Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 20

Chương 20 - Sổ tay sự kiện mờ ám Đồng Hoa 1999~2002 (9)

Người ghi chép: Nghiêm Ương (bác sĩ thực tập năm 2001-2002)

Sư huynh trước khi đi có nói với tôi, cuộc sống của bác sĩ thực tập rất gian nan. Bác sĩ không xem bạn là bác sĩ, việc gì dưới tay cũng bảo bạn làm, bệnh nhân xem bạn là bác sĩ, trách nhiệm gì cũng đẩy lên người bạn, kẹp ở giữa, trái phải đều mắc lỗi.

Đến Đồng Hoa rồi, thế mà còn phải viết quyển sổ kỳ quái này. Ai nói bác sĩ ngoại khoa được ưa thích? Ưa thích được bao nhiêu? Vừa tới báo danh, các chị y tá tầng này liều vui tươi hớn hở chạy tới, vứt một quyển sổ như vậy, nói: "Tiểu Nghiêm, cậu mới tới thực tập à? Sinh viên đại học, có tri thức, của khoa ngoại, kiến thức rộng rãi, cái này giao cho cậu viết nhé!"

Tôi lật xem trước một chút, trò cười gì đây, rắm chó không kêu!

Đường đường sinh viên đại học y khoa XX mà bị đám ngưu quỷ xà thần này chà đạp! Nhưng mà...chuyện ma, nếu hay, tôi cũng nguyện ý nghe, càng làm người nghe kinh sợ càng tốt, nhưng không có hàm lượng kỹ thuật, logic quá hỗn loạn, không có ý nghĩa. Chuyện ma trong trường đại học chúng tôi nhiều lắm, dần dần, đã sớm có một bộ phương pháp nghiên cứu chuyên môn. Đầu tiên, từ loại quỷ...(dường như còn muốn viết gì đó, bị gạch bỏ, xem ra đã dừng chủ đề này lại)

Được rồi, câu chuyện đầu tiên, có lẽ có yếu tố thêm mắm thêm muối, yếu tố nghi thần nghi quỷ, yếu tố góp nhặt linh tinh lang tang.

Đó là tình hình lúc đến bệnh viện chừng một tháng, nhớ rõ mấy ngày nay trời cứ mưa mãi, mưa lâm râm liên tục, nhưng mãi không ngừng, liên tiếp hơn mấy ngày, cả bệnh viện toàn người ướt sũng lui tới, bẩn ghê lắm, sàn tòa nhà chính chẳng biết đã có bao nhiêu người trượt chân, ngay cả đưa thuốc cũng bất tiện.

Buổi sáng hôm đó, vẫn là cơn mưa nhỏ, bệnh viện cũng vẫn người đến kẻ đi. Tôi thu lại ô, đi đến phòng ngoại trú tầng 3, trên hành lang đều là dấu chân ướt lớn lớn nhỏ nhỏ, tôi vừa cẩn thận chống trượt, vừa đi tới phòng ngoại trú 3.

Bác sĩ Lưu còn chưa tới. Nghe nói là lão danh y của bệnh viện này, tôi may mắn mới được làm dưới trướng ông ấy. Lão danh y quả thật cẩn cẩn thận thận cần cần cù cù, mỗi ngày đều đến trước thời gian làm việc hơn 10 phút, ông ấy ngồi xuống khám, tôi cũng chỉ có thể nhàn rỗi làm chút tạp vụ.

Nhìn thử bác sĩ Lưu còn đang tập trung tinh thần ứng phó với bệnh nhân què chân kia, không có vấn đề gì lớn. Tôi vì vậy mà đi tới giá sách gần cửa sổ, vừa định lấy ra băng từ khái niệm tiếng Anh mới nghe thử, đột nhiên cảm thấy khóe mắt thoảng qua một chỗ nào đó có chút kỳ lạ, lại không nói nên được là có chuyện gì.

Là chỗ nào chứ? Loại cảm giác có chút khác thường này. Tôi nhìn quét một vòng xung quanh, bàn học, bệ cửa sổ, giá sách, dường như rất bình thường...A, bệ cửa sổ?"

Tôi ló đầu ra, sững sờ.

Trên bệ cửa sổ có che mái vòm, mưa tí tách rơi trên mái vòm, nhưng trên bệ cửa sổ thì khô. Thế nhưng, phía trên đó có một dấu chân ẩm nho nhỏ, mũi chân hướng vào bên trong, giống như từ trên bệ cửa sổ tiến đến vậy.

Tôi nhìn lại mặt đất, trên mặt đất đủ loại dấu chân lẫn lộn vào nhau, không thể xác định có phải từng có cặp dấu chân này hay không.

Nhưng mà, nhưng mà, tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân có hơi lạnh lẽo, nơi này là tầng ba mà...

Dấu chân này nhìn kích cỡ, là dấu chân của đứa bé quá lắm là 7, 8 tuổi, sao lại từ bệ cửa đi vào? Nếu vào ban ngày khẳng định có người sẽ nhìn thấy, nếu là buổi tối... Vậy, vậy...Độ cao ba tầng kia, đối với một đứa bé mà nói, là tuyệt đối không có khả năng chứ?

Tôi ló đầu ra cửa sổ, nhìn thử bốn phía, ống nước bên ngoài tòa nhà cách phòng 3 ngoại trú xa ít nhất hai ba phòng, mà trên cửa sổ cách vách trái phải lại không có dấu chân.

"Nè...Lưu lão, hôm nay ông có nhìn thấy một đứa bé...Từ cửa sổ này tiến vào không?" Tôi cẩn thận hỏi bác sĩ Lưu.

Ông ấy cũng sửng sốt, nhìn về phía bệ cửa sổ tôi chỉ, lập tức khiển trách: "Thằng nhóc này, mỗi ngày ăn không ngồi rồi không nói, còn giả thần giả quỷ làm gì!"

Tôi bất mãn ngậm miệng, ngước mắt lại nhìn thấy y tá Lưu vừa cầm đồ vào sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, tay còn run nhè nhẹ nhìn tôi. Phát hiện ánh mắt của tôi, cô vội vã tiến đến đặt đồ xuống, lại vội vã đi ra.

A, có lẽ, là thằng nhóc nghịch ngợm kia, cái gì Cao Nhạc Cao á!

Cao Nhạc Cao không phải tên Cao Nhạc Cao, tên là Cao Nhạc Thiên. Tôi xui xẻo tám kiếp mới có thể quen được một đứa bé như vậy, còn lại bệnh nhân đầu tiên của tôi từ trước đến nay.

Thằng bé có đôi mắt dài trái lại hoạt bát cơ trí, nhưng mà mới vừa ngồi xuống hỏi tên nó, nó đã bắt đầu không nề nếp, nắm lấy tư liệu ca bệnh trên bàn tôi bắt đầu xé, tôi tốt bụng lấy lại tư liệu, miệng nó nhếch một cái liền quậy lên, đập bàn đá chân, mẹ nó đứng phía sau, cười xòa nói: "Bác sĩ cậu cứ chiều theo nó chút, tính tình nó là thế đó."

Chiều theo? Tôi nghĩ là bệnh nhân đầu tiên của tôi, còn là một đứa bé, liền kiên nhẫn hơn, vì vậy nhìn nó vắt chéo chân run đùi, vừa xé sổ ghi chép bình thường tôi làm cùng bác sĩ Lưu thành từng miếng từng miếng, vừa đắc ý vênh vang.

Kỳ lạ chính là, kiểm tra một lượt, thằng bé tràn đầy sức sống này, rất bình thường.

Có phải tôi còn chưa thông thạo, có vấn đề gì chưa nhìn ra được không, phỏng chừng nghi hoặc và khó xử của tôi đều lộ ra mặt, mẹ nó kéo tôi sang một bên.

"Nhạc Thiên thật ra không có bệnh." Bà ấy khẽ nói.

Tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Không có bệnh đến bệnh viện làm gì?!" Không có bệnh liền đem bác sĩ thực tập tôi đây ra đùa giỡn? Khó trách bác sĩ Lưu yên tâm giao đứa bé này cho tôi như vậy.

"Cậu, cậu cứ tùy tiện kê cho nó chút gì đó, để nó ở bệnh viện khoảng dăm ba ngày đi, bác sĩ, xin nhờ đó!" Mẹ nó nói năng khẩn thiết, thoạt nhìn không giống đang đùa.

"Có ý gì?" Tôi vừa hỏi, vừa nhìn đứa bé kia đã bắt đầu lục lọi thứ gì đó trong tủ quần áo.

Bà ấy lại lặng lẽ kéo ống tay áo tôi: "Nó năm nào cũng vậy, mỗi năm vào lúc này đều đến ở lại, bệnh viện cũng biết...Cậu cứ làm theo đi..."

Mặc dù tôi vẫn nghi hoặc, nhưng nếu bà ấy đã nói vậy, bác sĩ Lưu đã dặn dò theo ý phụ huynh mà lo liệu, xem ra tránh không được.

Không nói hai lời, tôi cho nó ba ngày truyền dịch, giày vò giày vò nó.

Thằng nhóc cứ thế bị mẹ nó lôi đi, thuận tiện còn ôm đi một hộp chocolate bìa cứng của tôi.

Cao Nhạc Thiên tới khu nằm viện, nghe nói là giống như bá vương một cõi, vào cửa liền cướp TV, dám buộc mấy cô chú cả phòng cùng coi phim hoạt hình cả chiều với nó, lục lọi đồ đạc khắp nơi, tìm ăn quà vặt, bệnh nhân giường bên cạnh đều bị nó sai đi bưng trà rót nước, hơi chút không vui thì một khóc hai nháo ba treo cổ, toàn bộ khu nằm viện vây xem.

Đây đều là chuyện tôi nghe y tá kể lúc tan làm, nghe nói đây đã là năm thứ 3 rồi, hằng năm đều đến làm ầm ĩ một trận như vậy, hết lần này tới lần khác phải là bệnh viện Đồng Hoa, hết lần này tới lần khác chính là lúc này, mẹ nó lại có quan hệ với cấp trên bệnh viện, không làm không được, tóm lại trước khi tan làm ba giường cạnh Cao Nhạc Thiên đều làm thủ tục chuyển giường, ai cũng không dính được với tiểu bá vương kia.

Tôi quả thực nhịn không được nghi ngờ rằng dấu chân kia là của đứa bé này nửa đêm trèo lên bệ cửa sổ lưu lại.

Nhưng mà, làm sao có thể, một đứa bé 8 tuổi...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,