Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 51

Chương 51 - Giờ cuối cùng, Huyệt

Ầm.

Chẳng biết cửa nơi nào ầm một tiếng mở ra, hơn mười tiếng bước chân lộn xộn cũng theo đó mà đến, xa xa, gần ngay bên cạnh.

Tiếng bước chân chạy kinh hoảng này cơ hồ chấn động cả bệnh viện ầm vang, băng từ cũng ầm ỹ lớn tiếng trước nay chưa từng có, phảng phất như xe băng ca, y tá giơ bình truyền dịch, mọi người từ trên lầu cuống quít chạy xuống đều nhồi nhét hết trước mặt máy ghi âm.

"Buổi chiều đó, bệnh viện nghênh đón một nhóm mười người bị thương. Họ đều là nhân viên tổ kịch của đội quay phim chụp ảnh gần đó, cách huyện thành không xa có một trấn cổ, đang diễn một đoạn phim đua xe cháy nổ, trấn cổ đường hẹp, nhà cũ nát, không ngờ vừa nổ một cái, vừa vặn chấn sụp một tòa nhà bên cạnh.

"Anh chưa từng nghe nói sao, Lộ Hà? Hẳn là vì đây vốn không phải là tai nạn lớn, bị thương phần lớn cũng đều là vết thương ngoài da, vì vậy biên kịch kia, năm ấy...năm ấy cậu ta hẳn mới 24 tuổi nhỉ, mới vừa vào nghề, đi theo đến hiện trường, bị xà ngang của tòa nhà đập một cái, đưa đến bệnh viện.

"Anh nhớ không? Khí đó tọa đàm của đại học C cách đó cũng không bao xa. Cấp cứu vừa nhìn đã nói là gãy xương, chụp hình, đưa đến phòng phẫu thuật (4). Phòng phẫu thuật (4) là nơi nào, khi đó cậu ấy vẫn không hay biết gì, nằm trên xe băng ca, thuốc tê, đưa vào đó.

"Không có bất cứ ai phát hiện phổi tắc mạch máu do gãy xương, mãi đến khi cậu bắt đầu thổ huyết, suy tim...Không, không vội, cậu ta còn chưa chết.

"Bác sĩ vẫn chưa tìm được người thân, viện trưởng Lục cùng đạo diễn liền chạy tới. Cậu ta chưa chết, viện trưởng Lục đẩy cậu một mạch đến phòng bệnh 315A, nói với cậu rằng: Cậu ở trong đó một lát, nhóm đạo diễn cũng chờ cậu bên ngoài. Nếu cậu không qua khỏi, đạo diễn và tài xế Tiểu Trần sẽ áy náy cả đời.

"Phòng đó, có một người trông coi phòng, là một người mù. Hắn không đợi được người chết theo như lời viện trưởng Lục, mà đã bắt đầu công việc của hắn. Treo ngược người, nghe rất đáng sợ nhỉ? Ha ha ha ha!!!" Tôn Chính đột nhiên cất tiếng cười to, mặt lại hung hăng vặn vẹo, "Tôi không chết! Tôi từ đầu tới cuối đều sống! Tôi có ý thức!"

Lộ Hà phảng phất như cũng bị đoạn cố sự này dọa sợ ngây người, kinh ngạc nhìn Tôn Chính.

Bộ phim kia, chính là 《 Sự cứu giúp của bóng tối 》họ từng tán gẫu. Đó là chuyện hơn một năm sau tọa đàm đại học C.

Đó cũng thật sự là chuyện của nhiều năm trước rồi.

Lúc đó bệnh viện Đồng Hoa đã yên tĩnh rất nhiều năm, anh đang lang thang khắp nơi, tận hưởng cuộc sống nhàn hạ, tìm kiếm tin tức của anh trai, Tôn Chính nằm trên giường phẫu thuật, đạo diễn và Lục Hưởng đã đạt thành thỏa thuận nào đó.

Tôn Chính một mình độc thân vô thân vô cố, trở thành vật hy sinh lớn nhất.

Vì vậy, phòng 315A sau khi Lục Hưởng lên làm viện trưởng một lần nữa được mở ra, người đầu tiên đưa vào, chính là Tôn Chính. Mọi thứ Lộ Hiểu Vân năm đó khổ tâm tổ chức lại một lần nữa bắt đầu.

"Đó là một loại thủ pháp rất xảo diệu, cần dùng một loại kim, kim rất nhỏ, đâm lên rất nhiều chỗ trên da đầu người treo ngược... Máu đông rất nhanh, cho nên người này phải là người vừa chết, nó có một mức độ, một mức độ cực tinh diệu, còn có bí pháp của Lưu Tần, tựa như một miếng thịt ướp, anh có muốn nghe không?" Ngữ khí của cậu đột nhiên trở nên cực mềm nhẹ, ánh mắt cũng vô cùng dịu dàng, nhìn Lộ Hà, "Chuyện xưa của tôi, anh có muốn nghe không?"

"Tôn Chính..."

"Tại sao tôi vẫn còn ý thức chứ? Tôi vốn phải chết rồi chứ? Tôi vẫn đang suy nghĩ, muốn đi ra ngoài, an ủi đạo diễn và Tiểu Trần, xảy ra tai nạn này, không trách họ, không thể để họ quá áy náy. Có phải rất buồn cười không?

"Đây rõ ràng...rõ ràng là căn phòng vĩnh viễn cũng không ra được...Có lẽ tôi đã chết, cỗ thi thể treo ở đó, khuôn mặt nhăn nhúm...Thế nhưng, Lộ Hà," Tay Tôn Chính xoa nhẹ lên mặt Lộ Hà, "Tại sao tôi lại còn sống?"

"Không có giờ khắc nào là tôi không muốn ra ngoài, tôi đập cửa, đập hết một ngày một đêm, mãi đến khi cả người không còn sức lực, lúc không còn sức, tôi hay dùng móng tay cào cửa, ra sức cào. Chung quy sẽ có người nghe thấy được nhỉ? Chung quy sẽ có người đến gặp tôi nhỉ? Trong tổ kịch, chung quy sẽ có một người hỏi thăm thử, Tôn Chính đâu?

"Không có, tôi đợi lâu như vậy, một người cũng chưa từng tới. Vì vậy tôi lại nghĩ, từ lúc nằm ở phòng phẫu thuật, từ trên chiếc giường kia lăn xuống, tự mình lắc chân, bò ra ngoài là được rồi. Bò khắp bệnh viện, cũng phải tìm được một người, đưa tôi ra ngoài...Tìm được một người nguyện ý đưa tôi ra ngoài, một người muốn cùng tôi ra ngoài. Cứ bò như vậy đến mức cả người đầy máu, gãy chân, vết thương đã xé rách, tôi cũng không để ý..."

Tôn Chính chứng kiến trên mặt Lộ Hà có thứ gì đó óng ánh trong suốt, cậu đưa tay lau, lau đến mức tay cũng ướt đẫm.

"Anh chảy nước mắt làm gì chứ Lộ Hà, tôi đã sớm không còn nước mắt nữa. Tôi nghĩ nhiều năm vậy rồi, muốn ra ngoài, muốn ra ngoài, sau này tôi mới phát hiện, tôi lúc ban đầu, đã chết, biến thành cái xác kia, treo ngược, nhìn tôi buồn cười cỡ nào. Tôi khát vọng muốn ra ngoài, tôi cào cánh cửa, tôi bò khỏi giường phẫu thuật, tôi thậm chí ảo tưởng trờ thành một người bình thường chờ người khác đưa tôi ra ngoài, những tôi đó phảng phất như đã biến thành vật sống. Đây đều là những suy nghĩ vỡ vụn của tôi, duy nhất gắn bó mấy thứ này....chính là suy nghĩ được ra ngoài..."

"Anh đừng có không tin, Lộ Hà. Chính anh không phải từng nói, có chút sức mạnh tinh thần mạnh mẽ sẽ thực thể hóa sao? Cái tôi cùng anh chung đường đến bây giờ, chính là một trong hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ vỡ vụn của tôi đắp nặn nên."

Dường như lại nghĩ đến gì đó, vẻ dịu dàng của Tôn Chính lại đột ngột trở nên ác liệt, cậu hất Lộ Hà ra, oán hận kêu lên: "Họ lừa tôi! Anh lại lừa tôi một lần! Không ai đợi tôi ra ngoài! Cũng không ai nguyện ý cùng tôi ra ngoài!"

Lộ Hà rốt cuộc chậm rãi lắc đầu, ngập ngừng mở miệng, nhưng phát không ra được âm tiết nào.

"Bởi vì tôi không giống họ sao? Tôi không thích nói đùa, tôi vốn là học sinh của giáo sư Nguyên, tôi nghiêm túc hơn ai hết, ưu tú hơn ai hết...Họ không thích tôi. Tôi thích tới lui một mình, tôi không có bạn bè. Cho dù tôi đi, cho dù đạo diễn và Lục Hưởng bán đứng tính mạng của tôi như vậy, họ cũng sẽ không có ai quan tâm,  không ai hỏi han. Họ có lẽ còn vỗ tay vui mừng...Lộ Hà, tôi không làm sai chuyện gì mà...Tôi ở chỗ này còn gặp qua nhiều mức độ tội lỗi hơn, tôi so ra đều thua kém..."

"Người bị giữ ở chỗ này, đều là những người đáng bị trừng phạt sao?"

"Tại sao đám người nào, dù chỉ có ba người, đều sẽ bài xích một người khác chứ?"

"Bởi vì sợ hãi."

Sợ hãi sự khác biệt của bạn.

"Tất cả những suy nghĩ này của tôi, oán niệm này, bao phủ mỗi một góc của bệnh viện, mãi đến một ngày, tôi mới đột nhiên phát hiện, tôi đã ăn mòn cả bệnh viện...'Nó' còn chưa chọn lựa tôi đã biến mất..."

"Vì vậy, tôi thành 'Nó' trong Huyệt này, anh không thể nào cảm thụ loại cảm giác kỳ diệu này đâu. Anh nói, Huyệt là nơi hội hợp của tội ác và chú oán, mà 'Nó' chính là trung tâm của Huyệt này. Anh cả ngày lẫn đêm chứng kiến những thứ này, cảm nhận được những thứ tương tự như là oán niệm, nghe được âm thanh những người đó lui tới..."

"Khi có một ngày anh biến thành 'Nó', anh mới có thể hiểu rõ...Đây là một tử Huyệt, bị hiến tế này hấp dẫn ra, 'Nó' chỉ có thể không ngừng tìm kiếm người kế tiếp thay thế mình, giải trừ loại thống khổ này...Đây là một loại bản năng, Lộ Hà."

Bản năng duy nhất của Nó.

"Tôi vui sướng nhất, chính là nhìn Lục Hưởng bởi vì một lần xúc động duy nhất của gã để rồi sau đó hối hận sợ hãi cả đời. Tôi rốt cuộc đã biết cảm thụ ban đầu của Lưu Tần, cái này giống bị nghiện vậy. Anh nhìn thấy sinh mệnh của một người nào đó, tâm trạng của hắn, tư tưởng của hắn, đều hoàn toàn bị anh thao túng, đây là sức mạnh và vui sướng chí cao vô thượng! Lục Hưởng, viện trưởng Lục, cả bệnh viện của gã đều vì vậy mà rối beng, gã muốn giam tôi lại, gã lục tung tư liệu trước đây, gã đi tìm đầu mối nhóm Nghiêm Ương lưu lại, nhưng gã đều tìm không được, ha ha ha ha...

"Anh đừng lắc đầu, tôi không đau khổ, một chút cũng không. Tôi hiểu được, bởi vì tôi quá rõ ràng rồi.

"Tội ác? Ha ha ha ha, trên thế giới tới cùng có tội ác gì?

"Ai định nghĩa được tà ác và chính nghĩa? Ai định nghĩa được tử vong và sinh mệnh? Không có. Trên thế giới không có tội ác. Có chăng là lớp da trên người của chúng ta, anh có thể nói, đây là một lớp da.

"Lớp da này đã cấu thành cả thế giới chúng ta. Thế giới này là tất cả âm thanh, tất cả văn tự, tất cả bức họa của chúng ta, tất cả mọi thứ có thể giao lưu với chúng ta. Chúng ta bên trong lớp da này, tội ác? Thuần khiết? Chính nghĩa? Chúng đều là những thứ mà mọi người và chúng ta đang vẽ lung tung lên mà thôi.

"Tại sao anh cho rằng nó dơ bẩn? Bởi vì anh chứng kiến, anh nghe được, anh học được, anh vì vậy mà giải thích được, thế giới này nói cho anh biết —— nó dơ bẩn.

"Tôi để cho nhiều người vào Huyệt như vậy. Tôi không lột đi tội ác của bất cứ ai, tôi chỉ lột đi một lớp da.

"Tôi đã hoàn nguyên màu sắc vốn có của sinh mệnh, sự tồn tại ban đầu của sinh mệnh.

"Tại sao họ không ra ngoài? Tại sao họ vĩnh viễn không cách nào tồn tại ở thế giới của các anh? Vì thế giới này của họ, đã bị tôi lột xuống, vĩnh viễn không tồn tại nữa.

"Anh có thể hiểu rõ, tôi biết, anh thông minh mà."

"Tôn Chính, tại sao là tôi?" Lộ Hà rốt cuộc đã bình tĩnh hỏi ra khỏi miệng, anh nhìn người trước mắt này, vẫn sống sờ sờ như vậy, một người có nhiệt độ có sinh mệnh. Không cách nào tưởng tượng đây từng là một cái xác, hoặc đã từng là một đống cơ thể bò trườn vặn vẹo trên mặt đất, càng không cách nào tưởng tượng sau lưng người này, có một đoạn cố sự tăm tối, còn có một hố đen khổng lồ như Huyệt.

Trong vực sâu của Huyệt lóe ra muôn vàn ngôi sao, mỗi một ngôi đều là một câu chuyện, một linh hồn.

"Anh? Tôi nghĩ mình vẫn là mình của trước đây, thỉnh thoảng đi vào bệnh viện, song anh vỗ vai tôi một cái, anh nói cho tôi biết, viện trưởng Lục là cậu của anh. Đúng vậy, anh đã nhắc nhở tôi, viện trưởng Lục, ba chữ kia, anh còn nhớ không?"

"Cậu, viện trưởng là cậu của tôi, thoắt cái đã mua cái bệnh viện này rồi!" Lộ Hà nhịn không được có chút đắc ý.

"Nhưng mà anh kéo tôi chạy trốn, anh ngốc quá đó Lộ Hà, anh không lợi hại như anh trai anh, anh còn khoe tài hơn anh trai anh. Anh rõ ràng mình cũng cứu không được, còn muốn cứu tôi sao? Anh cho tôi nhiều hy vọng như vậy...Anh chưa từng nhìn thấy hy vọng..."

Tôi cũng không thể đáp lại cậu ấy được lời nào.

"Anh biết tại sao chúng luôn đi theo anh không? Mấy thứ bò đó?" Tôn Chính nở nụ cười, đây là một loại nụ cười chân thành, mắt cũng lần đầu tiên cười đến cong lên, "Bởi vì tôi thích anh, Lộ Hà."

"Mỗi chúng nó đều là tôi, nó đại biểu cho mỗi một suy nghĩ và khát vọng của tôi. Muốn tiếp cậu anh, tới gần anh."

Lộ Hà đã nhớ lại.

Lần đầu tiên nó xuất hiện, là mình cứu Tôn Chính, lúc hai người dìu nhau đi xuống cầu thang.

Lần thứ hai nó xuất hiện, là ở đại sảnh phòng xét nghiệm, bản thân mình tuyên bố thế này:

"Thích một người cũng như thế, Lưu Quần Phương thật ra rất sợ hãi...Tôi so với cô ấy còn sợ hơn, Tôn Chính."

"Lần thứ ba nó xuất hiện, là lúc anh nói thích tôi, tôi nhìn thấy tôi ở phía sau, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng như sói đói, cơ hồ muốn vồ tới chộp lất khoảnh khắc duy nhất này." Tôn Chính kề sát mặt Lộ Hà, "Nhưng lời này, anh không có ấn tượng gì nữa sao?"

Chúng đã hủy diệt khoảnh khắc duy nhất này rồi sao?

"Không phải!" Lộ Hà cơ hồ là lập tức đứng dậy phản bác, mặt thoáng cái không cẩn thận dán lên mặt Tôn Chính vốn cách mình rất gần.

Cậu đã lột xuống một lớp da, cậu lại lột không nổi một phân cảm tình.

Khuôn mặt đó, giờ phút này đã lạnh như băng.

Làm cậu nghĩ đến một khuôn mặt khác trong tòa nhà, khuôn mặt treo ngược kia.

Ánh mắt của hai người rốt cuộc đã chạm vào nhau.

"Anh lạnh quá, Lộ Hà." Song Tôn Chính lại cười nói với anh như vậy.

Thật giống như đang tuyên bố với anh: Anh hết đi được rồi, Lộ Hà.

Lộ Hà dường như nhìn thấy trong ánh mắt kia, trong suốt lấp lánh ánh nước.

Những lời này đã khơi lên một sợi dây nào đó trong đầu Lộ Hà.

"Chúng ta cùng nhau chạy khỏi đây."

Không có khả năng!

Chúng ta không trốn thoát được đâu. Nếu anh không thể ra ngoài, tôi cũng không thể ra ngoài.

"Tôi thiếu chút nữa đã để anh đi," Tôn Chính nói, nhướng mày, "Lúc đó anh lại vì 'Nó' mà muốn một mình ở lại, 'Nó' thì thế nào? Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau ở lại, có đúng không, Lộ Hà?"

Cùng lắm thì chúng ta cùng ở lại...

Tôn Chính nắm tay Lộ Hà, Lộ Hà thuận theo cậu chậm rãi đứng dậy.

"Anh xem, tôi sẽ không chọn 'Nó' kế tiếp,"  Tôn Chính quay đầu cười với Lộ Hà, "Chính anh đã nói, Lưu Quần Phương làm làm bà mai, đám quỷ lão Trương lão Mao làm chứng, phòng hồ sơ bái đường, phòng phẫu thuật động phòng, nhận nuôi quỷ nhỏ ngoài cửa làm con trai, làm một đôi chồng chồng quỷ. Anh cảm thấy thế nào?"

Lộ Hà đi theo Tôn Chính bước hai bước về phía trước, nhớ tới đây là một câu hỏi, vì vậy anh chết lặng gật đầu: "Rất được."

"Tôi đùa với anh thôi, anh nghĩ thật tốt đẹp!" Tôn Chính nở nụ cười, "Nhưng mà, chúng ta có thể trở thành hai 'Nó' có đúng không?"

"Đúng vậy." Lộ Hà nặn ra một nụ cười mỉm. Ngón trỏ tay anh nhẹ nhàng vẽ gì đó dưới y phục, tựa như đang từng chút một lau sạch cái gì đó.

Băng từ. Lộ Hiểu Vân. Nghiêm Ương. Nó.

Chỉ có 'Nó' mới có thể mang bạn từ phòng phẫu thuật đến 315A, cũng chỉ có 'Nó' có thể đưa bạn ra ngoài.

Tôn Chính không chú ý tới động tác của Lộ Hà, cậu hài lòng gật đầu, hai người đi tới trước cửa phòng phẫu thuật (4), Lộ Hà chủ động mở cửa phòng phẫu thuật.

"Anh nhất định cũng muốn xem thử, hình dạng thật sự của tôi, đúng không?"

Lộ Hà lại gật đầu.

Hai người xuyên qua hành lang tối tăm, lặng yên không một tiếng động, phảng phất như đã hòa thành một thể cùng bóng tối này.

Từ lúc nào đèn pin của Lộ Hà đã không còn pin nữa, hai người đã sớm không phát hiện ra.

Đẩy cánh cửa phòng phẫu thuật, Tôn Chính dẫn Lộ Hà vào.

Bốp.

Đây là một hành lang tràn ngập sương đen. Trong không khí là rét lạnh thấu xương.

Cuối hành lang là cái gì?

Tay ở trên vách tường chậm rãi lần mò, lần mò. Có lẽ sau phút chốc, thì không cẩn thận mò phải một bàn tay khô héo lạnh lẽo khác.

Có lẽ sau phút chốc thì mò phải không gian không biết kia.

Song, hai bàn tay đồng thời mò được một cánh cửa, trên cửa khắc đầy đừng vệt dấu vết, tựa như trước mắt là ký ức của hồng hoang viễn cổ.

Phòng này, là ký ức lưu lại của năm nào? Lại vào lúc bệnh viện mới xuất hiện, bị thu dung làm một phần trong đó.

Tôn Chính nhắm mắt mò lấy tay nắm cửa.

Sẽ trở thành hai 'Nó. Cậu nghiêm túc thầm nghĩ như vậy.

Lộ Hà trong sương đen bỗng chốc mở mắt.

Nơi này chính là cửa ra.

Chúng ta sẽ cùng đi ra. Vô luận cậu là cái gì.

Hai người đều ôm tâm sự riêng mà cùng nhau đẩy ra cánh cửa kia.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,