Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 18

Chương 18 - Giờ thứ 6, phòng hồ sơ tầng 3

Lộ Hà kinh ngạc nhìn cánh cửa kia. Mắt dụi đến đau đớn, Tôn Chính vẫn không xuất hiện.

Hơn nửa ngày anh mới phục hồi lại tinh thần, mới chấp nhận hiện thực này: Tôn Chính biến mất, biến mất cùng thứ nào đó.

Anh dùng tay chống đứng dậy, trong đầu đổi qua vô số suy nghĩ và suy đoán. Tôn Chính bị quỷ mang đi rồi? Tôn Chính đã biến thành quỷ? Tôn Chính một mình chạy mất (nhưng mà sao chạy nhanh đến vậy?)? Tôn Chính...Tôn Chính...Kỳ thật không có người tên Tôn Chính, là ảo giác của mình?

Càng nghĩ càng hoang đường, càng nghĩ càng viễn vông, cuối cùng một chút biện pháp thực tế cũng không có. Anh cuối cùng bỗng chốc mất bình tĩnh.

Anh vỗ vỗ cái đầu mình bởi vì sốt ruột và bối rối mà trở nên rối bù, lẩm bẩm: "Tỉnh táo nào Lộ Hà, tỉnh táo tỉnh táo, Chính nhất định còn đang ở chỗ nào đó..."

Bất luận thế giới nào, cho dù dưới cái nhìn của chúng ta, không có khả năng và hoang đường cỡ nào, cũng có một bộ quy tắc của chính nó, không dùng quy tắc của chúng ta giải thích được. Thế giới này, nhất định cũng như thế.

Chỉ cần tìm được quy luật và quy tắc của nó, thì sẽ có biện pháp tìm được Tôn Chính.

Lộ Hà tự thuyết phục bản thân xong, vịn cái ghế, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, ngồi trở lại trên ghế, lại nhìn thấy bức thư trên bàn kia.

"Anh, nếu như là anh, sẽ làm gì đây?"

Anh trai trong ấn tượng của anh, đã vĩnh viễn dừng lại ở dáng vẻ năm 2001, vĩnh viễn bao phủ cảm giác thần bí anh không thể giải thích được, cùng khoảng cách nhìn không thấu.

"Mẹ, anh hai buổi tối không ngủ!"

Khi anh còn bé đã từng cáo trạng với mẹ như vậy, mẹ bụm miệng anh, ôm anh vào lòng: "Đừng nói bậy, anh con bị bệnh, để hàng xóm biết sẽ xem anh con là yêu quái mà đuổi đi đó!"

Anh thường giấu nửa đầu trong chăn, lén lút nhìn anh hai "ngã bệnh". Lộ Hiểu Vân quỳ gối bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

Không có trăng không có sao, anh ấy rốt cuộc đang nhìn cái gì?

Sống về đêm, anh ấy sống trong bóng đêm.

Thậm chí có đôi khi anh tỉnh dậy lúc nửa đêm, Lộ Hà sẽ phát hiện không thấy anh hai đâu nữa.

Anh loáng thoáng phát hiện anh hai và người thường không giống nhau. Anh hai có khi dùng đôi mắt nhìn người khác, luôn giống như xuyên qua người ta, nhìn thứ gì đó khác.

Mẹ hẳn là rất đau đầu. Giáo viên luôn nhiều lần ra vào nhà, than phiền Lộ Hiểu Vân đi học luôn ngủ gục, hoặc là Lộ Hà vừa nghịch ngợm phá phách thích gây sự.

Anh hai đối với tất cả những việc này đều rất im lặng. Lộ Hà từ nhỏ đã cảm thấy, trên người anh trai anh ẩn giấu sức mạnh nào đó, tất cả vấn đề với anh ấy mà nói tựa như đều không phải vấn đề, không quan tâm cũng không hao tâm tổn trí đi giải quyết.

Lộ Hà nhớ lại, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ. Nếu như mình có một nửa thiên phú của anh hai cũng tốt, hiện giờ sẽ không bị thúc thủ vô sách thế này. Về sau dần dần anh lớn lên, mới lờ mờ biết được một ít bí mật của anh hai, bản thân lén xem không ít sách, còn từng theo dõi hành động của anh hai, đều là hứng thú và hiếu kỳ đưa đẩy.

Hôm nay Lộ Hà lại hối hận rằng chưa từng nghiêm túc thật sự đi theo Lộ Hiểu Vân nghiên cứu. Có lẽ anh của trước kia, cũng chỉ rơi vào tâm lý hiếu kỳ, chưa bao giờ cho rằng những câu chuyện quỷ quái này là thật!

"Mày bây giờ thật sự vô dụng mà..." Lộ Hà tự giễu nhìn lại bản thân, chân vẫn vô cùng đau đớn, không có cách nào chống đỡ anh hành tẩu. Cho dù bây giờ anh có thể vịn tường đi lại, ra khỏi phòng hồ sơ, gặp bất cứ nguy cơ gì cũng chạy không thoát, cho dù tìm được Tôn Chính, xảy ra nguy hiểm gì, bản thân hành động bất tiện ngược lại còn là một gánh nặng.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tôn Chính nén giận trừng mắt với anh, ngũ quan đoan chính trên mặt đều nhăn lại vào nhau: "Còn chọc cậu ấy tức giận..."

Anh nhớ rõ Tôn Chính đã nói gì ấy nhỉ?

Trên mặt đất có rất nhiều tư liệu của nhân viên, còn đều là vào khoảng năm 2000 thôi việc hoặc đã chết...

Anh dời đèn pin về phía mặt đất hỗn độn, trên vài tờ giấy còn giữ dấu chân của Tôn Chính, bên cạnh đặt ngay ngắn một xấp tư liệu Tôn Chính đã xếp ra.

Lộ Hà cúi xuống, lấy tay cầm xấp tư liệu lại xem, tiện tay lật vài tờ, quả nhiên là tác phong nghiêm túc cẩn thận của Tôn Chính, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã tách tư liệu nhân viên từ trong các tư liệu khác ra, hơn nữa ấn theo số thự tự mà sắp xếp lại toàn bộ. Từ tờ đầu tiên đến tờ cuối cùng, nhìn thời gian đều là nhân viên đã thôi việc hoặc đã chết từ năm 2000 đến năm 2002, chỉ có giai đoạn này, về sau không còn nữa.

Anh lại nghĩ tới nghi vấn của Tôn Chính, là bệnh viện theo định kỳ chỉnh sửa lại tư liệu sao? Nhưng tại sao chỉ có khoảng thời gian này? Chung quy cảm thấy là đặc biệt lấy họ ra, vừa rồi bức thư của Lưu Quần Phương trên bàn cũng rất kỳ quái, tại sao vừa vặn vào lúc này, lại có người lục lọi đồ của Lưu Quần Phương chứ?

Anh có một loại dự cảm không tốt. Tôn Chính vừa nãy biến mất có thể cũng có liên quan gì đến việc này không...Vừa đoán, anh vừa bắt đầu cẩn thận lật xem những thứ Tôn Chính để lại.

Tờ đầu tiên là bắt đầu từ nhân viên thôi việc năm 2000, trừ bỏ thông tin cơ bản và chức vị công tác ra, còn có thêm thông tin thôi việc, đến mặt sau cơ hồ mỗi tờ đều là như thế, có cái còn viết nguyên nhân thôi việc và tài liệu tường tận. Tư liệu sau cùng đều có một số hiệu nho nhỏ, tựa hồ là một ít vật quan trọng và số hiệu của tư liệu tham khảo.

Lộ Hà lật đến cuối cùng, đến cuối năm 2002 thì không còn nữa.

Anh nhìn đèn pin trong tay một chút, ngọn đèn dường như đã tối hơn chút, xem ra pin sớm muộn gì cũng sẽ không đủ dùng, anh cau chặt mày, ánh mắt lại trở về phần tài liệu kia, chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhiều tư liệu như vậy nếu là lấy ra có mục đích, là để làm gì đây?

Lộ Hà đã bất chấp bản thân mình hiện đang trong hoàn cảnh nào, bệnh viện, bóng tối, thứ gì đó, anh cũng không kịp suy nghĩ. Anh nhìn chăm chú vào văn tự trên tư liệu, ngón tay vô thức vuốt lên mặt.

Lật lại từng tờ từng tờ một lần nữa. Đếm lại từng số từng số một lần nữa.

Quả nhiên...Là số thứ tự. Trong số thứ tự đã thiếu mất mấy số. Căn cứ số thứ tự trước sau, những số hiệu này phải nằm cùng nhau, nhưng từ B04 đến B07 đều không có. Hơn nữa trong đó, cũng không có bất kỳ tư liệu gì trong khoảng thời gian Lưu Quần Phương biến mất.

Lộ Hà rốt cuộc có thể khẳng định mà kết luận: Có người đang tìm một đoạn tư liệu, có người còn muốn cố gắng che giấu phần tư liệu đó. Mới đây không lâu.

Trong tư liệu có gì? Tại sao phải che giấu chứ? Là không muốn ai nhìn thấy sao?

Chẳng lẽ...là mình?

Lộ Hà không gạt Tôn Chính, trước khi đến quả thật đã gặp mặt viện trưởng. Viện trưởng Lục (chứ không phải "Lộ") tóc hoa râm kia cười dài tiếp đãi anh, còn nói mặc dù chưa từng nghe đến tin tức của anh trai anh, nhưng rất hoan nghênh anh điều tra vấn đề của bệnh viện.

"Chỗ này của tôi có mấy quyển tư liệu và bản đồ, phòng hồ sơ còn có một ít tài liệu năm xưa, nếu cậu muốn, tôi có thể cung cấp bất kỳ lúc nào...Bệnh viện Đồng Hoa đó, có vấn đề quả thật làm chúng tôi rất đau đầu, bây giờ nếu chuyển thành tư nhân rồi, mấy vấn đề này tự chúng ta giải quyết cũng khá thuận tiện mà...Nếu cậu có thể điều tra ra một ít đầu mối đương nhiên rất tốt..."

Viện trưởng đặc biệt nhắc tới phòng hồ sơ, tư liệu và bản đồ cũng là ông ấy cung cấp, bây giờ nghĩ lại, người đầu tiên biết rõ hành tung của Lộ Hà, là vô cùng đáng nghi.

Họ đang cố gắng che giấu vật gì có liên quan đến Lộ Hiểu Vân? Có phải có một vài tư liệu ngay trong xấp tài liệu vừa nãy đã bị người ta cầm đi?

Lộ Hà nghĩ tới đây, có loại tức giận vì bị người ta gài bẫy từ bụng lủi thẳng lên cổ họng, thấp giọng mắng một tiếng, quẳng xấp tư liệu kia về phía bàn.

Khó trách cảm thấy không đúng, chẳng qua lão viện trưởng kia ngàn nghĩ vạn tính cũng không ngờ tới vận khí trên lưng Lộ Hà còn chưa triển khai điều tra thật sự, đảo mắt tự mình đã vào huyệt.

Còn chưa quá trễ!

Tinh thần Lộ Hà đột nhiên rung lên, lập tức chuyển hướng về phía cái hộp trước mặt mình trên bàn kia.

Xem ra họ còn đang thanh lý nội dung bên trong hộp, phía dưới cái hộp còn chèn vào phong thư kia, nói cách khác, vừa mới thanh lý đến xấp tài liệu này của Lưu Quần Phương...

Anh lập tức lôi cái hộp kia đến trước mắt mình, giống như còn có thể bị người ta cướp đi bất cứ lúc nào vậy.

Thứ trong hộp xem ra đã bị thanh lý không còn gì nữa, lá thư cực kỳ quan trọng kia để lại quả thực là vạn hạnh trong bất hạnh của anh. Mở ra thẻ công tác của Lưu Quần Phương, anh nhìn thấy lớp dưới cùng là một bức ảnh nho nhỏ.

Trên ảnh có một cô gái ước chừng hơn 20 tuổi và một đứa bé. Cô gái để mái tóc dài, tóc đều quấn phía sau, chải rất ngay ngắn, cô nhìn vào ống kính toát ra một loại tự tin, xẹt qua khóe môi hồng thắm khẽ nhếch của cô.

Lộ Hà so sánh một chút với tờ giấy công tác, cô gái có khuôn mặt thanh tú này hẳn là Lưu Quần Phương.

Bé trai bên cạnh cô ta, trên khuôn mặt tròn tròn là một đôi mắt tròn tròn sáng ngời, lộ ra dưới ánh mặt trời, một mái tóc ngắn mềm mại mà đen tuyền, môi xinh xắn hơi bĩu ra, mang theo một loại tâm tính trẻ con dường như kiêu ngạo và khinh thường.

Lộ Hà lật ra sau bức ảnh, phát hiện sau lưng còn viết nhóm chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Dì Quần Phương, gọi bác sĩ Nghiêm và cái chú kỳ quái kia đến trông con!!"

Ngôn ngữ vô cùng bá đạo lại mang theo chút làm nũng, từ xưng hô cho thấy, hẳn là thằng bé kia viết.

Bác sĩ Nghiêm và chú kỳ quái?

Người có thể bị gọi là chú kỳ quái...Lộ Hà rất trực tiếp liên tưởng đến anh trai mình, Lộ Hiểu Vân.

Nếu chỉ đúng là Lộ Hiểu Vân, vậy anh hai quả thật đã từng đến bệnh viện này, gặp được Lưu Quần Phương, không chỉ thế, hẳn là còn ở một khoảng thời gian dài -- ít nhất đã quen biết thằng nhóc hiền lành không khách khí này.

Nhưng mà, bác sĩ Nghiêm...Lộ Hà cầm lấy xấp tư liệu, lật thật nhanh, nhưng không có tư liệu của nhân viên họ Nghiêm.

Nói cách khác, bác sĩ này có khả năng còn làm việc ở đây, hoặc đã thôi việc, chỉ là tư liệu bị rút đi rồi.

Tính cách đa nghi của Lộ Hà lại khiến anh có thêm vài phỏng đoán nữa, có khi bác sĩ Nghiêm này, chính là người đã rút mấy phần tư liệu ở đây không chừng...

Tôn Chính cảm thấy rất lạnh. Lạnh đến mức cậu thoáng cái mở mắt.

Tối quá. Đây là đâu?

Vừa rồi...Vừa rồi...Trong đầu cậu hiện lên một khuôn mặt, cùng đôi mắt kia.

Không, không có khả năng...Cậu dùng bàn tay sắp cứng đờ vỗ vỗ mặt mình, mãi đến khi cảm thấy đau đớn. Tôi không phải nằm mơ. Nhưng mà...

Cậu chậm rãi ngồi dậy, sương đen hoàn toàn bao phủ cậu, áp bách đến mức khiến cậu hầu như không thở nổi. Cậu đột nhiên nhớ tới trong tay mình còn cầm một cái đèn pin.

Tách.

Một chùm sáng từ đèn pin bắn ra, trong nháy mắt sáng ngời đó cậu quả thực không cách nào thích ứng, Tôn Chính khó chịu nhắm mắt, khó khăn lắm mới có thể dần nhìn rõ tình huống xung quanh.

Đây là...Một hành lang?

Hai bên tràn ngập sương mù âm u, ánh đèn tựa như sẽ bị bóng tối bí ẩn kia ăn mòn bất cứ lúc nào, cậu kinh ngạc đứng lên, không biết trong hành lang từ đâu có gió mát uốn lượn mà đến, dọc theo ống quần cậu, bò lên sống lưng cậu. Lạnh đến mức cậu tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

Cậu thậm chí không dám di chuyển bước chân.

Không có thanh âm vui cười bình tĩnh của Lộ Hà, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy được nỗi sợ hãi sâu sắc đối với hoàn cảnh xa lạ mà quỷ bí này.

Ánh đèn pin yếu ớt chiếu về hành lang phía trước, chiếu đến một cụm sương nhỏ, tựa hồ đã là cuối hành lang.

Xung quanh đầu cuối ấy là gì? Một con đường hướng đến cửa cầu thang càng thêm bí ẩn, hay là một góc ngoặt dẫn đến hàng lang sâu thẳm hơn?

Cậu không biết là lạnh, hay sợ hãi, không tự chủ được mà rùng mình.

Sau lưng sẽ là gì? Cậu không dám quay đầu lại. Lộ Hà nói, đừng quay đầu lại, nó chỉ làm cậu tăng thêm sợ hãi.

Thế nhưng càng muốn, sẽ càng không nhịn được muốn quay đầu lại.

Cậu đột nhiên cảm thấy có thanh âm sột sột soạt soạt, từ phía sau lưng truyền đến. Thanh âm uốn lượn như dọc theo mặt đất chậm rãi mà đến, thanh âm lại uốn lượn dọc theo mặt tường lén lén lút lút kéo tới.

Là cái gì? Cậu khẩn trương nghĩ thầm, hay là ảo giác...

Gió mát nho nhỏ dường như đang chui vào tứ chi bách hài của cậu, cậu cơ hồ là bị bắt phải di chuyển bước chân. Một bước hai bước, cậu ngạc nhiên bởi bước đi của mình thế mà lại không có tiếng động.

Vòng sáng đèn pin chiếu vào mặt tường cuối hành lang kia cũng càng lúc càng lớn.

Cậu lần đầu cảm thấy, nếu Lộ Hà xuất hiện, thì tốt rồi...

Đột nhiên cậu dừng bước.

Bởi vì đã đến cuối, cuối hành lang không có cửa cầu thang, cũng không có chỗ rẽ.

Có một cánh cửa.

Cậu nhìn cánh cửa kia, không tự chủ được mà lui ra sau một bước.

Cánh cửa rất cũ, ngay cả nắm cửa cũng cực kỳ cổ xưa còn bị gỉ sét. Đây cơ hồ là thứ không phải cùng thời khi xây dựng bệnh viện Đồng Hoa. Trên cửa che kín vết máu loang lỗ, vết máu màu đỏ sậm có cái như được vẩy lên, bắn tung tóe khắp nơi, có cái giống như từ nơi nào đó chảy ra, thật dài rồi nhỏ giọt khi đến phần dưới, chảy ra từng đường máu.

Trừ bỏ vết máu, còn có hằng hà vô số vết cắt. Nói không rõ được là vết cắt của thứ gì để lại, sâu sâu nông nông, dài dài ngắn ngắn. Cũng không biết bị rơi vào tâm lý như thế nào, mới để lại vô số đường cắt này. Nếu nhìn kỹ hơn, sẽ cảm thấy có lẽ là móng tay cắt ra. Nhưng mà phải mất bao nhiêu sức lực, mới có thể khiến móng tay để lại trên loại cửa gỗ cổ xưa này dấu vết khắc sâu như thế.

Trên khung cửa, cũng có dán một vạch đỏ có chút xiêu vẹo nhưng đầy đủ, không biết vạch đỏ đó chất liệu gì, cũng không biết là dùng cái gì dán lên, dọc theo bốn phía khung cửa, chỉnh tề đóng khung lại cả cánh cửa.

Quả thực là... Quả thực là...

Tôn Chính có loại xúc động muốn xoay người bỏ chạy, thế nhưng đôi mắt lại tựa như bị gì đó hấp dẫn, lần nữa về lại trên cửa.

Mặt sau cánh cửa sẽ là cái gì đây?

Suy nghĩ hiếu kỳ lạ lùng nào đó đột nhiên nảy ra.

Cậu như mê muội, đi về phía trước một bước.

Thình lình cậu nghe được một loại thanh âm rất khẽ, gần như không thể nghe thấy. Tiếng cào.

Thứ gì đó sau lưng cánh cửa đang cào lên cửa.

Thanh âm kia lúc có lúc không, rồi lại sởn tóc gáy như đang cào phía sau lưng bạn.

Rõ ràng là thanh âm rất nhẹ, nhưng cảm giác phải dùng sức rất lớn để cào

Có cái gì, đang ở sau cánh cửa, dùng sức rất rất lớn mà cào, nạo, dùng móng tay, hoặc là dùng ngón tay nhọn không có móng...

Tôn Chính cảm thấy trống ngực mình đập bình bịch, cậu có thể rõ ràng cảm thấy nỗi sợ của chính mình, nhưng cậu vẫn bị cánh cửa kia hấp dẫn.

Cậu lại đi vào một bước nữa, dấu vết trên cửa, tiếng động sau cửa, dường như đang thúc giục cậu tiến lên, tới gần.

Cậu vươn một tay, xuyên qua màn sương đen lạnh lẽo, chạm vào cánh cửa kia.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,