Chương 45 - Băng của bác sĩ Nghiêm (4): Hiến Tế
Trong băng từ vang tiếng ong ong.
Là tạp âm. Nhưng trong tạp âm lại loáng thoáng vang lên âm thanh ù ù nào đó.
Vừa nghe thì cảm thấy âm nền rất bình thường, nhưng vừa cẩn thận suy nghĩ, trong băng thiếu một âm thanh phổ biến nhất.
Tiếng bước chân.
Kề sát vào nghe thử, còn có thể nghe được người cầm máy cassette đang thở, dường như còn chưa khôi phục lại sau khi một trận chạy kịch liệt.
Âm thanh ù ù ình ình vẫn duy trì, thỉnh thoảng sẽ đột ngột nghe được một tràn tiếng người phóng đại, lại đột nhiên giấu đi, vô cùng quỷ dị.
Giờ phút này cầm máy cassette và băng từ hẳn là Nghiêm Ương, hắn đang ở đâu?
Ting.
Trong băng đột nhiên vang lên một loại âm thanh vô cùng quen thuộc. Đây là...
Thang máy?
Một tiếng ting vừa qua đi, chợt nghe thấy âm thanh bíp bíp, dường như ai đó đang liều mạng ấn một nút nào đó của thang máy.
Một khi đã xác nhận chỗ của Nghiêm Ương, tình hình này càng thêm khó bề tưởng tượng.
Âm thanh của cửa thang máy truyền đến, nhanh chóng mở rồi khép, có lẽ do công của cái tên không ngừng ấn nút kia.
Nghiêm Ương đang đi thang máy, thang máy tới rồi cũng không dừng, còn không ngừng ấn nút đóng cửa...Hắn đang làm gì?
Ong ong, ong ong.
Từ trận hỗn loạn đó đến giờ, kỳ thật vẫn chưa qua bao lâu, người trong bệnh viện cũng đã dần tản đi, thang máy bị Nghiêm Ương một mình chiếm đóng lên xuống không ngừng, nhưng không có ai khác tới quấy rầy.
Tiếng thang máy ù ù vẫn tiếp tục.
Ting tới một tầng nào đó. Hắn lại bấm nút bíp bíp để cửa mở rồi khép.
Cứ thế tiếp tục mãi.
Ngay khi Tôn Chính cơ hồ sắp tưởng rằng máy cassette không cẩn thận bị lặp, một tiếng ting, Nghiêm Ương ngừng nhấn nút.
Trong băng truyền đến một tiếng kinh hô rồi im bặt, tựa như hắn nhìn thấy hình ảnh gì đó kinh dị lắm.
Trong băng bắt đầu lắc lư, nương theo một trận tiếng bước chân ngắn ngủi, hắn đã chạy khỏi thang máy.
Kinh hồn chưa định, hắn dọc theo cầu thang bắt đầu chạy, băng trong máy cassette cũng lắc lư vang. Cứ thế chạy mãi chạy mãi, dường như đã chạy một mạch hơn mấy tầng, hắn lại không do dự chút nào, phảng phất như sớm đã biết mình muốn đi đâu, muốn làm gì.
Bước chân dừng ở một tầng nào đó.
"Lộ Hiểu Vân! Tôi tới rồi! Anh ở đâu?"
Bởi vì trước đó bôn ba và gào thét mà giọng có chút khàn quanh quẩn trong hành lang trống trải.
Hắn lại chạy về phía trước vài bước, ngừng lại.
"Nơi này tối quá...Lộ Hiểu Vân? Ưm..." Giọng nói biến chuyển rõ ràng, hình như miệng thoáng cái bị ai đó bưng kín từ phía sau lưng.
"Cậu chính là người vào?" Một giọng nói đè ép rất thấp, lạnh đến mức không rõ ràng thái độ, chỉ mơ hồ nghe ra chút kinh ngạc, "Phiền toái rồi."
Chủ nhân của băng vốn đang cựa quậy, nghe tiếng này thoáng cái yên tĩnh lại: "Lộ Hiểu Vân?" Âm thanh cũng ép xuống thấp, vẫn chưa thấy người này khôi phục lại bình tĩnh.
Một trận tiếng bước chân di chuyển rất nhỏ, hai người dường như đang lặng lẽ chuyển đến chỗ kín đáo hơn.
"Nơi này không có chuyện của cậu, cậu vào làm gì." Người nọ lại phá lệ mở miệng lần nữa, kinh ngạc và tất cả tâm tình khác trước đó đã nhanh chóng biến mất trong âm thanh lạnh lùng trầm thấp của y.
Cũng vì những lời này, tiếng hít thở của Nghiêm Ương đang cầm băng từ đột nhiên dồn dập hẳn lên. Hắn giãy thoát khỏi Lộ Hiểu Vân đùng đùng đi về phía trước vài bước, lớn tiếng rống lên: "Lộ Hiểu Vân! Tôi trên có cha mẹ, dưới chưa có gia đình, còn chưa có nụ hôn đầu với cô nào, đời này trẻ tuổi tiêu sái lắm, anh nghĩ tại sao tôi chạy vào tìm anh? Còn không phải vì tin tưởng kẻ điên anh đây, tin tưởng anh nhất định có thể..."
"Suỵt." Người kia lập tức kéo hắn, không biết lại dùng phương pháp gì ngăn chặn cái miệng to của hắn.
Nghiêm Ương cũng bị dọa sợ: "Lộ Hiểu Vân...Anh lạnh quá..."
Không có ai đáp lại lời hắn, ngừng vài giây đồng hồ, Lộ Hiểu Vân dùng giọng điệu bình thản hỏi: "Cậu vào đây bằng cách nào?"
Nghiêm Ương không nói gì, nhưng hắn nhất định đang làm một động tác hoặc chỉ thị nào đó với Lộ Hiểu Vân.
"Thang máy..." Ngoại dự đoán của mọi người, Lộ Hiểu Vân vừa mở miệng liền dừng lại, "Cậu nhìn thấy gì?"
Nghiêm Ương không cảm thấy những câu hỏi của Lộ Hiểu Vân đột nhiên lại nhiều lên, tiếp theo liền thao thao bất tuyệt giảng thuật lại trải nghiệm một mình xông pha cấm khu của hắn: "Anh nghe tôi kể nè, đều là anh tự cho mình thông minh mà chạy mất, tôi từ tầng 3 đi xuống, anh đoán xem xảy ra chuyện gì? Quả thực, quả thực là lạ lùng! Rõ ràng chúng tôi nhìn thấy Lưu Tần vào phòng phẫu thuật, xuống đó họ lại cho tôi biết Lưu Tần đột phát bệnh gì đó mà chết rồi, sao có thể chứ?! Tôi vừa nghe là biết không ổn, Lưu Tần sẽ hại anh!...Anh gật đầu cái gì? Anh biết hả? Cái tên điên không muốn sống này, may mà tôi đã quay lại...
"Tôi đi khắp nơi mà không tìm được anh, đột nhiên nhớ lại lúc chúng ta nói vấn đề của Lưu Quần Phương, Lưu Quần Phương làm sao chạy vào được? Chính là vì khi ấy anh nói ra một câu nếu không cẩn thận tiếp xúc được hoặc chứng kiến một thứ nào đó trong Huyệt sẽ rất nguy hiểm, một vật nào đó, chính là 'Nó', Lưu Quần Phương cố ý đi tìm 'Nó', tôi đây cũng có thể cố ý đi tìm 'Nó'...Tôi nghĩ hồi lâu nghĩ đến gương mà anh kể với tôi, anh nói nếu nhìn thấy gương, còn nhìn thấy có gì đó không nên xuất hiện thì nhất định phải tránh ra, đó không phải đúng rồi sao, tôi chỉ cần không ngừng đi thang máy, chung quy sẽ không cẩn thận đụng phải 'Nó' thôi, chỉ cần cố ý không tránh khỏi 'Nó' tôi có thể đi theo vào...Cái anh này cau có khó coi như vậy làm gì...
"Nhưng mà kỳ lạ lắm, tôi cũng chỉ nhìn thấy một mặt gương, cũng vì có quái vật nào đó sẽ xuất hiện, nhưng cái gì cũng không có..."
"Thế là được rồi, Nó còn cần một chút thời gian," Lộ Hiểu Vân vô cùng kiên nhẫn nghe hắn thao thao bất tuyệt xong, "Đi theo tôi."
Tiếp theo liền truyền đến âm thanh hai người chạy vội.
"Phòng phẫu thuật?" Khi tiếng bước chân dừng lại, Nghiêm Ương thở hổn hển, kinh ngạc thở nhẹ một tiếng.
Trong băng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, ngay cả bước chân của hai người bước đi cũng có vẻ cẩn thận dè dặt.
"Nhìn xem."
"Cái gì?...Quá tối, cái gì cũng không thấy..."
"Cậu sẽ nhìn thấy nhanh thôi."
Vừa dứt lời, băng đột nhiên kịch liệt vang lên ken két.
Tạp âm đã bao phủ tất cả ghi âm, lớn đến mức cả máy cassette cũng như đang nổ ran. Tựa như bị từ trường mãnh liệt quấy nhiễu, lại như micro bị xáo trộn, băng từ cơ hồ sắp hỏng tới nơi rồi.
Nhưng tạp âm quái dị này đột ngột thoáng qua rồi biến mất.
Âm nền đã khôi phục bệnh viện yên tĩnh dưới tấm màn đen, chỉ có tiếng hít thở và nói chuyện mang đến chút sinh khí.
"Vừa nãy, vừa nãy xảy ra chuyện gì?" Nghiêm Ương nói chuyện mang theo âm rung rõ ràng.
Nhưng không ai nói tiếp.
"Lộ, Lộ Hiểu Vân, anh ở đâu? Đừng dọa tôi mà...Lộ Hiểu Vân," Nghiêm Ương dường như đã nhận thấy không ổn, lập tức khẩn trương tìm kiếm bốn phía người kia, "A, bắt được anh rồi!"
Đại khái là ai đó bật đèn pin, hoặc là ai đó dời đèn pin, Nghiêm Ương lại lần nữa kinh hô thành tiếng.
"Đây là đâu? Tôi cũng điên rồi, Lộ Hiểu Vân, sao tôi, sao tôi cảm thấy...chúng ta đang ở một nơi khác?"
"Đưa chìa khóa xà cừ cho tôi."
Trong băng vang lên âm thanh sột sột soạt soạt, Nghiêm Ương đang lấy chiếc chìa khóa hắn cất giấu như bảo bối kia.
"Chờ chút! Đừng, đừng mở, đây là chỗ nào...315A?!" Âm thanh của hắn đột nhiên to lên, "Sao chúng ta lại ở 315A! Chúng ta là yêu quái sao?!"
Lộ Hiểu Vân không thèm để ý tới hắn, âm thanh chìa khóa và lỗ khóa tiếp xúc vang lên, tiếp theo cành cạch một tiếng, khóa đã mở.
"Chỉ cần đến đây trước Lưu Tần, chúng ta sẽ thắng."
Cánh cửa mình đầy thương tích kia kẽo kẹt mở ra, cái miệng tối om càng dài càng lớn, hai người kia năm ấy cũng mang theo tâm trạng tìm tòi, khẩn trương mà sợ hãi như vậy bước vào phòng này, mãi đến khi bóng ma cổ xưa, không khí mục nát này hoàn toàn nuốt sống bóng dáng của họ.
Có từng trở ra không?
"Thối quá..." Nghiêm Ương nhẹ nhàng phàn nàn một câu.
Sau khi tiếng bước chân dừng lại, trong lúc nhất thời không còn âm thanh nào khác truyền đến.
Băng dường như đã ngừng, an tĩnh như vậy, dường như người bên trong ngay cả hít thở cũng quên mất.
Bốp.
Một tiếng vang thật lớn.
Kinh nghiệm lần trước cho thấy, máy ghi âm lại nặng nề rơi xuống đất.
"Đây là..." Âm thanh của Nghiêm Ương thần kỳ thấp, thần kỳ lạnh, trong nháy mắt đó hắn đã nhìn thấy thứ gì, khiến hắn chấn động dữ dội như thế, trong ngắn ngủi vài giây, loại trầm và lạnh chưa từng thấy ở hắn liền che lấp mọi kinh ngạc, sợ hãi, nghi vấn của hắn.
"Người." Lộ Hiểu Vân dùng ngũ khí lạnh lẽo nghiêm túc như cũ trả lời hắn.
Nhận xét
Đăng nhận xét