Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 9

Chương 9 - Cây leo di động

Cách hơn 10 thước, từ phía tây một bóng người nho nhỏ đi tới, cũng bước rón rén, lén lút chuồn sang đây, bởi vì có Kim Tằm Cổ, năng lực nhìn vật trong bóng đêm của tôi được nâng cao rất lớn, đó là một người toàn thân mặc đồ đen, không cao, chỉ hơn 1m60 mà thôi, thân thể cực kỳ mềm mại, như một con mèo đen linh mẫn.

Y che mặt, tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến trước một nhà kính thật lớn chính giữa vườn cây.

Nhà kính kia là kiến trúc nhân công đại hình thứ ba trong vườn cây, ở bên ngoài, tôi từng thấy buổi sáng, cảm giác nơi đó âm khí dày đặc, cách xa, lại bị thực vật che lấp, chỉ có thể nhìn thấy vài màu đỏ diễm lệ. Cỏ Hoàn Hồn dựa theo lý luận Âm Dương học mà nói, thuộc về Dương, thích ánh sáng và thời tiết nóng ẩm, vô cùng không hài hòa với bầu không khí chính giữa đó, cho nên tôi không hề cân nhắc đến đó.

Người kia là ai? Sao cũng đúng dịp như vậy, nửa đêm lẻn vào, y muốn làm gì đây?

Có người ở đây, tôi đương nhiên không dám lộn xộn, chỉ lẳng lặng một mình nhìn hắn. Kỳ thật trong lòng tôi cũng có chút khó chịu, đây giống như ở trên xe buýt, hai kẻ trộm đồng thời đưa tay luồn vào túi một người, nắm tay, sau đó một loại cảm giác cạnh tranh quỷ dị dần nảy sinh.

Trong bóng tối, người nọ lặng yên không một tiếng động kiểm tra nhà kính, cửa đã khóa, y cạy mở vài cái, không mở, sau đó từ trong ngực móc ra một vật thẻ dạng dây thép thật nhỏ, dùng miệng ngậm một cây đèn pin ánh sáng nhạt, sau đó chuẩn bị mở khóa. Y như thế khiến tôi nhớ đến loại hình tượng đặc công chuyên nghiệp trong phim 007, trong lòng không khỏi kích động, song chính vào lúc này, ông già trước đó đi qua đi lại kia xách đèn pin cường lực đi tuần ngược trở về. Cường quang chiếu loạn, người nọ thoáng cái như linh miêu nằm sấp trên mặt đất, bò vào bụi cỏ. Một đường sáng bắn tới chỗ tôi, tôi cũng cố hết sức nằm sấp người.

Sau đó nghe được âm thanh từ xa đến gần: "...Mấy con quỷ nhỏ này, cút hết đi, cút hết đi..."

Tôi nghe thanh âm này có chút khùng điên, không hiểu sao có một loại cảm giác khẩn trương, chuyện kể rằng, nếu tôi bị bắt được, phải giải thích thế nào đây? Nói ban ngày nóng không ngủ được, liền bò ra đây hóng chút hơi lạnh? Hay là nói nơi này thật đẹp, muốn đánh một giấc giữa rừng cây? —— tiếng bước chân đã tới gần, thanh âm cũng dần lớn, khẩu âm của ông già kia là của miền nam, tôi nghe có chút sốt ruột, đột nhiên, vạt áo tôi bị kéo một chút, tim cũng muốn nhảy luôn ra.

Tôi quay đầu lại, hóa ra là Đóa Đóa.

Con bé này kéo vạt áo tôi, liều mạng lắc đầu, ông già kia đang đi qua phía trước tôi, tôi không dám nói chuyện, trừng mắt với bé, bảo bé chờ chút, bé chỉ vào chính giữa nhà kính, hai tay giao nhau ôm lấy ngực, tỏ vẻ sợ hãi. Ông già kia rốt cuộc đã đi xa, tôi liền hỏi bé sao vậy, bé không thể nói chuyện, kéo vạt áo của tôi đi ra ngoài. Tôi không cho, nói hôm nay tìm thuốc cho con, có cỏ Hoàn Hồn 10 năm đó con có thể trở nên thông minh, sẽ nhớ được rất nhiều chuyện, hơn nữa không chừng còn có thể nói chuyện đó.

Cô bé tức giận nhìn tôi, cắn môi.

Lúc này, nhà kính đột ngột vang lên một tiếng hét thảm, tôi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng đen nho nhỏ kia từ trong bụi cỏ nhảy dựng lên, y mất hồn mắng to vài tiếng —— là đàn ông, hơn nữa căn cứ kinh nghiệm xem phim nhiều năm của tôi để nói, tiếng mắng này hình như là tiếng Nhật —— sau đó móc ra một thanh mã tấu, màu đen, vung mạnh về phía sau, liền mạng vung vẫy, tựa như thấy quỷ.

Nương theo ngọn đèn của nhà kính đến chỗ xa hơn, tôi có thể chứng kiến phía sau hắn đang bị quấn lấy, không ngờ có mấy dây leo màu xanh độ dày bằng ngón cái người trưởng thành, phía trên có rất nhiều gai mịn, như xúc tu quái vật trong manga Nhật, vô cùng linh hoạt, vung vẫy trên không trung. Người nọ tung vài đao, rất lưu loát, chặt đứt vài đoạn, sau đó móc ra một loại bình xịt, phun về phía trước, sương mù màu đen tràn ngập, bốn năm cọng dây leo khua khoắn kia liền rụt về.

Y thấy mình đã bại lộ, trực tiếp từ trên người gỡ xuống một bọc đồ, vọt tới trước nhà kính đá mạnh hai cú, đã nát vụn cánh cửa gỗ phủ tôn kia, từ trong bọc lấy ra mấy món đồ, ném vào bên trong. Ông già trực đêm nghe được tiếng động, lập tức kêu to: "Người đâu, có kẻ trộm đồ, người đâu..."

Lão vừa hô vừa chạy vào tòa nhà.

Trong lòng tôi sa sầm, mẹ nó, chuyện này tệ rồi, sự việc ầm ĩ lớn như vậy, đêm nay cũng không ổn định lại nổi. Tôi nghĩ thế lập tức lùi lại, nhưng Kim Tằm Cổ còn chưa trở về, lòng tôi không cam chịu, thiết nghĩ có thể thừa dịp rối loạn mà cướp một phen không, vì vậy định trụ thân thể, tĩnh quan kỳ biến. Đóa Đóa thấy tôi không để ý tới bé, giận phùng má đứng một bên, nhéo chân tôi.

Ông già kia hô to một tiếng, người trong tòa nhà lập tức kinh động, đèn mấy phòng khác cũng lần lượt bật sáng. Mà bên phía nhà kính lại xảy ra một chuyện khiến tôi đến nay cũng khó có thể quên: Trong bóng tối có mấy tiếng rống chít chít của chuột, sau đó bên trong những bóng đen chập chờn, giống quỷ ảnh. Bóng đen nói tiếng Nhật kia lấy ra một món đồ khác trong bọc, như bình chữa cháy, so với bình xịt vừa rồi còn nhiều hơn, phun mạnh về phía trước, lần này là sương mù màu trắng xuất hiện, rất mãnh liệt, bắn vào bóng tối phía trước.

Những cái bóng lộn xộn trong nhà kính phát ra tiếng kêu gào như thú nhỏ.

Thình lình, ánh đèn của nhà kính sáng rực lê, giống như ban ngày, chỉ thấy bên trong nhà kính màu xanh tràn trề, ở ngay trung tâm nở rộ ra rất nhiều màu sắc diễm lệ, đỏ vàng đan xen, cánh hoa chất thịt này giống như bánh xe, chung quanh vô số dây leo vung vẫy, giống như vật còn sống. Chủ nhân vườn cây là Hồ Kim Vinh cùng vợ ông ta, ông già gác đêm và một người đàn ông cao lớn thô kệch đều chạy ra, Hồ Kim Vinh nghe thanh âm đó, khóc hô, nói mau dừng tay, thằng khốn nạn nhà ngươi.

Người đàn ông cao lớn thô kệch kia cùng Hồ Kim Vinh đều mang theo một cây roi điện lóe chớp như hoa lửa, cùng nhau nhằm về phía nhà kính.

"Bằng!"

Một tiếng súng vang bắn vào vách sườn của nhà kính, lực trùng kích cực lớn chấn vỡ thủy tinh xung quanh, cũng làm khựng bước chân của Hồ Kim Vinh và tráng hán bên cạnh. Kẻ xông vào che mặt, trên tay đột nhiên có thêm một cây súng, chỉa vào hai người vọt tới trước mắt, bình tĩnh nói: "Các người tới vừa đúng lúc, ngươi, vào trong đi, giúp ta lấy trái màu đỏ của cây hoa đựng trong giỏ trúc kia."

Y chỉ vào tráng hán, tráng hán kia bị dọa hoảng sợ, giơ lên hai tay chỉ biết hô đừng nổ súng, đừng nổ súng.

Người này nói tiếng Trung Quốc rõ ràng, nhưng phần cuối câu chung quy vẫn có chút âm cong lưỡi, làm cho người ta nghe quái dị. Tôi chỉ than người này mạnh quá, trộm không được, biến thành cướp. Nhưng mà quả màu đỏ của giỏ trúc đựng hoa kia, rốt cuộc là cái gì, đáng để thằng nhóc Nhật Bản này liều mạng như vậy?

Xem ra chỗ Hồ Kim Vinh thật đúng là không ít thứ hay ho.

Tráng hán kia đã vứt bỏ gậy điện, giơ tay lên, sau đó chậm rãi đi qua, chân phát run. Thằng nhóc Nhật Bản chỉ vào hắn, dư quang vẫn trông chừng Hồ Kim Vinh. Tráng hán đi tới cửa nhà kính, đột nhiên quỳ xuống cầu khẩn, nói bỏ qua cho hắn đi, trên có già dưới có nhỏ, mấy cái tàu há mồm đều trông cậy vào cần câu cơm hắn đây, hắn khóc, khàn cả giọng, thằng nhóc Nhật Bản hồn nhiên bất động, chỉ vào hắn, nói nếu mày không vào lấy, tao lập tức bắn nát đầu mày.

Tráng hán run rẩy đứng lên, sau đó cong người tiến vào.

Tôi càng thêm hiếu kỳ, bên trong rốt cuộc có thứ hay ho gì, có thể khiến thằng nhóc Nhật Bản chịu nguy hiểm, lại khiến cho tráng hán sợ hãi run như cầy sấy. Đang lúc tất cả mọi người chú ý nhà kính này, Kim Tằm Cổ bay trở về. Nó không chỉ đến một mình, mà là bám trên một gốc cây cao hơn 40cm, con sâu béo này dùng nhỏ được lớn, thế mà dựa vào sức một lần nâng mang trở về.

Lén lén lút lút, lặng yên không một tiếng động.

Tôi cầm gốc cây dược thảo này, xoa đầu vật nhỏ, nó thích thú lắc lư đầu, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Tôi ngồi xổm người xuống, cẩn thận đánh giá cây này: Bóng loáng không lông, cọng mềm yếu, có đốt, có mùi nhàn nhạt, như mùi cây diếp cá, mặt lá lớn tròn, nhị đực hơn sáu, chỉ nhị thô ngắn, thân cỏ màu tím —— cơ hồ giống như đúc với miêu tả của La bà bà cho tôi, a, không đúng, cây cỏ Hoàn Hồn này sao ở giữa màu tím chen lẫn sợ đỏ tơ trắng quỷ dị chứ?

Tôi nhất thời khổ não, không biết là biến chủng, hay là hàng giả đây.

Tôi cẩn thận quan sát, hẳn là biến chủng, không biết còn có loại công hiệu kỳ lạ gì không. Tôi vừa gói kỹ lại cái cây này, treo trên lưng, đột nhiên nghe được một tiếng gào thảm thật to truyền đến, tôi nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy tráng hán kia đang cầm một quả màu đỏ như trái sầu riêng to, đi chưa được mấy bước, liền có hơn mười sợi dây leo to bằng cánh tay trẻ sơ sinh bò lên, quấn lấy chân, kéo lấy đầu, muốn bắt hắn kéo trở về.

Sức mạnh của dây leo kia vô cùng lớn, kéo một tráng hán như vậy mà không thể động đậy, trên dây leo có rất nhiều gai xước, đâm vào hắn oa oa kêu to, gào thảm.

Không khí nhất thời ứ đọng, có mùi thối mơ hồ truyền đến, như xác động vật thối rữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,