Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 23

Chương 23 - Giờ thứ 7, khoa Ngoại Tổng Quát tầng 3

Hai người dìu nhau đi lại vào phòng ngoại trú 3, sau khi cài chặt cửa, Lộ Hà vô cùng cảnh giác dùng đèn pin quét một lượt cả căn phòng, cũng không khỏi phải "a" một tiếng.

"Trên bản đồ thật sự đánh dấu phòng này?" Lộ Hà thấp giọng hỏi Tôn Chính, ánh mắt còn thỉnh thoảng đảo bốn phía căn phòng.

Tôn Chính chỉ chỉ trên bàn, quyển sổ và bản đồ đều mở ra ở đó. Chờ hai người đi tới cạnh bàn ngồi xuống, Lộ Hà liền không thể chờ được muốn nhìn bản đồ.

"Kỳ quái...Phòng này tới cùng đặc biệt ở đâu?" Anh đã xác nhận căn phòng, nhưng vẫn nghi ngờ chưa yên tâm.

Tôn Chính vốn canh cánh trong lòng chuyện đi nhầm phòng ở tầng 4, nói: "Có thể bản đồ này căn bản bị sai không?"

Lộ Hà được cậu thức tỉnh, lại nhớ tới phát hiện tại phòng hồ sơ, trong lòng bắt đầu mâu thuẫn.

"Thế nhưng, tôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho anh," Tôn Chính vẻ mặt nghiêm túc kéo Lộ Hà qua, "Sau khi ở phòng hồ sơ, tôi gặp chuyện vô cùng kỳ quái."

Lộ Hà phục hồi lại tinh thần, nghe nói đề tài này, lập tức tỉnh táo: "Ừ, nói mau, cái thứ, cái thứ bò kia có làm gì cậu không?"

Trong lòng Tôn Chính nghĩ dáng vẻ anh hăng hái bừng bừng như vậy, rốt cuộc là đang quan tâm hay chỉ do tràn đầy lòng hiếu kỳ, ngoài miệng lại nói: "Không có, lúc ấy quá đột ngột, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, nhưng chờ tôi kịp phản ứng, xung quanh đã không như trước nữa."

Cậu lần lượt kể tường tận mọi chuyện sau khi tách khỏi Lộ Hà cho anh nghe. Lộ Hà ban đầu vẫn mang theo chút hưng phấn, nghe rồi nghe, miệng dần mở lớn đến mức sắp không khép lại được, Tôn Chính không nhịn được làm một động tác ra hiệu "anh ngậm miệng lại", anh lại ngoan ngoãn đem miệng khép lại, nhưng vẻ mặt lại càng nghiêm nghị hơn.

Rốt cuộc đã kể xong, Lộ Hà lắp bắp nửa ngày mới mở miệng: "Chính...Cậu, cậu sẽ không vì kinh sợ quá độ thứ bò bò kia chứ?"

Tôn Chính nhướng mày: "Anh nghĩ rằng tôi đang nói sảng?"

"Đương nhiên không phải," Lộ Hà lấy lòng cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, "Chỉ là, loại chuyện này có hơi khoa học viễn tưởng quá. Làm sao có thể từ phòng hồ sơ đột ngột tới hành lang kia, lại đột ngột tới trước phòng phẫu thuật chứ?"

"Tôi cảm thấy từ khi vào bệnh viện đến giờ tất cả đều rất khoa học viễn tưởng."

Lộ Hà khó xử cười cười: "Éc, cũng phải ha...Nhưng mà trong phạm vi tôi biết, loại chuyện này không có giải thích được, dù sao cũng không giống vào huyệt này."

"Có bệnh viện nào có tầng nào cấu trúc như vậy không? Cuối hành lang không có cầu thang, chỉ có cửa sổ, bên cạnh có cánh cửa thoạt nhìn rất cổ xưa như vậy?"

Lộ Hà tập trung suy nghĩ một chút, lắc đầu.

"Vậy, ngoại trừ tòa nhà này nhỉ? Sau lưng bệnh viện còn có vài tòa nhà nữa, bên trong đó có thể có không?" Tôn Chính truy hỏi.

Tròng mắt Lộ Hà đảo vòng, vừa gật đầu, lại lập tức lắc đầu, nói: "Tòa nhà này tuyệt đối không có khả năng, khu nằm viện khoa nội đối diện kết cấu thật ra có chút tương tự, nhưng vì từng tân trang, không có khả năng lưu lại một cánh cửa cũ kỹ như vậy, còn có vết máu gì đó..." Anh chép chép miệng, làm ra một vẻ mặt bị miêu tả về cánh cửa kia làm cho buồn nôn.

Tôn Chính liếc nhìn vẻ mặt khoa trương của anh, tiếp tục hỏi: "Vậy phòng phẫu thuật thì sao? Anh hiểu rõ bao nhiêu về phòng phẫu thuật khoa ngoại này?"

Lộ Hà vẫn lắc đầu: "Không biết, phòng phẫu thuật theo lý mà nói hẳn đều trong tòa nhà khoa ngoại mới, nhưng mà không loại trừ nơi này có phòng phẫu thuật cũ bệnh viện Đồng Hoa để lại, cậu chưa vào xem à?"

Tôn Chính bất đắc dĩ nhún vai: "Tôi không ngốc đến mức xông loạn khắp nơi, vả lại ở đó đã đánh một dấu chéo đỏ."

Lộ Hà nhìn cậu, trong mắt dần toát ra một loại khoái trá, sau đó phụt một tiếng bật cười.

Tôn Chính chẳng hiểu ra sao, cho rằng trên mặt mình dính gì, mất tự nhiên hỏi: "Anh cười cái gì?"

Lộ Hà khoát tay, nói: "Không có gì, tôi đang suy nghĩ, may mà cậu không thật sự đi lung tung khắp nơi, cũng không xảy ra chuyện gì, nếu không...Tôi sẽ mất đi một cây gậy thịt rồi!"

Tôn Chính ném chân ghế lên bàn, hừ một tiếng nói: "Tôi thấy nó còn đáng tin cậy hơn tôi, anh nên quan tâm hơn đến nó xem có bị kinh sợ không đi."

Lộ Hà cười tủm tỉm chuyển chân ghế qua một bên: "Nó không thoải mái bằng cậu, cũng không ấm áp bằng cậu."

Tôn Chính tự nói với mình không được để ý tới thằng cha nói năng tùy tiện này, nghiêm mặt nói: "Đừng vui mừng quá sớm, anh đã quên vừa nãy tôi xảy ra chuyện ở chỗ này sao? Chúng ta chưa an toàn đâu, anh nên nghĩ biện pháp đi!"

Ý cười của Lộ Hà vẫn chưa giảm: "Cậu không giận nữa? Không một mình hành động nữa?"

Tôn Chính trừng mắt với anh.

Lộ Hà lại tiến đến gần hơn: "Cậu cũng phát hiện ra hai người hành động mới là biện pháp tốt nhất rồi đúng không? Sao cậu nhẫn tâm vứt lại một người tàn tật như tôi ở đó chứ?"

Những lời này đã gợi lên nỗi bất an nho nhỏ mà Tôn Chính chôn dưới đáy lòng, cậu đành phải mở miệng nói: "Lúc đó, có chút xúc động...Bây giờ, tôi chỉ cảm thấy hai người cùng nhau thì an toàn hơn, cũng có thể nghĩ ra nhiều biện pháp hơn."

Lộ Hà gật đầu: "Vậy cậu nguyện ý cùng tôi đi tìm anh hai tôi rồi chứ?"

Tôn Chính nghiêm trang nói: "Tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà anh hai anh biến mất lâu như vậy rồi, đầu mối cũng rất ít, tốt nhất chúng ta vừa tìm kiếm đường ra vừa sưu tập đầu mối có liên quan đến anh hai anh."

Lộ Hà bị giội nước lạnh, bĩu môi, liếc đến mắt đến quyển sổ đang mở, ngẩng đầu hỏi Tôn Chính: "Lúc trước cậu đang đọc quyển sổ? Có tìm được đầu mối không?"

"Không tìm được đầu mối về cánh cửa và vết máu, nhưng mà, bài viết đó vừa vặn là chuyện về phòng này."

Lộ Hà cúi đầu xem quyển sổ, ánh mắt dừng trên người ghi chép.

"Thật là trùng hợp, quyển sổ này lại là do một bác sĩ họ Nghiêm viết."

"Có vấn đề gì sao?" Tôn Chính ngó sang.

"Tôi lục ra được một bức ảnh ở phòng hồ sơ, phía trên là Lưu Quần Phương và một bé trai, sau lưng thì viết bảo bác sĩ Nghiêm và ông chú kỳ quái kia thăm nó."

"Bé trai kia, chẳng lẽ tên Cao Nhạc Thiên?"

"Cái gì?" Lộ Hà khó hiểu nhìn về phía Tôn Chính.

"Anh đọc bài ghi chép này sẽ biết. Tôi nghi ngờ bé trai kia có vấn đề."

Lộ Hà mang theo nghi vấn này bắt đầu đọc ghi chép của bác sĩ Nghiêm. Đọc được một nửa, anh lại lật về trước xem, sau đó lại đọc tiếp, cứ thế lật qua lật lại trăn trở mấy lần, Tôn Chính rốt cuộc không nhịn được nữa.

"Anh có thể đọc cho xong trước không?"

"Không phải, tôi cảm thấy ghi chép này, rất kỳ quái, rất kỳ quái."

Lộ Hà ngoài miệng giải thích, ánh mắt lại không hề ngừng di chuyển trên quyển sổ, mày cũng càng cau càng chặt.

Rốt cuộc đã đọc xong, anh thở dài một hơi, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Tôn Chính.

"Cậu có phát hiện ra vấn đề của bài ghi chép này không?"

"Vấn đề gì?"

"Cậu không biết à, ghi chép này không giống với những ghi chép khác đúng không? Trong ghi chép này, không có người biến mất."

Tôn Chính cái hiểu cái không, nhìn Lộ Hà, chờ anh tiếp tục giải thích.

"Cậu xem, những quyển sổ chúng ta từng đọc trước đó, đều có một người tồn tại thực tế biến mất, chúng ta quy họ vào những người nhập huyệt. Trong ghi chép của lão Trương lão Mao, lão Trương biến mất; của Lưu Quần Phương, sau hỏa hoạn Trần Quyên biến mất; trong ghi chép của Lý Đình, Lưu Quần Phương biến mất."

Tôn Chính nhìn về phía quyển sổ trong tay Lộ Hà, gật đầu, nói: "Trong quyển sổ này, không có người biến mất."

"Đúng, câu chuyện này giống như truyện ma truyền thống hơn, không phải giải thích về sự biến mất của một người thật, mà là giải thích về một con quỷ hư ảo, hoặc là sự tồn tại của vật gì đó, dấu chân, điện thoại..." Lộ Hà dừng một chút, "Tôi nghi ngờ chính bác sĩ Nghiêm này có vấn đề."

Tôn Chính không nói gì, dường như đang suy nghĩ.

Lộ Hà lại nói tiếp: "Cậu xem, trong phòng hồ sơ cũng cổ quái, tư liệu của Lưu Quần Phương và một ít tư liệu của những người khác bị cầm đi, hơn nữa vừa vặn đều là từ đầu đến cuối 2001, cũng xấp xỉ khoảng thời gian anh trai tôi mất tích, bác sĩ Nghiêm này, dựa theo những gì trên đây, là bác sĩ thực tập năm 2001 đến 2002, vậy hắn cũng nghỉ việc vào khoảng năm 2002, tôi cũng không tìm được tư liệu của hắn..."

"Anh muốn nói...Bệnh viện muốn giấu giếm gì đó? Có liên quan đến anh trai anh? Cũng có liên quan đến bác sĩ Nghiêm này?"

"Đúng, tôi cảm thấy mấu chốt của vấn đề hiện giờ nằm trên người của Nghiêm Ương, Lưu Quần Phương, anh trai tôi, tất cả đều chỉ hướng hắn."

Trong phòng ngoại trú 3 vì suy nghĩ này mà nhất thời im lìm, ngoại trừ đèn pin có thể chiếu xa đến một mặt nhỏ trên bàn, những đồ trang trí khác đều bao phủ trong bóng tối. Cả căn phòng được chia làm mấy mảng lớn bóng mờ, ngăn tủ và dụng cụ đứng yên đều hóa thành những bóng đen đậm đặc, ẩn núp lâu dài trong căn phòng này, giống như về đêm sẽ mơ hồ hít thở hoặc có chút mạch đập nhảy lên.

Ngoài cửa sổ cũng chiếu một tấm nà đen nặng nề, tòa nhà chính của Đồng Hoa như bị một tấm màn cửa thật lớn bọc lại từ trên xuống kín không kẽ hở, trong tấm mần cửa ấy bóng tối đã bóp nghẹt những câu chuyện không muốn ai biết.

Rốt cuộc yên tĩnh bị Lộ Hà phá tan, anh nhẹ nhàng lấy ngón tay gõ mặt bàn, thử phân tích.

"Hiện giờ có loại khả năng, thứ nhất, bài ghi chép này giống như bài của lão Mao viết, bác sĩ Nghiêm động tay động chân, che giấu sự thật; Thứ hai, bác sĩ Nghiêm không nói dối, viết sự thật, nhưng mấu chốt vấn đề hắn quên mất; Thứ ba, bác sĩ Nghiêm không nói dối cũng không quên sự thật, đây căn bản không phải là một bài ghi chép đáng để chúng ta cân nhắc, đây là trò đùa của thằng bé kia. Cậu cảm thấy sao?"

Tôn Chính bị mấy suy đoán liên tiếp của Lộ Hà làm cho nghẹn ứ, hơn nửa ngày mới nói: "Có khả năng bác sĩ Nghiêm và thằng bé đều có vấn đề không? Bác sĩ Nghiêm làm giả, thằng bé cũng làm quỷ?"

Lộ Hà được cậu nhắc như vậy, vỗ bàn: "Có khả năng! Tiểu quỷ kia nếu sau này gửi ảnh, xem chừng quan hệ với bác sĩ Nghiêm còn rất tốt, không tệ như trong quyển sổ nói, nhưng tất cả những thứ này thì có liên quan gì đến anh trai tôi nhỉ?"

Hai người đồng thời rơi vào tận lực suy tư.

Lộ Hà lại cầm qua quyển sổ kia, đọc kỹ lại từng câu từng chữ.

Buổi tối ấy, rốt cuộc là ai? Một người có thể vào phòng làm việc của tôi; Một người quen thuộc thời gian làm việc của tôi; Một người muốn tiếp cận tôi..

"Chính...Tôi cảm thấy..." Lộ Hà chần chừ mở miệng, "Những lời này rất quen thuộc, cậu có ấn tượng gì không?"

"Cái gì?" Tôn Chính nhìn qua, lắc đầu.

"Hình như đã từng nhìn thấy ở đâu," Tầm mắt Lộ Hà dừng lại trên câu nói kia, "Nghiêm Ương rất giống như đang ám chỉ gì đó."

Tôn Chính không mở miệng, cậu thật sự không nhìn ra có gì đặc biệt.

"Bài viết này, cả bài đều lộ ra một mùi không đúng, nếu kết nối lại mấy mấu chốt vấn đề ở đây lại, điện thoại, dấu chân, một tiếng "đùng", mà thằng bé...thằng bé tên Cao Nhạc Thiên kia kỳ thật có thể căn bản không hề liên quan đến sự kiện này, bác sĩ Nghiêm lại cố gắng để chúng ta kết nối nó cùng chuyện này...Loại cách thứ này, mấy vấn đề này, tôi đều cảm thấy rất quen thuộc."

"Quen thuộc?" Tôn Chính nghi hoặc.

Lộ Hà đột nhiên ôm lấy tay Tôn Chính, kích động nói: "Tôi biết rồi! Chúng ta hoàn toàn nghĩ sai rồi! Bác sĩ Nghiêm này, tôi không ngờ hắn lại quá thông minh như vậy!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,