Chương 8 - Đêm trộm vườn cây
Tiêu Khắc Minh tự nhiên không thèm để ý, vung tay lên, dõng dạc nói cỏ cây hoa lá, là từ thiên địa tinh hoa mà sinh, cũng không phải là vật của riêng ai, thứ này, có một câu châm ngôn, gọi là hữu Đức Giả Cư Chi. Cái gì gọi là Đức Giả, tôi thấy tiểu độc vật nhà cậu từ bề ngoài đến nội tâm đều thiện lương, đương nhiên là lựa chọn hàng đầu. Ông ta không cho, chắc chúng ta không trộm được à? Yên tâm, lão Tiêu tôi đêm nay cùng cậu đến đó một chuyến, nhất định cầm về được.
(Câu đầy đủ là "Thiên mệnh vô thường, duy hữu đức giả cư chi" nghĩa là cuộc sống vô thường chỉ có đức con người là còn lại mãi)
Tôi nói Tiểu Đạo Lưu Manh này sao hôm nay đột nhiên tính tình xoay chuyển, nhiệt tình vậy chứ.
"Nhưng mà..."
Quả nhiên, anh ta vừa chuyển chủ đề, hai chữ "nhưng mà" lập tức nhảy ra khỏi miệng, tôi biết cái tính tình thối tha của anh ta, vì vậy nghe anh ta phán -- "Nhưng mà, bần đạo đối với Đóa Đóa cũng vô cùng yêu thích, tôi không thể cướp người vì yêu, chỉ cầu con bé này có thể nhận tôi làm cha nuôi, để tôi cũng hưởng thụ thử cuộc sống có con gái ngoan vài ngày."
Tôi không để ý tới anh ta, cởi quần áo dày ra, chuẩn bị đi ăn cơm.
Anh ta thấy tôi như vậy, vội vàng kéo tôi: "Ối ối ối...Cái cậu này sao như vậy? Cha nuôi này không phải loại cha nuôi đó, tôi là thật lòng muốn có một đứa con gái mà?" Tôi quẳng lại cho anh ta một câu: "Tự đẻ đi." Nói xong tôi đến nhà ăn dùng bữa, anh ta rời giường, đổi một bộ trường bào mới, đuổi theo sau tôi vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi muốn đẻ, cũng không nuôi ra được đứa con gái ngoan ngoãn như Đóa Đóa...Ôi cậu chờ một chút, đi vội như vậy làm chi? -- đệt!"
Mặc dù Tiểu Đạo Lưu Manh nói không đi, kết quả tới 9 giờ tối, anh ta lại hí ha hí hửng cùng tôi ra ngoài.
Tôi dặn dò anh ta thay quần áo người thường, vì vậy anh ta biết vâng lời, mặc trang phục thể thao màu đen, tôi vừa nhìn, tổng thể cảm giác như giáo viên thể dục trong trường, so với mặc đồ đạo sĩ thuận mắt hơn. Tháng giêng, Giang Thành gần biển cũng đã lạnh, nhất là gió biển vù vù thổi mạnh, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh bốc lên từ đáy lòng. Hai chúng tôi ngồi trong xe, đậu bên cạnh đường lớn ven biển đối diện đảo Dã Lư, không tắt động cơ, hơi ấm sót lại như cũ vẫn lạnh.
Tôi đã tìm bản đồ Giang Thành mua lúc chiều, vốn định cho Kim Tằm Cổ hoặc Đóa Đóa lẻn vào vườn cây, sau đó trực tiếp nhổ cây xong việc, kết quả không biết phương vị, hai đứa nhóc này không nhận ra, làm việc cũng không đáng tin cậy -- nhất là Kim Tằm Cổ. Kỳ thật tôi vốn có thể cộng hưởng tầm nhìn cùng Kim Tằm Cổ, sau đó khống chế. Nhưng tôi và nó, cũng chưa đặt được tới cảnh giới kia.
Vậy, bây giờ chỉ có thể chấp hành phương án thứ hai, đó chính là bí mật lẻn vào trong.
Nói tới đây, Tiêu Khắc Minh lập tức giơ tay, nói tôi phụ trách...Tiếp ứng cậu.
Tôi nói đệt anh, tôi vốn đã dự định cho cái tên Tiểu Đạo Lưu Manh không đáng tin cậy nhà anh làm nhiệm vụ này, anh không cần lo lắng như vậy. Sau đó tôi vuốt lại một lượt đường vào vườn, đường rút lui, sau đó một ít hành động chi tiết một lần nữa, sau khi kết thúc, tôi hỏi anh ta chỗ giám đốc Dương đã liên lạc chưa, anh ta nói không thành vấn đề, chứng cứ vắng mặt tại hiện trường lão Dương và lão Lưu đã đồng ý cung cấp rồi.
Tôi lấy ra ảnh cỏ Hoàn Hồn bình thường cho anh ta xem, nói mục tiêu của chúng ta đây, nhưng cỏ Hoàn Hồn 10 năm, nhị đực hơn 6, chỉ nhị thô ngắn nhất trí, cây thân cỏ màu tím. Anh ta nhìn qua, nói hình như thấy thứ này ở đâu rồi. Tôi vội hỏi ở đâu, anh ta gãi đầu, không biết ở Sơn Tây hay Thiểm Tây. Tôi nói tào lao, thứ này sinh trưởng ở phía nam, anh nói Vân Nam, Quảng Tây to như vậy, tôi còn tin, Sơn Tây? Mọc chân thành tinh mới chạy lung tung vậy. Anh ta hồi tưởng, nửa ngày không thả thêm được cái rắm nào nữa.
Hiện tại mới 10 giờ, còn sớm, chúng tôi phải chờ tới rạng sáng 3 giờ mới hành động, lúc đó, vừa vặn là thời gian con người mệt mỏi nhất.
Vừa nghĩ tới rạng sáng 3-4 giờ, tôi lại nhớ tới trạm kiểm lâm ở lâm trường Thahn Sơn giới quê mình, chuyện ngồi trông chừng Lừa Lùa, không biết thế nào, liền có một loại dự cảm xui rủi kỳ lạ.
Có lẽ tôi đã quá lo lắng, cho nên mới vậy nhỉ?
********
Rạng sáng 3 giờ, sương giá rơi xuống, ánh trăng chìm vào trong mây, khắp nơi một mảnh tối tăm. Nước biển đánh vào bãi đá ngầm, truyền đến từng đợt lại từng đợt tiếng sóng, đảo Dã Lư, hai bóng đen thành thạo di chuyển. Hai bóng đen này thân hình khỏe mạnh, rảo bước như bay, im ắng, vụt qua con đường đất chạy quanh đảo, chỉ chốc lát sau, liền tiếp cận một khu vực bất quy tắc.
Khu vực này rào lưới sắt, chính là vườn cây tư nhân của đảo Dã Lư.
Hai bóng đen này, một trong đó là tôi.
Một người khác, là Tiểu Đạo Lưu Manh.
Hai chúng tôi ngồi xổm ngoài lưới sắt phía nam vườn cây, nhìn đèn tù mù trong tòa kiến trúc cách đó không xa, gió biển thổi ngọn đèn treo lộ thiên của vườn cây, nhoáng qua nhoáng lại, bóng cây chập chờn, cành cây lắc lư, như tóc của cô gái. Khoảng 10 phút, có một ông già lưng còng đi qua, lão là công nhân trực đêm của Hồ Kim Vinh (ông răng sún chủ vườn cây) mướn. Ông già đã chút ốm yếu, ho khan dữ dội, vừa ho vừa hùng hùng hổ hổ, nói đám nhóc con các người, cút ngay, cút ngay...
Tôi và Tiêu Khắc Minh hai mặt nhìn nhau, nói cái gì vậy -- thiền ngoài miệng? Gọi hồn? Hay là mắng mỏ quỷ vật?
Ông già này cũng mê tín quá đi.
Tiêu Khắc Minh nói cỏ Hoàn Hồn giá trị trăm vạn, cá nhân anh ta cho rằng hẳn là sẽ treo thứ kia trong phòng, có khả năng nhất chính là trong phòng ngủ, ôm ngủ. Tôi lắc đầu, nói điều đó không có khả năng, cỏ Hoàn Hồn 10 năm này là hình bàn tay gân lưới, gân chính năm nhánh, cuống lá dài 2. 5~4cm, hình dẹp, nó có một đặc tính, chính là cần tiếp địa khí. Tiếp địa khí là gì? Chính là cây cối phải trực tiếp sinh tồn trong đất, không thể nhổ dời sang đất của chậu cây khác, vừa rời khỏi mạch đất, cách vài ngày sẽ héo chết, công hiệu hoàn toàn biến mất, không dùng được, dùng chất dinh dưỡng loại nào cũng không được.
Đó là tại sao người Nhật không lập tức mua mang đi. Nhổ dời cỏ Hoàn Hồn 10 năm, phải chuẩn bị đồ đạc thích hợp, nhìn thấy túi nhựa trong balo tôi không, bên trong có thứ để đựng.
Anh ta hỏi thứ gì thế? Tôi ha ha cười, nhưng không nói cho anh ta.
Thấy tôi úp mở, Tiêu Khắc Minh khịt mũi khó chịu, nói Hồ Kim Vinh đó có thể từ Đông Tây nhổ dời đến Giang Thành, ông ta có biết không?
Tôi lười giải thích với anh ta sự khác biệt giữa cỏ Hoàn Hồn và cỏ Hoàn Hồn 10 năm, biến hóa của chất và lượng, thấy ông già kia đi xa, tôi đưa balo cho anh ta, nói ở đây chờ tôi, anh ta nhận lấy, sâu kín nói một câu: "Sao tôi cảm thấy hôm nay gió mát hiu hiu, thật sự rất quỷ dị nha, hình như sắp có chuyện gì xảy ra..."
Tôi không để ý đến anh ta, hôm nay gió to, nhiệt độ thấp, đương nhiên lạnh. Cây to phủ nhánh ven sườn núi gần đây, đó là lộ tuyến tôi đã thăm dò sẵn ban ngày, tôi trèo lên cây, hít sâu, thả người một cái liền phóng qua lưới sắt, sau đó rơi vào trong vườn cây. Bên trong bóng đen đung đưa, tôi bước khẽ, chậm rãi đi, thả Đóa Đóa và Kim Tằm Cổ ra, trong lòng không khỏi vừa thấp thỏm vừa kích động, thầm nói: "Cỏ Hoàn Hồn 10 năm, ta tới đây, ngươi ở đâu?"
Kích động như vậy, đột nhiên vừa quay đầu, cảm giác Tiêu Khắc Minh ẩn núp trong bóng tối, sắc mặt có chút quái dị.
********
Hai đứa nhóc cùng tôi tâm linh tương thông, cách rất gần, nghe chỉ huy.
Kim Tằm Cổ rung cái cánh mềm mại của nó, vù một cái bay vào trong, còn tôi thì cùng Đóa Đóa tìm bên ngoài.
Nói về địa hình của vườn cây này một chút, nó do ba bộ phận tạo thành, lớn nhất đương nhiên là bên ngoài, có cô cây Vạng Trứng, Bông Phấn, Trôm Mề Gà, quần thể Chân Vịt thân gỗ và Mán Đỉa, Bưởi Bung, Côm Hải Nam, các quần thể nhỏ như Mật Cật, xen kẽ những cây đó còn có cây bụi thường xanh như Bời Lời lá tròn, Đào Kim Nương, Bưởi Bung các loại; Còn có nhà kính nhỏ, cách bức thủy tinh bán trong suốt, có đèn bên trong, nhìn thấy phần lớn thực vật bên trong là một vài cây cần được chiều chuộng như Mộc Lan Hong Kong, Đại Tướng Quân, Hoàng Dương, Mặc Lan, Đào Chuông các loại; Ngoài ra, còn có một tòa kiến trúc, nhà lầu hai tầng, là nơi ở của chủ và công nhân, vẫn còn sáng đèn.
![]() |
Vạng Trứng |
![]() |
bông phấn |
Mán Đỉa |
![]() |
Mật Cật - Trúc Mây |
Bưởi Bung |
Côm Hải Nam |
Tôi chủ yếu tìm trong bụi cỏ, vườn cây rất cẩn thận, ở bên cạnh từng cái cây và xung quanh đều ghi chú một ký hiệu bắt mắt. Cho nên đám thực vật này ngày thường thiên kỳ bách quái, lại hơi chút na ná nhau, tôi cũng có thể nhận ra rõ ràng.
Ngọn đèn trong vườn cây phân bố khá rời rạc, gần nhà kính, chỗ nhà ở sáng ngồi, những nơi khác thì tối như bưng.
Trên bầu trời tối om, tháng 1 trời thật sự rất lạnh, không có bóng trăng, ngay cả ngôi sao cũng thiếu, thỉnh thoảng nhìn thấy một chút ánh sáng hiện lên, đó là máy bay vận chuyển đêm. Khắp nơi tối tăm, song tiếng côn trùng kêu xì xào lại rất nhiều, theo lý côn trùng mua đông đã sớm ẩn núp, thế mà chỗ phương nam, khí hậu nóng ẩm này, các loại côn trùng chẳng biết chủng loại một năm bốn mùa đều có.
Thời gian khẩn cấp, tôi cũng bất chấp Tiểu Đạo Lưu Manh ở bên ngoài nghe răng trợn mắt với tôi, cong thắt lưng, bắt đầu tìm kiếm theo quy luật. Bởi vì trước đó đã nghĩ sẵn phương án, tôi phụ trách bên trái, Đóa Đóa phụ trách bên phải, Kim Tằm Cổ đi vào trong xem, lại chui vào nhà kính. Có phân công, hiệu suất của chúng tôi rất nhanh, từng chút từng chút kiểm tra.
Qua 10 phút, Kim Tằm Cổ bay ra, đến trước mặt tôi bày ra cái mông béo, xoay vặn uốn éo, sau đó lại tiến vào nhà kính.
Tôi đang tìm kiếm đến gốc đại thụ phía trước, đột nhiên nghe được một tiếng rơi xuống đất nặng nề.
"Bịch" ——
Trong lòng tôi căng thẳng, vội vàng cong người chạy tới sau một cây đại thụ, trốn trong bóng râm, nằm sấp nhìn lại nơi phát ra tiếng.
Nhận xét
Đăng nhận xét