Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 28

Chương 28 - Băng của bác sĩ Nghiêm (1): Bé trai

Lộ Hiểu Vân im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Trên cầu thang tầng 3 này, có phải đã có người chết không?"

Trong ngoài băng từ đồng loạt có một giây im lặng ngắn ngủi.

Nghiêm Ương lắp bắp nói: "Anh, sao anh biết..."

Câu này còn chưa nói xong, chợt nghe trong băng từ đột nhiên mất tiếng hắn, một đoạn tạp âm xẹt xẹt vài giây qua đi, chỉ nghe hai tiếng ừ ừ rầu rĩ phát ra, trong băng không còn truyền đến tiếng đối thoại của hai người nữa, chỉ có tiếng bước chân của họ lần nữa đi lên lầu.

Lộ Hiểu Vân bịt miệng hắn để không làm rõ tình trạng. Lộ Hà thầm nghĩ.

Nghiêm Ương nhận được được ánh mắt ra hiệu im lặng của Lộ Hiểu Vân. Tôn Chính thầm nghĩ.

Đếm tiếng bước chân của họ, từng bước từng bước, sau mười ba tiếng, tiếng bước chân nhẹ đi.

Trong cả quá trình, thần kinh Tôn Chính luôn căng thật chặt, vẻ mặt bởi vì căng thẳng mà sắp cứng đờ, mãi đến khi đột nhiên cảm giác được một bàn tay bên cạnh đưa đến, cầm tay cậu, giúp thần kinh căng thẳng của cậu có chút xoa dịu.

Hai người họ cũng đã nghe được. Giờ phút này âm thanh kia không thể rõ ràng hơn nữa.

Đã đi theo tiếng bước chân của Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương, như hình với bóng.

Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, cực kỳ chắc chắn tiếng bước chân này đến từ tầng 3, giờ phút này đã cách Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương rất gần. Họ dường như có thể nhìn thấy nguy hiểm nào đó bất tri bất giác đã đến gần Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương trong băng từ.

Tiếng bước chân của hai người lần nữa vang lên, từ thanh âm có chút trống trải kia để phán đoán, hai người đã đi đến hành lang tầng 3.

Chỉ nghe một tiếng cộp nhẹ nhàng, có tiếng cửa bị mở ra, sau đó cánh cửa lần nữa đóng lại.

"Phù --" Nghiêm Ương thở dài một hơi, sau đó băng từ phát ra một tiếng vang kỳ lạ thật mạnh, Tôn Chính và Lộ Hà đều không tự chủ được rục rịch, sau này mới lập tức phản ứng kịp là Nghiêm Ương đã ném máy cassette lên bàn.

"Sắp nghẹt chết tôi rồi!" Bên trong Nghiêm Ương càm ràm một tiếng, sau đó dừng lại một chút, thanh âm thấp xuống, "Anh, anh từ đâu nghe nói chuyện về tầng 3 kia?"

Vang lên tiếng kéo ghế, sau đó một người khác nói: "Chưa từng nghe nói."

Nghiêm Ương dường như không tin mà hừ một tiếng, nói tiếp: "Cho dù ông già kia té từ trên cầu thang xuống chết thì thế nào, cát bụi về với cát bụi, con người mà, chỉ là nitrogen, oxygen, carbon, cùng lắm thì một đống nước, protein, chất béo, chất vô cơ, đường, chết rồi thì không còn chất hữu cơ chuyển đổi thành chất vô cơ nữa, ma quỷ gì đó đều là suy nghĩ mà ra..."

(Lộ Hà nhìn thấy Tôn Chính nghe đến đoạn này thì rõ ràng gật đầu, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, anh ở bên cạnh len lén nở nụ cười.)

"Ngã chết khi nào?" Lộ Hiểu Vân ở trong băng hoàn toàn không có phản ứng với lý luận tràng giang đại hải của Nghiêm Ương.

"Khoảng, khoảng ba năm trước chăng? Tôi nghe mấy y tá nói, là một người mù, tuổi lại lớn, bước đi không cẩn thận từ cầu thang ngã xuống, chết tại chỗ."

(Tôn Chính thoáng cái siết chặt tay Lộ Hà, Lộ Hà không cần nhìn cũng biết, cậu lại nghe được gì đó.

"Rất gần, rất gần, anh không nghe được sao?" Tôn Chính có chút bối rối.

"Cái gì?"

"Sao tai anh kém vậy, gần thế, sao họ cũng không nghe được?"

"Cái gì?" Lộ Hà nhíu mày.

"Nó đang gọi 'ông nội' đó! Nó ngay bên cạnh họ đó!" Tôn Chính thấp giọng kêu lên.

"'Ông nội'? Chẳng lẽ..." Lộ Hà còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy trong băng lại bắt đầu nói chuyện.)

"Có liên quan gì với thằng bé kia của cậu?" Trong giọng nói của Lộ Hiểu Vân không hề phập phồng, ngữ khí trung bình nghe không ra tâm trạng của y.

"Không ngờ anh bà tám vậy đó, còn bà tám một cách không thú vị như vậy," Nghiêm Ương giả vờ hạ thấp giọng nói, "Tôi cho anh biết, ông ấy chính là ông nội của Cao Nhạc Thiên, ba năm trước Cao Nhạc Thiên đến khám bệnh...Ui da, ha ha!"

(Lúc này, Tôn Chính siết chặt lấy tay Lộ Hà.)

Nghiêm Ương đột nhiên nhẹ giọng cười, ngừng lại lấy hơi tiếp tục nói: "Nghe bác sĩ Lưu nói nó ở đó la lối đau bụng, muốn ông nội nó ra ngoài mua chuối cho nó, mắt ông nội nó bị mù đó, vừa yêu thương dỗ cho nó, chống gậy đi ra ngoài...Ui da, ha ha, anh, anh cứ cào chân tôi làm gì, ui da, đau quá!"

Không khí ngưng lại một giây, chợt nghe trong băng Lộ Hiểu Vân vẫn bình thản trả lời một câu: "Không phải tôi."

(Lộ Hà cũng đột nhiên nắm chặt tay Tôn Chính. Họ quả thực có thể tưởng tượng được Nghiêm Ương lúc này trợn mắt há mồm, sắc mặt trắng bệch, nhìn Lộ Hiểu Vân nói không thành lời.)

Trong băng đột nhiên có một tràn tiếng như lục lọi, có lẽ là Nghiêm Ương ngọ ngoạy té xuống khỏi ghế, cố gắng thêm tiếp một chuỗi dài tiếng phủi phành phạch liên tiếp.

"Lộ Hiểu Vân, lại giúp coi!!"

Chỉ nghe Nghiêm Ương khàn giọng rống to.

Tiếp trong tiếng động trong băng hoàn toàn hỗn loạn. Vốn dĩ tạp âm đã rất lớn giờ phút này xen lẫn tiếng người, tiếng ghế ngã ngửa nối thành một mảnh, không cách nào phân biệt cụ thể tình hình đang diễn ra.

"Giống tình huống của tôi đó." Tôn Chính thấp giọng nói, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cậu, "Thằng bé đó đang cào anh ta."

Lộ Hà không nói gì, anh nhìn Tôn Chính muốn nói lại thôi. Trong băng từ nghe được hai người mặc dù bối rối, nhưng loại tình huống này với Lộ Hiểu Vân mà nói hẳn đã thấy mãi thành quen rồi, cho nên anh cũng không lo lắng, nhưng nếu lúc ấy anh không nghe giọng của Tôn Chính, không ném qua đó chiếc chìa khóa kia...Bây giờ sẽ thế nào, anh đột nhiên không dám tưởng tượng.

Anh ý thức được đây là một loại sợ hãi. Đứng ở góc độ của người ngoài cuộc, nghe được hành động của Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương lại càng sâu sắc cảm thấy được không chỗ nào không có nguy hiểm.

Có một loại cảm giác vi diệu lan tràn ở đáy lòng anh, bàn tay anh đang nắm Tôn Chính giật giật, muốn lặng lẽ buông ra, nhưng cảm thấy sự run rẩy của bàn tay kia, lại bất tri bất giác nắm chặt hơn chút.

Mặt A của cuộn băng rốt cuộc đã đến cuối, tách một tiếng cắt ngang. Tay Tôn Chính di chuyển lật lại mặt kia của nó. Có lẽ bên kia bận xử lý nguy cơ, băng kết thúc cũng không phát hiện, đoạn chính giữa không hề ghi lại, Lộ Hiểu Vân làm thế nào giải quyết vấn đề này cũng không biết được. Ngay từ đầu băng phát, sau một khoảng bỏ trống và tạp âm, đầu kia cuộn băng một lần nữa xuất hiện thanh âm đã dần ổn định, theo một tiếng ầm đóng cửa, bên trong khôi phục yên tĩnh.

"Gây sức ép như vậy, sao tuần tra đêm lại không phát hiện chứ," Nghiêm Ương hiển nhiên kinh hồn chưa thôi, thở phì phò, giọng điệu còn có chút run rẩy, "Anh đang làm gì cánh cửa vậy?"

"Không có gì. Sau này sẽ không có thứ gì vào được phòng này nữa." Nghe giọng điệu của Lộ Hiểu Vân, vừa rồi y quả thực dường như không quan tâm, không hề bị ảnh hưởng.

"Anh dán bậy dán bạ gì đó hả! Bị bệnh viện phát hiện chúng ta sẽ thảm đó, tại sao có thể tùy tiện làm càn..." Nghiêm Ương thoáng cái nóng nảy, nói hai câu, dường như lại nghĩ tới nguy hiểm vừa rồi, thanh âm lại dần dần thấp xuống.

("Đây là lý do vì sao phòng 3 ngoại trú lại an toàn nhỉ?" Tôn Chính quay đầu hỏi Lộ Hà, "Anh trai anh đã làm gì vậy?"

"Tôi cũng không biết anh ấy đã làm gì..." Lộ Hà nhìn Tôn Chính, thậm chí có chút mất tự nhiên mà xoay đầu sang một bên.

Tôn Chính cũng không để ý, kề sát vào băng, gật gù nói: "Thanh âm của bé trai kia đã biến mất.")

"Anh xem, đây là gì?" Trong băng Nghiêm Ương tiếp tục nói.

"Cậu không cần để chân cách tôi gần như vậy. Đó là dấu tay của trẻ con."

"Quả nhiên, quả nhiên..." Trong thanh âm của Nghiêm Ương mang theo một ít sợ hãi, "Là, là ma sao? Tôi luôn cảm thấy trên người Cao Nhạc Thiên kia có âm khí, nó không phải người!"

"Phải không?" Lộ Hiểu Vân bình tĩnh hỏi, rõ ràng phủ nhận vấn đề này.

(Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, quả nhiên thằng bé kia đã vào huyệt sao?)

"Anh không tin? Để tôi nói cho anh biết. Tôi từng đặc biệt nghe kể chuyện về thằng bé kia, ngày đó là ông nội nó dẫn nó đi khám bệnh, lúc xảy ra tai nạn, y tá Dương dưới lầu, là cái cô mặt mũi khá đáng yêu đó, có mặt ngay tại hiện trường. Cô ấy nói mình tận mắt nhìn thấy ông nội của nó dắt nó đi ra, đứa bé kia còn cười cười với cô ấy, nói: 'Chào chị y tá!' Bởi vì đứa bé kia mặt mũi rất xinh xắn, cô ấy khắc sâu ấn tượng. Ông nội của nó khi đi tới cửa cầu thang tầng 3, mắt không nhìn thấy, cũng không biết là ai đụng trúng hay rốt cuộc thế nào, thoáng cái đã té xuống, trực tiếp lăn hơn mười bậc thang, máu lênh láng cả một tầng, rồi chết. Hơn nữa..." Nghiêm Ương đè thấp giọng, "Họ nói, họ tận mắt nhìn thấy thằng bé thoáng cái liền biến mất, ngay trước mặt họ! Chỉ là sau này lại xuất hiện cho nên tất cả mọi người tưởng mình nhìn nhầm. Hắc, anh xem, thằng bé tại sao về sau lại hiện ra lại? Hơn phân nửa là biến thành quỷ rồi."

Trong băng Lộ Hiểu Vân không nói gì.

"Anh có từng nghe nói chưa, có người chuyên nuôi loại quỷ con này, hút khí người khác, tự mình giở trò ma mãnh, anh thấy nó hằng năm đều muốn đến bệnh viện một lần như vậy, còn chuyên chọn lúc này, hơn phân nửa là âm khí chống đỡ không nổi rồi, phải về tránh một chút, tẩm bổ lại..." Nghiêm Ương càng nói càng hăng say, tựa hồ đã quên mất hoàn cảnh vừa rồi.

("Thanh niên mới ra đời, vừa làm bừa, vừa lớn gan, còn thiếu trí nhớ." Lộ Hà nhẹ giọng bình luận một câu.

Tôn Chính liếc anh, nghĩ thầm anh tự đánh giá mình cũng chuẩn xác lắm.)

Lộ Hiểu Vân hoàn toàn không tiếp lời của Nghiêm Ương, Lộ Hà biết anh hai anh sẽ theo thói quen xem nhẹ mấy vấn đề bình thường nhàm chán.

"Y tá Lưu cũng xui xẻo, đứa bé kia quấy muốn đi thám hiểm, chị ấy còn dám dẫn nó đi thật, nói muốn ở phòng làm việc của tôi dọa tôi sợ gì đó, kết quả hai ngày này đã thỏa mãn mục đích của thằng quỷ con kia hấp thu âm khí..."

" Lưu Quần Phương chỉ dắt nó đi một lần."

Không khí lần thứ hai ngưng đọng.

"Thật chứ?"

"Cậu đang sợ à?"

"Không có, không có! Anh không cần lại đây!" Cách băng từ, cùng tạp âm xẹt xẹt, cũng có thể nghe ra trong giọng nói Nghiêm Ương mang theo sợ hãi, "Vậy dấu chân ngày đầu tiên kia, là gì?"

("Chuyện gì xảy ra? Dấu chân của ngày đầu tiên không phải thằng nhóc kia cố ý làm ra?" Tôn Chính cũng nghe ra vấn đề, quay đầu hỏi Lộ Hà.

Lộ Hà nhìn mặt Tôn Chính, đột nhiên trong đầu lại như bị cái gì đó đánh trúng, ngừng hồi lâu mới mở miệng nói: "Không biết. Ngay cả chính hắn cũng không biết, xem ra mặt này vẫn còn vấn đề. Trong quyển sổ chúng ta phá giải trước đó, còn tồn tại một thứ bản thân Nghiêm Ương cũng không biết."

Tôn Chính lập tức sợ nổi da gà, Lộ Hà ở bên cạnh nhìn sắc mặt cậu trở nên trắng bệch, lại mở miệng: "Chính, tôi có lẽ có chút trì độn, tôi vừa ý thức được..."

Băng từ lại xẹt xẹt vang lên, Tôn Chính làm một động tác ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.)

Lộ Hiểu Vân ở đầu kia băng từ im lặng thật lâu.

"Là cái gì?"

Nghiêm Ương hỏi lần nữa, nâng cao giọng.

"Có lẽ nó đang tìm nó chơi đùa đó." Lộ Hiểu Vân rốt cuộc đã mở miệng, nhưng chỉ phun ra một câu không đầu không đuôi như vậy.

"Cái gì?"

Đột nhiên vang lên tiếng động của ghế, dường như Lộ Hiểu Vân đã đứng lên.

Lần này giọng y nói trong băng từ có thêm một phần lạnh lẽo: "Bệnh viện này không ổn, tai nạn nhiều lắm. So với những Huyệt khác, mùi cũng không đúng, nơi này là một cái động không đáy không có cửa ra."

Hàn ý trong lời nói dường như đã trực tiếp xuyên thấu mấy năm thời gian và băng từ cũ kỹ, thẳng đến đáy lòng Tôn Chính và Lộ Hà.

Đây là dấu hiệu Lộ Hiểu Vân có chút tức giận. Trong lòng Lộ Hà nói thầm.

Mà Tôn Chính thì lại cảm thấy bóng ma đang từng tầng từng tầng chụp xuống, ngay cả Lộ Hiểu Vân cũng nói nơi này là một động không đáy không có cửa ra, bọn họ chẳng lẽ còn có khả năng đi ra ngoài sao?

"Cậu dựa theo yêu cầu của bệnh viện, viết một quyển ghi chép. Tôi sẽ dạy cậu viết như thế nào, đừng nói cho ai khác biết chuyện này, tôi phải điều tra vấn đề của bệnh viện này." Giọng điệu của Lộ Hiểu Vân vẫn lạnh lùng.

"Hả? Nhưng mà..."

Tách.

Băng từ thoáng cái ngừng ở đây. Lại vang lên thanh âm ngâm nga tiếng Anh.

"Thông tin của băng tiếp theo đâu?" Tôn Chính bắt đầu lo lắng.

Lộ Hà đè lại cậu: "Đừng gấp, hẳn là ở phía sau. Họ có lẽ sẽ ghi thêm một đoạn nữa phía sau cho chúng ta biết thông tin của băng từ thứ hai."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,