Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 38

Chương 38 - Băng của bác sĩ Nghiêm (3): Hoạt Tử Nhân

"Hôm nay, là ngày 24 tháng 8 năm 2001," Nghiêm Ương hắng giọng một cái, giọng ngoài ý muốn có vẻ vô cùng thận trọng nghiêm túc, "Lộ Hiểu Vân dạo quanh bệnh viện đã 2 tháng, chúng tôi đợi hai tháng, theo lời anh ta nói, rốt cuộc đã thăm dò quy luật lưu động của Huyệt tại bệnh viện này, đương nhiên tôi không biết lưu động gì quy luật gì, tóm lại anh ta nói, khí tức của nó đã rất gần rồi..."

Tôn Chính đã nhất nút phát của máy cassette.

Trong máy cassette truyền đến tiếng động ồn ào náo nhiệt, tựa như đã phác họa lại cảnh tượng bệnh viện ngày xưa người đến kẻ đi bận rộn: Các hộ sĩ đẩy xe qua lại, bệnh nhân ở cửa sốt ruột tới lui, bác sĩ đang lớn tiếng gọi tên một y tá nào đó, mà Nghiêm Ương đang ở trong một góc nào đó, trong lòng cất giấu băng từ chuyển động trong máy cassette, Lộ Hiểu Vân mặt không chút biểu cảm dựa tường đứng bên cạnh, tựa hồ đang nhìn một nơi nào đó, lại tựa hồ xuyên qua chỗ đó nhìn cái gì khác.

Hết thảy có vẻ đều là tiếng động thường ngày của bệnh viện, chỉ là sổ ghi chép ngày này rốt cuộc có gì ngạc nhiên, họ đợi hai tháng đến tột cùng chờ được cái gì, nó tới cùng là thứ gì?

"Nếu theo lời anh nói, cửa vào gì đó cách viện trưởng rất gần, tôi thử lén tra xét, 7 giờ chiều hôm nay phòng phẫu thuật (4) quả thật có một ca mổ, ca mổ là viện trưởng sắp xếp, cụ thể là phẫu thuật cái gì tôi vẫn chưa hỏi, nghe nói là một nhân vật có lai lịch không nhỉ, nhưng tại sao hắn lại muốn làm phẫu thuật tại bệnh viện chúng ta? Điểm ấy tôi không biết rõ." Nghiêm Ương vừa giải thích với máy cassette, hoặc như là đang nói với người bên cạnh ngay cả hơi thở cũng che kín trong bụi trần kia.

"Tôi có một loại trực giác, Lộ Hiểu Vân..." Nghiêm Ương đè thấp giọng, "Họ đang làm chuyện cực kỳ nguy hiểm..."

Chỉ nghe bên cạnh một lúc lâu mới truyền đến giọng nói quen thuộc kia, lạnh nhạt xuyên qua tầng tầng tạp âm: "Không sai."

"Vậy...cái kia," Nghiêm Ương úp úp mở mở, nhất thời như đột ngột tỉnh ngộ giật mình: "Chẳng lẽ anh muốn phá hoại ca mổ của viện trưởng Trần?!"

Lộ Hiểu Vân im lìm, ngay lúc Tôn Chính và Lộ Hà đều tưởng rằng y sẽ không trả lời nữa, y đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ ai đã vào Huyệt tháng 6 không?"

"Quần, Quần Phương...phải không?"

"Còn ai tháng 8?"

"Không, không có, có chúng ta ở đây sao có người vào huyệt..."

"Tháng này có ai?"

"Đương nhiên cũng không có, anh có ý gì?"

Lộ Hiểu Vân rơi vào im lặng.

(Lộ Hà nghe đến đó, vỗ đầu nói: "Chẳng lẽ ý của anh ấy là, nếu đã nửa năm không có bất cứ ai vào Huyệt, tại sao 'Nó' còn xuất hiện nữa?"

Tôn Chính như có điều suy nghĩ mà nhìn anh, chân mày hơi nhíu lại.)

"Tháng 6 cậu nhớ xem tìm được mấy cửa vào?"

"Cũng chỉ có mỗi phòng Đông Y kia, Lộ Hiểu Vân, anh muốn nói gì?"

"Tháng 8 có mấy cái?"

"Có phòng làm việc kia của tôi...Còn có cái dưới lầu, nếu tính cả tòa nhà đối diện nọ, có 3 cái."

"Tháng này?"

Trong băng từ nghe thấy tiếng ma sát xẹt xẹt, hẳn là Nghiêm Ương không nhịn được lấy ngón tay cào cái gì đó: "Chính anh không phải đều rõ ràng sao, hỏi tôi làm gì...Được rồi, 5 cái, nhưng chưa từng xảy ra tình huống gì cả...Lại nói tiếp tháng này hơi nhiều ha..."

Thanh âm cạo đồ đột nhiên bén nhọn kéo dài, dừng lại.

"Chẳng lẽ, Lộ Hiểu Vân, anh muốn nói, cửa vào xuất hiện càng ngày càng thường xuyên rồi?"

Nghe đến đó, sắc mặt hai người Lộ Hà và Tôn Chính đồng thời thay đổi.

Trong lòng họ đại khái đều có thể đoán ra ý của Lộ Hiểu Vân: Không ai vào Huyệt, 'Nó' lại đang tiếp cận, cửa vào xuất hiện càng ngày càng thường xuyên...

Nghiêm Ương nói ra một câu trực tiếp hỏi câu hỏi trong lòng họ: "Anh là nói -- những thứ này là do người làm?"

("Mặc dù không biết 'Nó' tới cùng chỉ cái gì, nhưng hiện tại xem ra, tình huống anh trai tôi suy đoán là đám Lưu Tần hình như đang nghĩ biện pháp dẫn 'Nó' ra, hơn nữa là dưới tình huống Trần Chí Vấn biết rõ mọi chuyện...Họ tới cùng muốn làm gì?!" Lộ Hà cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Nó tuyệt đối không phải thứ gì tốt.

"Không ổn rồi", "Khí tức của Nó đã gần"...

Trong bệnh viễn dẫn thứ gì ra?)

Có lẽ Lộ Hiểu Vân đang ở bên kia băng từ gật đầu với Nghiêm Ương, có lẽ y cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Nghiêm Ương, y chỉ lạnh lùng nhàn nhạt tựa hồ không chút tình cảm nào nói: "Cậu chỉ cần ghi lại rõ ràng tất cả mọi chuyện họ làm...Đi theo tôi đừng lộn xộn."

Vừa dứt lời, máy cassette đột nhiên két vang một tiếng, giống như trái tim nhảy mạnh giật mình, thanh âm này tựa hồ không đến từ ghi âm, mà đến từ máy cassette và máy móc.

Dường như lại thêm một trận rung động.

Lộ Hà và Tôn Chính cơ hồ là cùng lúc căng thẳng nhìn trái phải, máy cassette lúc này đồng thời cũng bị cắt ngang, phòng thoáng chốc rơi vào yên tĩnh tuyệt đối.

Hình như thứ gì đó trong bóng tối đang lặng lẽ di chuyển tới, rồi lại đình chỉ trong nháy mắt đột ngột quay đầu đó.

Hai người ôm nỗi sợ hãi xoay đầu lại, máy cassette lại xẹt xẹt sôi lên.

Lúc này âm lượng bối cảnh ầm ĩ trong băng từ tựa như đột ngột bị vặn thấp, tạp âm hỗn độn cũng trở nên thì thầm như cách vách tường truyền đến, chỉ có tiếng bước chân của hai người mang máy cassette đi lại vẫn như cũ có thể được nhận ra rõ ràng.

"Họ đã chạy đến rồi." Nghiêm Ương dùng thanh âm đè thật thấp thật nhẹ để nói, tiếng bước chân của hai người cũng nhất thời thả nhẹ, tựa hồ đã đi tới một góc nào đó.

Trong băng vang lên tiếng bánh xe chuyển động trong hành lang trống trải, nương theo đó là tiếng bước chân vội vàng của vài người, tựa hồ là y tá đẩy xe băng ca đã tới.

"Viện trưởng 10 phút nữa sẽ đến, Tiểu Tôn cậu đi xuống thông báo người thân," mơ mơ hồ hồ có một giọng nữ truyền đến, "Các nhân viên không liên quan đã rời đi hết chưa?"

"Còn có một vài bệnh nhân khám gấp, nhưng mà đều ở lầu dưới." Một thanh âm trẻ tuổi khác hồi đáp.

"Thời gian lần này chọn không ổn, một năm trước vào nửa đêm, ít người, nhưng mà viện trưởng nói buổi tối không tiện." Người phụ nữ kia ngừng lại một chút, "Tiểu Tôn cậu còn nhỏ...Thông báo cho người thân xong cậu tan ca trước đi."

Vang lên một chuỗi tiếng bước chân chạy chậm, nữ y tá nghe lời đi xuống dưới lầu.

Tiếng bánh xe kim loại lăn trên mặt đất lại chậm rãi vang lên, lạnh mà giòn, tiếng bước chân của người phụ nữ đẩy xe kia giờ ph1ut này cũng lạnh lẽo theo sát.

Quả thực có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong cả hành lang cô ta một mình đẩy chiếc xe kia từ từ đi về hướng phòng phẫu thuật.

(Một y tá sao lại có thể làm phẫu thuật? Trong lòng Lộ Hà nghi hoặc nghĩ, dư quang nhìn thấy Tôn Chính cũng gắt gao nhíu mày, vẻ mặt ngày từ sau khi băng từ một lần nữa phát lên dường như chưa từng thả lỏng.)

"Cách cánh cửa, ghi âm không rõ ràng lắm," Nghiêm Ương rất gần lại rất nhẹ thì thầm nói, "Tôi mở hé cửa chút..."

Động tác dường như bị ai ngăn cản.

"Anh yên tâm, Lão Lưu đã sớm đi rồi, họ tưởng rằng phòng hồ sơ không có ai."

Hóa ra hai người họ trốn trong phòng hồ sơ, quả thật cách phòng phẫu thuật chỉ xa vài bước.

Tiếng cửa mở khẽ đến mức ngay cả Tôn Chính và Lộ Hà cơ hồ đều không nghe được.

Nhưng họ rõ ràng nghe được tiếng Nghiêm Ương hít ngược một hơi lạnh.

"Không có khả năng!!" Nghiêm Ương dùng thanh âm cơ hồ là khàn giọng khẽ gọi nói, "Người đó...Người đó!!"

Xa xa, trong băng từ truyền ra tiếng cửa lớn của phòng phẫu thuật mở ra, tiếng bánh xe trượt cơ hồ đã không nghe được nữa, tiếng bước chân lạnh lẽo của nữ y tá kia lại vẫn lưu lại trong ấn tượng thính giác của họ.

Băng từ lại xẹt một tiếng chấn động một cái.

(Lộ Hà và Tôn Chính lại gần như đồng thời siết chặt nắm tay.

"Ngoài cửa...Có phải có cái gì không?" Lộ Hà chẳng biết tại sao cũng đè thấp giọng.

Tôn Chính không lên tiếng.

Hai người vô thức di chuyển về phía trong căn phòng một chút.

Bởi vì đèn pin đã tắt để tiết kiệm điện, hai người ngay cả hướng cửa cũng chỉ có thể dựa vào ký ức để nhận ra đại khái, đừng nói chi là xuyên qua tấm kính kia nhìn ngoài cửa rốt cuộc có cái gì.

Chỉ là bóng đen thoáng qua vừa nãy, vẫn còn âm u lang thang trong lòng họ.)

Ghi âm lại một lần nữa bắt đầu, đại khái là vì ghi âm lần này là một quá trình khá dài, trên đường đứt quãng vài lần, tiết kiệm đi những nội dung không cần thiết.

Tính nhảy bước trong băng từ cũng làm cho Tôn Chính và Lộ Hà mất hồi lâu mới quen được.

Tiếng chạy chậm của hai người, cùng tiếng máy cassette bị khua trước sau lắc lư.

"Anh nhìn ra không, Lộ Hiểu Vân, anh nhìn ra được không?" Nghiêm Ương vừa thở phì phò, thanh âm rung động dữ dội, không biết là vì chạy chậm hay vì kinh sợ.

Xa xa loáng thoáng tựa hồ có tiếng bước chân của người, hai người hẳn là cách tầng 3 không còn xa.

"Cô ta đẩy người vào phòng phẫu thuật, là một người chết đúng không?! Đúng không hả? Lộ Hiểu Vân, Lộ Hiểu Vân!" Cả giọng của Nghiêm Ương cũng bắt đầu bối rối.

"Lại đây, Lưu Tần còn ở dưới lầu, đi theo tôi." Giọng của Lộ Hiểu Vân nghe vẫn còn rất tỉnh táo.

"Anh hẳn là vẫn còn nhớ rõ đúng không, Lộ Hiểu Vân," Nghiêm Ương thả chậm bước, giọng nói chuyện lại càng trở nên kích động, "Tôi từng nói với anh, ICU tối hôm qua vào 8 người, đã chết 5, đêm đó Lục Hưởng liền gửi tin nhắn cho tôi nói con trai của người nổi tiếng nào đó đã chết ở bệnh viện chúng ta ngày hôm qua, bảo tôi giữ bí mật, anh thấy rõ ràng người vừa rồi không? Chính là nó đó!!"

(Người vào phẫu thuật, là một người chết?

Tôn Chính và Lộ Hà đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên.

Bệnh viện vào lúc này đẩy một người chết vào phòng phẫu thuật (4), họ tới cùng muốn làm cái gì...

Trong đầu Lộ Hà mơ hồ có một suy đoán cực kỳ hoang đường lại cực kỳ khủng khiếp, anh lại ngay cả một giây tìm dũng khí để suy nghĩ về phán đoán này cũng không có.

Không có khả năng.

Ở thời đại nào rồi, thời không nào rồi, tuyệt đối không có khả năng đâu.)

"Lộ Hiểu Vân, anh tới cùng có hiểu không?!"

"Lục Hưởng ở đâu?"

"Nếu còn có bệnh nhân khám gấp, vậy hắn hẳn là còn ở phòng cấp cứu tầng 1."

Tốc độ chạy bộ của hai người thoáng cái đã nhanh hơn, tạp âm của băng từ khua máy cassette cơ hồ đã bao phủ thanh âm của hắn trong bệnh viện này.

"Làm sao đây Lộ Hiểu Vân? Họ không phải đang trêu chọc thứ gì chứ?" Nghiêm Ương chạy thở hồng hộc, nhưng vì rốt cuộc thu được chỉ thị chắc chắn của Lộ Hiểu Vân mà đã hơi ổn định lại, "Chẳng lẽ chúng ta không làm gì sao?"

"Nếu như đoán không lầm, trong tay đám Lục Hưởng của phòng cấp cứu còn có một người, đám Lưu Tần hẳn là cần gấp một người như vậy."

Thanh âm đột nhiên biến mất.

Tôn Chính và Lộ Hà đều kinh ngạc nhìn máy cassette, đầu tựa hồ vẫn còn dừng lại ở trạng thái chuẩn bị tiếp thu tín hiệu.

Thanh âm ngay trong hai giây ngắn ngủi đó, có lẽ một giây, hoàn toàn biến mất trong băng từ.

Băng vẫn đang chuyển động, không có tiếng gián đoạn ghi âm, cũng không có tiếng nút ghi âm được nhấn xuống.

Thanh âm trong nháy mắt đó thật giống như bị vô cớ hút đi.

Nhưng cũng chỉ một giây, chuyện một cái chớp mắt, chuyện cơ hồ khó có thể phát hiện.

Chỉ là hai người tập trung tinh thần lắng nghe như thế, mà khiến cho giờ khắc này có vẻ càng đột ngột.

Bước chân hai người trong băng cũng đột ngột ngừng.

"Lộ, Lộ Hiểu Vân..."

"Cậu nghe được không..." Lộ Hiểu Vân phảng phất như từ địa phương rất xa bay tới, "Thanh âm của Nó...Nó sắp xuất hiện rồi."

Thanh âm của Nó?

Cái gì cũng không nghe được. Họ ở một đầu băng khác nghe thấy được gì đó, hoàn toàn không cách nào biết.

Không, có lẽ thanh âm của Nó chính là thanh âm của sự biến mất, hút đi tất cả mọi thanh âm.

"Lợi dụng Nó để làm chuyện cấm kỵ thay đổi sinh mệnh...Họ sẽ rất hối hận."

Họ đang làm chuyện vô cùng nguy hiểm...

Đồng Hoa trêu chọc chính là "Nó" trong Huyệt, bệnh viện Đồng Hoa đụng vào chính cấm kỵ của sinh mệnh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,