Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 26

Chương 26 - Giờ thứ 8, phòng hồ sơ tầng 3

"Nghiêm Ương quả thật để lại thông tin cuối cùng, nhưng trước đó chúng ta đã đoán sai. Thông tin cuối cùng của hắn không nằm ở tiểu quỷ kia, ở đây."

"Có ý gì?" Tôn Chính không giải thích được.

Lộ Hà lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, lại dùng tay chỉ quyển sổ.

Tôn Chính lật quyển sổ một lượt, lắc đầu tỏ vẻ vẫn không hiểu được.

Lộ Hà duy trì nụ cười, gợi ý cho Tôn Chính:"Trước đó có một vấn đề, tại sao Nghiêm Ương nhất định phải mô phỏng 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》?"

Tôn Chính trả lời một cách hiển nhiên: "Bởi vì hắn muốn ám chỉ hung thủ chính là hắn, hơn nữa 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》là tiểu thuyết họ và anh đều rất quen thuộc."

"Không hổ là cao tài sinh, học nhanh quá, trí nhớ cũng rất tốt," Lộ Hà gật gù, ngừng lại, giọng điệu lại biến đổi, nói, "Nhưng mà, trong rất nhiều tiểu thuyết trinh thám đều có thiết kế như vậy. Trên thực tế, còn có một nguyên nhân. Nguyên nhân này chính là một đạo cụ quan trọng mà chúng ta đã quên mất, một đạo cụ có tác dụng mấu chốt trong 《 Vụ ám sát ông Roger Ackroyd 》."

Anh nhìn Tôn Chính, trong đôi mắt lóe ra quầng sáng.

"Máy cassette kia?" Tôn Chính thoáng cái được chỉ ra, không thể chờ được thốt lên.

"Đúng, nếu thật sự dựa theo thủ pháp của 《Vụ ám sát ông Roger Ackroyd》, vậy chắc chắn Nghiêm Ương có một thứ gì đó có thể ghi âm, hơn nữa, cậu có phát hiện ra không, bác sĩ Nghiêm này, đặc biệt thích nhắc tới băng khái niệm mới Tiếng Anh của hắn?"

Tôn Chính nhớ tới thời kỳ đó quả thật phần lớn đều dùng băng từ, băng khái niệm mới Tiếng Anh có số lần xuất hiện trong quyển sổ đủ để cho người ta nhớ kỹ nó, cậu gật đầu.

"Khi nãy tôi đã đọc lại một lần nữa, phát hiện điểm đáng ngờ. Cậu xem một câu cuối cùng, những lời này thoạt nhìn rất dư thừa đúng không?"

Bảo tôi nghe truyện ma này, còn không bằng nghe băng khái niệm tiếng Anh mới còn hơn!

"Là rất dư thừa, sao? Cậu cảm thấy có hàm ý gì?"

Lộ Hà dừng một chút, trịnh trọng nói: "Hắn đang bảo chúng ta, đi nghe khái niệm mới Tiếng Anh của hắn. Dùng cái có thể ghi âm kia để nghe."

Tôn Chính lần này thật sự bật cười: "Lộ Hà, mặc dù phân tích của anh rõ ràng mạch lạc, nhưng tôi thật sự cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều."

Lộ Hà dường như cũng đang tự hoài nghi bản thân, không lên tiếng.

"Hơn nữa, món đồ kia là gì? Chúng ta đi đâu tìm? Băng khái niệm mới Tiếng Anh? Tìm ở đâu đây? Đó là thứ từ nhiều năm trước rồi, mọi người đi, bệnh viện chẳng phải đã sớm vứt rồi sao?"

Lộ Hà khẽ cau mày, cũng đang tự hỏi mấy vấn đề Tôn Chính vừa đưa ra.

Thình lình, trong đầu anh hiện lên một hình ảnh.

Phòng hồ sơ, trong phòng hồ sơ anh đã lục ra được trong đống đồ vật kia...

"Có, tôi biết rồi! Trong cái hộp kia có máy cassette! Vậy chắc chắn là máy cassette Nghiêm Ương lúc ấy dùng để học Tiếng Anh! Chính là nó!" Lộ Hà thoáng cái kích động hẳn.

Tôn Chính vẫn có chút bối rối đứng lên theo.

"Bây giờ chúng ta đến phòng hồ sơ, tìm ra máy cassette và băng từ, họ nhất định để lại thông tin gì đó bên trong." Lộ Hà tinh thần phấn chấn nói với Tôn Chính.

Ánh mắt Tôn Chính theo đó dời về phía cánh cửa kia, cậu vô thức lùi một bước.

Lộ Hà chú ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của cậu, không khó giải thích tâm trạng sợ hãi chưa thôi của cậu giờ phút này. Đi qua đó, vỗ vai Tôn Chính, lộ ra một nụ cười thật to: "Có tôi ở đây mà!"

Tôn Chính liếc nhìn chằm chằm anh, trong lòng oán giận, có anh ở đây thì ích lợi gì, có thể trừ tà sao? Cũng đâu phải một khối xà cừ khổng lồ.

Lộ Hà không biết Tôn Chính đang tưởng tượng anh thành một khối xà cừ, không đợi Tôn Chính đồng ý, rất tự nhiên mà hướng cả người lại gần Tôn Chính, đầu trực tiếp đáp trên vai cậu, nói: "Yên tâm, có gì tôi ở trên lưng chống đỡ cho cậu mà."

Tôn Chính bị cằm của anh cấn đến khó chịu, giật giật vai, bất đắc dĩ mà chỉ trên bàn: "Ít nhất anh hãy xếp lại sổ và bản đồ trước đi."

Lộ Hà giữ nguyên tư thế kia, duỗi dài tay qua gom hết đồ đạc sang, một mạch nhét vào trong túi hai bên áo khoác của Tôn Chính, một tay cầm chân ghế, một tay mở đèn pin, sảng khoái nói: "Đi thôi!"

Lộp cộp.

Hai người cẩn thận mở cửa, vạn phần đề phòng nhìn bên ngoài một chút, mới cất bước đi ra. Gió mát trên hành lang khiến họ đồng loạt run rẩy.

Lộ Hà nắm đèn pin chiếu mặt đất, dùng thanh âm cực cực thấp, bám vào bên tai Tôn Chính nói: "Đừng sợ thằng nhóc quỷ kia."

Tôn Chính quay lại dùng thanh âm cực cực bình thường: "Tôi không sợ nó, tôi chỉ cảm thấy nó rất đáng thương."

Lộ Hà vừa định mở miệng, đột nhiên cho rằng nghe được một loại thanh âm cực kỳ nhỏ, tay vô thức bắt lấy vai Tôn Chính.

"Sao thế?" Tôn Chính lập tức cảnh giác.

Lộ Hà không muốn trông gà hóa cuốc, vừa vảnh tai lên nghe cẩn thận hơn, vừa duy trì bình tĩnh tiếp tục nói: "Không có gì, thằng bé kia, sao cậu lại cảm thấy nó đáng thương?"

Chung quy cảm thấy sau lưng lạnh rờn rợn, thanh âm nhỏ khẽ kia cứ bồi hồi không dứt bên tai. Là thanh âm của cái gì chứ?

Chẳng lẽ tầng 3 này còn có gì khác?

"Thật ra tôi..." Tôn Chính dừng một chút, "Cảm thấy mỗi người đều rất đáng thương."

Hình như...Là tiếng ho. Tiếng ho của người già.

Lộ Hà lặng lẽ đưa tay thò vào trong ngực, lục lọi tìm chìa khóa kia. Xà cừ có thể trừ tà, nói trắng ra, chính là như lựu đạn khói, hiệu quả ngắn ngủi, kẻ địch chắc là sẽ không biến mất tại chỗ đâu.

"Lộ Hà?" Tôn Chính dừng bước, nửa tựa trên tường.

"Đi mau, đừng có ngừng," Lộ Hà vội vàng đẩy cậu, tai vẫn như cũ lưu ý âm thanh kia, "Đáng thương cái gì?"

Tôn Chính không phát hiện khác thường, lại đỡ Lộ Hà, chậm rãi men theo vách tường đi về phía trước. Dấu hiệu phòng hồ sơ ngay ở phía trước, một mảnh đen ngòm. Trong đầu cậu vẫn quanh quẩn phòng phẫu thuật (4) cuối hành lang đối diện họ, chỗ có dấu gạch chéo đỏ chót kia, không biết tại sao, khiến trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy khó chịu.

Để xoa dịu loại căng thẳng cao độ này, cậu trả lời Lộ Hà: "Những người vào huyệt này, cũng không phạm sai lầm gì lớn, có người căn bản vô tội, thế nhưng, cứ như vậy bị vĩnh viễn giam ở đây, so với cái chết còn đáng sợ hơn, so với còn sống càng đau đớn hơn, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, chẳng lẽ không đáng thương lắm sao?"

Lộ Hà phân tâm, quả nhiên...Là tiếng ho, lóang thoáng từ cầu thang bên kia phòng ngoại trú 3 truyền đến. Nhớ rõ vừa rồi thằng bé kia cũng kéo Tôn Chính về hướng đó...

Xem ra như thế này không thể đi qua đó xuống cầu thang. Mạo hiểm cũng phải từ cầu thang bên này đi xuống.

Tôn Chính đã chầm chậm mò được cửa của phòng hồ sơ, cậu thở phào nhẹ nhỏm, tiếp tục nói: "Ông nội của Lưu Quần Phương nhắc tới 'nó' đó, là cái gì? Có phải chính nó đã mang những người này vào huyệt? Nếu họ có thể bắt được nó, có lẽ sẽ không còn ai bị hại nữa..."

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng đẩy ra.

Hai người vừa định cất bước, đột nhiên, nghe sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn.

"Đùng!"

Tôn Chính sợ đến mức tay mềm nhũn thiếu chút nữa đã vứt Lộ Hà xuống đất, hai người đầu cũng không dám xoay, chật vật giống hệt lần trước trực tiếp lộn nhào vào phòng hồ sơ,

Trống ngực còn chưa kịp hoãn xuống, hai người nhìn nhau, trong mắt đều là ngạc nhiên không thôi.

Lần này là thứ gì?

Tầng 3 thật sự không nên ở lâu.

Hai người đồng thời thầm nghĩ.

Nghe như là cái gì đó từ trên cầu thang té xuống...Lộ Hà nghĩ thầm.

Chung quy cảm thấy là tiếng của vật gì đó té xuống...Tôn Chính như có điều suy nghĩ.

Lộ Hà thoáng cái nghĩ ra gì đó, chỉ vào Tôn Chính nói: "Cậu mau nhìn giúp tôi, trên lưng tôi có vật gì không?"

Tôn Chính sợ đến đông cứng, lấy dũng khí hỏi: "Vật, vật gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy trên lưng đột nhiên nặng hơn?"

Lộ Hà cau mày, lập tức lắc đầu: "Không phải, không phải, chỉ bảo cậu xem giúp tôi một chút, để ngừa vạn nhất."

Tôn Chính vừa bực mình vừa buồn cười, lúc này mới yên tâm thăm dò nhìn thử trên lưng Lộ Hà, xác nhận không có gì cả, cũng không để lại dấu ấn màu đen nào hai người mới thôi.

Chờ hai người rốt cuộc hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lập tức nhớ tới mục đích quay về phòng hồ sơ lần này, Tôn Chính hỏi: "Thứ anh nói ở đâu?"

"Ở bên kia!" Ngón tay Lộ Hà chỉ hướng một đống đồ trên mặt đất cách đó không xa.

Tôn Chính nhất thời có loại cảm giác bị làm phương tiện giao thông sai bảo, vừa thồ thứ nặng nề trên lưng gian nan đi về hướng đó, vừa nói: "Chúng ta tìm thuốc kháng sinh và huyết thanh, nghĩ biện pháp chữa chân cho anh trước."

"Đương nhiên đương nhiên." Lộ Hà nói như vậy, trong giọng nói lại không nghe ra bao nhiêu chờ mong.

Tôn Chính từ trong đống tạp vật, nhặt lên máy cassette kia. Phát hiện phía trên còn dán hình 《Hoàn Châu Cách Cách 》, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Lộ Hà nhìn thoáng qua, cười nói: "Mấy năm đó đang lúc nổi khắp đại giang nam bắc mà, cái này chắc là do thằng bé kia dán đó."

Tôn Chính phủi bụi phía trên, mở ra máy cassette cũ nát kia, phát hiện bên trong có một băng từ, lấy ra, phía trên viết "Khái niệm mới Tiếng Anh". Cậu lại kiểm tra mặt sau một chút, phát hiện không còn pin nữa.

Cậu đưa máy cassette và băng từ tới trước mặt Lộ Hà, trong mắt mang theo nghi vấn.

"Ý của anh là, Nghiêm Ương và anh trai anh dùng băng Khái niệm mới Tiếng Anh này ghi âm thứ gì đó, sau đó bảo chúng ta nghe?" Cậu nhìn thấy Lộ Hà gật đầu, mày lại cau chặt hơn: "Chỉ có một băng từ?"

Lộ Hà tiếp nhận máy cassette và băng từ, ngược lại rất khoái trá: "Nó vẫn chưa thể nói lên được gì, nếu trong băng từ thật sự ghi âm lại gì đó, thì sẽ không dễ dàng tìm được như vậy."

"Vậy anh cho rằng còn có băng khác? Vậy để ở đâu chứ?"

"Nếu còn trong bệnh viện, đó chính là một chỗ đã nhiều năm bệnh viện căn bản không hề động đến, thậm chí cũng sẽ không chú ý, cho dù sắp xếp định kỳ, thay đổi chủ nhân, cũng không ai muốn chạm vào chỗ đó. Ví dụ như chỗ vừa nãy đây."

"Sẽ để rải rác sao? Tại sao lại để lại băng này trong bệnh viện, không mang ra ngoài chứ?"

Lộ Hà nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không rõ, lại giơ lên băng từ duy nhất trong tay kia: "May mắn chính là, chúng ta còn trong tay một bản này, bên trong hẳn là có đầu mối nhắc nhở chúng ta tìm đến bản tiếp theo. Về phần tại sao tư liệu quan trọng như vậy họ còn để lại trong bệnh viện, tôi cũng không rõ lắm."

Lộ Hà dị thường kích động cầm băng từ kia, lật qua lật lại xem xét, Tôn Chính tức giận cắt ngang anh: "Đừng vui mừng quá sớm, nó thoạt nhìn cũng chỉ là 1 băng Tiếng Anh, có thể trả về hay không là vấn đề, đừng nói chi bên trong có nội dung chúng ta muốn tìm hay không."

Lộ Hà vỗ vỗ vai Tôn Chính, Tôn Chính thiếu chút nữa lảo đảo té xuống, tức giận đến mức xoay người lại, nhưng lại đụng phải khuôn mặt cười tít mắt của Lộ Hà, trong lúm đồng tiền đều tràn đầy mừng rỡ, nói: "Không thành vấn đề, chắc chắn được!"

Họ tháo pin trong đèn pin trên bàn xuống, nhét vào trong máy cassette, màn hình máy cassette xưa cũ kia, lóe lóe, lộ ra dòng chữ.

Thời gian hiển thị, ngày 20 tháng 1 năm 2002, 03: 03: 00.

Trong phòng hồ sơ nháy mắt có một sự im lặng nho nhỏ. Thời gian này mang theo hàm nghĩa nào đó nói không rõ tỏ không tròn, tựa như mạng che mặt của thiếu nữ thời xưa, hôm nay lộ ra khuôn mặt của bà già, lại có chút ý vị tang thương mà bi ai.

Lộ Hà vững vàng ghi nhớ lại thời gian đó, sau đó thả cuộn băng thứ nhất vào.

Hai người tựa bên cạnh bàn, lẳng lặng lắng nghe.

Băng từ xẹt xẹt vang lên vài tiếng, vang lên một loạt giọng nữ nói tiếng anh tiêu chuẩn, đại khái là Khái niệm mới Tiếng Anh xuất bản lần hai quyển thứ ba như thế nào.

Tôn Chính lộ ra một vẻ mặt cổ quái, nhìn Lộ Hà, đột nhiên cảm thấy hai người dưới tình huống như vậy hao tổn tâm cơ tìm ra một cuốn băng để nghe tiếng Anh thật sự là quá ngu xuẩn.

Cứ như vậy, ước chừng nghe xong vài phút tiếng Anh, thanh âm đột nhiên cắt ngang, biến thành tiếng xẹt xẹt mơ hồ.

Hai người đồng thời nhìn nhau, kề sát lại gần hơn, cơ hồ mặt dựa vào mặt, hô hấp của nhau đều có thể cảm giác được rõ ràng.

Xẹt xẹt, xẹt xẹt.

Rốt cuộc, tiếng xẹt xẹt cũng nhỏ dần.

"Alo, alo!" Tiếng của một người đàn ông trẻ tuổi từ trong máy cassette truyền ra.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,