Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 12

Chương 12 - Khách sạn bị trộm

Tôi ở năm 2008 này, lần đầu tiên giao thiệp với cảnh sát nhân dân.

Tôi phát hiện từ tháng 9 năm ngoái, tôi bắt đầu vướng vít với họ hết lần này tới lần khác, không ngừng gút mắt.

Tôi có thể nói tôi rất xui xẻo không? -- được rồi, tôi rất xui xẻo, đương nhiên lúc này đây, là tôi chủ động trêu chọc họ.

Cảnh sát nói cho tôi biết, cả nhà Hồ tiên sinh mà tôi đến thăm hôm qua đã xảy ra án mạng, vườn cây bị phá hủy hơn phân nửa, hơn nữa đêm đó còn có một cái cây cỏ giá trị trên trăm vạn bị trộm, cây cỏ này, vừa vặn là cái cây hôm qua tôi tìm ông ta hỏi thăm, cho nên tôi có chút tình nghi, cần điều tra rõ. Hai người nói rõ mục đích đến, hỏi có thể tiến hành điều tra không?

Tôi nói đương nhiên có thể, đây là nghĩa vụ của mỗi công dân.

Bốn người chúng tôi quay trở về phòng của tôi, sau đó ở trên sofa hoàn thành điều tra. Tôi nói rõ, hôm qua quả thật tôi từng đến gặp Hồ tiên sinh dưới sự hướng dẫn của bạn mình, hơn nữa mục đích cũng muốn xem thử cây cỏ Hoàn Hồn 10 năm kia. Nhưng mà Hồ tiên sinh giấu kỹ lắm, cũng không hề thấy, hôm qua ông ta tuyên bố cây cỏ này giá trị 100 vạn, hơn nữa đã bán cho một thương nhân đến từ Nhật Bản. Dưới tình huống đề xuất xem thử cây này mà không có kết quả, tôi tiễn người bạn kia về Bằng Thành, còn mình thì đi dạo phố cả ngày ở Giang thành.

"Buổi tối anh đi đâu? Ý tôi là 3 giờ sáng đến 5 giờ sáng?"

Tôi và Tiêu Khắc Minh nhìn nhau một chút, cảnh sát nêu câu hỏi kia nhíu mày một chút, nói định thông cung sao? Tôi vội vàng lắc đầu, nói không phải, không phải, làm sao có thể. Tối qua chúng tôi đi câu lạc bộ đêm XX ở gần đây, chơi suốt đến 4h30 sáng mới quay về khách sạn. Cảnh sát đối diện tôi đây có chút không tin, nói cậu chắc chứ?

Tôi nói tôi chắc chắn, anh bên cạnh tôi cũng ở đó.

Hắn nhìn khuôn mặt chân thành của tôi và Tiêu Khắc Minh, sờ râu mép, hỏi trừ người này ra, còn có nhân chứng khác không?

Tôi nghĩ một chút, nói có, chính là trưởng ban bảo vệ của câu lạc bộ XX Lưu Minh.

Hắn nhìn tôi thật sâu, nói chúng tôi sẽ đi điều tra, tôi nói không sao, cứ việc đi hỏi, nhưng trước đó đã nói rõ, chúng tôi chỉ vào đó uống rượu hát K, không hề làm gì khác đâu ha? Hắn không tin, nói bốc phét, nhưng vẫn kết thúc cuộc nói chuyện, cảnh sát trẻ tuổi hơn phụ trách ghi chép bên cạnh đưa giấy ghi chép qua, để tôi xem một lượt rồi ký tên. Tôi nhìn lướt qua, không có sai lệch, sau đó rồng bay phượng múa mà ký vào "Lục Tả", cảnh sát thẩm vấn dò xét nhìn chữ ký của tôi, nói chữ thật bay bổng tùy tiện.

Tôi khiêm nhường, nói chưa từng học hành gì, nhưng có học viết chữ thảo mấy buổi, chữ ký này đều là khi viết báo cáo trong xưởng làm công luyện ra, vì hiệu suất, khó tránh khỏi có chút viết ngoáy, chớ chê cười. Hắn thấy tôi nói chuyện thành thật, gật đầu, nói chỗ câu lạc bộ đêm XX là ổ tệ nạn, tốt nhất bớt đến đó. Đứng dậy, hắn bắt tay tôi, nói điều tra cơ bản kết thúc, hai ngày này tốt nhất đừng rời khỏi Giang Thành, được gọi phải có mặt bất cứ lúc nào.

Long tôi gấp gáp quay về Đông Quản tìm dược thảo và nguyên liệu phối hợp, nào có thể chờ đợi mấy ngày, vì vậy nói có thể mạo muội hỏi một câu, rốt cuộc là đến khi nào? Tôi còn vội vã về Đông Quản chăm lo việc làm ăn nữa chứ? Còn nữa, cũng chưa đến mươi ngày nửa tháng nữa là năm mới rồi, rời nhà phiêu bạc, luôn phải về nhà thăm cha mẹ, ở chỗ này nghỉ mãi làm sao được?

Hắn không thèm để ý tôi, chỉ nói tôi đợi đi, sau đó mang theo trợ thủ rời đi.

Hai người đi rồi, Tiêu Khắc Minh xúi giục tôi cùng đi xem thử trong nhà kính chính giữa vườn cây hôm qua rốt cuộc là quái vật gì? Anh ta nói cậu không phải chưa từng thấy yêu sao? Kỹ xảo kia hồng quang ngút trời, khắp nơi đều có xác trẻ con, nuôi một đống quỷ búp bê, tuyệt đối chính là yêu. Lúc này đã là hơn 5 giờ chiều, sắc trời đã muộn, tôi vừa thấy màn đêm buông xuống, đất trời tối tăm, liền nhớ lại rạng sáng nay chít chít quỷ búp bê trôi nổi, mặt không chút biểu cảm nhìn tôi, con ngươi đỏ bừng còn đang nói mấy câu linh tinh như "mang tôi về...", trong lòng liền ớn lạnh, không muốn đi.

Vừa vặn anh Lưu gọi điện sang, nhắc đến chuyện ăn cơm cùng chú Đoàn ông chủ hắn, vì vậy thoái thác nói ngày mai tính.

7 giờ tối, ở một phòng riêng nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất Giang Thành, tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh gặp được ông chủ phía sau màn của câu lạc bộ đêm, cũng là chú Đoàn tên Đoàn Thiên Đức của công ty tư nhân rất nổi tiếng, người tiếp khách có trưởng ban bảo vệ của câu lạc bộ đêm anh Lưu, giám đốc tiệc đêm Dương Hoài An và một chàng trai anh tuấn ngầu lòi vẻ mặt cứng ngắc.

Chú Đoàn đã ngoài 50 tuổi, mắt lấp lánh có thần, là một hình tượng thương nhân miền nam điển hình, nói chuyện âm vang, tinh lực dư thừa, thích dùng tay ra hiệu, vui giận không lộ màu. Trên mặt ông ta luôn có nụ cười, hòa thiện, thân thiết, nhưng tôi biết có thể xây dựng một câu lạc bộ đêm quy mô như vậy ở khu vực phồn hoa nhất thành phố này, hẳn phải là một nhân vật thủ đoạn tày trời, âm thầm để ý. Nhập tiệc, căn bản đều là Tiểu Đạo Lưu Manh xã giao với lão hồ ly này, tôi chỉ lo dùng bữa.

Phía trước từng đề cập, tôi là một đứa ăn hàng, lòng nhiệt tình với thức ăn đã vượt qua cảnh giới của người bình thường. Nhưng mà tôi không khó ăn, cháo loãng dưa muối cũng ăn được, sơn trân hải vị cũng ăn được, hơn nữa thích ăn thịt. Lần ăn tiệc trước, là vừa ra khỏi cục cảnh sát ở quê nhà, Mã Hải Ba và Dương Vũ mời tôi ăn cơm, lúc ấy còn bị Hoàng Phi chuốc say, rồi sau đó tiệc rượu ăn vài lần thịt cá, đều là mời người khác. Đối mặt với một bàn tôm hùm sò biển, vây cá hải sản này, tôi nào khống chế được tay chân, trong nháy mắt, tôm hùm lớn Australia trước mặt đã bị tôi tiêu diệt một nửa, làm cho chú Đoàn, giám đốc Dương nói chuyện thân thiết cùng Tiểu Đạo Lưu Manh mà không ngừng liếc mắt nhìn tôi.

Tôi bất chấp, chỉ ăn, bời vì quá ngon, tôi sẽ nói cho họ biết tôi bình sinh chưa từng ăn tôm hùm nào lớn vậy sao?

Được rồi, tôm hùm nhỏ sa tế thật ra tôi đã ăn một ít, Tào Tháo rượt mất cả tuần (đó là trước khi có Kim Tằm Cổ, sau khi có rồi, tôi ngoại trừ cùng người ta đánh nhau chết sống bị thương ra, căn bản sẽ không bị bệnh nữa.)

Tiểu Đạo Lưu Manh bình tĩnh trò chuyện uống trà, sắc mặt bình thản, tựa như cao nhân đắc đạo, nhưng khóe mắt đáng xấu hổ của anh ta đã bán đứng anh ta —— thằng cha này không ngừng liếc con cua lông trước mặt tôi, cổ họng có chút nhúc nhích. Anh ta cũng đói, nhưng chỉ thỉnh thoảng húp canh, ăn một đũa thức ăn thanh đạm, chính là để biểu hiện mình thanh cao. Trong lòng tôi cười thầm, nói thằng cha này ngay cả sắc cũng không kỵ, giả bộ làm gì với cái đuôi sói to đó?

Tán gẫu về nghỉ dưỡng, tán gẫu về giáo phái truyền thừa, tán gẫu về nghiên cứu mệnh lý, tán gẫu về vẽ bùa niệm chú, trừ quỷ hàng yêu, cầu phúc an tai... Tiểu Đạo Lưu Manh quả nhiên giỏi ăn nói, người này nếu đầu thai tới Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, nói không chừng còn có thể trở thành nhân vật lớn như nghị sĩ các loại, chú Đoàn kiến thức rộng rãi, khôn khéo quyết đoán, cũng khó tránh khỏi bị anh ta hấp dẫn, liên tiếp gật đầu. Những người này đều bị tán dóc đến choáng đầu, chỉ có anh đẹp trai mặt lạnh kia dường như bình tĩnh như thường. Gã là trợ lý an toàn của chú Đoàn, hình như từng đi lính, không nói lời nào, nhưng không giống người bình thường. Sau này anh Lưu ở giữa tiệc giới thiệu với tôi, nói là một người tị nạn Triều Tiên.

Gã liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc nhọn như dao, chỉ một cái thôi, cột sống của tôi liền sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Là một nhân vật lợi hại từng giết người, dính máu tanh nha.

Tiệc rượu hơn phân nửa, chú Đoàn ngược lại chỉ hướng tôi, hỏi tôi một chuyện. Tôi chỉ nói tôi là giúp việc của Tiêu đại sư, học tập anh ta mà thôi. Ông ta gật đầu, nói Lục Tả cậu đừng tự coi nhẹ mình, Tiểu Lưu từng kể với tôi, đạo hạnh của cậu vẫn rất cao.

Ẩm tiệc xong, tôi lau bàn tay mỡ màng, ăn đến bụng căng đau, no sình bụng. Chú Đoàn và Tiểu Đạo Lưu Manh trò chuyện với nhau rất vui, vô cùng ăn ý, song ông ta là một người bận rộn trăm công nghìn việc, vì vậy hẹn thời gian, hôm khác bàn tiếp, ông ta đi cùng gã đàn ông tên Phác Chí Hiền kia rời đi trước. Chú Đoàn vừa đi, Tiểu Đạo Lưu Manh liền thở dài một hơi, hỏi tôm hùm Australia bị tôi ăn sạch, có thể cho thêm một phần không, giám đốc Dương và anh Lưu đương nhiên nói không thành vấn đề.

Cơm nước xong, Tiểu Đạo Lưu Manh được mời đến câu lạc bộ đêm chơi, còn tôi thì từ chối, chạy về khách sạn ngủ.

Trở lại phòng, đi vào, hành lý, giường, tu bị lục lọi tán loạn. Tôi thất kinh, thế mà có người dám đến đây trộm đồ? Tôi lập tức gọi phía khách sạn, chất vấn chuyện gì xảy ra. Người đến là quản lý khách sạn, cũng rất giật mình, vội vàng hỏi tôi có mất vật phẩm gì quý giá không, tôi kiểm tra một chút, ví tiền điện thoại di động chìa khóa của tôi đều mang theo bên người, trong hành lý đều là chút quần áo vớ sữa tắm, vứt tán loạn, mất lại không mất gì.

Hắn hỏi có đắc tội ai không, hay là đã mất thứ gì không?

Tôi lập tức nghĩ đến có phải bị người ta theo dõi không, cũng may tôi đủ cẩn thận, buổi sáng đã trồng cỏ Hoàn Hồn 10 năm trong công viên rồi.

Là ai chứ, cảnh sát sao?

Không có khả năng, nếu họ muốn lục soát, buổi chiều đã trực tiếp xem thử, hoặc là lén làm không cho tôi biết, thế không phải tốt hơn sao?

Chẳng lẽ là chủ nhân của vườn cây Hồ Kim Vinh? Thật ra tôi chưa nghe được tin tức về ông ta. Hay là mối liên hệ nào khác? Tôi không nghĩ nữa, lập tức bấm gọi số mà cảnh sát Thân buổi chiều để lại, báo cho hắn chuyện bị trộm. Hắn à một tiếng, qua một lát, nói mất trộm vẫn nên báo án chứ, không cần tìm họ, tìm sở cảnh sát phụ cận.

Má nó, cảnh sát Thân này biến hóa nhanh chóng, thành bộ ngành có liên quan rồi.

Thật vô trách nhiệm!

Tôi hỏi quản lý khách sạn, có thể kiểm tra chút video theo dõi trong hành lang không? Hắn nói có thể, nhưng phải đợi cảnh sát của sở đến, tôi lập tức mặc kệ, nói với hắn, anh nói đi được hay không? Nếu được, tốt, chúng ta đi xem rốt cuộc là ai trộm ngay; Không được, vậy tôi sẽ nói cho tất cả khách ở khách sạn này rằng khách sạn bị trộm, các người làm ăn thiếu trách nhiệm.

Hắn quyết đoán chọn phương án thứ nhất, luôn miệng nói được, được.

Chúng tôi đến phòng quan sát, xuất lấy dữ liệu, kết quả chưa được bao lâu, nhân viên bọn họ rất áy náy cho chúng tôi biết, dữ liệu của máy theo dõi đã bị xóa...

Tôi ngồi trên sofa, nhắm mắt lại, cảm giác trên đầu dường như có một chiếc lưới mở rộng, đang tung lên người tôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,