Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 10

 Chương 10 - Tiểu quỷ sinh sôi vô tận

Thằng cha Nhật Bản lập tức xách thùng phun sương trên mặt đất lên, phun lên cây leo kia, hiệu lực lúc này mới hơi chậm lại chút. Song tiếng kêu thảm của tráng hán lại càng thêm kịch liệt, chỉ thấy sương trắng kia vừa lây dính lên người hắn, tựa như acid ăn mòn da thịt hắn, da dính dớp rơi xuống, biến thành một người máu bị ăn mòn.

Thằng cha Nhật Bản gào to, quăng trái qua đây, quăng trái qua đây, mau mau...

Tráng hán không chịu quăng, một tay ôm trái đỏ, một tay kéo khung cửa của nhà kính, ngăn bị kéo vào, sau đó tuyệt vọng gào to: "Cứu tôi, cứu tôi..."

Giọng khàn khàn mà quỷ dị, tựa như đã chịu thống khổ cực đại.

Mà lúc này, mặt đất xung quanh nhà kính bắt đầu xuất hiện biến hóa quỷ dị, bùn đất thong thả nứt toác, trồi lên một ít đoạn rễ cây và rất nhiều bình gốm, những bình gốm này tựa như bình muối dưa, om cá quê tôi, 30-40cm, chi chít chừng năm sáu chục cái bị dồn ra, còn có lần lượt nhiều bình bị chen bể, loảng xoảng vang lên, rơi ra rất nhiều xương trắng, cũng có đầu lâu.

Thằng cha Nhật Bản bất chấp, chỉ lo hướng dây leo kéo tráng hán, phun khí độc của y.

Trong nhà kính đã truyền đến tiếng "gào khóc" của thú vật kêu gào, từng tiếng bi thiết, giống như tiếng người khóc nỉ non. Vợ của Hồ Kim Vinh cùng ông già trực đêm đã sớm theo thời mà bỏ trốn, còn Hồ Kim Vinh, ông ta thì lần mò tìm cây roi điện vừa đen vừa thô trên mặt đất, lén lút bò về phía thằng cha Nhật Bản che mặt đang ôm bình phun kia.

Mười thước, năm thước, ba thước.

Thình lình, nhà kính lại "loảng xoảng" một tiếng, tiếp theo có tiếng vang của cốt thép bẻ gãy vang lên khiến răng người ta ê ẩm, vang ầm ầm, cả nhà kính thế mà bị vật thể bên trong làm sụp lõm xuống, bụi mịt mù, thằng cha Nhật Bản bị dọa giật nảy mình, nhảy mạnh về phía sau, vừa vặn đụng phải Hồ Kim Vinh đang lẻn tới, hai người té nhào vào nhau, lăn lông lốc.

Tôi nhìn thấy tráng hán kia bị cốt thép của nhà kính đổ sụp xuống đè xuống chết tươi, cái đầu như dưa hấu chín bị đập bể, thoáng cái vỡ vụn, máu tươi màu đỏ, óc màu trắng bắn tung tóe khắp bốn phía, mắt bị nứt toác ra, bắn xa vài thước, sau đó, thi thể bị hơn mười sợi dây leo cỡ cánh tay trẻ con kéo, nhanh chóng lôi vào trong đống đổ nát của thủy tinh cốt thép.

Trong lòng tôi căng thẳng, chỗ này không thể ở lâu, phải đi nhanh thôi, liền đứng phắt dậy.

Vừa quay đầu lại, mặt của tôi trắng không còn chút máu.

Trong bụi cỏ phía sau tôi, nhảy ra vô số em bé cao hơn 10 cm, là linh thể, lơ lửng cách mặt đất một chút, trên mặt không có chút biểu cảm nào, đồng tử mắt màu trắng nhìn trừng trừng tôi, cùng hết thảy những thứ khác. Đồng tử mắt này khiến tim tôi co rúm, lạnh lẽo như nước, quai hàm cũng đau đớn.

Có gió thổi đến, mùa đông ở Giang Thành rốt cuộc đã khiến tôi cảm thấy rét lạnh vô cùng.

*********

Đám quỷ nhỏ này, toàn bộ đều là cơ thể trần truồng, đầu đặc biệt lớn, lềnh bềnh cách mặt đất, gió đưa tiếng khóc "oe oe" của chúng cuồn cuộn thổi lên, thổi đến khắp nơi, tôi cảm giác hơi thở trong lồng ngực nặng nề không thông được, muốn nhấc chân, phát hiện mấy tiểu quỷ ôm chân tôi, rất có lực, không cho tôi đi. Những tiểu quỷ trước mặt tôi đây cũng không lớn, nhìn không quá hai tuổi. Có thể nói, vừa khóc vừa gào to: Mang ta đi, mang ta đi...

Tiếng gọi này bi thiết, phảng phất như từ dưới Hoàng Tuyền bốc lên, có thể làm cho người ta lạnh toát sống lưng.

Đóa Đóa cắn răng, nghẹn đỏ mặt dùng sức đẩy mấy quỷ búp bê đang ôm tôi, sức lực của em đương nhiên lớn hơn đám nhóc này, thoáng cái đã đẩy bay một đứa, cô bé cũng mất hứng, vừa đẩy vừa khóc, dường như đang làm chuyện gì đó sai...Chưa đến chốc lát, quỷ búp bê ôm lấy chân tôi đều bị Đóa Đóa ném bay. Song, đây mới là bắt đầu, quỷ búp bê chi chít toàn bộ đều ào ạt tràn về hướng tôi.

Khi đó tôi đã trải qua quá nhiều chuyện, sợ hãi là tất nhiên, nhưng chân tay luống cuống thì không hề.

Chỉ là chứng kiến nhiều quỷ búp bê đầu to quỷ dị như vậy đổ xô về phía tôi, trong lòng có chút khiếp sợ, mất tự nhiên, có mấy quỷ búp bê con mắt màu đỏ, trong đêm tối rõ ràng dọa người. Tôi quát nhẹ gọi Kim Tằm Cổ về vị trí cũ, song cơ thể lại không có cảm giác, nhìn trái ngó phải, con mắm thúi này lại chạy đâu không biết. Tôi vốn đang cho rằng nó trộm được cỏ Hoàn Hồn, muốn khích lệ nó một chút, không ngờ quả nhiên là bùn nhão không trát được tường.

Dù sao nó mục tiêu nhỏ, tôi cũng không quan tâm được con sâu béo này nữa, tích lũy tín niệm trong lòng, tôi ngầm kết ra phược ấn, niệm Kim Cương Tát Đóa Phổ Hiền Pháp Thân chú (chân ngôn này đều là đoạn trích một chương cấm chú trong 12 pháp môn, là Sơn Các Lão nghiên cứu Phật gia lấy được, trích lục, phía sau không hề có chữ nào thừa nữa), sau đó 9 chữ chân ngôn cũng niệm không ngừng. Chân ngôn vừa thoát ra, tôi ngày đêm tập tụng cũng có chút "pháp lực", tất cả quỷ búp bê vây bắt tôi cũng như băng sợ lửa tản ra.

Tôi sải bước, hướng đường cũ lui về.

Một đường chạy tới, má sợ, đếm ra cũng phải không dưới hai trăm đứa, chi chít như lá trong ruộng dưa hấu.

Vừa nghĩ vậy, tôi lại nhớ tới cái đầu bể nát của tráng hán kia, cũng giống như dưa, dưa nát đầy đất.

Tôi một đường kinh hoảng chạy, mấy tiểu quỷ khác cũng không dám phạm tôi, vì vậy đều bò về hướng những người khác trong vườn cây, tôi không dám nhìn tới, đường xa vòng trở lại, trên người xước rách mấy chỗ, vừa rơi xuống đất, một người lập tức tiến lên đón, trong lòng tôi kinh hoảng, phất tay vung ra một quyền, lại bị gắt gao bắt được, sức rất lớn. Tôi tập trung nhìn kỹ, thì ra là Tiểu Đạo Lưu Manh Tiêu Khắc Minh này. Anh ta cũng vô cùng lo lắng, nói chỗ này vô cùng hung hiểm, có thấy tiểu quỷ chi chít vừa rồi chưa? Đó là lệ quỷ, cho yêu vật trong vườn hút 3 hồn, chỉ còn 4 phách giận, buồn, sợ, ác trong 7 phách, chủ về giết chóc, vốn không lợi hại, vượt số lượng giới hạn, thì ác gấp bội! Cậu không sao chứ?

Tôi sờ vết thương vừa rồi khi lăn qua lưới, trên người bị lưới sắt cắt trúng, nói không sao, đạo hạnh tôi cao lắm.

Tiêu Khắc Minh cười nhạo, nói nếu hồn phách và thể chất quỷ hồn của Đóa Đóa không mạnh mẽ, khiến mấy đứa này do dự, cậu có thể thừa loạn để chạy trốn sao? Tôi bỗng sinh ra cảm giác tự hào, nói không sao, Đóa Đóa nhà tôi có bản lãnh, đạo hạnh lợi hại giống tôi. Tiêu Khắc Minh vội hỏi chuyện gì xảy ra, bên này anh ta hỏi, trong tay còn đang đang vứt mấy cục đá nhánh cây xuống đất, dường như đang bày trận pháp gì đó. Tôi mặc kệ, kể rõ ràng biến cố phát sinh vừa rồi cho anh ta, vừa tự thuật, tôi vừa lấy ra một túi đất trong balo bảo quản ra cho anh ta, anh ta đưa tay sờ. Nghiền nát bùn đất, ngửi thử, nói rốt cuộc là cái gì?

Tôi nói đây là cách điều chế bùn đất của một cụ già nói cho tôi biết, dùng bùn đất này bọc lấy bộ rễ của cỏ Hoàn Hồn 10 năm, có thể bảo quản nó hơn một tháng.

Tiêu Khắc Minh vỗ vỗ tay, trên ngón cái và ngón trỏ tay phải có dính chút chất đặc màu vàng, ngửi, cảm thấy hơi thối, nói cách điều chế bùn đất này có nghệ thuật gì, sao ngửi mùi cổ quái vậy hả? Tôi lắc đầu, nói anh không muốn biết đâu. Tôi luôn mang găng tay, ngồi xổm xuống để bộ rễ cỏ Hoàn Hồn 10 năm trộm được vào trong đất. Tiêu Khắc Minh thúc giục tôi, tôi bất đắc dĩ, chỉ suỵt suỵt nói: "Về mặt này có một phối liệu khá cổ quái, tên khoa học gọi là bùn tân sinh vô cấu..."

Anh ta nói à, thế còn có tên khác sao?

Tôi đứng dậy để nó vào balo, cách lưới sắt nhìn quỷ ảnh trong vườn cây trùng trùng điệp điệp, loạn như đám rừng, thầm muốn rời đi. Anh ta thấy tôi không nói lời nào, lại lặp lại những lời này, lấy chân đá tôi, hỏi tên gì hả? Tôi không còn cách nào, nói có, còn có một tên...Tên là cứt trẻ sơ sinh!

O(∩_∩)O

Tiểu Đạo Lưu Manh lập tức tuyệt vọng, ngón cái và ngón trỏ bung ra, muốn quẹt lên người tôi, tôi vội vàng né tránh, giả vờ muốn đá, anh ta cười mỉa, chùi lên mặt đất, nói có muốn vào xem náo nhiệt chút không?

Tôi nói đéo, tôi cũng không phải cảnh sát Thái Bình Dương, quan tâm làm quái gì, bên trong cả đống người, thằng cha Nhật Bản nói "yamete" kia vừa nhìn đã biết không phải người tốt, Hồ Kim Vinh kia ở đây nuôi một cái cây ăn thịt người, thứ quỷ dây leo ăn thịt người, dưới đất chôn mấy trăm bình gốm chứa hài cốt trẻ em, cũng không phải loại tốt —— hai tên này chó cắn chó, miệng đầy lông, ông đây không thèm để ý.

(Yamete tiếng Nhật là "đừng mà", trong phim Nhật mấy em gái hay kêu vậy lắm)

Còn nữa, anh trai à, trong đó có người chết rồi!

Nói xong tôi bỏ chạy, Tiểu Đạo Lưu Manh chạy theo, vừa nói Cửu Ly Siêu Độ trận của anh ta còn chưa bày xong mà.

Tôi không nói lời nào, cắm đầu chạy, chỗ đó đã xảy ra án mạng, tôi đi dính vào, không phải khiến người đầy mùi? Thật sự không ổn. Tiêu Khắc Minh chạy còn nhanh hơn tôi, đột nhiên anh ta dừng lại, quay đầu hỏi tôi, Kim Tằm Cổ của cậu đâu?

Tôi kịp phản ứng, má, sao có thể quên béng con sâu béo không vâng lời này rồi?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,