Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 14

Chương 14 - Chuốc lấy thù hận

Phiên dịch về lại xe, hỏi người đàn ông tóc muối tiêu vài câu, sau đó vòng về, nói có thể, chúng ta đến hội sở Thế Giới gần đây nói chuyện.

Tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh chả hiểu ra sao mà vòng trở về xe, đi theo đoàn xe của người Nhật rời khỏi đảo Dã Lư.

Đi trên đường, lão Tiêu nói với tôi, phỏng chừng hôm qua thằng cha trộm đồ chính là thuộc đám người Nhật này, tuyệt cú mèo. Thật thần kỳ mà, chưa tới một ngày đã có thể tra được chúng ta, công tác tình báo của đám Nhật này quả thật như nằm trước cửa nhà mình. Tôi nói, nghe ý của anh, người Nhật đã nghi ngờ chúng ta thọc gật bánh xe, cướp cỏ Hoàn Hồn 10 năm, cùng với trái đỏ không biết tên kia?

Lão Tiêu gật đầu, nói ngay cả chuyện phòng chúng ta bị trộm hôm qua, cũng có thể làm đám choắt này làm.

Tôi tràn đầy đồng cảm, trong lòng cũng có chút khổ sở, trên thổ địa Trung Quốc rộng lớn của chúng tôi, đám choắt này hoành hành bá đạo như thế, không ai quản được sao?

Đi tới một hội sở môi trường lịch sự tao nhã, người đàn ông trung niên tóc bạc kia đã sớm ngồi chờ trong phòng, cùng đi còn có phiên dịch, thằng nhóc Nhật Kato Harasan lại không ở đó. Tôi và Tiểu Đạo Lưu Manh tiến đến, phiên dịch long trọng giới thiệu cho chúng tôi người đàn ông tóc bạc này, nói là Kato Kazuo tiên sinh đại biểu cấp cao của công ty cổ phần Nhật Bản XX tại Trung Quốc. Kato Kazuo ngồi, bốn bề yên tĩnh, như một bậc vương giả, khí phách lộ rõ. Tôi và Tiêu Khắc Minh, ngồi xuống đối diện, Tiêu Khắc Minh bảo phiên dịch này bớt mấy lời thừa thải, hãy nghĩ cho tiền đô la của anh, mau hỏi đi.

Kato Kazuo nhìn chằm chằm chúng tôi, mắt hí có ánh sáng tinh tế, ông ta hỏi: "Hai vị tiên sinh có trộm cỏ Hoàn Hồn Long Huyết tôi đặt mua của vườn cây hay không? Nếu có, tôi nguyện ý dùng giá tương tự, mua lại nó." Ông ta vừa nói, phiên dịch kia lập tức dịch lại ý của ông ta cho chúng tôi, khiến tôi có chút ngạc nhiên -- nhìn thật đoán không ra phiên dịch hèn mọn này, lại có bản lãnh đến thế! Vậy hắn xem kịch Nhật, chẳng phải rất thích sao?

Nhưng mà hâm mộ thì hâm mộ, tôi và lão Tiêu vẫn đồng thanh nói: Không có!

Tôi nói sao có thể chứ? Ông có ý gì?

Kato Kazuo nở nụ cười, nói chúng tôi người sáng mắt không làm chuyện đen tối, chúng tôi nghe ngóng, tìm đến người của Hồ-san, liền xác định rõ ràng mục đích của Lục-san đây, hơn nữa chỉ một ngày sau, cỏ Hoàn Hồn Long Huyết đã mất trộm, kỳ thật không cần nghĩ cũng biết, là các cậu làm, đúng chứ?

Tôi mặc kệ ông ta, nói các ông rốt cuộc có lối suy nghĩ thế nào, đã là thế kỷ 21 rồi, còn làm một chiêu biến cố cầu Lư Câu kia?

(Biến cố cầu Lư Câu, ngày 7-7-1937, quân Nhật kiếm cớ gây căng thẳng tự ý tập trận gần cầu Lư Câu không báo trước khiến quân Trung Quốc tưởng là muốn tấn công nên nổ súng trước, dù ko có thương vong nhưng Nhật mượn cớ đó gây khó dễ, nói có lính Nhật mất tích đòi vào quân trại bên Trung kiếm người, dù bên Trung cũng đồng ý cho vào kiếm rồi nhưng Nhật vẫn nổ súng khai chiến, chiến tranh Trung- Nhật từ đó bắt đầu)

Kato Kazuo bắt đầu nói về vốn đầu tư của mình ở Trung Quốc, đã trợ giúp bao nhiêu người có công ăn việc làm, thúc đẩy kinh tế Giang Thành, lại nói ông ta trước nay luôn ôm thái độ hữu hảo với Trung Quốc, được nhân viên trong công ty kính yêu cỡ nào. Tôi ngẩng đầu, làm vẻ nghiêm túc lắng nghe. Quả thật, đạo lý lớn tôi không nói, đó là chuyện của các nhà kinh tế học, nhưng tôi lăn lộn khu đồng bằng Châu Giang mấy năm, từng gặp một vài công ty Nhật, cũng từng gia nhập một công ty, tổng thể mà nói, tiền lương và phúc lợi đãi ngộ của công ty Nhật đều sẽ cao hơn, nhưng quy củ bên trong, quả thực khắc nghiệt đến mức khiến người ta hỏng mất, đãi ngộ giữa nhân viên Nhật và nhân viên Trung Quốc, cấp bậc khác biệt, nghiêm ngặt, quả thực làm người ta có cảm giác trở lại thời Nhật ngụy 80 năm trước -- Foxconn chính là noi theo phong cách quản lý của công ty Nhật, vì vậy có thể thấy được nhìn đốm đoán báo.

(Nhìn Đốm Đoán Báo là ý chỉ nhìn việc nhỏ là có thể dựa vào chuyện nhỏ đó để suy ra chuyện to.)

Thấy chúng tôi không phản ứng gì, Kato Kazuo bắt đầu trở nên xúc động, ông ta nói sở dĩ ông ta muốn tìm cỏ Hoàn Hồn Long Huyết (cách nói của người Nhật), là vì ông ta có một đứa con gái đáng yêu 18 tuổi, vì tai nạn xe mà biến thành người thực vật, sau khi xác định không có đột phá về mặt y học, ngược lại thông qua các biện pháp khác -- cỏ Hoàn Hồn Long Huyết nghe nói trải qua luyện chế của nhân sĩ tông giáo có năng lực trong đạo thần Nhật Bản, có thể tìm về hồn phách của con gái ông ta, cho nên cần nhờ hai chúng tôi trả lại, để người làm cha này một lần nữa nhìn thấy con gái đáng thương của ông ta.

Ông ta khóc đến hai mắt đẫm lệ, ngay cả tôi cũng cảm động đến nhịn không được chảy một lít nước mắt.



Tôi nhớ đến Kito Aya.

Song khi ông ta hỏi lại, tôi vẫn nói, không có.

Sắc mặt ông ta bắt đầu thay đổi, màu xanh xám, mặt cứng còng, khiến tôi nhớ đến hình tượng ông trưởng ban già hói đầu của công ty Nhật trước kia từng làm. Ông ta lạnh mặt hỏi, các cậu xác thực không có? Người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, tôi có chứng cứ, hai vị có muốn tôi đưa hai vị vào tù không?

Ông ta nói chứng cứ, là thiếu sót của chúng tôi đêm đó sao?

Tôi bỗng nhiên đứng lên, cười ha ha, nói các ông cháy nhà lòi mặt chuột rồi à? Ở địa bàn của người Trung Quốc, tôi cũng muốn xem thử các ông kiêu ngạo như thế nào? Tôi xoay người rời đi, Tiểu Đạo Lưu Manh không đi, mặt dày tìm phiên dịch đòi "phí nói chuyện". Tôi vừa ra tới cửa, đã bị một bóng dáng nhỏ nhắn ngăn cản, là Kato Harasan. Nó đứng trước mặt tôi, bị bóng người tôi bao trùm, nhưng tựa như cây cỏ quật cường, cao ngạo. Nó lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, trên mặt có nét u buồn khó hiểu, nó hỏi tôi: "Anh rốt cuộc có lấy cỏ Hoàn Hồn Long Huyết hay không, nếu có, mau chóng đưa cho tôi, tôi cho anh tiền, 200 vạn! Thế nào, người Trung Quốc? Cỏ này, tôi phải lấy để cứu tính mạng của chị Kotoe."

Tôi nói lượn đẹp đi, motherfucker, nhìn vẻ mặt yếu nhớt của mày, chó khôn không ngáng đường, biết chưa?

Tôi cứng rắn bỏ đi, nó kéo tay áo tôi, mắng to, nói thằng đàn ông thô lỗ nhà anh, khốn nạn chết tiệt (chỗ này phải là bakayarou), tôi vừa giãy ra, không ngờ trọng tâm bị lệch, đất trời chao đảo, thế mà bị thằng nhóc lùn tịt này thoáng cái quẳng ra ngoài, mông chạm đất, phát đau, cảm giác xương chậu sắp nứt ra rồi. Bị quẳng một cái này, mặt tôi thoáng cái đỏ bừng -- tôi cao hơn nó ước chừng 10cm, tướng tá cũng lớn hơn nó một vòng, thế mà thoáng cái đã bị quăng ngã sấp mặt, thế này quá tổn thương lòng tự trong rồi.

Tôi thoáng cái nhảy dựng lên, như nổi điên xông tới, cùng nó vật lộn.

Không ngờ nó là một đứa nhà võ, hình như là Judo, tay phải tiếp được quả đấm của tôi, hông trái xoay một cái, hai ba cái đã ấn tôi chế trụ trên đất, cơ thể tôi đau nhức, xương cốt đều vô lực, giãy giụa thế nào cũng không được. Tôi lúc này mới phát hiện, tôi thế mà không dùng được sức mạnh của Kim Tằm Cổ, vật nhỏ này đã rơi vào ngủ sâu, mà tôi, thì đã biến thành phế vật trước kia, mặc dù có thêm sức lực của cả nhóm người cũng không lên bàn cược được, đánh đấm tào lao mà so với loại người được huấn luyện chuyên nghiệp này, nhìn đâu cũng thấy luống cuống.

Không có kỹ thuật!

Mặt tôi dán đất, không thể động đậy, nghẹn khuất muốn phát điên.

Sau 10 giây, Kato Harasan thả tôi ra, nhàn nhạt nhìn tôi, lông mày nhướng lên, nói có lẽ thế, thằng cha yếu như vậy, làm sao có thể trở thành đối thủ trong tưởng tượng của tôi chứ? Tôi đã đánh giá cao anh rồi, kẻ trộm cây, có lẽ là người khác. Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa...Nó đang nghênh ngang kiêu ngạo, đột nhiên bị người từ phía sau bóp lấy cổ, ầm một cái, mạnh mẽ đặt nó trên nền gạch trơn bóng, sau đó tôi nghe được tiếng gầm gừ của một người đàn ông: "Motherfucker, thằng oắt con Nhật Bản này dám đánh huynh đệ tao! Không muốn sống?"

Tôi đứng dậy, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Khắc Minh gắt gao ngăn chặn Kato Harasan, dùng sức bóp, lúc này nó đã không thể động đậy nữa.

Tôi nhớ tới lão Tiêu từng khoe khoang mình có sức trâu, lần này xem ra quả nhiên không giả.

Nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của anh ta, trong lòng tôi không khỏi cảm động.

Đều nói chịu thiệt là phúc, tôi bị Tiểu Đạo Lưu Manh này cho ăn phiền nhiều như vậy, quả nhiên không có ăn không phải trả tiền.

Các bảo tiêu vốn luôn chú ý bên này, vừa nhìn thấy người mình chịu thiệt, lập tức xông tới, xung đột chạm vào là nổ ngay.

********

Mười mấy người, thoáng cái đã vây quanh tôi và Tiêu Khắc Minh.

Nghe được bên này ầm ĩ, Kato Kazuo và phiên dịch bên trong đều đi ra, Kato Kazuo nhìn thấy cảnh tượng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Đạo Lưu Manh, nói đừng chộn rộn nữa, cần tôi báo cảnh sát không? Tôi bảo lão Tiêu dừng tay, anh ta thả Kato Harasan, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ tay, nói: "Kato tiên sinh, ông thật ra là một khách hàng rộng rãi, nhưng con của ông, lại là một đứa xúc động. Không hài lòng, chúng ta về sau từ biệt tại đây thôi."

Tiểu Đạo Lưu Manh cùng tôi rời đi, bảo tiêu bên cạnh muốn xông lên, nhưng ông già đầu bạc kia thở dài một hơi, nói không cần.

Hai chúng tôi trở lại xe, rời khỏi hội sở này.

Lão Tiêu thấy trên cổ tôi có vết siết, hỏi không sao chứ? Tôi nói không sao đâu, bị chó cắn một cái thôi, anh ta cười ha ha, nói sao cậu thoáng cái đã mềm nhũn rồi? Thế này không giống cậu. Tôi mặt ủ mày chau, nói Kim Tằm Cổ của tôi đã ngủ đông, tôi mượn không được sức mạnh của nó, thằng nhóc đó lại có kỹ năng, cho nên thoáng cái bị quật rồi. Anh ta rất ngạc nhiên, nói con sâu của cậu sao lại xuất hiện loại hiện tượng này, không phải do ăn trái kia đó chứ?

Tôi phun vô mặt anh ta một cái, nói làm sao có thể? Tôi vẫn còn một tia liên lạc ý thức với nó, ăn no rồi...

Lão Tiêu ha ha cười, nói thằng nhóc nhà cậu cũng phải, Kim Tằm Cổ từ khi theo cậu, liền không có một ngày tốt đẹp —— thức ăn của Kim Tằm Cổ chẳng phải là sinh vật mang độc sao? Cậu mỗi ngày cho nó ăn cái gì, ăn nội tạng heo bò rượu xái! Trời đất ơi, thức ăn hiếm lạ như vậy, thật nhọc lòng cho cậu. Lúc này đây gặp thức tốt, nó đương nhiên ăn phủ phê rồi. Được, phần của tôi cũng ăn mất rồi, không được, cậu phải đền cho tôi.

Tôi thở dài, nói phí trò chuyện lần này, tôi sẽ không chia với anh nữa.

Tiểu Đạo Lưu Manh thấy tôi xoay cổ, hỏi đau lắm sao? Tôi nói đúng. Anh ta hỏi có muốn tìm một cơ hội trị thằng oắt kia không, rạng sáng hôm qua nó xem như đã giết người đúng không? Hay là chúng ta báo cảnh sát? Tôi nói người ta hỏi anh làm sao biết được, anh định trả lời thế nào? Anh ta lại ra chủ kiến, nói hay là chúng ta tìm một cơ hội đập nó? Lời ra khỏi miệng, lại cảm thấy không đúng, người ta nhiều bảo tiêu như vậy mà? Anh ta thở dài, nói lúc cậu giết Vương Lạc Hòa trâu bò như vậy, bây giờ sao lại thế, sao không thả cổ ra đi?

Tôi lái xe, tức giận nói Kim Tằm Cổ đã ngủ, tôi hạ đâu ra cổ?

Ngoài miệng mắng như vậy, trong lòng không khỏi hoài niệm con sâu béo trong cơ thể này, cảm thấy nó đôi khi có chút giống quyền lợi, là mùi vị của thuốc độc, một khi không còn, trong lòng chợt mất mát, cảm giác mình tựa như một cán bộ kỳ cựu từ địa vị trên cao lui về hưu. Lại nghĩ tới thiếu niên Nhật Bản kia, người này tính cách quái dị, kiến nghị quả quyết, lại giết người không chớp mắt, quả thực là một nhân vật hung tàn, hơn nữa tôi mơ hồ cảm giác nó có chút bất phàm, đối với sự vật xung quanh có chút lực bài xích, nói vậy thứ đeo trên người, cho dù có Kim Tằm Cổ ở đó, tôi cũng chưa chắc diệt được nó.

Được rồi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, tôi nhịn.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,