Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 48

Chương 48 - Giờ thứ 14, hành lang tầng 3

Không thể từ bỏ.

Lộ Hiểu Vân ở bước ngoặt cuối cùng đã hy sinh biết bao nhiêu, bản thân nhất định phải cố lấy dũng khí biết bao nhiêu.

Lộ Hà hít một hơi, vặn mở khóa cửa, máu nồng đậm dọc theo khe cửa tí tách thấm vào. Tay phải anh chế trụ khóa cửa, nghiêng người khuỷu tay dùng sức, húc mạnh cửa ra ngoài, động tác trong khoảnh khắc liền mạch lưu loát. Chỉ nghe một tiếng bộp của vật nặng rơi xuống đất.

Cánh cửa này chẳng biết bị ông anh già của mình làm ma pháp gì, đối phó với thứ đáng sợ khó ứng phó như vậy trái lại muốn sao cũng được.

Sột soạt. Sột soạt. 

Sột soạt. Sột soạt. 

Lại có mấy thứ chi chít ồ ạt hướng về phía này. Chúng sợ hãi cánh cửa này, chỉ có thể ở ngoài cửa nhìn thèm thuồng.

Không giải quyết chúng, sẽ bị giam chết trong phòng này.

Lộ Hà cố ý giựt cửa ra một khe lớn hơn nữa. Quả nhiên có cục thịt màu me đầm đìa giãy giụa chen qua khe cửa.

Lộ Hà nhịn không được lại mắng như pháo nổ, dùng tốc độ cực nhanh lùi lại vài bước, sau đó vọt mạnh một cái, bay lên một cước, đá bay ván cửa hướng về vách tường bên phải.

Chỉ nghe tách tách vài tiếng nổ của máu thịt nhoe nhoét, Lộ Hà vốn cao lớn, khí lực dồi dào, vừa ra một cước này, ván cửa chẳng biết đã kẹp chết bao nhiêu thứ kia, lại chẳng biết đã đánh bay bao nhiêu thứ kia.

Trước cửa đã được quét sạch trống trải rộng rãi như quét tuyết.

Anh thở phào một hơi, vỗ vỗ tay.

"Nếu không phải ta đang đói meo, thì cho mỗi đứa một cước..."

Nói còn chưa xong, anh đột nhiên nín bặt. Bởi vì anh mơ hồ nghe thấy một tiếng bước chân quen thuộc.

Rất nhẹ rất xa, nhưng không thể quen thuộc hơn.

Âm thanh này tựa hồ từ cuối hành lang truyền đến, hướng phòng phẫu thuật.

Tôn Chính!

Lộ Hà kích động, chạy ù ra cửa.

Chạy vội tới hành lang, anh không thể chờ được là dùng đèn pin chiếu về hướng phòng phẫu thuật, không bóng người, tiếng bước chân lại đang vang.

Cậu ấy ở bên trong.

"Chính, tôi ở đây -- "

Anh còn chưa kêu dứt câu, đã bị một luồng sức mạnh dữ dội kéo ngược, cằm gõ thẳng trên sàn nhà, thiếu chút nữa cắn đứt luôn lưỡi mình.

Cái gì?!

Anh kinh hoàng nghĩ, nhưng phát hiện mắt cá chân mình bị cái gì đó nắm chặt, kéo về hướng một đầu khác của hành lang, may nhờ vóc người không tệ, sức kia kéo anh không nhúc nhích.

Lộ Hà liếc mắt một cái nhìn lại chân bên kia, cái nhìn này thiếu chút nữa dọa anh sợ đến tắt thở, anh cũng mơ hồ nhìn thấy một bàn tay tái nhợt, tay cỡ đứa trẻ cầm mắt cá chân của anh.

Đây là đứa bé nhà họ Cao kia, mà mình, mình hiện tại lại có thể nhìn thấy nó rồi!!

Anh không biết là bị đứa trẻ dọa sợ, hay bị chính mình dọa sợ, thế mà sững sờ đến mức không giãy giụa nữa.

Kẹt.

Cánh cửa phòng ngoại trú 3 bên kia giật giật. Một tiếng vang này thật ra lại thức tỉnh anh.

Anh lại quay đầu nhìn về phía bên kia, kêu to không ổn.

Vừa rồi dưới chân còn có một người sống, giờ phút này như thịt viên, nhúc nhích từ trong đống máu bò ra kèn kẹt vang lên quái dị, hướng anh mà đến.

Thân hình vặn vẹo, ngay cả đầu ở đâu cũng không phân biệt được.

"Chính! Tôn Chính!" Lộ Hà kêu cứu, nhưng phát hiện mình đã dùng hết sức lực, tiếng kêu cứu này yếu ớt mỏng manh không chịu nổi.

Thằng bé kéo ngược mình cũng thật sự là quái lực kinh người, bàn tay nhỏ bé tái nhợt kia kéo mình soàn soạt cà trên đất, cả người không gắng sức mà đi ngược về phía sườn cầu thang.

Thứ máu me be bét kia hành động nhìn như thong thả, nhưng cũng chậm rãi di chuyển tới trước mặt mình.

Mắt thấy một đống cháo thịt kia sẽ đụng vào mặt mình.

Chẳng lẽ tôi thật sự phải hóa thành đồng loại với chúng, sống dưới bóng tối vĩnh hằng này sao?!

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lộ Hà hét lớn một tiếng, hai tay duỗi dài về phía trước, vừa vặn bắt được khung cửa phía trước. Anh liều chết móc lấy, đầu tránh né viên thịt kia đã trốn đến góc tường, không chỗ tránh được.

Anh chợt nhớ tới, ngay từ đầu mình đã đề cập tới một chuyện, Lộ Hiểu Vân vào thời khắc mấu chốt cũng từng dặn dò Nghiêm Ương một chuyện.

Không nên động vào bất kỳ thứ gì phát ra tiếng vang như tiếng chuông.

Anh cơ hồ dùng hết khí lực cuối cùng, từ trong túi quần lấy ra chiếc chìa khóa phòng làm việc viện trưởng chưa từng được dùng tới, ném vào gần tiểu quỷ kia.

Anh bạn nhỏ, xin lỗi!

Trong lòng Lộ Hà nhắc mãi câu này. Những viên thịt máu me đầm đìa kia lập tức chảy qua, nhảy dựng lên bổ nhào về phía phần nửa sau ko nhìn thấy của bàn tay nhỏ. Bàn tay nhỏ bắt lấy Lộ Hà rốt cuộc thoát lực, cùng vật kia lăn thẳng đến bên kia hành lang.

Đây đến tột cùng là quái vật gì...

Lộ Hà kinh hồn táng đảm vịn tường đứng dậy, cả người cơ hồ hư thoát. Nhìn đoán không ra khối thịt chỉ biết nhúc nhích kia còn có thể bộc phát ra tốc độ như thế, xem ra mình thật sự đã nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết.

May là bất luận thân thể biến hóa như thế nào, tới cùng vẫn là chịu khống chế của mình.

Nghĩ đến Tôn Chính, anh thở một hơi rồi đứng dậy, chật vật không chịu nổi tiếp tục chạy về hướng phòng phẫu thuật.

Trong bóng râm, một bóng người mơ hồ không rõ từ trong khe cửa của phòng phẫu thuật chầm chậm đi ra.

Đèn pin trong tay Lộ Hà rung lên, dừng trên mặt người nọ.

Khuôn mặt thanh tú, tái nhợt cơ hồ không có chút máu, môi khẽ mím, bị ánh đèn chiếu đến không mở nổi mắt.

"Chính!"

Anh gọi một tiếng, đi thẳng qua đó.

Người nọ cũng hoảng hốt ngước mắt nhìn anh, trong vẻ mặt có loại cảm giác nói không ra lời.

Lúc còn cách vài bước, Lộ Hà cơ hồ đã giang ra hai tay muốn ôm, nhưng anh chợt khựng bước.

Anh nhìn thấy Tôn Chính cau mày nhìn mình có chút mê man, anh đột nhiên lại chần chừ.

Nếu như mình tới gần Tôn Chính, đám quái vật đuổi theo mình mà đến kia có đuổi theo Tôn Chính không.

Mà mình, nghiễm nhiên cũng đã là...nửa quái vật.

Tôn Chính trước mặt và mình, hình như đã không còn là Tôn Chính và mình mười mấy giờ trước.

Anh mở miệng muốn nói gì đó, lại ngậm miệng.

Anh rốt cuộc mất đi dũng khí nhận nhau. Là sợ hãi chính mình, hay sợ hãi Tôn Chính năm lần bảy lượt biến mất lại năm lần bảy lượt từ phòng phẫu thuật đi ra này?

Ai biết Tôn Chính trở về này, có còn là cậu ấy lúc biến mất kia không?

"Lộ Hà." Tôn Chính kêu một tiếng, lại đi về phía trước một bước.

"Chính...Cậu..." Lộ Hà muốn nói lại thôi.

"Cái gì?" Tôn Chính hỏi, trong mắt lộ ra một loại mừng rỡ, mừng rỡ này lại làm cho Lộ Hà cảm thấy chẳng biết tại sao có chút xa lạ.

"Cậu..." Lộ Hà vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy một luồng cảm giác lạnh thấu xương và cảm giác dính dớp từ trên chân bò lên, "Cậu đừng lại đây!"

Thứ gì đó đã bò lên lưng mình rồi.

"Anh làm sao vậy?" Sắc mặt Tôn Chính hơi đổi, càng nghiêng về phía trước.

Lộ Hà khẩn trương lùi một bước ra sau, thứ phía sau này, không giống khi trước. Rất không bình thường.

Anh quả thực có thể cảm thấy khí tức kia đang thổi sau gáy mình. Lạnh lẽo, khí tức của tử vong, ngay trong nháy mắt vừa rồi bỗng chốc dán lên lưng mình. Phảng phất như hai con mắt tối om đã sớm nhìn thấy tất cả của mình, sau đó vào một khắc cuối cùng, rốt cuộc bắt được chính mình.

Là...'Nó' sao?

'Nó' rốt cuộc đã tìm được chúng ta sao? Bởi vì...Tôi sắp trở thành một thành viên của chúng sao?

"Tôi, tôi không sao, cậu đứng ở đó, đừng cử động."

Thế thì nguy rồi...Sao cơ thể, có chút khó khống chế...Chân không nhúc nhích nữa...Không có khả năng, không có khả năng...Này...

Không thể để cho Tôn Chính lại đây, cũng không thể để cậu ấy bị 'Nó' bắt được.

"Anh tới cùng làm sao vậy?" Âm thanh của Tôn Chính bối rối.

Lộ Hà nhìn cậu, gần ngay trước mắt, lại như xa cuối chân trời.

Tôi tới cùng làm sao vậy? Tôi cũng không biết.

"Mau...Đưa tôi, đưa tôi chìa khóa kia," Lộ Hà gian nan nói, "Đưa tôi, tôi sẽ không sao đâu..."

Có lẽ chìa khóa...Là hy vọng cuối cùng.

Có lẽ chìa khóa...Cũng không cứu được mình.

Tôn Chính vừa lục lọi trong túi, vừa tới gần Lộ Hà, con mắt nhìn bốn phía: "Có thứ gì vậy?!"

"Không có, không có!"

Cái gì cũng không có...Không nên nhìn, tôi sợ cậu vừa nhìn...sẽ nhìn thấy 'Nó'...

Mà lúc đó, cậu chắc chắn sẽ không vứt bỏ tôi một mình chạy trốn.

Mò tìm trong chốc lát, Tôn Chính rốt cuộc lấy ra chìa khóa xà cừ kia, cậu vừa lấy ra, nhìn thấy chiếc chìa khóa trong suốt như ngọc kia, mắt đột nhiên sáng ngời, nói: "Đúng rồi! Tôi rốt cuộc đã tìm được cửa ra!"

Lộ Hà ngẩn ngơ: "Cửa ra? Cậu tìm được rồi?"

Anh đưa tay với lấy chiếc chìa khóa kia, nhưng phát hiện mình với không tới.

Thứ kia tựa hồ đã đứng trên lưng mình, tựa như tử vong đang nhìn thèm thuồng.

Tay Tôn Chính cũng phủ lên tay Lộ Hà, lạnh buốt.

Lộ Hà chẳng biết bị giật dây thần kinh chỗ nào, bốp một cái phủi tay Tôn Chính: "Đừng đụng tôi!"

Tôn Chính phảng phất như cũng bị cử động này của anh dọa giật mình, nhìn anh, trong mắt tràn ngập kinh nghi.

"Tôi...tôi..." Lộ Hà lắp bắp, tôi sợ cậu bị tôi lây bệnh, tôi sợ cậu nhìn thấy thứ kia. Nhưng anh không thể nói ra miệng.

Anh không biết giải thích thứ kia thế nào tại sao luôn xuất hiện xung quanh mình, bởi vì anh biết, đây chỉ có thể chứng minh một vấn đề: Mình đã không còn là một người bình thường, mình đang không ngừng thu hút mấy thứ này.

Mà anh, không thể để Tôn chính cũng hiểu rõ như vậy.

"Một sự việc, một con người đều trở nên cực kỳ quan trọng không giải thích được. Nếu, bạn đột nhiên ý thức được một người vô cùng quan trọng, sẽ bắt đầu cảm thấy sợ..."

"Đồng dạng là thích một người, Lưu Quần Phương kỳ thật rất sợ hãi...Tôi còn sợ hơn cô ta, Tôn Chính."

"Cậu tìm được cửa ra rồi?" Lộ Hà che giấu khó xử, sau khi lùi một bước, lại lắp bắp nói: "Thế thì tốt quá, cậu, cậu có thể ra ngoài rồi."

Tôn Chính nhướng mày, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có chút tức giận: "Anh có ý gì?!"

"Kỳ thật, chỉ cần cậu đi ra ngoài, tôi có thể yên tâm rồi..." Những lời này của Lộ Hà phát ra từ đáy lòng, anh cố nén cảm giác ghê tởm thứ đồ vật đang dính trên lưng mình, nghiêm túc nói.

Từ lúc anh phát hiện chân mình xảy ra vấn đề, anh đã có chuẩn bị tâm lý này.

Bản thân chỉ sợ là không ra được nữa, nhưng anh sẽ cùng Tôn Chính đi tới cuối cùng, chỉ cần có thể trợ giúp cậu ra ngoài, không có gì anh không bỏ xuống được.

Tôn Chính đang muốn nói gì đó, Lộ Hà lại mở miệng: "Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ cùng cậu đến cửa ra, ít nhất tôi cũng phải xem thử cửa ra thế nào chứ..."

Anh còn muốn cười, nhưng cười đến mức khó coi.

Tôn Chính bắt mạnh lấy tay Lộ Hà: "Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?!"

Lộ Hà nhìn chăm chú vào mắt Tôn Chính, đột nhiên cảm thấy bản thân giãy giụa lâu như vậy, giờ phút này rốt cuộc thoáng cái đều đã trở nên sáng tỏ.

Thản nhiên.

Tâm tình mặc dù thê lương chưa từng có, nhưng không còn bất kỳ tâm tư vướng mắc hỗn độn nữa.

Thứ trên lưng kia cũng dường như không tồn tại nữa.

Mình đã tìm được anh hai, dưới loại tình huống cực đoan này, có thể an toàn đưa Tôn Chính ra khỏi Huyệt là được. Vốn dĩ đây là một loại hy vọng xa vời, mà hôm nay có một người có thể ra ngoài, vậy đã là kỳ tích rồi.

"Tôi ít nhất...Phải giúp cậu xem thử, đó rốt cuộc có phải cửa ra hay không..." Lộ Hà vừa cười, một chưởng vỗ vào vai Tôn Chính, thuận thế đẩy cậu ra khỏi người mình. Bàn tay kéo theo thứ trên lưng, anh nhếch nhếch mép, lại nhanh chóng che giấu vẻ mặt này đi.

"Lộ Hà! Anh đang phát bệnh thần kinh gì thế?!" Tôn Chính cơ hồ là rống lên, "Có phải anh không tin tưởng tôi không?! Anh không muốn cùng tôi ra ngoài?!"

"Đến, đưa xà cừ cho tôi," Lộ Hà vẫn cười đưa tay lấy chìa khóa trên tay Tôn Chính.

"Lộ Hà!!"

Lộ Hà bất đắc dĩ, buông tay: "Không sai, tôi lừa cậu. Tôi không thể cùng cậu ra ngoài nữa."

Bốp!

Tôn Chính hung hăng quẳng xà cừ trong tay xuống đất.

"Anh gạt tôi?!"

"Tôi luôn lừa gạt cậu, cậu mau đi ra đi, tôi chưa từng muốn cùng cậu ra ngoài, tôi đã tìm được tin tức của anh hai rồi, tôi..." Lộ Hà vừa nói, vừa cuống quít lui về phía sau, bản thân cũng cảm thấy dáng vẻ mình thật sự vừa buồn cười vừa chật vật.

"Lộ Hà, anh nhìn tôi, anh rốt cuộc có vấn đề gì? Anh nghiêm túc nói, được không?" Tôn Chính lại một lần nữa dịu giọng lại, cậu nhìn vào mắt Lộ Hà, mang theo vẻ mong mỏi nào đó.

Lộ Hà chưa thấy thấy Tôn Chính có vẻ mặt này. Tôn Chính luôn đẩy người khác ra xa ngàn dặm, trong mắt sao lại có thứ mềm mại như vậy?

Lộ Hà cơ hồ đã muốn kéo Tôn Chính chạy trối chết.

Nhưng anh cảm thấy cả người đều đã cứng đờ. Không động đậy được nữa.

Bản thân tựa như đang chậm rãi bị 'Nó' cắn nuốt, lớp da đầu tiên đã bị 'Nó' lột xuống.

Chỉ còn lại miệng, còn có thể nói chuyện lưu loát: "Tôi nghiêm túc...Cậu đi đi, tôi nói thật cho cậu biết...Huyệt, Huyệt này, muốn ra ngoài, nhất định phải, phải do 'Nó' đến khống chế...Cậu hiểu không? Anh trai tôi năm đó, chính là biến thành 'Nó', 'Nó' chính là anh trai tôi, cho nên bệnh viện mới, mới..."

"Anh đang nói cái gì, Lộ Hà...Anh..."

"Cho nên...Tôi ở lại, tốt nhất, tôi cũng có thể biến thành 'Nó'...Ngay từ đầu trong lá thư này, chính là nói cho tôi biết như vậy, tôi ngay từ đầu chính là nghĩ như vậy, tôi lừa cậu...Không có biện pháp, cậu mau đi đi."

Lộ Hà nói, anh chưa từng phát hiện, nói dối là một chuyện khó khăn như vậy, mỗi một câu nói, đều phải khiến đầu và tim quay cuồng lên một lần.

Lúc này đây lừa cậu, thật xấu hổ.

Nhưng đây đã là lần cuối cùng. Những gì trước kia tôi từng nói, cậu coi như đều là đang dối gạt cậu đi. Cứ quên là tốt nhất.

"Anh tin tôi không?"

"Hai chúng ta cùng nhau đến, thì sẽ cùng nhau trở về, cùng đi ra, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta."

"Tôi thích anh."

"Không sai." Mềm mại trong mắt Tôn Chính đột nhiên biến mất, sắc mặt biến đổi ngay trong nháy mắt, núi băng phảng phất như đã bao phủ một tầng hơi mù, "'Nó' từng là anh trai của anh, Lộ Hiểu Vân."

Câu nói lạnh lẽo này khiến tất cả mọi tình cảm cuồn cuộn trước đó của Lộ Hà bất động.

"Bởi vì anh ấy, Huyệt này có chỉ có một người sống sót, nhưng mà," Giọng điệu Tôn Chính mệt mỏi, đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên độ cong như lưỡi dao sắc bén, "Anh quay đầu lại, xem thử thứ đang dựa trên vai anh đi."

Lộ Hà kinh ngạc quay đầu.

Một khuôn mặt, một đôi mắt.

Một khuôn mặt quen thuộc, một đôi mắt quen thuộc.

Mặt của Tôn Chính, mắt của Tôn Chính.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,