Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 36

Chương 36 - Băng của bác sĩ Nghiêm (2): Lưu Tần

Cộc, cộc, cộc.

Ngón tay Lộ Hà nhịp nhàng gõ cửa sổ, chân mày hơi nhíu lại, thỉnh thoảng mím miệng cố gắng làm ẩm chút đôi môi khô khốc.

Tôn Chính không cắt ngang suy nghĩ của Lộ Hà, cậu ngoan ngoãn nhìn một màu đen nhánh phía sau cửa kính cũng như có điều suy nghĩ.

"Chúng ta...Đại khái có thể suy đoán ra quan hệ của Lưu Tần và viện trưởng trước nhỉ," Lộ Hà gần như tự nhủ nói, "Lưu Tần là người Tùy, mặc dù tôi không biết Tùy Âm là chỗ nào, nhưng chắc là một chỗ cực kỳ xa, chúng ta có thể vì lẽ đó mà suy đoán thói quen sống của Lưu Tần cùng mọi người có khác biệt nhất định hay không?"

Tôn chính chẳng ừ hử gì mà gật đầu, đại đa số "suy luận" của anh không phải đều thành lập dựa trên đoán sao? Thị phi đúng sai tất cả cũng đều không thể nào đối chứng, dù sao anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ thế đó...

"Lại kết hợp với tình cảnh của Lưu Tần ở bệnh viện đến xem, bà ta luôn bị người ta xa lánh, bởi vì bà ta là một người quái gở tới từ khu hẻo lánh, không hòa nhập, không hợp bầy...Những điều này đều có thể đoán được," Giọng điệu của Lộ Hà biến chuyển, "Nhưng mà, cậu xem, đối với bà ta mà nói, có một người không giống vậy."

"Trần Chí Vấn?"

"Đúng, từ tờ giấy họ truyền lại năm đó để xem, quan hệ hẳn là còn không tệ, nhưng hình như cũng chỉ nằm ở mức bạn tốt, đối với Lưu Tần mà nói, đây có lẽ là người bạn đầu tiên của bà ấy, không, có lẽ Trần Chí Vấn chính là mối tình đầu của bà ta..."

Tôn Chính nhướng mày, dường như cuối cùng đã bắt đầu hứng thú.

"Đúng đó, nếu là mối tình đầu, hơn nữa là mối tình duy nhất, tất cả những cái này đều rất dễ giải thích," Lộ Hà tỏ vẻ đột nhiên tỉnh ngộ, "Trần Chí Vấn ở trong bệnh viện này bao lâu, Lưu Tần liền ở lại đây bấy lâu, Trần Chí Vấn đối xử với bà ta thế nào chúng ta không biết, nhưng ông ta làm viện trưởng, cưới vợ sinh con, cuộc đời phải nói là chí đắc ý mãn, Lưu Tần là một người phụ nữ khờ khạo, bà ta liền trông chừng dùm ở chỗ này đến bốn năm chục tuổi, một mình lui tới...cũng không sợ cô quạnh..."

Tôn Chính thoáng nở nụ cười, nhưng nụ cười này tựa như không có cảm tình gì: "Sao bà ta không sợ tịch mịch? Chẳng phải bà ta có con mèo sao?"

"À, con mèo, đúng, người bạn duy nhất của bà ta chỉ có con mèo đó, nói chuyện cùng con mèo, cùng tản bộ với con mèo, thoạt nhìn vui vẻ lắm, nhưng tư vị nhìn mèo nhớ một người khác đó lại là khổ càng thêm khổ..." Lộ Hà một phen cảm khái, "Con mèo này, sau này cũng rời bỏ bà ta."

Ánh mắt Tôn chính không tự chủ được lướt nhẹ về phía sau chỗ gạch đất họ cạy ra. Mèo biến thành người, người biến thành mèo, người phụ nữ Lưu Tần này phải chăng từng có loại suy nghĩ điên cuồng ấy?

Nếu con mèo này có một ngày đột nhiên biến thành anh ấy thì tốt rồi.

Nếu có một ngày anh ấy đột nhiên biến thành con mèo này ở bên cạnh tôi thì tốt rồi.

Nghĩ tới đây, thân thể cậu đột nhiên chấn động, trên người con mèo này, phía trên chỗ từng chôn bốn khúc xương này, có phải khắp mặt đất đều có khắc loại suy nghĩ này?

Bà ta thật không ngờ, có một ngày, con mèo của bà ta thật sự biến thành một người? Nhưng cho dù có một ngày như vậy, người đó vẫn không phải là người mà ba ta nghĩ đến...

"Sau khi con mèo chết, bà ta đem bốn khúc xương của con mèo này cùng những tờ giấy bà ta luôn cất giữ chôn dưới một mảnh gạch dưới bàn làm việc của bà ta, như bảo bối mà mỗi ngày căng thẳng trông coi," Lộ Hà tiếp tục cau mày biên soạn câu chuyện của Lưu Tần, "Điếu Lan chỉ đơn thuần là vì có liên quan đến viện trưởng bà ta mới đặt nó bên cạnh,nhưng trong xương con mèo này, có phải có gì đó cổ quái không?"

"Lưu Tần này, có phải..." Tôn Chính dừng một chút, dường như cảm thấy có chút ngượng ngùng mở miệng, "Sẽ có vu thuật gì đó không?"

Lộ Hà nhìn cậu một cái, chần chừ gật đầu: "Có đạo lý, tại sao anh trai tôi lần đầu nhìn thấy xương mèo này lại căng thẳng như vậy chứ? Anh ấy nhất định đã nhận ra thứ gì đó, nếu anh ấy nói bốn khúc xương mèo cầu nhân duyên, vậy bốn khúc xương mèo này cũng thật sự có chút tác dụng kỳ quái nào đó."

"Cho nên Tiểu Điền lúc ấy đụng vào ô gạch này, bà ta mới cảnh cáo Tiểu Điền, xương mèo này không mang đến nhân duyên, ngược lại mang theo một ít thứ gì đó tà môn." Tôn Chính thuận lý thành chương mà bổ sung tiếp.

Vừa lúc đó, băng từ luôn xoay chuyển không có bất kỳ nội dung gì cạch một tiếng đi tới cuối mặt A.

Lộ Hà vừa vô thức chạm vào máy cassette, vừa tiếp tục phân tích: "Anh trai tôi từ chuyện Tiểu Điền nhìn thấu sự kỳ dị, lại cùng điều tra Lưu Tần lâu như vậy rốt cuộc đã tìm được chỗ có vấn đề, anh ấy khẳng định từ trong bốn khúc xương mèo này đọc ra mấy thứ lung tung của Lưu Tần, hơn nữa...dự cảm của anh ấy rất chuẩn xác, vấn đề của bệnh viện này cùng lãnh đạo bệnh viện không thoát được quan hệ." 

Cho nên y và Nghiêm Ương sớm chôn xuống nhiều đầu mối như vậy, để lại nhiều chứng cứ như vậy. Nếu họ tiến hành thuận lợi, vậy hẳn là chuẩn bị sau khi giải quyết vấn đề thì rút hết chứng cứ ra trước khi bệnh viện ra tay hành động.

Nhưng mà, băng từ này sau nhiều năm như vậy vẫn giữ lại được đến hôm nay, vấn đề của bệnh viện sau nhiều năm như vậy cũng vẫn giữ lại đến hôm nay ——

Chẳng lẽ...Dọc đường xảy ra vấn đề gì? Họ cuối cùng không thể thu hồi những chứng cứ này, chỉ có thể để lại đầu mối cho người sau?

Viện trưởng hiện tại lại làm thế nào biết được những tư liệu những chứng cứ này? Hắn cùng Trần Chí Vấn có quan hệ gì sao?

"Nếu Lưu Tần là dưới chỉ đạo của Trần Chí Vấn..." Lộ Hà lẩm bẩm, từ từ bị dự cảm không tốt mơ hồ mọc lên trong lòng chiếm cứ, đình chỉ động tác, môi khẽ run lên.

Lộ Hiểu Vân, anh đừng làm em sợ...E kỳ vọng rất cao với anh, rất cao đó...

Anh làm anh trai, nhưng anh từ bé đã không chơi với em, không cho em chép bài, nói chuyện không thú vị, không đưa nhóm bạn bè nào về giới thiệu với em, cũng chưa từng đưa bạn gái xinh đẹp nào về để em hâm mộ, điểm duy nhất anh có thể làm là khiến em sùng bái, anh ngàn vạn lần không thể để em thất vọng...

Không, đương nhiên sẽ không, Lộ Hà lắc đầu, dường như muốn lắc rớt ra những ý niệm suy nghĩ trong đầu này, đương nhiên không thể hoài nghi Lộ Hiểu Vân, điểm ấy quá khứ hiện tại tương lai đều sẽ không sai.

"Anh nói Trần Chí Vấn chỉ đạo Lưu Tần làm cái gì?" Tôn Chính đợi hồi lâu không đợi được câu sau của Lộ Hà, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra.

Lộ Hà phục hồi lại tinh thần: "Nếu Lưu Tần biết chút chuyện gì kỳ quái, tôi nói nếu, sau đó Trần Chí Vấn lợi dụng điểm này, khiến bà ấy làm chuyện gì đó, dẫn đến khí tràng của Huyệt bệnh viện này xuất hiện vấn đề thì sao?"

"Khiến bà ta làm gì đó? Chẳng lẽ nói bà ta còn có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh trường sinh bất lão sao?" Tôn Chính vô cùng nghi vấn.

"Tôi cũng không nói vậy, nhưng mà luôn có khả năng đó, nếu chúng ta kết nối những ca phẫu thuật viện trưởng từng thực hiện khi đó lại với nhau, không, nếu chúng ta đang ở phòng hồ sơ thì tốt rồi, những tài liệu này hẳn sẽ rất dễ tìm được," Lộ Hà cảm thấy tiếc nuối với bí mật phía sau không cách nào dò xét được này, "Nhưng mà, mấu chốt hiện giờ vẫn là tiếp tục nghe băng, đi ra ngoài bằng cách nào mới quan trọng hơn."

Anh lấy băng từ ra, đổi mặt khác, lại cảnh giác nhìn bốn phía, tạm thời còn chưa có tình huống đặc biệt nào xuất hiện, chỉ là cảm giác lạnh ngắt trên chân dường như đang bò lên trên.

Anh nghĩ đến Lưu Tần có liên quan đến những sự kiện này, oán giận một câu: "Cái bà Lưu Tần này, người đáng hận tất có chỗ đáng thương..."

"Đáng hận?" Tôn Chính cao giọng, "Lưu Tần đáng hận sao? Bà ta ngay từ đầu đã không làm sai bất cứ chuyện gì."

Lộ Hà nhấn nút phát, băng từ bắt đầu xoay vòng: "Tôi thừa nhận, động cơ của bà ta cũng không sai, bà ta có lẽ chỉ bị lợi dụng, nhưng mà..."

Tựa hồ không hề nghe câu trả lời của Lộ Hà, Tôn Chính nhanh chóng nói tiếp: "Tại sao bất kỳ một nhóm người nào, dù cho chỉ có ba người, đều sẽ luôn bài xích một người còn lại chứ?"

"Bởi vì," Lộ Hà chần chừ, "Cho dù xã hội văn minh khuyến khích khác biệt..."

Tôn Chính nhìn anh một cái, nở nụ cười: "Văn minh chẳng qua là lớp da khoác bên ngoài con người, anh biết tại sao không?"

Lộ Hà lần đầu tiên từ trong ánh mắt nụ cười của Tôn Chính đọc ra sự lạnh lùng, anh ngậm miệng lại không nói lời nào.

"Bởi vì sợ hãi." Ý cười của Tôn Chính chưa giảm, "Không có vũ khí nào mạnh mẽ hơn so với sợ hãi và xấu hổ, bởi vì khác biệt với mình, cho nên cảm thấy sợ hãi, bởi vì sợ hãi mà dùng bài xích để cho người đó cảm thấy bản thân không giống với mọi người là một loại xấu hổ."

Lộ Hà dời tầm mắt, ánh mắt dừng trên nắm tay siết chặt của Tôn Chính, siết rất chặt, dấu tay đen trên cổ tay kia cơ hồ cũng căng ra.

Lộ Hà nhịn không được muốn lau đi dấu tay kinh dị kia, tay hơi đưa tới, phủi đi.

Cơ hồ là lập tức cảm thấy nhiệt độ mềm mại của một người khác truyền đến tay mình, nắm tay siết chặt của Tôn Chính dần dần buông lỏng.

Trong băng từ cũng bắt đầu có tạp âm xuất hiện, xẹt xẹt kêu vang.

"Ngại quá," Giọng điệu của Tôn Chính đột nhiên hòa hoãn, "Nói nhiều quá rồi, nghe thử anh trai anh họ nói thế nào."

Lộ Hà nhẹ nhàng thu hồi tay.

"Ừ."

Trong hành lang trống rỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập của hai người.

Dựa theo tình hình mặt đầu tiên của băng từ đến xem, hiện tại hai người hẳn là đang trên đường từ phòng xét nghiệm đi ra vòng về.

Máy cassette theo bước tiến của chủ nhân trái nghiêng phải lắc thỉnh thoảng va quẹt lên quần áo, phát ra những thanh âm thật lớn mà khó nghe.

"Lộ Hiểu Vân," Chủ nhân cuối cùng không chịu nổi hiếu kỳ nói, "Tùy Âm là chỗ nào?"

Bước chân của người bên cạnh hiếm thấy mà dừng một chút.

"Nói cho tôi biết đi, Tùy Âm rốt cuộc là địa phương nào? Người của tỉnh nào? Vân Nam? Giang Tây? Nghe khẩu âm của Lưu Tần hẳn là miền nam..." Nghiêm Ương không buông tha truy hỏi, "Thần thần bí bí, địa phương kia có gì hiếm lạ? Ngồi máy bay hay tàu hỏa, lái xe bao lâu thì có thể tới được?"

"Tùy Âm," Thanh âm trầm thấp của Lộ Hiểu Vân từ đầu kia băng từ truyền đến, "Là địa phương gần Huyệt của trái đất này nhất."

"Huyệt, huyệt của trái đất?"

(Lộ Hà và Tôn Chính cơ hồ đồng thời quay đầu muốn hỏi gì đó, hai người lại đồng thời nhìn nhau muốn nói lại thôi.

Anh ta làm sao biết Huyệt của trái đất này là gì...Trong lòng hai người đồng thời nghĩ.

"Trước kia anh từng nói, mỗi thành phố đều có một Huyệt?" Tôn Chính rốt cuộc mở miệng hỏi.

"Không sai."

"Huyệt của trái đất kia...lại là cái gì?"

Lộ Hà lắc đầu, lại lộ ra vẻ mặt do dự: "Tôi đoán, có thể nói đó giống như địa phương gần nhất với Hoàng Tuyền.")

"Tôi không biết ở đâu, bởi vì người đi qua đó không có mấy ai có thể trở về." Lộ Hiểu Vân ở đầu kia băng từ nói tiếp.

"Cũng vẫn có thứ mà anh không biết là gì sao? Vậy làm sao anh vừa thấy xương mèo đã biết bà ta là người Tùy Âm? Cũng không có ai từng trở về làm sao anh biết được chỗ này?" Nghiêm Ương từ trong khiếp sợ khôi phục lại, trong giọng nói lập tức đầy hoài nghi.

"Ông nội của Lưu Quần Phương trong một Huyệt ở Giang Tây từng nhìn thấy ghi chép của Tùy Âm." Lộ Hiểu Vân lần này trả lời thắng thắn với hắn một cách thần kỳ.

"Một Huyệt ở Giang Tây? Có ghi chép?" Nghiêm Ương giật mình kêu lên, nuốt nước miếng: "Vậy, chúng ta phải làm sao đây?"

Lộ Hiểu Vân không nói gì.

"Anh nhìn tôi làm gì...Làm sao tôi biết cách đối phó với người Tùy Âm gì đó..."Nghiêm Ương ấp a ấp úng ứng phó với sự im lặng của Lộ Hiểu Vân.

"Dẫn vấn đề tới trên người bà ta, bà ta sẽ thay chúng ta giải quyết." Lộ Hiểu Vân nói, giọng trầm thấp quanh quẩn trong hành lang, vững vàng giống như màn đêm đen kịt khó có thể rung chuyển.

"Tôi đã hiểu!" Tựa hồ tiếp nhận được loại tín hiệu tuyệt đối mà Lộ Hiểu Vân mang đến này, thanh âm của Nghiêm Ương kích động hẳn lên, "Chúng ta phải thiết lập một cái bẫy, để bà ta cho rằng mình cũng rơi vào khốn cảnh của bệnh viện này, bà ta vì giải quyết vấn đề của mình, tự nhiên sẽ đi giải quyết phiền toái do bà ta mang đến này"

"Không phải của bà ta."

"Vậy của ai?"

"Trần Chí Vấn."

("Trần Chí Vấn." Lộ Hà ở đầu bên này thấp giọng nói, cơ hồ đồng bộ cùng Lộ Hiểu Vân. Lưu Tần coi trọng nhất chính là Trần Chí Vấn, vậy xuống tay từ Trần Chí Vấn.

Tôn Chính từ biểu cảm mặt bên của Lộ Hà cũng có thể đọc ra được tia sáng mang theo ủng hộ và sục sôi kia. Lộ Hà đang loáng thoáng chờ mong gì đó, mà loại chờ mong này phảng phất như giờ khắc này đã nhìn thấy được, đã thực hiện được trên người anh trai của anh ta.

Trên người hai anh em quả nhiên chảy dòng máu giống nhau. Dưới tình huống cực đoan này ngay cả sinh mệnh cũng không thể bảo đảm, họ cũng tùy thời có thể vì những bí ẩn, thần bí và câu đố mà hưng phấn phát ra năng lượng.

Có lẽ đó cũng là lý do trong nháy mắt này, Tôn Chính từ Lộ Hà nhìn thấy vầng sáng rực rỡ tuy xa vời nhưng khó có thể dập tắt như ánh sao đêm.)

Đây là tuyên chiến của Lộ Hiểu Vân với Lưu Tần. Đó cũng là dưới khốn cảnh ở Huyệt, Lộ Hà và Tôn Chính lần đầu tiên từ cảm giác thụ động bị nguy cơ khắp nơi tìm về chủ động.

Con đường hướng đến cửa ra kia, Lộ Hiểu Vân đang trải ra vì họ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,