Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 47

 Chương 47 - Giờ thứ 14, hành lang tầng 3

"Bên này còn có một người bị thương, nhanh lên!"

"Đây coi như là bị thương nhẹ, mấy người bên kia đã cãi nhau người ngã ngựa đổ rồi..."

"May là bệnh viện hôm nay không đông...Chân phải này gãy xương, đưa lên tầng 3 làm cầm máu nối xương, nhanh lên!"

...

"Hiện tại gây mê cho anh, hít sâu."

"Tình hình bệnh nhân?"

"Huyết áp 110/70, mạch đập 80, tình trạng ổn định."

"Bác sĩ, đây là phim chụp X quang, chân phải bệnh nhân gãy xương ống chân."

"Dao phẫu thuật."

...

"Bác sĩ, xương ống đã đâm vào mạch máu! Hô hấp của bệnh nhân tăng nhanh, tim đập quá gấp..."

"Nhiễm trùng đường hô hấp rồi? X quang ngực?"

"Bác sĩ, bệnh nhân thổ huyết!"

...

"Bác sĩ...Đây là..."

"Cho tôi xem thử siêu âm màu tim!"

"Ngăn phải, ngăn phải có phình to, ngăn phải vận động yếu đi, bác sĩ..."

...

"Đây không phải là nhiễm trùng, đây là xương ống đâm vào mạch máu khiến tắc mạch máu phổi..."

"Tắc mạch máu phổi?"

"...Đã muộn rồi...muộn rồi, chuẩn bị thông báo người nhà bệnh nhân..."

...

"Xin hỏi vị nào là người nhà bệnh nhân?"

"Người nhà? Người nhà? Người đâu?!"

"Tình hình cậu ấy thế nào...Không, tôi không phải người nhà, cậu ấy không có người nhà...Tắc mạch máu phổi? Anh chờ chút, tôi gọi điện thoại..."

"Lục, Lục viện trưởng? Đó là tắc mạch máu phổi, lúc phát hiện đã không còn kịp rồi, anh từng làm cấp cứu anh biết..."

"Đừng nói nhảm, chỗ này giao cho tôi."

...

"Viện trưởng Lục, không làm được đâu...Người đã chết mất nhiều năm như vậy, thứ đó không thể đụng vào đâu!"

"Tôi theo Trần Chí Vấn nhiều năm như vậy, mấy thứ xấu xa này của hắn còn có gì không biết, vợ cũng đã chết...Đẩy người qua đó chưa?"

"Viện trưởng Lục, anh đã quên..."

"Tôi không quên, Trần Chí Vấn lên đời thế nào, Lục Hưởng tôi cũng có thể lên đời thế đó, người này sắp chết rồi, ngay cả thân thích cũng không rặn ra được ai, đưa đến chỗ nào cũng vậy thôi..."

...

"Tôn tiên sinh, bây giờ đưa cậu đến phòng bệnh 315A khoa nằm viện. Cậu yên tâm, đạo diễn cùng tất cả mọi người sẽ chờ cậu ra."

"Không sao đâu, yên tâm dưỡng bệnh, cũng để đạo diễn bọn họ yên tâm."

Kẽo kẹt.

Cửa mở.

Bóng tối, tanh hôi.

Không. Không không không không.

Thả tôi ra.

Tôi muốn ra ngoài.

Đi ra ngoài. Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài.

Đi ra ngoài!!

Tôn Chính bỗng nhiên mở bừng mắt, dưới bóng râm bao trùm một cây đèn phẫu thuật thật lớn dội thẳng vào mặt.

Toàn thân đều mềm yếu không còn sức lực. Cậu giật thử tay, chân kiệt sức, cậu dùng tay cố gắng chống, ngồi dậy.

Mình nằm trên giường phẫu thuật này, từ khi nào?

Ngay vừa rồi đột nhiên từ 315A...Vừa rồi? Không, không phải.

Cậu mím chặt môi, đỡ mép giường, hai chân chạm đất.

Vừa đứng dậy, cậu vừa híp mắt quan sát thử căn phòng phẫu thuật âm u này, sau đó dùng tay phủi ống tay áo, dường như muốn phủi đi khí tức mốc meo trên đó, đi về phía cửa.

Lúc đóng cửa, cậu từ khe cửa tiện tay ném đèn pin vào trong, chỉ nghe vài tiếng lăn lông lốc, mất dạng.

Phải tìm một người, Lộ Hà.

***

Lộ Hà nhìn quanh trái phải, trên người đều là mồ hôi dính dớp.

Lưu Tần chẳng biết đã đi đâu, mình đuổi theo ra ngoài, đi một vòng quanh tầng 3, đi đến toát mồ hôi lạnh, nhưng không phát hiện được gì.

Có người đã tiến vào.

Lúc đó, là ai vào? Lộ Hiểu Vân lại làm gì rồi?

Anh không phải Lộ Hiểu Vân, không thể nào phát hiện biến hóa của khí tức trong Huyệt, cũng không biết nên áp dụng hành động thế nào.

Tầng 3 yên tĩnh, đèn pin quét một vòng phạm vi hình cung, chiếu đến mấy cánh cửa đóng chặt, như những cái miệng sư tử đóng chặt ẩn núp, một khi ánh sáng dời đi, sẽ há miệng nhào đến.

Anh cảm giác trong cả tòa nhà có cái gì đó đang di chuyển, lặng lẽ di động. Từ sau khi 'Nó' đi ra, loại cảm giác này chưa từng tiêu tan.

Lộ Hà tỉ mỉ chú ý động tĩnh bốn phía, mắt, mũi và tai, đều trong trạng thái khẩn trương dò xét từng li từng tí biến hóa xung quanh. Anh thậm chí như anh trai của anh đã nói, học nhắm mắt lại dùng cảm giác từ da.

Quá trình hao phí tinh lực cao độ như vậy đã giằng co gần 1 giờ, mà cả người anh từ khi vào Huyệt đến giờ đã quá tải mười mấy giờ.

Cơ thể anh cũng đã sắp chịu không nổi nữa. Ban đầu từ phần chân bắt đầu biến hóa đã bò qua nửa người dưới, bắt đầu hướng lên nửa người trên lan tràn, điều này làm cho anh càng cảm thấy mình là một con mồi thơm phức, một loại đồ vật sắp thành hình, tất nhiên hấp dẫn vô số đồng loại.

Mà anh tay không tấc sắt, một mình chiến đấu.

Cộp. Cộp. Cộp.

Một loại tiếng bước chân đột ngột vang lên.

Cộp. Cộp. Cộp.

Tiếng bước chân thong thả mà trì trệ giẫm lên cầu thang.

Tựa hồ gợi lên hồi ức có chút xa xăm của anh, Lộ Hà cau mày lắng nghe chốc lát, bỗng nhiên giật mình: Đây là tiếng bước chân của lão Trương anh từng cẩn thận nghiên cứu! Anh đi về hướng tầng 3!

Vô luận thế nào cũng không thể tiếp xúc đến mấy thứ này nữa, huống chi ai biết 'Nó' sau khi đi ra thì mấy thứ này sẽ có biến hóa gì? Anh nhìn thử bốn phía, trong vài giây đó đưa ra quyết định nhanh chóng nhất, trốn vào phòng hồ sơ.

Từ khi bọn họ đi rồi, cửa phòng hồ sơ luôn khép hờ, mắt thấy tiếng bước chân từng bước một tới gần tầng 3, Lộ Hà nghiêng người một cái liền lách vào.

Dựa vào tốc độ huấn luyện được trong Huyệt, anh nhanh như chớp dùng đèn pin quét một vòng phòng hồ sơ, từ sàn nhà đến trần nhà, sau khi xác nhận không có thứ gì kỳ quái, anh thở phào một hơi.

Thứ trong Huyệt hoạt động càng thường xuyên hơn, đây là kết luận anh vừa cho ra được sau khi một mình đi vòng quanh tầng 3, mà đó cũng là lý do anh trước sau không thể đột phát tầng 4 xuống lầu dưới tìm tung tích của Tôn Chính. Bên trái cầu thang có cái bóng quanh quẩn của lão Trương, phía bên phải cầu thang là phạm vi hoạt động của bé trai kia.

Thật giống như thứ gì trong u ám đang bao vây anh ở tầng 3.

Lắng tai nghe tiếng bước chân xa dần, anh đẩy ra một khe cửa, dùng đèn pin cẩn thận chiếu thử bên ngoài. Cứ thế trong bóng tối vô cùng quơ đèn pin chính là thời khắc thần kinh căng chặt nhất, càng chiếu ra một mảng sáng ngời này, càng có vẻ như địa phương hắc ám trước đó ẩn giấu chồng chất nguy cơ, mà mỗi một mảng mới khai thác trong bóng tối tùy thời đều có khả năng nhảy ra thứ gì đó.

Ngọn đèn thoảng qua vách tường và khung cửa đối diện, tạm thời xác định trong phạm vi một khoảnh nhỏ này an toàn, Lộ Hà nhẹ bước ra một bước nhỏ từ khe cửa chen ra ngoài.

Vừa muốn động thân xuống lầu, anh lập tức hô to không ổn.

Trên cầu thang có một vết máu thật dài, chẳng biết kéo dài đến nơi nào.

Đây chắc chắn không phải vết máu của Tôn Chính.

Anh khẽ mắng một câu thôi tục, mắc toi rồi.

Anh cơ hồ đã nghe được tiếng sột soạt khiến người ta lông tóc dựng đứng kia, không, không phải cơ hồ, là đã nghe được rồi!

Ánh đèn pin đổi hướng, rõ ràng chiếu ra một cơ thể vặn vẹo, đang vắt ngang trên hành lang trước mặt anh, nhìn không thấy phần mặt, chỉ là dùng tốc độ thật chậm nhúc nhích, máu ùng ục ùng ục từ chỗ nào đó dưới thân nó chảy ra, thành một vũng đầy đất.

Nắm tay thoáng cái siết chặt.

Quả nhiên, thứ này đều hướng mình mà tới. Làm sao bây giờ?!

Trong tay của anh chỉ có duy nhất chìa khóa xà cừ hữu hiệu đã cho Tôn Chính rồi, trong hành lang không tóm được thứ gì có thể phòng thân.

Càng nguy hiểm chính là -- anh dường như đã nghe được tiếng sột soạt dày đặt từ dưới lầu hướng lên đây, thứ này còn có nhiều hơn?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Trong đầu anh hiện lên một chỗ.

Chân có thể từ bỏ, mạng sống quan trọng hơn!

Lộ Hà cắn chặt răng, hung hăng bay lên một cước giẫm lên người thứ đang nhúc nhích kia, bao hàm loại tình cảm căm ghét. Chỉ nghe ken két một tiếng, hình như tiếng của xương sống bẻ gãy, "két" một cái một vũng máu lớn từ dưới thân thứ kia phun ra.

Lộ Hà nhịn không được lại mắng một tiếng, tiếp tục dùng tốc độ cực nhanh phóng qua thứ này, thẳng đến phòng ngoại trú 3 cách đó không xa.

Phòng ngoại trú ba là hầm trú ẩn cuối cùng Lộ Hiểu Vân để lại cho anh. Anh không chút do dự lộn nhào vọt vào, sau đó lập tức xoay người gắt gao cài chốt cửa lại.

Tìm đập thình thịch kinh hoàng.

Mình ở nơi này còn gian nguy như thế, Tôn Chính bên kia chẳng biết sẽ thế nào?

Chỉ mong tất cả quái vật ở đây đều nhằm về phía mình.

Anh dựa lưng vào cánh cửa, thở phì phò đợi tâm tình bình phục lại.

Mà thời gian nghỉ xả hơi ngắn ngủi này khiến anh cũng có đủ không gian suy nghĩ: Nếu, nếu Lộ Hiểu Vân thật sự thành 'Nó', không, sẽ không đâu, anh ấy nhất định dùng phương pháp nào đó giải quyết vấn đề này, vậy dựa theo chương ghi chép cuối cùng nhìn thấy, bệnh viện từ đó về sau tiến vào một thời kỳ bình an, Lưu Tần đã chết, 'Nó' cũng không hoạt động nữ, vấn đề hẳn đã giải quyết.

Nhưng mà, đến cuối năm 05, Huyệt lại bắt đầu thôn tính người sống. Đây chỉ có thể chứng minh một việc: Có người một lần nữa bắt đầu tiến hành loại hoạt động này của Lưu Tần, mà 'Nó' này, cũng đã biến thành 'Nó' mới kia.

Là ai một lần nữa bắt đầu loại hoạt động này?

Nghe tình hình trong băng, Lưu Tần và Trần Chí Vấn chưa từng nói cho họ biết cụ thể xảy ra chuyện gì, họ chỉ nghe mệnh lệnh làm việc, lén lút phát hiện chuyện này không bình thường lắm thôi.

Song tiếp xúc mật thiết cùng loại chuyện này, có mấy vị y tá, đúng rồi, còn có...Lục Hưởng của phòng cấp cứu năm đó.

Mà gã chính là viện trưởng Lục đương nhiệm mình từng gặp không lâu.

Thân ở vị trí cầm quyền, làm việc tự do, theo như cái này thì, hiềm nghi của gã đều lớn hơn bất luận kẻ nào. Đó cũng là lý do gã vừa nghe nói mình đến tìm người, mới nhanh chóng sai người xử lý tư liệu của phòng hồ sơ sao (mặc dù chưa kịp xử lý sạch sẽ)? Dù sao lúc đầu Nghiêm Ương tiếp xúc trước hết chính là gã, mà gã cũng có thể từ chỗ Nghiêm Ương nghe kể không ít chuyện (Nghiêm Ương thoạt nhìn khá tin tưởng gã).

Gã cũng gan lớn tày trời đến mức vận dụng loại đồ cấm kỵ này...Nhưng mà, đã như vậy, tại sao gã còn giữ tư liệu của Nghiêm Ương và Lưu Quần Phương, đúng rồi, còn giống Trần Chí Vấn tìm người viết sổ tay...

Thì ra là thế!

Lộ Hà đột nhiên tỉnh ngộ, Lục Hưởng mất chỉ đạo của Lưu Tần, trong quá trình chấp hành tất nhiên xảy ra sai lầm gì đó, trong bệnh viện xảy ra vấn đề lớn như vậy, gã lưu trữ tất cả tư liệu và ghi chép đều là để tìm kiếm phương pháp giải quyết vấn đề này.

Hóa ra gã giống với chúng tôi. Gã mặc dù đang ở ngoài Huyệt, nhưng cũng như đang bị nhốt trong vòng luẩn quẩn của Huyệt, đau khổ tranh đấu tìm kiếm biện pháp phá giải.

Trần Chí Vấn, Lục Hưởng, mỗi một người cố gắng lợi dụng Huyệt, cuối cùng đều rơi vào kết cục giống những sinh mệnh vô tội bị họ liên lụy mà vào Huyệt.

Lộ Hà nở nụ cười. Anh rõ ràng nghe được tiếng sột soạt tụ tập dày đặc ngoài cửa, lại nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,