Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 41

Chương 41 - Sổ tay sự kiện mờ ám bệnh viện Đồng Hoa 2003 - 2005 (4)

Người ghi chép: Dương Phi (y tá năm 2004 - 2005)

Tôi có nghe mấy y tá cũ từng nói trong bệnh viện trước kia có một quyển sổ tay như vậy, không ngờ thật sự có loại đồ vật này, hơn nữa hôm nay nó thế mà lại tới tay tôi.

Cũng không biết viện trưởng muốn biết những việc gì, tôi và Đặng Vân luôn mâu thuẫn cãi vã, mọi người cũng đều biết, tôi viết trong này về cô ta, mọi người thích tin thì tin, không tin thì thôi.

Trong những chuyện ma của bệnh viện, từng nghe kể, cũng có người thật sự từng gặp. Y tá cũ nói trước kia có thể nghiêm trọng, sau này có lần làm to chuyện, sau khi lão yêu bà kia của bệnh viện chết thì thấy ít hẳn.

Lão yêu bà là ai tôi cũng không rõ lắm, các y tá cũ còn ở lại bệnh viện hình như cũng không nhiều, nghe nói sổ tay trước là một quyển khác, chẳng biết trên đó có ghi lại gì không, các y tá của bệnh viện rất tò mò với thứ này, nhưng không ai dám đi lấy xem.

Muốn viết chuyện này phải bắt đầu kể từ chuyện của Đặng Vân.

Tôi thừa nhận, mâu thuẫn của Đặng Vân và tôi là bắt đầu từ Tiểu Vương nhà tôi, Tiểu Vương nhà tôi chướng mắt cô ta, cô ta mới ghi hận tôi, tôi cũng không có biện pháp, tôi và Tiểu Vương sau này mới bắt đầu thân hơn, nhưng Tiểu Vương ngay từ đầu cũng không hề có ý kiến gì về cô ta cả.

Cái cô gái này, tôi rất khó nói, có chút gì đó, rất đa biến. Bạn ngẫm lại xem, mới được bao lâu chứ, chưa tới hai tháng, người ta đã nói cô ta vừa nhìn trúng một bệnh nhân nhập viện mấy hôm trước. Y tá chúng tôi không thể tùy tùy tiện tiện cùng bệnh nhân, cô ta lại ba ngày hai bữa không có việc gì thì chạy đến phòng bệnh kia, còn luôn đi buổi tối, ai mà không nói xấu cho được.

Ban đầu nghe nói bệnh nhân kia mới làm phẫu thuật mấy hôm trước, nằm ở phòng nằm viện tầng 3, Đặng Vân vốn phụ trách tầng 4, sau đó không biết nhờ ai đổi ca trực , về sau thì xin chuyển đến tầng 3 luôn, hơn nữa cũng đều là trực đêm.

Chưa đến vài ngày, thì có lời đồn truyền tới nói cô ta cùng bệnh nhân nam của phòng điều trị quan hệ nồng cháy, buổi tối  hay thích đến phòng đó. Điều kỳ lạ là chính cô ta, cô ta chính là một đứa lắm lời, có chút chuyện gì cũng thích khoe khoang.

Loại chuyện này lan truyền, phần lớn đều là do cô ta kể ra.

Nghe nói bệnh nhân kia vóc dáng cao lớn, mặt mày thanh tú. Cô ta không có việc gì liền khen bệnh nhân nam giường đó khí chất đặc biệt tốt, điềm đạm nhã nhặn.

Loại đàn ông này phỏng chừng cũng nhìn không lọt mắt cô ta, sợ rằng chính cô ta tự mình đa tình thôi. Người khác hỏi bệnh nhân kia bệnh gì, phải ở bao lâu, cô ta lại một mực không đáp được, muốn đi tra danh sách, cô ta cũng ấp úng không nói tên. Hỏi cụ thể người của phòng bệnh nào, cô ta cũng chỉ nói tầng 3, là cái cuối hành lang tầng 3 kia. Có mấy y tá nhỏ qua đó xem thử, cũng không phát hiện bệnh nhân nam nào có khí chất như cô ta nói. Sau này tôi nghĩ đi nghĩ lại, cô ta chắc chắn đã bịa ra câu chuyện đó để chọc tức tôi.

Nhưng hai ngày trước, hai ngày trước khi Đặng Vân mất tích, tôi từng gặp cô ta một lần ở tòa nhà chính.

Tư liệu bệnh án của bệnh nhân 205 khi ấy chẳng biết sao thiếu mất một phần, tôi đến khoa ngoại hỏi thử, lúc đi ra vừa vặn bắt gặp Đặng Vân và bác sĩ Lục ở bên kia nói gì đó, vội vàng đi về, kết quả thang máy chậm chạp không đến, mắt thấy cô ta và bác sĩ Lục nói chuyện xong cũng đang đi về hướng thang máy.

Còn chưa tới trước mặt, một mùi hương nồng nặc đã phả vào mặt.

Hai người đứng ở kia chờ thang máy có chút khó xử, mùi hương kia nhắm thẳng lỗ mũi chui vào, chẳng biết cô ta từ khi nào thì trét nước hoa nồng như vậy, tôi xoay người muốn đi thang bộ xuống lầu, kết quả thang máy "ting" một tiếng liền mở ra, tôi đành phải kiên trì cùng cô ta đi vào.

Trong thang máy chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí vốn rất gượng gạo, kết quả thang máy cũng quái đản, ấn rõ ràng là tầng 1, nó lại chạy hướng lên trên, tôi cúi đầu nhìn đất, không muốn để ý tới cô ta.

Cửa thang máy ting một tiếng mở ra.

Tôi cúi đầu đợi trong chốc lát, cũng không thấy phản ứng, vừa ngẩng đầu nhìn, tầng 6? Cửa thang máy trống rỗng, cả tầng 6 cũng im lìm, một người cũng không có. Tôi đành phải vội vàng nhấn xuống tầng 1 vài cái, cửa thang máy lúc này mới chậm rãi đóng lại, chậm rãi đi xuống.

Đi được một nửa, chẳng biết sao cô ta lại đột nhiên mở miệng nói chuyện với tôi.

"Kể cũng kỳ, ngày đó tôi cũng đi thang máy thế này, nhấn xuống tầng dưới, kết quả nó lại đi tới tầng 6, mở cửa không hề có ai," Thanh âm của cô ta rất khàn, có vẻ rất uể oải, "Cậu nói xem có đáng sợ không chứ?"

Trong lòng tôi khó chịu, trả lời cô ta: "Đáng sợ cái gì chứ, ai bấm thang máy, kết quả lại đi thang bộ thôi."

"Thang máy đó cũng phải đến tầng 6 trước rồi xuống tầng 3, rồi mới đến tầng 1 chứ hả?" Cô ta không được như ý thì dây dưa không bỏ.

Tôi nào muốn tranh luận vấn đề thang máy này cùng cô ta ở đây, thang máy vừa đến tầng 1, tôi liền mau chóng bước vội về bộ phận nằm viện, cảm giác loại mùi thơm rẻ tiền này còn luẩn quẩn trên người tôi hồi lâu.

Đây là lần thứ nhất tôi gặp cô ta trước khi cô ta mất tích, khi đó không cảm thấy gì, chỉ nhớ rõ cô ta thoạt nhìn rất uể oải, xịt nước hoa nồng nặc như hỗn hợp của nước hoa và dầu mè.

Qua hai ngày, tôi mới chính thức cảm thấy có chỗ là lạ.

Đêm đó tôi trực đêm, đã gần 12 giờ khuya, bệnh nhân giường 02 phòng 201 cùng người nhà hắn chẳng biết vì nguyên nhân gì đột nhiên cãi nhau, làm cho bệnh nhân giường kế bên không ngủ được, Tiểu Trương đang hỗ trợ sắp xếp, tôi lên tầng trên mời y tá trưởng qua đó.

Y tá trưởng bảo tôi ở lại trên lầu hỗ trợ sắp xếp vài tư liệu bệnh nhân.

Mọi khi bệnh viện đông người chen chúc, trên hành lang tầng 3 đặt mấy cái giường treo bình truyền dịch, năm nay lúc này lại rất vắng vẻ. Tới gần nửa đêm, chỉ nhìn thấy hành lang trống rỗng, gió thổi lạnh buốt, mặt tường cũ nát, hoặc da tróc từng mảng lớn, hoặc là những vết bụi cọ lên.

Còn đang mãi nghĩ xem ai trực đêm ở tầng 3 tối nay, kết quả ngẩng đầu thì nhìn thấy xa xa trong hành lang có bóng người loáng thoáng đi tới, mơ mơ hồ hồ.

Còn chưa thấy rõ là ai, mùi hỗn hợp giữa nước hoa và dầu mè kia liền xông vào mũi, thật là vừa khéo, thế mà là Đặng Vân. Vừa đến gần nhìn, tôi lấy làm kinh hãi, mới hai ngày không gặp thôi, cả người cô ta đã gầy một vòng, da dưới ánh đèn hành lang càng thêm vẻ tái nhợt, ngọn đèn chiếu lên đồng phục y tá màu trắng ánh lên vài mảng bóng mờ, càng làm cho người ta cảm thấy cả người cô ta giống như đắm chìm trong bầu không khí âm u.

"Sao cậu lại ở đây?" Cô ta mở miệng hỏi tôi, thanh âm vẫn khàn như cũ. Hành lang vốn tĩnh như đang ngủ, cô ta vừa cất tiếng, cả hành lang đều bị giật mình kinh động.

"Giường 2 lại cãi nhau, y tá trưởng đi xem thử rồi." Tôi biếng nhác trả lời cô ta, dù sao tới 2,3 giờ tôi cũng chuẩn bị trở về ngủ, cũng không phải ở chung với cô ta bao lâu.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi, lại sờ mặt mình, hỏi: "Cậu thấy tôi hôm nay trang điểm đẹp không?"

"Cái gì?!" Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cô ta, chỉ thấy trên mắt cô ta có một quầng đen nồng đậm, da trắng như quỷ, môi cũng thâm như bị rét cóng.

"Còn chưa biết trang điểm lắm," Cô ta thấy tôi cẩn thận xem xét mình, ngại ngùng quay mặt qua chỗ khác, "Luyện tập thử xem."

Hóa ra cô ta nói về hóa trang, hơn nữa đêm hóa trang cái gì, hóa thành mặt quỷ thế này, mùi đến mức thối hoắc, tôi dứt khoát im lặng, mặc cho cô ta ở đó cúi đầu sờ mặt mình hồi lâu.

Đột nhiên cô ta vừa ngẩng đầu đã la hoảng lên: "Hắn gọi tôi rồi!"

Tôi vô thức quay đầu nhìn lại, chuông không vang, cũng không thấy đèn của giường nào sáng, xoay người kỳ quái nhìn cô ta.

Cô ta đưa ngón tay đặt bên miệng: "Suỵt, tôi lén nói cho cậu biết, đó là một phòng bệnh không thể đề tên."

"Cái gì?"

Cô ta đột nhiên cười: "Ngày đó tôi ở đối diện, nhìn thấy hắn đứng trong cửa sổ, cười với tôi, tựa như ánh mặt trời đầu xuân, khiến người ta ấm áp."

Tôi còn chưa kịp nói chuyện, cô ta đã lặng lẽ xoay người đi về phía hành lang tầng 3.

Phòng bệnh không thể đề tên gì chứ? "Hắn" gì? Quả thực lạ lùng! Cô gái này điên rồi phải không?!

Nói dứt lời, cô ta liền mang theo nụ cười như có như không, vẻ mặt hiểu ra gì đó xoay người đi.

Nghe tiếng cô ta đã đi về phía bên kia hành lang tầng 3, cả người đều như đang lơ lửng.

Tùng tùng.

Xa xa truyền đến tiếng đập cửa, cũng không nghe thấy có người nói chuyện.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, bóng người mơ hồ kia đứng ở đó vừa đi đến cuối hành lang, đưa tay đẩy cánh cửa, sau đó cả người cũng nhẹ nhàng lơ lửng đột ngột tiến vào.

Cửa đại khái nhẹ nhàng đóng lại, cho nên không nghe thấy tiếng đóng cửa.

Nhìn thấy cô ta đi vào, tôi trái lại cảm thấy nhẹ nhỏm, nằm bò ở đó chờ tin tức của y tá trưởng. Nằm một lát, đã bắt đầu mệt mỏi muốn ngủ, cảm giác cả người đều choáng váng mơ hồ.

Đang mơ mơ màng màng, cảm giác một mùi hương thôi thối nhẹ nhàng bay lại, trong đầu khi ấy có chút khó chuyển động, nhưng vô thức cảm thấy...Là Đặng Vân sao?

Mùi kia chỉ thoang thoảng chốc lát, cũng không nghe thấy cô ta phát ra âm thanh, tôi bởi vì quá mệt nhọc, đầu óc tựa như gà mổ thóc không ngừng gật đầu.

Tôi không nhớ rõ lúc đó có nói chuyện với cô ta hay không, mơ hồ cảm thấy hình như mình hỏi cô ta một câu, Đặng Vân à, y tá trưởng về chưa?

Cô ta cũng không đáp lời.

Chỉ cảm thấy có một thứ gì đó lạnh buốt đã nâng đầu tôi, buốt dữ dội, lại dịu dàng mềm mại...Lúc ấy quá mơ màng, chỉ cảm thấy đại khái là tay của phụ nữ, Đặng Vân đã lấy tay nâng đầu tôi.

Sau đó trên đầu lại cảm thấy bị cái gì đó cọ ngứa.

Bên tai có tiếng thì thào, như ai muốn nói chuyện, nhưng kẹt trong yết hầu, nghẹn phát hoảng.

Thanh âm kia đứt quãng, nhỏ như một khe hở.

Đầu cũng bị cọ xát đến tê dại, cũng có thể là do quá mệt mỏi, đến nay nhớ lại đều cảm thấy lúc đó cả ý thức đều không rõ ràng lắm.

Tôi liền vô thức bắt lấy đồ vật trên đầu kia, cứ thế hung hăng túm lấy. Sau đó bản thân liền bừng tỉnh dậy.

Thoáng cái giật mình tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là tìm Đặng Vân, nhưng vừa nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cô ta, còn tưởng rằng cô ta đã đi, nhưng quay đầu, xem thử mình đã tóm trúng thứ gì, trời ạ, thật sự là làm người ta sợ đến tóc gáy thẳng đứng lên!

Trong tay tôi chẳng biết sao lại cầm lấy một nắm tóc, đen thùi lùi, chỗ chân tóc quấn vào nhau đã khô đến phát vàng.

Quan trọng nhất là tóc tản mát ra một mùi nước hoa và dầu mè hỗn hợp nồng nặc.

Tôi sợ đến mức vội vàng vứt vào thùng rác, còn liều mạng chà rửa tay thật lâu.

Tôi khi ấy lập tức đi tìm Đặng Vân, tôi nghĩ cô ta khẳng định ở ngay phòng cuối hành lang kia.

Bởi vì khi ấy không rõ ràng tình huống lắm, bị đám tóc kia dọa hoảng sợ, tôi còn lớn gan đi xem thử.

Trên hành lang một người cũng không có, ngay cả tiếng ngáy ngủ của bệnh nhân của không có, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.

Không biết do tác dụng tâm lý hay gì, cảm thấy dọc đường đi luôn có một mùi nước hoa khó ngửi, quả thực như đám mây mù làm mê man đầu óc và mắt tôi, nhìn cái gì cũng mơ hồ, cái gì cũng nghĩ không rõ ràng được.

Chậm rãi tôi rốt cuộc đã đi tới cuối, nhưng vừa đến cuối, tôi cũng có chút nghi hoặc. Bởi vì vị trí phòng cuối hành lang cách vị trí trạm y tế tôi nhìn thấy khá xa, hơn nữa, cuối là 314, hai nữ bệnh nhân ở 314, tôi biết rõ vì hai người họ vừa vặn đều là bạn của dì cả tôi, nhập viện đều ở cùng một chỗ.

Không có bệnh nhân nam.

Tôi lại nhớ lại một chút, chung quy cảm thấy lúc ấy nhìn thấy chỗ cô ta đẩy cửa, còn xa hơn phòng 314 một chút.

Tôi đi về phía trước vài bước, nhưng 314 đúng là phòng cuối cùng của hành lang bên này, qua 314 cũng chỉ có một mặt tường trống không, trái lại sạch sẽ, không cũ nát lắm.

Tôi sờ bức tường kia, trong đầu lại mơ hồ hồi tưởng lại tình hình nằm mơ vừa rồi.

Sao cô ta lại dùng tay nâng đầu tôi chứ, sao tóc của cô ta lại cọ lên đầu tôi chứ?

Đây là loại tư thế kỳ quái cỡ nào mới có thể làm được?

Tôi khi ấy nghi hoặc, trong lòng cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ Đặng Vân thật sự điên rồi? Vẫn nên mau chóng về tìm y tá trưởng thôi!

Ngày thứ hai, tôi lại đặc biệt đến 314 hỏi một lần, hai dì đó đều khẳng định tối ngủ ngon, không có y tá nào đến. Mà tôi tìm Đặng Vân khắp nơi cũng không tìm được.

Câu chuyện chính là như vậy, tôi lần đầu viết thứ này, không biết viết vậy được chưa?

Hơn nữa tôi đến bệnh viện cũng chưa lâu, không rõ ràng tình hình lắm. Nhưng y tá trưởng bảo tôi đừng hỏi lung tung, buổi tối cũng không nên chạy lung tung. Trực tầng 3 khu nằm viện đều sắp xếp rất cẩn thận, ngẫm lại cũng đúng, tôi đều từng trực ở những tầng khác, chỉ có tầng 3, ngoại trừ sự cố lần đó, vẫn chưa từng sắp xếp cho tôi trực, bình thường cơ bản đều là y tá trưởng phụ trách giường của tầng 3.

Nhưng tầng 3 có phải có một phòng không thể đề tên hay không? Thật sự thần bí như vậy?

Còn có Đặng Vân, sao hai ngày này không hề thấy cô ta? Không phải tôi lo cho cô ta, nhưng ngày đó túm được nắm tóc của cô ta, cảm thấy rất không ổn.

Ngày 3 tháng 12 năm 2005

Sau đó Đặng Vân vẫn không hề xuất hiện, bệnh viện tiến hành điều tra các bệnh nhân nằm viện đêm đó ở tầng 3, không có được tin tức liên qua, điều tra bỏ dở.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,