Chương 11 - Kim Tằm Cổ ngủ sâu
Tôi đứng nghiêm, nhắm mắt lại, hít thở sâu, trầm tư suy nghĩ, thử liên lạc với nó -- trong bóng tối, cả thế giới dần trĩu xuống, mệt chết được, bóng tối đang lan tràn, cảnh tượng dao động, bay về phía trước, dùng sức mà bay, dùng sức bú sữa mẹ...Rốt cuộc, phía trước xuất hiện hai cái bóng đen, một người là nam tóc dài hèn mọn, mặc trang phục thể thao màu đen, dùng tay chà mạnh viên bùn xuống đất, một thanh niên bình thường tay trái xách túi, tay phải đặt trên huyệt thái dương trầm tư, trên mặt có sẹo.
Rất cần thiết, đáng phải nhắc tới một chút, vết sẹo của thanh niên này, nông, vừa vặn tân trang cho khuôn mặt búp bê của cậu ta thêm dũng mãnh đẹp trai.
Theo một tiếng hoan hô của Tiêu Khắc Minh, tôi mở mắt, chỉ thấy một trái cây đỏ đậm đường kính 20cm, như cây bắp cải, bay nhẹ đến trước mặt tôi, tôi duỗi tay ra, trái cây kia liền rơi xuống lòng bàn tay tôi, vào tay có chút nặng, hơn mấy cân, mà phía trên trái đỏ đậm này, có một đống gì đó màu vàng kim, mắt như hạt đậu đen xoay tít nhìn tôi.
Trong lòng tôi thoáng cái bị hạnh phúc nhồi nhét vào -- vật nhỏ lo việc nhà cỡ nào, biết chuyển hàng về nhà nữa.
Thứ này, chính là Kim Tằm Cổ nhà tôi, trái cây màu sắc diễm lệ trên tay này, chính là thứ thằng cha Nhật Bản vừa rồi không tiếc giết người cướp đoạt. Tôi không nhận ra, nhưng biết có người cướp, chính là thứ tốt, quyết đoán thu hồi, để Kim Tằm Cổ về nhà, sau đó cùng Tiêu Khắc Minh cất bước chạy đến chỗ đậu xe.
Khởi động ô tô, đi dọc biển vài phút, chợt nghe được tiếng hụ còi lướt qua.
Vốn định báo cảnh sát, không ngờ có người đã báo trước rồi.
Chúng tôi mặc kệ, một mạch chạy về câu lạc bộ đêm Ngôi Sao Phương Đông của bến cảng. Đậu xe xong, đúng vào lúc tiệc tàn, tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh cùng nhau đi vào, tự có phục vụ viên dẫn đường, đi tới phòng làm việc quỷ quậy lần trước. Ngồi xuống, Tiêu Khắc Minh kể cho tôi về chuyện xảy ra sau khi tôi đi.
Anh ta và anh Lưu đến phòng trang điểm riêng của Mẫn Hương, tìm được Kuman Thong bằng gốm màu kia, đập vỡ, bên trong là xương vụn, lông tóc, móng tay và chút thi du, bên trong có khói đen cuộn đặc. Trong phòng còn có trứng gà chín, cúng nhang, cơm tấm và bánh ngọt. Anh ta làm pháp đàn, siêu độ vong linh, sau đó dưới sự hướng dẫn của Mẫn Hương, ở trong một đường thoát nước phát hiện bốn cái xác, đã thối rữa nghiêm trọng, có nổi hoen tử thi (kể cả gã say chết hôm đó), sau đó do ông chủ lớn là chú Đoàn của câu lạc bộ đêm thương lượng cùng người của cục cảnh sát, để Mẫn Hương ra đầu thú.
Tôi nói anh hôm qua cả đêm không về, còn tưởng anh đi bay nhảy, không ngờ lại làm những chuyện nghiêm túc này.
Anh ta hắc hắc cười, nói dĩ nhiên, nhưng mà, hai đại mỹ nữ Ukraina kia, quả nhiên là dân chuyên nghiệp...Anh ta hăng hái bừng bừng kể về diễm ngộ hôm qua, dùng từ ngữ quả thực khó nghe, nào giống người có Đạo. Tôi vội vàng ngăn cản anh ta, nói lười nghe anh ta kể chuyện giường chiếu, hỏi anh Lưu nói con mèo đen kia không biết là ảo giác, hay có kỳ hoặc. Tiểu Đạo Lưu Manh bị cắt ngang hứng nói chuyện, có chút khó chịu, nói một con mèo mà thôi, con mèo đen này là vật kinh hồn, có thể nhận âm dương, dọa sợ bánh ú, lúc ấy xuất hiện cũng là bình thường, nghi thần nghi quỷ cái gì?
Vừa nói chuyện, anh Lưu trưởng ban bảo vệ nơi này - Lưu Minh vào đến, hắn nói giám đốc Dương đã trở về, nhưng mà ghế ngồi đã sắp xếp cả đêm, bây giờ trở về, nếu có người đến điều tra lấy chứng cứ họ sẽ ứng phó được. Chuyện này, hắn chỉ làm, cũng không hỏi nguyên do, bọn họ làm ngành này chung quy đã có chút trải đời, rất nhiều chuyện tự nhiên hiểu được, cũng từng thấy thủ đoạn của tôi và lão tiêu, tổng thể mà nói vẫn có thể tin tưởng.
Tôi đứng dậy bắt tay với hắn, nói đa tạ.
Hắn khoát tay, nói chuyện dễ như trở bàn tay, lại nói chú Đoàn ông chủ họ muốn gặp chúng tôi, hỏi có thể sắp sếp thời gian ăn một bữa cơm hay không.
Trong lòng tôi muốn vội trở về chuẩn bị chuyện triệu hồi Địa hồn cho Đóa Đóa, không có tâm tư tiếp khách, nhưng người ta đã giúp mình, không tiện lạnh nhạt, vì vậy gật đầu nói tối nay có thể. Tiểu Đạo Lưu Manh Tiêu Khắc Minh này thích tiền, lại háo sắc, đương nhiên vui vẻ đồng ý —— đám đạo sĩ lăn lộn giang hồ bọn họ, giống như những học giả nổi tiếng, cần đám quyền quý bưng hứng, nếu làm được "Quyền quý thì nói chuyện, dân đen chỉ vãng lai", có thể ra sách, trở thành nhân sĩ cấp đại sư, sau đó, tự nhiên danh và lợi, cuồn cuộn mà đến.
(Câu đúng là "Hồng nho thì nói chuyện, dân đen chỉ vãng lai" trong bài Lậu Thất Minh của Lưu Vũ Tích, ý nói nên nói chuyện với người học rộng uyên bác, còn dân thường ít học thì chỉ nên qua lại xã giao thôi. Gần nghĩa với câu Gần mực thì đen gần đèn thì sáng)
Hẹn địa điểm xong, chúng tôi đi bộ quay về khách sạn, ngủ một giấc thẳng cẳng đến bình minh.
8 giờ sáng thức dậy, tôi ngáp dài, bắt đầu sắp xếp lại thu hoạch ngày hôm qua, mở phecmơtuya, lại phát hiện lá của cỏ Hoàn Hồn 10 năm có hơi úa vàng, trong lòng biết bùn đất đặc chế này mặc dù hữu dụng, nhưng chung quy không bằng bộ rễ nối liền với đất, tôi suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tìm một chỗ chôn nó trước, chờ quay về Đông Quản lại đào ra —— cho dù đặt thực vật thân cỏ giá trị 100 vạn này vào bụi cỏ, cũng sẽ không gặp mối nguy bị mất, thế giới này người biết nhận hàng rất ít.
Lại lục lọi balo, chỉ thấy được trái cây đỏ thẫm thu hoạch hôm qua, thế mà đã xẹp lép chỉ là lớp vỏ nát.
Chỉ nửa buổi tối, thứ này sao bị ai ăn mất rồi?
Tôi giận dữ, nhảy sang chiếc giường bên cạnh, túm gối của Tiểu Đạo Lưu Manh đang mộng xuân hất lên, dùng sức lay tỉnh anh ta, mắng to anh là đồ con chó, im ỉm chiếm đoạt riêng thành quả lao động của chúng ta, anh tưởng đây là thanh long hả, một ngụm ăn sạch?
Tiểu Đạo Lưu Manh còn ngái ngủ, phục hồi tinh thần lại, hỏi xảy ra chuyện gì?
Tôi nói còn xảy ra chuyện gì? Có phải anh nửa đêm lén thức dậy, đem trái đỏ hôm qua chúng ta mang về làm đồ ăn đêm rồi không?
Anh ta hô to oan uổng, từ lúc quay về vừa lên giường, đầu đã dính gối ngủ mê man, nào có thời gian suy nghĩ thứ gì khác? Hơn nữa, trái đó không rõ lai lịch, còn là từ trong căn nhà kính yêu khí ngút trời kia lấy ra, nói không chừng có kịch độc, người nào ngại mạng sống quá dài mới làm cái việc ngu ngốc này!
Tôi nói anh chờ một chút, vừa nãy nói cái gì ấy nhỉ?
Anh ta sửng sốt, nói: "Người nào ngại mạng sống quá dài mới làm cái việc ngu ngốc này..." Tôi nói trước đó một câu, anh ta nói: "Nói không chừng có kịch độc..." Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, chạy tới lục lọi túi, quả nhiên, trên lớp da vụn biến thành màu đỏ sậm kia, quả nhiên nằm một sâu đã to mọng lên không ít, trên lưng vàng kim có một đường vân đỏ, hình gợn sóng, màu đỏ này như máu, cực kỳ tươi đẹp. Tiểu Đạo Lưu Manh kêu một tiếng "Vô Lượng Thiên Tôn", đầu tiên là đấm vào bụng tôi một quyền, nói quả thật là vừa ăn cắp vừa la làng, motherfucker, sau đó thán phục nói: "Kiến ăn voi, hóa ra chính là như vậy hả?"
Chính xác, trái đỏ thẫm kia đường kính khoảng 20cm, thế mà bị Kim Tằm Cổ bằng ngón cái một đêm ăn sạch, mà thằng oắt này chỉ mới tăng lên một vòng nhỏ.
Cái này, phù hợp với định luật trao đổi chất sao? Phù hợp với định luật vật lý sao? —— thế này không khoa học!
Tôi sợ nó ăn hỏng đồ, vội vàng kết nối với ý thức của nó. Song cái tên này tựa như đã tiến vào trạng thái ngủ đông, đã ngủ sâu rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh. Tôi bất đắc dĩ, mang thân thể tên này vào túi áo, song, nó vừa vào trong túi áo, lập tức cách lớp sơmi trắng, dần dần sát nhập vào da tôi chìm xuống, bắt đầu phồng thành một cái túi, như gân phồng lên khi truyền dịch, sau đó chậm rãi biến thành bằng phẳng, cuối cùng không thấy bóng dáng nữa.
"Bán linh thể?" Tiểu Đạo Lưu Manh kinh hô, anh ta thán phục rằng: "Cái cậu này mãi không chịu nói nó trốn ở đâu, hóa ra là trong cơ thể cậu à...Thì ra là thế, hóa ra cổ bổn mạng thật sự nằm trong cơ thể người, phải nuôi thế nào? Nó hút máu cậu sao..." Anh ta liên tiếp đưa ra câu hỏi, mà tôi không đáp, trong lòng mừng như điên, kích động muốn bất tỉnh luôn rồi.
Vào giờ khắc này, nước mắt không ngừng chảy xuống, tí tách tí tách, dọa anh ta giật mình —— tình huống gì đây?
Ôi, rất nhiều chuyện, chua xót khổ cay, người ngoài không hiểu nổi đâu!
Nếu đã rời giường, vậy đi xuống lầu thôi, ở nhà ăn tầng 2 dùng bữa sớm chút. Tôi quay trở về phòng, trên lưng đã đeo balo đựng cỏ Hoàn Hồn 10 năm, cùng lão Tiêu đi tới phụ cận khu vườn cảnh quan ở quảng trường, anh ta đã tính một quẻ, vì vậy tìm một chỗ chôn gốc cây này. Dùng một cái chén bể tùy tiện nhặt được để đào đất, hai người tay đầy bùn, tìm một chỗ rửa tay, Tiểu Đạo Lưu Manh thấy người đi đường đông đảo, chùi chùi tay nói hay là hôm nay khai trương một vụ làm ăn?
Tôi nói được, cùng anh ta ở vỉa hè lừa người. Ngồi chán, nhớ tới có một đứa em họ bà con xa Lục Ngôn hình như đang làm thuê ở Giang Thành. Muốn tìm nó chơi chút, nhưng mở điện thoại di động ra lục danh bạ nửa ngày, không tìm được số, nghĩ đến thân phận này của tôi, Thiên Sát Cô Tinh đó, đi tìm nó phỏng chừng lại thêm phiền toái, thế là thôi.
Tiểu Đạo Lưu Manh làm ăn không tệ, mãi đến 4 giờ chiều mới đóng cửa, thu vào 150 tệ. Làm việc xong, chúng tôi quay về khách sạn ở, phát hiện sảnh đang có hai cảnh sát đang hỏi tiếp tân gì đó, cô gái kia nhìn thấy chúng tôi, chỉ về hướng chúng tôi, sau đó hai người bọn họ đi tới, uy nghiêm hỏi: "Là Lục Tả Lục tiên sinh sao?"
Trong lòng tôi nghĩ quả nhiên tới rồi, mặt lại không có nửa điểm thay đổi, gật đầu, nói là tôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét