa cả người mất trọng tâm ngã về phía sau.
"Chậm đã! Cậu nhìn kỹ lại xem." Trong thanh âm Lộ Hà cũng là nghiêm túc trước đó chưa từng có.
Tôn Chính chịu sức nặng của Lộ Hà, hơi hạ thấp cơ thể, đèn pin trong tay Lộ Hà chiếu lên mặt đất.
Nơi này không phải có duy nhất một vũng máu.
Máu màu đỏ thẫm, uốn lượn thật dài hướng về sâu bên trong hành lang, chùi trên sàn nhà ra vết tích hoặc nông hoặc sâu.
Một vệt máu thật dài, nó rốt cuộc là cái gì?
Ánh đèn pin chậm rãi theo vết máu kéo dài về phía trước, trên mặt đất cũng có từng vũng máu lớn, máu tươi nhiều như vậy làm cho người ta càng bất an.
Sột soạt. Sột soạt.
Trong bóng tối âm thanh gì đó quấy nhiễu tâm thần.
Sột soạt. Sột soạt.
Vết máu vẫn đang lan tràn. Dự cảm không tốt cũng đang lan tràn trong lòng hai người.
Là cái gì?
Sột soạt. Sột soạt.
Dường như toàn bộ quỷ mị ảo ảnh của bệnh viện vào thời khắc này đều tránh xa xa, chỉ có thanh âm sột soạt này và vết máu giống như một nét cười âm u trong bóng đêm, âm cuối kéo dài kích thích dây thần kinh từ từ căng cứng của hai người.
Ánh đèn mờ nhạt rốt cuộc cũng chiếu tới cuối rồi.
Cơ hồ ngay khoảnh khắc chưa tới một giây ấy, Lộ Hà bằng phản ứng nhanh nhẹn vặn chốt mở đèn pin xuống, Tôn Chính ăn ý hơn bình thường xuất ra sức lực toàn thân cơ hồ vác Lộ Hà lên liền hướng về phía căn phòng đầu tiên ở góc ngoặc phóng đi.
Cửa phòng thế mà lại mở ra!
Hai người trực tiếp lăn vào, Tôn Chính há hốc miệng thở phì phò khóa cửa lại.
Chạy mau!! Trong nháy mắt đó ngay cả tiếng thét cũng nghẹn trong cuống họng.
Cuối vết máu, là một khối đồ.
Đang bò chậm rãi, chậm rãi xê dịch.
Sột soạt. Sột soạt.
Giống như cơ thể con người, hình dạng vặn vẹo lại không phải hình dạng mà người bình thường có thể làm ra được.
Vết máu thật dài, chính là dấu vết "nó" kéo lê qua.
Cứ thế chậm rãi bò trên đất, mấp máy, không chỗ nào cố kỵ, dường như bất kỳ món đồ nào trong bệnh viện, đều đang biến mất trong phạm vi của nó.
Sột soạt. Sột soạt.
Hai người kinh hoảng không ngớt, chỉ thở phì phò thật mạnh, mãi cũng không nói gì.
Nó là cái gì? Nó muốn bò đi đâu?
Nó, có thể quay về không?
Sau cơn trống rỗng, đầu óc nháy mắt lại tuôn ra vô số câu hỏi, trong nháy mắt vừa rồi đại não đình chỉ công tác đã tích lũy lại rất nhiều.
Hai người nhìn nhau, Lộ Hà thậm chí còn chưa khôi phục lại sức mạnh để mở đèn pin.
Đã không muốn phải thấy nữa..
Nếu lúc ấy, nó đột ngột quay đầu lại, sẽ có dáng vẻ gì?
Bọn họ cũng không dám nghĩ tiếp.
Còn chưa biết rõ đó là thứ gì, bản năng của hai người đã làm ra phản ứng nhanh nhất, đại não và cơ thể đều đang cố hết khả năng trốn tránh thứ kia.
Lộ Hà dần thả lỏng, nhưng phát hiện Tôn Chính vẫn đang há hốc miệng thở.
"Chính, cậu làm sao vậy?" Anh dùng thanh âm cực thấp hỏi, tựa hồ sợ kinh động thứ gì đó ngoài cửa sẽ nghe thấy.
"Đau...Ngực rất đau...Không thở nổi..." Tôn Chính ôm ngực, vẫn là tư thế té nghiêng trên mặt đất, hai chân cũng cuộn tròn lại.
Lộ Hà chưa kịp hưng phấn, Tôn Chính đã có chút lo lắng nhìn Lộ Hà.
"Anh còn đi được không?" Tôn Chính cảm nhận được sức nặng của Lộ Hà dựa trên người mình, không nhịn được hỏi anh.
Lộ Hà thử giật giật đùi, nhếch môi: "Vẫn được."
Lần mò trong bóng tối, Lộ Hà một tay khoát lên vai Tôn Chính, tay kia chống lên vách tường bên cạnh, chậm rãi đứng lên, đứng được một nửa, chân lại một trận tê dại, tiếp theo thì mềm nhũn sụm xuống, may mà Tôn Chính kịp thời đưa tay miễn cưỡng đỡ được anh lên lại.
"Hắc hắc," Lộ Hà không hề ủ rũ, ngược lại nở nụ cười, "Có phải tôi rất nặng không?"
Tôn Chính cắn răng không để ý tới anh: "Chúng ta phải tìm một chỗ xử lý vết thương trên chân anh."
Lộ Hà đè lại tay cậu: "Không vội, tôi vẫn có thể đi, chúng ta đến phòng làm việc của Lưu Quần Phương trước."
"Phòng làm việc của Lưu Quần Phương ở đâu?"
"Còn chưa biết phòng làm việc cô ấy phụ trách, chúng ta phải điều tra thêm." Lộ Hà cố gắng để mình đứng vững hơn, thong thả di chuyển cái chân bị bỏng.
Vừa nói, Lộ Hà đưa tay sờ soạng người Tôn Chính.
Tôn Chính bốp một cái đánh bạt tay anh, trong bóng tối nhìn không thấy nét mặt, lại nghe ra được có chút hờn giận: "Anh mò cái gì?!"
"Ôi ôi, mò một chút có sao đâu, có phải con gái đâu." Lộ Hà có chút buồn cười, dùng thứ vừa lấy ra từ người Tôn Chính vỗ vỗ Tôn Chính, "Tôi mò chính là quyển sổ này, cần gì mẫn cảm như vậy!"
Tôn Chính thoáng câm nín, một lát sau, chỉ thấy một chùm sáng nhỏ bắn ra, lại chậm rãi mở rộng, cậu cuối cùng vẫn vô cùng phối hợp mà bật đèn pin.
Lộ Hà một tay cầm quyển sổ, mở ra vô cùng khó khăn, vừa định buông tay chống vách tường ra, cả người phải dựa vào lưng Tôn Chính, lại cảm thấy Tôn Chính trong nháy mắt hơi lảo đảo chút.
Anh thì thầm một câu: "Thư sinh văn nhược", đem quyển sổ trong tay nhét vào tay Tôn Chính, đoạt lấy đèn pin, dùng cằm chống vai Tôn Chính, nói: "Tôi chiếu, cậu mau lật, để xem có trong sổ này hay không."
Tôn Chính bị cọ đến mức ngứa ngáy, giật giật vai, sột soạt lật quyển sổ trong tay mình.
Ánh đèn pin mờ mờ chiếu sáng một góc tường nho nhỏ này, ở bức tường đối diện hành lang hẹp cũng phản chiếu ra một cụm sáng nho nhỏ, mờ mờ ảo ảo, bóng hai người đỡ nhau ánh lên trong đó, dựa vào nhau vô cùng gần gũi, trong màn đen âm u như thế, lại lộ ra một phần tình cảm ấm áp.
"Chậm đã chậm đã chậm đã!" Lộ Hà cắt ngang Tôn Chính đang muốn lật tiếp, "Tôi nhớ ra rồi."
"Cái gì?" Tôn Chính quay đầu nghi hoặc, lại vì vô cùng đột ngột mà gặp phải mặt nghiêng của Lộ Hà do dựa quá gần mà phóng đại mấy lần, còn phủ một lớp mồ hôi mỏng, liền vội vàng cúi đầu.
Lộ Hà không chú ý tới cậu, tự nói một mình: "Tôi nhớ, lúc cậu tôi mời đến điều tra, đề cập tới nếu trong quá trình đọc sổ tay có nghi vấn gì, có thể đến phòng hồ sơ tầng 3, ở đó có rất nhiều tư liệu trước kia lưu lại."
"Nói cách khác, hẳn là có lưu lại tài liệu của Lưu Quần Phương?" Tôn Chính cũng lấy lại tinh thần rồi, "Chúng ta đi thôi."
Chỉ nghe Lộ Hà bên cạnh lộ ra nụ cười khổ không nhìn thấy, dùng một loại giọng điệu rất bất đắc dĩ rất vô lại: "Chỉ sợ cậu phải đỡ tôi xuống lầu rồi."
Tôn Chính liếc cái người đang dựa trên vai cậu, không nói một lời vươn tay từ phía sau lưng đỡ lấy Lộ Hà, rồi đi về hướng bóng tối.
Như vậy cũng tốt, ít nhất chúng ta đang đi xuống dưới được một tầng nữa. Tôn Chính tự an ủi mình.
Lộ Hà cứ như vậy nửa dựa vào Tôn Chính, khập khểnh đi tới, lúc gần đến cửa cầu thang, anh ta lại hỏi một câu: "Cậu có sợ lão Trương lên lầu không?"
Bả vai dưới người rõ ràng có chút run rẩy rất nhỏ, Tôn Chính dừng lại một chút, bàn tay đỡ Lộ Hà đột nhiên nắm chặt: "Anh không cảm thấy có chỗ nào không giống à?...Tôi cảm thấy...có chỗ nào không giống nữa thì phải?"
Lộ Hà xoay đầu nhìn bốn phía, trong bóng tối dày đặc như trước vẫn là bóng tối dày đặc, trong yên tĩnh âm u như trước là yên tĩnh âm u, không có một tia sinh khí, kín không lọt chút gió, tựa như đang ở không gian bị thế giới vứt bỏ, ngoại trừ chùm sáng yếu ớt của đèn pin kia, nói cho họ biết đây là một góc cầu thang của bệnh viện cũ nát.
"Không giống chỗ nào?" Lộ Hà không hiểu được ý của Tôn Chính.
"Tôi cảm thấy, hình như đã yên tĩnh hơn, tối hơn..." Tôn Chính nói, dường như cũng tự giác được lời nói của mình lạ lùng, không hề có đạo lý, âm thanh nhỏ dần.
Lộ Hà vẫn như cũ không hiểu ra sao.
"Thật giống như sự khác biệt giữa bóng tối trong đêm và bóng tối trong nghĩa địa vậy..." Tôn Chính miêu tả không rõ, đành phải từ bỏ, "Ôi, thôi quên đi, là tôi nghĩ nhiều."
Nói xong, lại thầm cười nhạo mình cũng trở nên quá mức nghi thần nghi quỷ.
Lộ Hà lại không yên lòng đến vậy, nhắc nhở Tôn Chính đề cao cảnh giác: "Thời gian xảy ra hỏa hoạn năm 2000 là nửa đêm, vậy hiện tại hẳn đã qua nửa đêm, phần lớn thời gian xảy ra những chuyện thần quái chính là từ nửa đêm đến 3 giờ sáng, trong khoảng thời gian này, là lúc thứ nào đó dễ dàng ra ngoài hoạt động nhất."
Mặc dù gặp rất nhiều hiện tượng khó giải thích, nhưng Tôn Chính đối với quỷ thần mà nói vẫn luôn vô cùng bài xích, Lộ Hà bệnh cũ tái phát lại một lần nữa tung ra dáng vẻ nghiên cứu quỷ thần kia khiến cậu không nhịn được nhíu mày.
Lộ Hà không chú ý tới phản ứng vi diệu của Tôn Chính: "Nhưng cho dù là thời gian phần lớn thứ gì đó hoạt động, cảm giác của cậu không phải nên cảm thấy được có thứ gì đó rục rịch hơn sao, như trong đêm tối ẩn chứa bất an nào đó...Chứ không phải cả thế giới thoáng cái an tĩnh lại..."
"Cũng không phải viết tiểu thuyết...Sao anh cứ làm như thật," Tôn Chính cắt ngang hướng miêu tả càng ngày càng trở nên kỳ quái của Lộ Hà, "Chỉ là ảo giác thôi, chúng ta tiếp tục đi xuống thôi!"
Vừa định cất bước xuống lầu, đèn pin lay động chiếu cầu thang đi thông xuống tầng 3, Tôn Chính đột nhiên không biết tại sao cảm thấy một trận đau đớn trong ngực, đầu óc có chút choáng váng, giống như cầu thang bị chiếu kia, cũng thành hình ảnh màu xám, giống như cảnh tượng mù mịt trong phim cũ trắng đen.
Ảo giác trong nháy mắt khiến cậu cảm thấy nơi này tràn ngập tiếng ai thì thầm lải nhải tựa như trong ký ức xa xôi, biến mất trong màn sương đen vô tận bên mép quầng sáng.
Quả nhiên có chút...Kỳ lạ...
Cậu không kể cho Lộ Hà, vững vàng lại hô hấp, tiếp tục bước ra bước đầu tiên hướng xuống tầng 3 bệnh viện.
Tiếng bước chân của hai người vừa thong thả lại nặng nề, Tôn Chính cảm thấy mình đang từng bước từng bước tới gần cái gì đó, rồi lại gắng gượng đem loại suy nghĩ quỷ dị này đặt sau đầu.
Mất công sức thật lớn, hai người một nâng một dựa rốt cuộc đi tới tầng 3, vọng âm của tiếng bước chân giống như một vệt bụi nhỏ hất lên, đảo qua một bậc cầu thang cuối cùng, biến mất.
Hai người đồng thời không lên tiếng, quả thực ngay cả tiếng hít thở cũng phảng phất như không còn nghe được nữa.
Tôn Chính rốt cuộc biết được đây là loại cảm giác gì rồi.
Cảm giác cả thế giới cũng đã chết hết rồi.
Môi cậu hơi run, nhưng không phát ra được tiếng nào.
"Chúng ta đi, phòng hồ sơ chính là phòng đầu tiên sau khúc ngoặc." Lúc này thanh âm Lộ Hà bên tai đã cứu vớt cậu, khiến cậu thoáng cái cảm giác được sinh khí duy nhất trong thế giới này.
Lộ Hà kéo một chân, một tay chống vách tường, một tay khoát lên vai Tôn Chính, chậm rãi di chuyển. Mới vừa đi chưa được hai bước, hai người lại đồng thời ngừng lại.
Hình như giẫm phải vật gì đó, dính dính, lại hình như ẩm ướt, trải trên mặt đất này.
Nhưng mà thứ gì lại xuất hiện trên hành lang tầng 3 như vậy chứ?
Hai người đồng thời cúi đầu nhìn dưới chân mình, ánh đèn pin ngưng tụ.
Máu, vết máu?
Một vũng máu lớn, máu vẫn còn huyết tương, giống như vừa mới chảy xuống, dưới ánh đèn pin, nhìn hết sức phát hoảng.
Của ai? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tôn Chính vừa mới hơi chút tiếp nhận thế giới quan phi bình thường này, đột nhiên xuất hiện vũng máu tựa hồ càng đưa cậu về với tình cảnh hiện thực, hai loại suy nghĩ trong đầu xoáy vào nhau, cuối cùng cậu vẫn làm ra phản ứng mà người bình thường sẽ có: "Ai bị thương?! Còn có người ở đây, chúng ta mau đi hỗ trợ!"
Nói xong, cậu đỡ Lộ Hà muốn đi về phía trước.
Lộ Hà đè mạnh cậu lại, sức lực này lớn trước đó chưa từng có, khiến cậu thiếu chút nữa cả người mất trọng tâm ngã về phía sau.
"Chậm đã! Cậu nhìn kỹ lại xem." Trong thanh âm Lộ Hà cũng là nghiêm túc trước đó chưa từng có.
Tôn Chính chịu sức nặng của Lộ Hà, hơi hạ thấp cơ thể, đèn pin trong tay Lộ Hà chiếu lên mặt đất.
Nơi này không phải có duy nhất một vũng máu.
Máu màu đỏ thẫm, uốn lượn thật dài hướng về sâu bên trong hành lang, chùi trên sàn nhà ra vết tích hoặc nông hoặc sâu.
Một vệt máu thật dài, nó rốt cuộc là cái gì?
Ánh đèn pin chậm rãi theo vết máu kéo dài về phía trước, trên mặt đất cũng có từng vũng máu lớn, máu tươi nhiều như vậy làm cho người ta càng bất an.
Sột soạt. Sột soạt.
Trong bóng tối âm thanh gì đó quấy nhiễu tâm thần.
Sột soạt. Sột soạt.
Vết máu vẫn đang lan tràn. Dự cảm không tốt cũng đang lan tràn trong lòng hai người.
Là cái gì?
Sột soạt. Sột soạt.
Dường như toàn bộ quỷ mị ảo ảnh của bệnh viện vào thời khắc này đều tránh xa xa, chỉ có thanh âm sột soạt này và vết máu giống như một nét cười âm u trong bóng đêm, âm cuối kéo dài kích thích dây thần kinh từ từ căng cứng của hai người.
Ánh đèn mờ nhạt rốt cuộc cũng chiếu tới cuối rồi.
Cơ hồ ngay khoảnh khắc chưa tới một giây ấy, Lộ Hà bằng phản ứng nhanh nhẹn vặn chốt mở đèn pin xuống, Tôn Chính ăn ý hơn bình thường xuất ra sức lực toàn thân cơ hồ vác Lộ Hà lên liền hướng về phía căn phòng đầu tiên ở góc ngoặc phóng đi.
Cửa phòng thế mà lại mở ra!
Hai người trực tiếp lăn vào, Tôn Chính há hốc miệng thở phì phò khóa cửa lại.
Chạy mau!! Trong nháy mắt đó ngay cả tiếng thét cũng nghẹn trong cuống họng.
Cuối vết máu, là một khối đồ.
Đang bò chậm rãi, chậm rãi xê dịch.
Sột soạt. Sột soạt.
Giống như cơ thể con người, hình dạng vặn vẹo lại không phải hình dạng mà người bình thường có thể làm ra được.
Vết máu thật dài, chính là dấu vết "nó" kéo lê qua.
Cứ thế chậm rãi bò trên đất, mấp máy, không chỗ nào cố kỵ, dường như bất kỳ món đồ nào trong bệnh viện, đều đang biến mất trong phạm vi của nó.
Sột soạt. Sột soạt.
Hai người kinh hoảng không ngớt, chỉ thở phì phò thật mạnh, mãi cũng không nói gì.
Nó là cái gì? Nó muốn bò đi đâu?
Nó, có thể quay về không?
Sau cơn trống rỗng, đầu óc nháy mắt lại tuôn ra vô số câu hỏi, trong nháy mắt vừa rồi đại não đình chỉ công tác đã tích lũy lại rất nhiều.
Hai người nhìn nhau, Lộ Hà thậm chí còn chưa khôi phục lại sức mạnh để mở đèn pin.
Đã không muốn phải thấy nữa..
Nếu lúc ấy, nó đột ngột quay đầu lại, sẽ có dáng vẻ gì?
Bọn họ cũng không dám nghĩ tiếp.
Còn chưa biết rõ đó là thứ gì, bản năng của hai người đã làm ra phản ứng nhanh nhất, đại não và cơ thể đều đang cố hết khả năng trốn tránh thứ kia.
Lộ Hà dần thả lỏng, nhưng phát hiện Tôn Chính vẫn đang há hốc miệng thở.
"Chính, cậu làm sao vậy?" Anh dùng thanh âm cực thấp hỏi, tựa hồ sợ kinh động thứ gì đó ngoài cửa sẽ nghe thấy.
"Đau...Ngực rất đau...Không thở nổi..." Tôn Chính ôm ngực, vẫn là tư thế té nghiêng trên mặt đất, hai chân cũng cuộn tròn lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét