Chương 21 - Sổ tay sự kiện mờ ám Đồng Hoa 1999~2002 (8)
Ngày thứ hai, tôi chịu không nổi lời cầu khẩn của chư vị y tá, đến xem thử đứa bé kia. Thằng nhóc thấy tôi đến, đầy kiêu ngạo, lăn lộn khắp giường, ôm bụng nói đau, chỉ vào người tôi kêu to lang băm lang băm! Hừ, tố chất không cao, trình độ văn hóa lại cao đấy, nó có hiểu lang băm nghĩa là gì không? Mẹ nó vừa sốt ruột vừa hoảng, chốc chốc thì xoa bụng cho nó, chốc chốc lại hỏi nó muốn ăn gì.
Đứa trẻ như vậy, vừa nhìn là biết do cưng chìu mà ra.
Tôi tuyệt bút vung lên, cho hai ngày truyền dịch nữa. Đứa bé kia lập tức khóc lớn, đáng tiếc hành động khiếm khuyết, nặn không ra nước mắt, mẹ nó vừa nhìn, vội vội vàng vàng xuống lầu mua chuối cho nó.
Trước khi đi, tôi nhìn thoáng qua giày của nó, quả nhiên dấu chân nhỏ có hơi giống cái trên bệ cửa.
Muốn bịp tôi? Tôi thành khẩn kéo tay đứa nhỏ này nói với nó: "Bác sĩ Nghiêm kể cho con nghe một câu chuyện được không? Con muốn nghe chuyện ma lưng tựa lưng, hay là muốn nghe chuyện phòng này buổi tối có cô bé đi tìm bạn?"
Vai Cao Nhạc Thiên co rụt lại, trừng mắt nhìn tôi không nói lời nào.
Tôi vỗ tay vô cùng đắc ý đi về.
Mới vừa đi xuống lầu tòa nhà chính, chợt nghe một tiếng bùm. Thằng nhóc kia ném chuối mà mẹ nó phải chạy rất xa mua về. Tôi nhìn chuối rơi nát nhừ trong vườn hoa nhỏ, vừa đau lòng vừa tức giận. Kết quả một đường trở về còn có chuyện không tốt, y tá cho tôi biết, bác sĩ Lưu xin nghỉ phép, tôi thay trực ca tối.
Lần đầu tiên trực đêm, tôi có chút hưng phấn nho nhỏ. Đến đối diện mua lồng hấp thang bao, vài túi khoai chiên cộng thêm một hộp sữa bò, không thể bạc đãi bản thân, lại có thể tạo quan hệ tốt với các chị y tá.
(Thang bao: Một loại bánh bao lớn chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ)
Sau giờ làm việc, người trong bệnh viện dần dần về bớt, cho đến đêm đen, đèn từng tầng lụi tắt, mặc dù khu nằm viện đối diện vẫn sáng ngời, bên này ngoại trừ phòng cấp cứu tầng 1 và trạm y tá, chỉ có cửa cầu thang tối om, cùng tiếng mái vòm bị mưa lạnh dội đồm độp rung động.
Thật yên tĩnh. Một mình tôi ngồi ở phòng cấp cứu, vô cùng buồn chán ăn khoai tây chiên. Chỉ nghe được trạm y tá thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa mới khiến tôi cảm thấy có chút sinh khí.
Trên tường tiếng tích tắc của đồng hồ khiến căn phòng cấp cứu này càng thêm yên tĩnh. Ngoài cửa sổ cũng một khoảng đen nghịt, gió lạnh mang theo mưa từ cánh cửa sổ hé mở bay vào, như có ai thấp giọng thì thầm. Đây thật sự là thời gian tốt nhất để kể chuyện ma, không, đây quả thực chính là khoảng thời gian tốt nhất ma quỷ thường lui tới!
Tôi thoáng nghĩ đến luồng gió lạnh chẳng biết từ đâu mà đến thường xuyên qua lại trong hành lang bệnh viện Đồng Hoa. Truyền thuyết kể rằng bác sĩ trực đêm ở đây, một mình ngồi trong phòng làm việc, đọc sách, nhưng sẽ đột ngột nghe được một tràn tiếng bước chân dồn dập, vang lên trong hành lang trống trải, sau đó lại đột nhiên biến mất. Y tá đều nói, đó là quỷ hồn vừa chết đi ở bệnh viện, đuổi theo cái gì đó trong bệnh viện.
Đôi khi, cũng sẽ phát hiện cánh cửa chẳng biết đã đóng khi nào lén lút mở ra, im ắng, chẳng biết đã mở ra như vậy bao lâu rồi, cũng không biết luồng hắc ám ngoài cửa có lặng lẽ chui vào bên trong mang theo "vật" gì đó, có lẽ đã lặng lẽ đứng bên cạnh bạn từ lâu, bạn không hề phát giác ra...
Nghĩ vậy, cả người tôi rét run, quay đầu đi nhìn cánh cửa, uống mạnh một ngụm sữa bò cho đỡ sợ, cùng lắm thì cả đêm cứ nhìn chằm chằm cánh cửa này!
Vừa lúc đó, cách đó không xa điện thoại của trạm y tá khiến tôi thoáng chốc thở dài một hơi.
Điện thoại đã vang lên mấy tiếng, nhưng không ai nhận, họ không phải ở đằng đó sao? Tôi khó hiểu nghĩ.
Sau đó điện thoại lại đột nhiên cắt ngang.
Có lẽ là điện thoại cấp cứu! Chẳng lẽ người nọ đến giây phút sinh tử ôm hy vọng gọi 120, bệnh viện lại chậm rì rì đếm một tiếng hai tiếng ba tiếng, ừm, không phải điện thoại quấy rối, đồng ý nghe rồi, đáng tiếc cuối cùng nó chỉ một mạch vang lên ba tiếng...Đám y tá này đang làm gì thế?!
Vừa lúc đó, điện thoại lại vang lên.
Reng reng reng, reng reng reng.
Reng reng reng, reng reng reng.
Reng reng reng, reng reng reng.
Tốt lắm, ba tiếng rồi, mọi người mau nhận đi chứ! Tôi nghe tiếng điện thoại kia chẳng biết tại sao cảm thấy phiền toái.
Cánh cửa lại xôn xao mở ra, tôi sợ đến mức khoai trong tay đều vung vẫy khắp đất.
Y tá Lưu đứng ở cửa, sắc mặt vẫn trắng bệch: "Tiểu Nghiêm...Cậu, điện thoại của phòng ba ngoại trú các cậu..."
"Cái, cái gì điện thoại của bọn tôi?"Tôi không hiểu ra sao rồi đi theo y tá Lưu đi tới trạm y tá.
Mấy y tá đều nhìn tôi giống như gặp quỷ, vây quanh điện thoại kia, động cũng không dám động.
Reng reng reng, reng reng reng.
Điện thoại vẫn đang reo.
Tôi đi qua đó, nghi hoặc nhìn về phía điện thoại, tim đột nhiên hẫng một nhịp.
Hiển thị trên điện thoại...Là số nội bộ của phòng ngoại trú ba chúng tôi.
Nói cách khác, là phòng ngoại trú 3 gọi tới? Lúc này, phòng ngoại trú 3 hẳn đã sớm tối om rồi!
Tôi nhìn y tá bên này, họ đều kinh hãi co cụm vào nhau, chỉ thiếu điều chưa thét chói lói nữa thôi.
Được rồi, vì biểu hiện khí khái đàn ông, tôi cầm lấy điện thoại, để ống nghe bên tai.
"Alo?"
Bên kia không có tiếng động.
"Không thể nào, The Ring?" Tôi thử nói giỡn, để bầu không khí dịu xuống chút.
Mấy năm trước phim "The Ring" này nổi như cồn, tôi còn cùng mấy anh em trong đại học xem chung.
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Một tràn tạp âm vang lên ở đầu kia điện thoại, tôi nghe thấy mà cả người nổi da gà, rồi lại không thể lộ ra vẻ mặt sợ hãi trước mặt mấy y tá.
"Ai đó?" Tôi lại hỏi.
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Như là...Như là loại tạp âm trong băng từ.
Thanh âm này làm tôi vô cùng bất an. Tôi cúp điện thoại ngay.
Quay đầu cười nói với bọn họ: "Ai nghĩ ra trò này thế, xưa quá rồi. Tôi lên đó xem thử nha!"
Mặc dù nói vậy, tôi lại không có gan đi đến đó xem lắm.
"Đúng rồi, họ tuần tra ban đêm không phát hiện gì sao?" Y tá Lưu kia đã mở miệng.
Mấy y tá khác lắc lắc đầu.
"Y tá trưởng đâu?" Tôi lại hỏi họ.
"Chính là tôi." Y tá Lưu đứng dậy, "Tôi đi xem với cậu."
Miệng tôi méo xệch, thảm rồi, cô ta nói vậy tôi thật sự phải lên đó rồi. Ánh mắt không nhịn được liếc về phía cửa cầu thang đen thăm thẳm bên cạnh, trong lòng kêu khổ.
"Đi thôi!" Cô ấy mang theo giọng điệu chân thật đáng tin nói, lại xoay người dặn dò mấy y tá kia vài câu, đi về bên đó.
Mới vừa đi tới cửa cầu thang, bóng tối dày đặc đập vào mặt quả thực khiến tôi không thở nổi, cái này so với nửa đêm đi tiểu ở đại học còn khó chịu hơn, bất đắc dĩ tôi đành mở đèn pin, để thả lỏng, bắt đầu cùng trò chuyện với y tá Lưu.
"Cái kia...Ngại quá, tôi vừa mới đến, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh y tá trưởng?" Trong cầu thang trống trải, tiếng bước chân tiếng bước chân càng rõ ràng, còn kèm theo tiếng vang.
"Tôi? Tôi tên Lưu Quần Phương, Tiểu Nghiêm cậu vừa tốt nghiệp đại học nhỉ? Thật ra tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, không cần khách khí vậy, gọi tôi Quần Phương là được." Cô ấy cười rộ lên, bầu không khí thoáng cái trở nên thoải mái hơn nhiều.
"Còn trẻ như vậy đã được làm y tá trưởng à? Tôi cứ gọi chị là chị Quần Phương giống họ là được rồi." Tôi vừa nói chuyện với cô ấy, vừa chú ý bốn phía cầu thang.
"Tiểu Nghiêm, cậu có cảm thấy bệnh viện này kỳ quái không?"
"Hả?" Tôi đang run sợ trong lòng mà làm quen với bóng tối, bị chị ấy hỏi như vậy, lấy làm kinh hãi, "Chỗ, chỗ nào kỳ quái?"
"Dấu chân nhìn thấy hôm nay không kỳ quái sao?" Cô ấy dường như đã sớm đoán được phản ứng của tôi, xoay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt trong bóng tối sáng ngời ngợi.
Tôi không nói gì.
"Cậu có tin rằng có quỷ trên đời này không?" Cô ấy lại hỏi lần nữa.
Tôi?
"Ừ...Là một bác sĩ, tôi không tin đâu." Tôi thành thật trả lời, nhưng lần đầu mang theo chút chột dạ.
Không có quỷ, nhưng trên cầu thang âm u này lại luôn có một luồng khí tức bức người mà lại khiến trái tim người ta băng giá.
Cô ấy cúi đầu, tựa như dùng thanh âm rất nhỏ nói gì đó.
Tôi lờ mờ nghe được là "Nếu có, vậy cũng tốt..."
Những lời nói kinh khủng như vậy phát ra từ trong miệng một nữ y tá, tôi tin chắc khi đó đã nghe lầm, cố lấy dũng khí tiếp tục cất bước về phía trước.
Mới vừa đi tới tầng 3, tôi liền cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu, lại nhớ tới tiếng bước chân giữa hành lang, và tiếng gió lùa quỷ dị...
Chị Quần Phương lại tựa như không hề để ý chút nào, đi thẳng về hướng phòng ngoại trú 3.
Chúng tôi đứng ở cửa phòng ngoại trú 3, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sống lưng lan tràn ra, ngoại trừ ánh đèn pin tí xíu trước mặt, tôi cảm thấy trong bóng tối tựa như có đôi mắt đang lẳng lặng nhìn hai chúng tôi, lẳng lặng nhìn, đứng ở một nơi không tên nào đó.
Đột nhiên, một loạt tiếng động thật lớn phá tan sự yên tĩnh áp lực này.
Đùng!
Trong phòng vang lên một tiếng thật lớn!
Chẳng lẽ thật sự là đứa bé kia đang gây rối ở đây? Thật to gan! Cũng không sợ nửa đêm quỷ nhập vào người?!
Chị Quần Phương động tác nhanh nhẹn vặn khóa cửa, lại phát hiện khóa cửa đã mở sẵn, không hề mất chút sức nào đã mở được.
Bên trong không hề có gì hết.
Chúng tôi dùng đèn pin quét một vòng trong căn phòng không lớn là bao này.
Giá sách, cái ghế, cái bàn, tất cả đều bình an không sao cả.
Bất an trong lòng tôi lại càng ngày càng nghiêm trọng, có thứ gì đó, có thứ gì đó, tôi thoáng cái nghĩ ra, dời đèn pin về phía mặt đất ——
Dấu chân.
Một loạt dấu chân.
Tôi và chị Quần Phương hai mặt nhìn nhau, sắc mặt của chị ấy càng thêm trắng bệch, mà tôi phỏng chừng, của tôi cũng không khá hơn chút nào.
Tôi vừa lau mồ hôi lạnh, vừa đi vào.
Quả nhiên, cửa sổ mở ra, gió lạnh ù ù thổi vào, thổi trúng thủy tinh trên cửa sổ xôn xao vang động. Trên bệ cửa sổ có hai dấu chân mới, mũi chân hướng vào trong, như là từ bên ngoài tiến vào bên trong.
Lần này vẫn là dấu chân như của trẻ con 7, 8 tuổi.
Tôi theo dấu chân kia di chuyển ánh sáng đèn pin, một đường từ bệ cửa sổ xuống, đi về phía cánh cửa, cuối cùng, ngừng tại cửa.
Tôi lại nhanh chóng đi ra ngoài, chiếu xung quanh ngoài cửa.
Chân của tôi và chị Quần Phương đều khô, vì vậy không có dấu chân.
Mà dấu chân này ẩm ướt, thế mà đi tới cửa, thì biến mất.
Chẳng lẽ tiếng đùng kia, là vật gì đó mở cửa sổ ra, đi tới cửa, mở cửa, sau đó lại đi tới chỗ nào ấy nhỉ?
"Chị Quần Phương, chị mau đi hỏi tuần đêm xem có thấy ai trong bệnh viện không, em sẽ tìm thêm xung quanh đây!" Tôi nói với chị Quần Phương, chân lại như nhũn ra.
Chị Quần Phương đồng ý rồi chạy lên lầu, tôi ở lại, làm một ít việc cần làm.
Ngày thứ hai, tôi quả thực là tỉnh lại giữa cơn ác mộng.
Vừa đến bệnh viện, báo cáo với bác sĩ Lưu xong, tôi liền gấp gáp chạy đùng đùng tới khu nằm viện.
Tôi muốn tìm thằng oắt Cao Nhạc Thiên này để hỏi rõ ràng, có phải nó đang giở trò không?
Cao Nhạc Thiên đang xem phim hoạt hình, xem đến mức đấm giường cười to, chung quanh là một đống lớn đồ ăn vặt, mẹ nó hình như vừa mới đi xuống lầu mua tiếp gì đó cho nó.
Nó thấy tôi vừa tiến đến, liền cười ha ha: "Mất mặt, mất mặt!"
Tôi trừng mắt với nó, mất mặt cái gì!
Thằng nhóc đắc ý dạt dào hất đầu lên, nói: "Anh không cần che giấu trước mặt tôi, tôi biết hết đó, ha ha ha!"
"Quả nhiên là nhóc giở trò?!" Tôi một bước vọt tới trước mặt nó, xách nó lên.
Nó khoa chân múa tay giữa không trung: "Không phải! Không phải! Tôi nghe nói đó! Ha ha, tôi ném con sâu đó vào trong đồ của chị y tá, chị ấy liền nói hết cho tôi rồi!"
Tôi ném nó về giường: "Nhóc biết cái gì!"
Nó trừng mắt: "Anh biết tại sao dấu chân kia đi tới cửa thì biến mất không?"
Tôi khinh thường liếc nó: "Tại sao?"
Nó nhìn chằm chằm tôi: "Bởi vì mấy người đã mở cửa đó!"
Bởi vì...Tôi đột nhiên cảm thấy trong nháy mắt đó đại não trống rỗng, Cao Nhạc Thiên nhìn tôi, rồi lại không giống như đang nhìn tôi, trong đôi mắt của đứa trẻ 8 tuổi đó không có ánh mắt giống đứa trẻ 8 tuổi.
Nó vỗ tay cười ha hả: "Nó bám vào lưng anh như thế mà!"
Câu chuyện đầu tiên của tôi chính là như vậy. Mặc dù tôi nói nó là câu chuyện.
Nhưng nó là câu chuyện chân thật.
Chuyện ma tôi kể, cho tới bây giờ đều là sự thật.
Buổi tối ấy, rốt cuộc là ai? Một người có thể đi vào phòng làm việc của tôi; Một người quen thuộc thời gian công tác của tôi; Một người muốn tiếp cận tôi...
Viết đến đây, tôi xoay người sang chỗ khác, gãi gãi lưng.
Đừng nói trên lưng, cứ nói sau lưng, cái quỷ quái gì cũng không có mà!
Bảo tôi nghe chuyện ma này, còn không bằng nghe khái niệm tiếng Anh mới còn hơn!
Ngày 20 tháng 4 năm 2001.
Ngày thứ hai, tôi chịu không nổi lời cầu khẩn của chư vị y tá, đến xem thử đứa bé kia. Thằng nhóc thấy tôi đến, đầy kiêu ngạo, lăn lộn khắp giường, ôm bụng nói đau, chỉ vào người tôi kêu to lang băm lang băm! Hừ, tố chất không cao, trình độ văn hóa lại cao đấy, nó có hiểu lang băm nghĩa là gì không? Mẹ nó vừa sốt ruột vừa hoảng, chốc chốc thì xoa bụng cho nó, chốc chốc lại hỏi nó muốn ăn gì.
Đứa trẻ như vậy, vừa nhìn là biết do cưng chìu mà ra.
Tôi tuyệt bút vung lên, cho hai ngày truyền dịch nữa. Đứa bé kia lập tức khóc lớn, đáng tiếc hành động khiếm khuyết, nặn không ra nước mắt, mẹ nó vừa nhìn, vội vội vàng vàng xuống lầu mua chuối cho nó.
Trước khi đi, tôi nhìn thoáng qua giày của nó, quả nhiên dấu chân nhỏ có hơi giống cái trên bệ cửa.
Muốn bịp tôi? Tôi thành khẩn kéo tay đứa nhỏ này nói với nó: "Bác sĩ Nghiêm kể cho con nghe một câu chuyện được không? Con muốn nghe chuyện ma lưng tựa lưng, hay là muốn nghe chuyện phòng này buổi tối có cô bé đi tìm bạn?"
Vai Cao Nhạc Thiên co rụt lại, trừng mắt nhìn tôi không nói lời nào.
Tôi vỗ tay vô cùng đắc ý đi về.
Mới vừa đi xuống lầu tòa nhà chính, chợt nghe một tiếng bùm. Thằng nhóc kia ném chuối mà mẹ nó phải chạy rất xa mua về. Tôi nhìn chuối rơi nát nhừ trong vườn hoa nhỏ, vừa đau lòng vừa tức giận. Kết quả một đường trở về còn có chuyện không tốt, y tá cho tôi biết, bác sĩ Lưu xin nghỉ phép, tôi thay trực ca tối.
Lần đầu tiên trực đêm, tôi có chút hưng phấn nho nhỏ. Đến đối diện mua lồng hấp thang bao, vài túi khoai chiên cộng thêm một hộp sữa bò, không thể bạc đãi bản thân, lại có thể tạo quan hệ tốt với các chị y tá.
(Thang bao: Một loại bánh bao lớn chứa súp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ)
Sau giờ làm việc, người trong bệnh viện dần dần về bớt, cho đến đêm đen, đèn từng tầng lụi tắt, mặc dù khu nằm viện đối diện vẫn sáng ngời, bên này ngoại trừ phòng cấp cứu tầng 1 và trạm y tá, chỉ có cửa cầu thang tối om, cùng tiếng mái vòm bị mưa lạnh dội đồm độp rung động.
Thật yên tĩnh. Một mình tôi ngồi ở phòng cấp cứu, vô cùng buồn chán ăn khoai tây chiên. Chỉ nghe được trạm y tá thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa mới khiến tôi cảm thấy có chút sinh khí.
Trên tường tiếng tích tắc của đồng hồ khiến căn phòng cấp cứu này càng thêm yên tĩnh. Ngoài cửa sổ cũng một khoảng đen nghịt, gió lạnh mang theo mưa từ cánh cửa sổ hé mở bay vào, như có ai thấp giọng thì thầm. Đây thật sự là thời gian tốt nhất để kể chuyện ma, không, đây quả thực chính là khoảng thời gian tốt nhất ma quỷ thường lui tới!
Tôi thoáng nghĩ đến luồng gió lạnh chẳng biết từ đâu mà đến thường xuyên qua lại trong hành lang bệnh viện Đồng Hoa. Truyền thuyết kể rằng bác sĩ trực đêm ở đây, một mình ngồi trong phòng làm việc, đọc sách, nhưng sẽ đột ngột nghe được một tràn tiếng bước chân dồn dập, vang lên trong hành lang trống trải, sau đó lại đột nhiên biến mất. Y tá đều nói, đó là quỷ hồn vừa chết đi ở bệnh viện, đuổi theo cái gì đó trong bệnh viện.
Đôi khi, cũng sẽ phát hiện cánh cửa chẳng biết đã đóng khi nào lén lút mở ra, im ắng, chẳng biết đã mở ra như vậy bao lâu rồi, cũng không biết luồng hắc ám ngoài cửa có lặng lẽ chui vào bên trong mang theo "vật" gì đó, có lẽ đã lặng lẽ đứng bên cạnh bạn từ lâu, bạn không hề phát giác ra...
Nghĩ vậy, cả người tôi rét run, quay đầu đi nhìn cánh cửa, uống mạnh một ngụm sữa bò cho đỡ sợ, cùng lắm thì cả đêm cứ nhìn chằm chằm cánh cửa này!
Vừa lúc đó, cách đó không xa điện thoại của trạm y tá khiến tôi thoáng chốc thở dài một hơi.
Điện thoại đã vang lên mấy tiếng, nhưng không ai nhận, họ không phải ở đằng đó sao? Tôi khó hiểu nghĩ.
Sau đó điện thoại lại đột nhiên cắt ngang.
Có lẽ là điện thoại cấp cứu! Chẳng lẽ người nọ đến giây phút sinh tử ôm hy vọng gọi 120, bệnh viện lại chậm rì rì đếm một tiếng hai tiếng ba tiếng, ừm, không phải điện thoại quấy rối, đồng ý nghe rồi, đáng tiếc cuối cùng nó chỉ một mạch vang lên ba tiếng...Đám y tá này đang làm gì thế?!
Vừa lúc đó, điện thoại lại vang lên.
Reng reng reng, reng reng reng.
Reng reng reng, reng reng reng.
Reng reng reng, reng reng reng.
Tốt lắm, ba tiếng rồi, mọi người mau nhận đi chứ! Tôi nghe tiếng điện thoại kia chẳng biết tại sao cảm thấy phiền toái.
Cánh cửa lại xôn xao mở ra, tôi sợ đến mức khoai trong tay đều vung vẫy khắp đất.
Y tá Lưu đứng ở cửa, sắc mặt vẫn trắng bệch: "Tiểu Nghiêm...Cậu, điện thoại của phòng ba ngoại trú các cậu..."
"Cái, cái gì điện thoại của bọn tôi?"Tôi không hiểu ra sao rồi đi theo y tá Lưu đi tới trạm y tá.
Mấy y tá đều nhìn tôi giống như gặp quỷ, vây quanh điện thoại kia, động cũng không dám động.
Reng reng reng, reng reng reng.
Điện thoại vẫn đang reo.
Tôi đi qua đó, nghi hoặc nhìn về phía điện thoại, tim đột nhiên hẫng một nhịp.
Hiển thị trên điện thoại...Là số nội bộ của phòng ngoại trú ba chúng tôi.
Nói cách khác, là phòng ngoại trú 3 gọi tới? Lúc này, phòng ngoại trú 3 hẳn đã sớm tối om rồi!
Tôi nhìn y tá bên này, họ đều kinh hãi co cụm vào nhau, chỉ thiếu điều chưa thét chói lói nữa thôi.
Được rồi, vì biểu hiện khí khái đàn ông, tôi cầm lấy điện thoại, để ống nghe bên tai.
"Alo?"
Bên kia không có tiếng động.
"Không thể nào, The Ring?" Tôi thử nói giỡn, để bầu không khí dịu xuống chút.
Mấy năm trước phim "The Ring" này nổi như cồn, tôi còn cùng mấy anh em trong đại học xem chung.
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Một tràn tạp âm vang lên ở đầu kia điện thoại, tôi nghe thấy mà cả người nổi da gà, rồi lại không thể lộ ra vẻ mặt sợ hãi trước mặt mấy y tá.
"Ai đó?" Tôi lại hỏi.
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Rẹt rẹt rẹt rẹt...
Như là...Như là loại tạp âm trong băng từ.
Thanh âm này làm tôi vô cùng bất an. Tôi cúp điện thoại ngay.
Quay đầu cười nói với bọn họ: "Ai nghĩ ra trò này thế, xưa quá rồi. Tôi lên đó xem thử nha!"
Mặc dù nói vậy, tôi lại không có gan đi đến đó xem lắm.
"Đúng rồi, họ tuần tra ban đêm không phát hiện gì sao?" Y tá Lưu kia đã mở miệng.
Mấy y tá khác lắc lắc đầu.
"Y tá trưởng đâu?" Tôi lại hỏi họ.
"Chính là tôi." Y tá Lưu đứng dậy, "Tôi đi xem với cậu."
Miệng tôi méo xệch, thảm rồi, cô ta nói vậy tôi thật sự phải lên đó rồi. Ánh mắt không nhịn được liếc về phía cửa cầu thang đen thăm thẳm bên cạnh, trong lòng kêu khổ.
"Đi thôi!" Cô ấy mang theo giọng điệu chân thật đáng tin nói, lại xoay người dặn dò mấy y tá kia vài câu, đi về bên đó.
Mới vừa đi tới cửa cầu thang, bóng tối dày đặc đập vào mặt quả thực khiến tôi không thở nổi, cái này so với nửa đêm đi tiểu ở đại học còn khó chịu hơn, bất đắc dĩ tôi đành mở đèn pin, để thả lỏng, bắt đầu cùng trò chuyện với y tá Lưu.
"Cái kia...Ngại quá, tôi vừa mới đến, chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh y tá trưởng?" Trong cầu thang trống trải, tiếng bước chân tiếng bước chân càng rõ ràng, còn kèm theo tiếng vang.
"Tôi? Tôi tên Lưu Quần Phương, Tiểu Nghiêm cậu vừa tốt nghiệp đại học nhỉ? Thật ra tôi chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, không cần khách khí vậy, gọi tôi Quần Phương là được." Cô ấy cười rộ lên, bầu không khí thoáng cái trở nên thoải mái hơn nhiều.
"Còn trẻ như vậy đã được làm y tá trưởng à? Tôi cứ gọi chị là chị Quần Phương giống họ là được rồi." Tôi vừa nói chuyện với cô ấy, vừa chú ý bốn phía cầu thang.
"Tiểu Nghiêm, cậu có cảm thấy bệnh viện này kỳ quái không?"
"Hả?" Tôi đang run sợ trong lòng mà làm quen với bóng tối, bị chị ấy hỏi như vậy, lấy làm kinh hãi, "Chỗ, chỗ nào kỳ quái?"
"Dấu chân nhìn thấy hôm nay không kỳ quái sao?" Cô ấy dường như đã sớm đoán được phản ứng của tôi, xoay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt trong bóng tối sáng ngời ngợi.
Tôi không nói gì.
"Cậu có tin rằng có quỷ trên đời này không?" Cô ấy lại hỏi lần nữa.
Tôi?
"Ừ...Là một bác sĩ, tôi không tin đâu." Tôi thành thật trả lời, nhưng lần đầu mang theo chút chột dạ.
Không có quỷ, nhưng trên cầu thang âm u này lại luôn có một luồng khí tức bức người mà lại khiến trái tim người ta băng giá.
Cô ấy cúi đầu, tựa như dùng thanh âm rất nhỏ nói gì đó.
Tôi lờ mờ nghe được là "Nếu có, vậy cũng tốt..."
Những lời nói kinh khủng như vậy phát ra từ trong miệng một nữ y tá, tôi tin chắc khi đó đã nghe lầm, cố lấy dũng khí tiếp tục cất bước về phía trước.
Mới vừa đi tới tầng 3, tôi liền cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu, lại nhớ tới tiếng bước chân giữa hành lang, và tiếng gió lùa quỷ dị...
Chị Quần Phương lại tựa như không hề để ý chút nào, đi thẳng về hướng phòng ngoại trú 3.
Chúng tôi đứng ở cửa phòng ngoại trú 3, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh từ sống lưng lan tràn ra, ngoại trừ ánh đèn pin tí xíu trước mặt, tôi cảm thấy trong bóng tối tựa như có đôi mắt đang lẳng lặng nhìn hai chúng tôi, lẳng lặng nhìn, đứng ở một nơi không tên nào đó.
Đột nhiên, một loạt tiếng động thật lớn phá tan sự yên tĩnh áp lực này.
Đùng!
Trong phòng vang lên một tiếng thật lớn!
Chẳng lẽ thật sự là đứa bé kia đang gây rối ở đây? Thật to gan! Cũng không sợ nửa đêm quỷ nhập vào người?!
Chị Quần Phương động tác nhanh nhẹn vặn khóa cửa, lại phát hiện khóa cửa đã mở sẵn, không hề mất chút sức nào đã mở được.
Bên trong không hề có gì hết.
Chúng tôi dùng đèn pin quét một vòng trong căn phòng không lớn là bao này.
Giá sách, cái ghế, cái bàn, tất cả đều bình an không sao cả.
Bất an trong lòng tôi lại càng ngày càng nghiêm trọng, có thứ gì đó, có thứ gì đó, tôi thoáng cái nghĩ ra, dời đèn pin về phía mặt đất ——
Dấu chân.
Một loạt dấu chân.
Tôi và chị Quần Phương hai mặt nhìn nhau, sắc mặt của chị ấy càng thêm trắng bệch, mà tôi phỏng chừng, của tôi cũng không khá hơn chút nào.
Tôi vừa lau mồ hôi lạnh, vừa đi vào.
Quả nhiên, cửa sổ mở ra, gió lạnh ù ù thổi vào, thổi trúng thủy tinh trên cửa sổ xôn xao vang động. Trên bệ cửa sổ có hai dấu chân mới, mũi chân hướng vào trong, như là từ bên ngoài tiến vào bên trong.
Lần này vẫn là dấu chân như của trẻ con 7, 8 tuổi.
Tôi theo dấu chân kia di chuyển ánh sáng đèn pin, một đường từ bệ cửa sổ xuống, đi về phía cánh cửa, cuối cùng, ngừng tại cửa.
Tôi lại nhanh chóng đi ra ngoài, chiếu xung quanh ngoài cửa.
Chân của tôi và chị Quần Phương đều khô, vì vậy không có dấu chân.
Mà dấu chân này ẩm ướt, thế mà đi tới cửa, thì biến mất.
Chẳng lẽ tiếng đùng kia, là vật gì đó mở cửa sổ ra, đi tới cửa, mở cửa, sau đó lại đi tới chỗ nào ấy nhỉ?
"Chị Quần Phương, chị mau đi hỏi tuần đêm xem có thấy ai trong bệnh viện không, em sẽ tìm thêm xung quanh đây!" Tôi nói với chị Quần Phương, chân lại như nhũn ra.
Chị Quần Phương đồng ý rồi chạy lên lầu, tôi ở lại, làm một ít việc cần làm.
Ngày thứ hai, tôi quả thực là tỉnh lại giữa cơn ác mộng.
Vừa đến bệnh viện, báo cáo với bác sĩ Lưu xong, tôi liền gấp gáp chạy đùng đùng tới khu nằm viện.
Tôi muốn tìm thằng oắt Cao Nhạc Thiên này để hỏi rõ ràng, có phải nó đang giở trò không?
Cao Nhạc Thiên đang xem phim hoạt hình, xem đến mức đấm giường cười to, chung quanh là một đống lớn đồ ăn vặt, mẹ nó hình như vừa mới đi xuống lầu mua tiếp gì đó cho nó.
Nó thấy tôi vừa tiến đến, liền cười ha ha: "Mất mặt, mất mặt!"
Tôi trừng mắt với nó, mất mặt cái gì!
Thằng nhóc đắc ý dạt dào hất đầu lên, nói: "Anh không cần che giấu trước mặt tôi, tôi biết hết đó, ha ha ha!"
"Quả nhiên là nhóc giở trò?!" Tôi một bước vọt tới trước mặt nó, xách nó lên.
Nó khoa chân múa tay giữa không trung: "Không phải! Không phải! Tôi nghe nói đó! Ha ha, tôi ném con sâu đó vào trong đồ của chị y tá, chị ấy liền nói hết cho tôi rồi!"
Tôi ném nó về giường: "Nhóc biết cái gì!"
Nó trừng mắt: "Anh biết tại sao dấu chân kia đi tới cửa thì biến mất không?"
Tôi khinh thường liếc nó: "Tại sao?"
Nó nhìn chằm chằm tôi: "Bởi vì mấy người đã mở cửa đó!"
Bởi vì...Tôi đột nhiên cảm thấy trong nháy mắt đó đại não trống rỗng, Cao Nhạc Thiên nhìn tôi, rồi lại không giống như đang nhìn tôi, trong đôi mắt của đứa trẻ 8 tuổi đó không có ánh mắt giống đứa trẻ 8 tuổi.
Nó vỗ tay cười ha hả: "Nó bám vào lưng anh như thế mà!"
Câu chuyện đầu tiên của tôi chính là như vậy. Mặc dù tôi nói nó là câu chuyện.
Nhưng nó là câu chuyện chân thật.
Chuyện ma tôi kể, cho tới bây giờ đều là sự thật.
Buổi tối ấy, rốt cuộc là ai? Một người có thể đi vào phòng làm việc của tôi; Một người quen thuộc thời gian công tác của tôi; Một người muốn tiếp cận tôi...
Viết đến đây, tôi xoay người sang chỗ khác, gãi gãi lưng.
Đừng nói trên lưng, cứ nói sau lưng, cái quỷ quái gì cũng không có mà!
Bảo tôi nghe chuyện ma này, còn không bằng nghe khái niệm tiếng Anh mới còn hơn!
Ngày 20 tháng 4 năm 2001.
Nhận xét
Đăng nhận xét