Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 40

 Chương 40 - Băng của bác sĩ Nghiêm (3): Hoạt Tử Nhân

"Nó tới rồi, Chính." Lộ Hà lần tìm nắm lấy tay Tôn Chính, run rẩy quá dữ dội, móng tay cơ hồ cào rách da Tôn Chính.

Ánh đèn pin chợt lóe, thiếu chút nữa thì tắt ngúm.

Làn da của Tôn Chính chạm vào lạnh buốt như hòa tan vào không khí của bệnh viện, cũng run rẩy dữ dội, tựa hồ ngay cả nói cũng không nói ra được.

Chạy trốn! Nhưng chạy đi đâu đây?

Ánh mắt hai người đều kinh hoảng tìm kiếm trái phái, nhưng xung quanh ngoại trừ từng dãy ghế ngồi và vách tường tái nhợt thậm chí phiếm xanh yên lặng trang nghiêm như nhà tang lễ, không có lựa chọn nào khác.

Đã không còn chỗ để trốn nữa!

Trong bóng tối có thứ gì đó không biết bắt đầu khởi động tùy thời có thể chụp xuống con mồi trong phòng một kích cũng không chịu nổi này.

Xẹt xẹt.

Xẹt xẹt.

Băng từ đột nhiên lại chuyển động.

Là tự động đổi mặt? Hay là ai đã đổi mặt cho nó?

"Nó sẽ tìm được chúng ta...sẽ ngay lập tức," Tôn Chính lấy tay che mặt, chôn đầu xuống dưới, "Tôi cảm giác được...Lộ Hà..."

Chỉ cần trước khi băng từ kết thúc...

Chỉ cần Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương tranh thủ từng phút từng giây có thể chấm dứt tất cả trước khi băng từ kết thúc...

Lộ Hà không nói gì, chỉ nắm thật chặt tay Tôn Chính.

"Tiểu Tần! Tiểu Tần!"

Tiếng động thình lình xuất hiện khiến hai người giật mình đến đồng thời nhúc nhích.

Trong băng có tiếng đàn ông kêu gào vọng vào khoảng không trống rỗng.

Là ở đâu? Hành lang tầng 3 sao?

"Tiểu Tần! Tiểu Tần! Cô mau tới đây!"

Trong hành lang đồng thời truyền đến tiếng bước chân bối rối của gã: "Cô mau tới giúp tôi, mau tới đây! Tất cả tôi đều làm theo lời cô nói..."

Xẹt xẹt.

Xẹt xẹt.

"Chí Vấn! Chí Vấn!"

Lưu Tần đáp lại thanh âm của hắn từ băng từ nghe có vẻ cách đám Nghiêm Ương rất gần, đám Nghiêm Ương hẳn đã đuổi theo Lưu Tần, theo sát bà ta.

"Mọi người đã biến mất! Tiểu Tần! Nó sẽ mang anh đi! Nó sẽ mang anh đi..." Giọng người đàn ông cũng đột ngột to lên, gã đã lảo đảo chạy tới.

Xẹt xẹt.

Tiếng dòng điện không ổn định không ngừng nhảy lên, quấy nhiễu hiệu quả ghi âm.

Loáng thoáng có tiếng người chạy bộ.

"Bà ta chạy về phía phòng phẫu thuật rồi!" Đây là giọng của Nghiêm Ương.

Vứt dứt lời, chợt nghe thấy người bên cạnh băng từ cũng bắt đầu chạy.

Chủ nhân của băng từ đã đuổi theo.

Lại đột ngột ngưng bặt.

"Anh ngăn tôi làm gì! Bà ta vào rồi!" Nghiêm Ương kêu lên.

Lộ Hiểu Vân ngăn cản hắn.

"Cậu xuống tầng 1 tìm Lục Hưởng, tôi đuổi theo bà ta."

"Anh đang nghĩ gì thế Lộ Hiểu Vân!"

"Cậu nghe đây, dẫn anh ta đi, không thể để cho bất cứ kẻ nào lên tầng 3 và tầng 2. Trước khi trời tối thì rời khỏi bệnh viện," Người nói chuyện dường như vẫn không có biến hóa âm điệu nào, nhưng trong giọng nói lại thêm vào chút đáng tin và chắc chắn nào đó, "Nếu..."

Xẹt xẹt.

Xẹt xẹt.

Tiếng dòng điện trong băng lại một lần nữa bị nhảy qua.

Chẳng biết giờ khắc này là do dự của Lộ Hiểu Vân, hay là nội dung băng đột nhiên bị nhảy qua.

"Trong Huyệt, tôi đã thấy thời gian dừng lại dài nhất chỉ có 24 giờ, đừng đợi ở hành lang, đợi ở góc đông nam của phòng, không nên gây phản quang, phát ra tiếng như tiếng chuông. Dùng da để cảm giác. Cậu sẽ cảm giác được."

("Hóa ra trong Huyệt cũng phải chú ý những thứ này..." Lộ Hà nhớ kỹ, nghĩ đến trước đó ở trong Huyệt mình đã có biết bao hành vi xằng bậy, không khỏi kinh hãi rớt mật.

Song, hai người Lộ Hà và Tôn Chính đều không nhắc tới "24 giờ" kia.

Tựa như họ căn bản không nghe được.

Lại tựa như lúc này họ không dám suy nghĩ tỉ mỉ nữa.

Lộ Hà chỉ thỉnh thoảng chạm chân mình một chút, yên lặng tính toán thời gian kia, lại yên lặng chú ý đến người bên cạnh có bị lây bệnh hay không.

Khiến anh cảm thấy may mắn chính là cho tới bây giờ, Tôn Chính ngoại trừ choáng đầu và hắc ấn trên tay cũng không có biểu hiện khác thường nào nữa.

Cậu ấy sẽ chịu được lâu hơn mình, ít nhất lâu hơn so với 24 giờ, sẽ đợi được đến khi ra ngoài.

Mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng bởi vì vào một khắc bệnh viện đột nhiên biến hóa mà khó chịu bất an đều được an ủi hơn chút.)

"Lộ Hiểu Vân, anh có ý gì?!" Nghiêm Ương có vẻ giận không kềm được.

"Tôi sẽ ở mỗi một nơi từng phát hiện cửa vào Huyệt đặt một tấm gương, nếu cậu thấy được trong gương có 'Nó'...Thì là một người vốn không ở bên cạnh cậu, lại xuất hiện trong gương, đừng lộn xộn, nhắm mắt lại dùng da cảm giác phương hướng ấm áp hơn, chạy về hướng đó."

Lần đầu tiên từ trong băng nghe được Lộ Hiểu Vân nói nhiều như vậy.

"Anh, anh muốn vào Huyệt?!"

"Có lẽ thế."

Người đó tựa hồ không muốn nhiều lời, tiếng bước chân nhanh lên.

Nghiêm Ương lại đi theo sát sao: "Lộ Hiểu Vân anh làm tôi rước lấy một đống phiền toái lớn như vậy rồi muốn chạy thế sao?!"

Chỉ nghe băng vang lên một tiếng "keng" thật lớn, vậy gì đó vừa vặn đụng vào máy cassette.

"Cậu ném gì cho tôi?"

"Xà cừ, mò được trên người Lưu Tần, rất đáng giá, cậu cầm nó ra khỏi bệnh viện bán ít tiền, coi như bồi thường yêu cầu của cậu."

Tiếng chạy của người đó đột nhiên nhanh hơn.

Xẹt xẹt.

Xẹt xẹt.

"Cái gì?!"

Băng từ đến chỗ này, dù là ai cũng đều nghe ra được, hai người Nghiêm Ương và Lộ Hiểu Vân đã tách ra hành động.

"Anh hai anh ấy..." Lộ Hà đối với việc Lộ Hiểu Vân hành động một mình dù sao vẫn có chút lo lắng, vừa muốn nói gì, lại nghe thấy Tôn Chính ở bên cạnh thì thào tự nói gì đó.

"Gương..."

Bởi vì một từ này, suy nghĩ của Lộ Hà đánh một vòng trở lại, phảng phất như thoáng cái được nhắc nhở, kéo Tôn Chính hỏi: "Lúc mới vào Huyệt...Cậu hình như đã nói gì đó, đúng, cậu từng hỏi tôi, đối diện thang máy có gắn gương hay không đúng không?"

"Đối diện thang máy của tầng 6 có một tấm gương," Tôn Chính nhìn Lộ Hà, vẻ mặt có chút mê mang, "Chẳng lẽ đây là gương của anh trai anh đặt trong Huyệt?"

"Đúng, cho nên chỉ có cậu nhìn thấy...Cậu nhìn thấy cái gì?" Cho dù là một điểm nhỏ nhặt không đáng kể, những đầu mối sớm bị quẳng ra sau đầu, nhưng Lộ Hà hiểu được mình đã tóm được thông tin quan trọng rồi.

"Tôi nhìn thấy..." Trong đầu Tôn Chính mơ mơ hồ hồ hiện lên cái bóng của ai đó, cửa thang máy màu xanh biếc vừa kèn kẹt tách ra, trước mặt treo một tấm gương sáng ngời...Bệnh viện nào lại treo gương đối diện thang máy chứ! Tự mình nghĩ như vậy...Nhưng trong gương chiếu ra bóng người, có ai? Còn có ai?

Khuôn mặt kia nhoáng lên rồi biến mất, làm thế nào cũng không nhớ rõ nữa.

Có lẽ chính là người từng xuất hiện trong băng kia, có lẽ chính là "Nó"...

Nếu lúc đó, mình ra khỏi thang máy đi về hướng khác thì sao? Sẽ không gặp mặt Lộ Hà, cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này, rơi vào trong bóng tối vĩnh viễn không thấy mặt trời này.

Lộ Hà không hỏi được tình huống cụ thể từ miệng Tôn Chính, thở dài thất vọng, lại đột nhiên ngồi xuống: "Anh hai cho Nghiêm Ương xà cừ..."

Tôn Chính nghe vậy lấy ra chìa khóa xà cừ thấm ướt mồ hôi kia.

"Đây là chìa khóa vốn thuộc về Lưu Tần, từ trong tay Lộ Hiểu Vân truyền cho Nghiêm Ương, hiện tại là ai gửi nó cho tôi?" Lộ Hà nhìn chằm chằm chìa xà cừ kia như có điều suy nghĩ.

Lộ Hiểu Vân, hay là Nghiêm Ương?

Trong hai người chung quy có một người đã sống sót?

Hay là Nghiêm Ương cũng giao nó cho người khác, qua tay nhiều người đến Lộ Hà, hai người sau đoạn băng này thì đã vĩnh viễn biến mất...Đã bị Nó mang đi....

Mà hiện tại, nó ở ngay trên lầu.

Không, có lẽ nó đã xuống tới, ngay gần phòng cấp cứu, cửa mở trong phòng cấp cứu, có lẽ đang đi thẳng tới phòng quan sát đối diện, trong bóng tối như một đám sương đen lơ lửng, bất tri bất giác xuyên qua khe cửa xâm nhập vào bên cạnh họ.

Hết thảy những thứ này tựa như một cái động không đáy, Huyệt cũng được, Nó cũng được, băng từ cũng được.

Thông tin băng từ để lại cho họ càng ngày càng nhiều, nghi hoặc và mê võng trong đầu họ lại chưa từng giảm bớt, vấn đề ngược lại càng không ngừng xuất hiện.

Tạp âm dòng điện của băng từ không đình chỉ, luôn trầm thấp mà xẹt xẹt có tiết tấu, cả trong băng chỉ có tiếng Nghiêm Ương một mình chạy như bay xuống cầu thang, bởi vì quá nhanh, quá mau, hắn đã quên tắt máy cassette còn đang ghi âm này trong bệnh viện tựa hồ cũng không còn tiếng của ai khác, tiếng của bệnh nhân, bác sĩ, y tá từ hai tầng này đã hoàn toàn biến mất.

Mà ngay cả tiếng bước chân luôn không nhanh không chậm theo sát Nghiêm Ương kia cũng đã biến mất, biến mất đến mức làm cho người ta có chút không quen.

Nghiêm Ương tựa hồ đã tới tầng 1, tầng 1 còn có chút tiếng người, thanh âm đối nghịch với tiếng thở và tiếng bước chân chồng chất của Nghiêm Ương, giống như thì thầm khe khẽ. Có lẽ là các y tá và nhân viên bệnh viện đang thu dọn tàn cuộc hỗn loạn vừa rồi để lại, hồn nhiên không hay biết biến hóa trên lầu.

"Lục Hưởng ở đâu?" Nghiêm Ương tựa hồ tùy tiện tìm một y tá.

"Bác, bác sĩ Lục? Không biết..." Y tá trả lời ấp úng.

Nghiêm Ương lại chạy thêm một đoạn nhỏ, tựa hồ đã tìm được người kế tiếp.

Hắn cứ chạy qua lại như vậy, tìm kiếm, thanh âm xẹt xẹt cũng liên tục vang lên, thỉnh thoảng chợt nhảy lên một chút.

"Không tìm được Lục Hưởng, anh trai tôi thế mà cũng để lại ghi âm cho bác sĩ không đáng tin cậy này..." Vẻ hoảng hốt sốt ruột của Lộ Hà đều lộ ra, anh bắt đầu không nhịn được tìm kiếm tất cả tư liệu có thể với tới được xung quanh, "Nó đã ra rồi...Chúng ta phải nghĩ lại biện pháp..."

Tôn Chính đi theo anh mở bản đồ ra, cố gắng tìm được dấu vết trên bản đồ.

Bản đồ chỉ có bản vẽ của tòa nhà chính, họ một đường từ tầng 6 chạy tới tầng 1, cơ hồ đã đi khắp tất cả các phòng an toàn, hiện tại Nó đang dạo chơi ngay một nơi nào đó trong bệnh viện, hơn nữa bay trong bóng tối sâu kín có vô số "oan hồn" đã vào Huyệt, họ ra khỏi phòng quan sát, tựa hồ sẽ đi ngay vào tuyệt lộ.

Lục Hưởng...Lục Hưởng...Lục Hưởng là viện trưởng đương nhiệm, tư liệu của Nghiêm Ương và Lưu Quần Phương là do ông ta xóa mất sao?

Ông ta biết được những gì?

Không, có lẽ lúc đó ông ta đều chưa biết gì cả, chỉ và viện trưởng và Lưu Tần bảo ông ta đẩy bệnh nhân khám gấp kia đến phòng 315A...

Đùng.

Đột nhiên giống như một dòng điện từ trong băng lủi vào đầu cậu, cậu cảm thấy đầu vừa rồi tựa như bị đánh mạnh một cái, đau đến mức cậu toát mồ hôi lạnh.

Mà giờ khắc này Lộ Hà và cậu tâm linh tương thông vừa vặn nghĩ tới cùng một nơi: Phòng 315A.

"Phòng 315A ở đâu?" Lộ Hà tựa hồ tự hỏi, không chú ý tới Tôn Chính thoáng qua vẻ mặt đau đớn, "Tại sao Nghiêm Ương lúc nghe phòng bệnh đó thì có chút kinh ngạc? Lúc đó còn chưa có tòa nhà khoa ngoại mới, nói cách khác hẳn là tòa nhà khoa nội đối diện, nơi đó có gì đáng ngạc nhiên..."

Anh đang muốn nói gì nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn kinh thiên động địa trong băng, cơ hồ ngay cả phòng quan sát cũng bị thanh âm giật mình này chấn động.

Sao vậy?!

"Đây, đây là..."

Thanh âm của Nghiêm Ương đột nhiên trở nên xa, nhỏ đi.

Tôn Chính và Lộ Hà lập tức hiểu ra, máy cassette đã bị ném trên mặt đất...Là bởi vì khiếp sợ sao? Nghiêm Ương nhìn thấy cái gì?

"Lục Hưởng!!!" Nghiêm Ương bộc phát ra tiếng gầm giận dữ, "Đây là có chuyện gì!!"

Trong băng vang lên tiếng xô đẩy, mấy y tá từ đằng xa đi tới, ríu ra ríu rít bắt đầu khuyên can.

"Anh nói cho tôi biết...Người anh vừa mới đẩy ra là ai hả?" Lần đầu tiên nghe thấy Nghiêm Ương dùng thanh âm lạnh lẽo và tràn ngập sát ý như thế.

Lục Hưởng tựa hồ lại bị Nghiêm Ương đẩy mạnh một cái, ngay cả băng ca cũng bị đẩy mạnh, bánh xe lăn hai vòng trên mặt đất, phát ra tiếng vang giòn mà lạnh.

"Là bác sĩ Lưu - Lưu Tần của phòng xét nghiệm đó, cô ấy vừa rồi xuống lầu tới gặp chúng tôi hét lên một tiếng lại đột nhiên té xỉu, lập tức đưa ngay vào phòng cấp cứu, nhưng đã không còn kịp rồi..." Nỗi khiếp sợ của Lục Hưởng còn chưa biến mất, lúc bắt đầu nói chuyện còn có chút không yên và nhỏ giọng, sau đó dần dần lớn tiếng lên, "Nghiêm Ương, bệnh viện hôm nay đã đủ rối loạn..."

"Không còn kịp rồi? Ý anh là gì?" Nghiêm Ương ngừng một chút, có lẽ là lấy tay sờ thử một cái, "Cô ta chết rồi?"

Lưu Tần đã chết?

Ngay cả Tôn Chính và Lộ Hà bên này cũng ngây dại.

Lưu Tần vừa mới té xỉu ở tầng 1 đưa vào phòng cấp cứu đã chết?

Vậy vừa mới lên lầu, bị Lộ Hiểu Vân đuổi theo vào phòng phẫu thuật là Lưu Tần nào?

"Lộ Hiểu Vân!!" Chỉ nghe Nghiêm Ương kêu một tiếng, thanh âm này từ xa đến gần, tiếng bước chạy vội của hắn cũng trở nên gần hơn.

Hắn nhặt máy cassette lên chạy vội về hướng nào đó.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,