Chuyển đến nội dung chính

Truyện ma ở bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Lộ Trung - Chương 42

Chương 42 - Giờ thứ 13, phòng phẫu thuật tầng 3 (4)

Băng từ đang chuyển động trong máy cassette, ngoại trừ tạp âm như tắc nghẹn rốt cuộc không phát ra tiếng vang nào khác.

Hai quyển sổ tay và bản đồ đều bày trên bàn, đèn pin vốn chiếu nghiêng nghiêng giờ phút này lại cuồn cuộn từ trên bàn lăn xuống, rơi trên mặt đất.

Bốp một tiếng, như làm bừng tỉnh hai con người mờ mịt.

Lộ Hà nhặt đèn pin kia lên nhét vào tay Tôn Chính, thở dài một hơi, nói: "Đây chính là tất cả đầu mối chúng ta có thể tìm rồi, chúng ta đã hết sức rồi."

Tôn Chính mím môi, đáy lòng cũng cảm thấy một mảnh thê lương.

"Từ bài ghi chép này đến xem, lão yêu bà họ nhắc tới nhất định là Lưu Tần...Sau sự kiện kia chuyện ma quái ở bệnh viện trở nên ít hẳn...Đây có phải do vấn đề Huyệt đã được giải quyết không?" Lộ Hà ngoài miệng nói như vậy, lo lắng cũng không giảm.

Nếu đã giải quyết, tình huống của chúng ta bây giờ là thế nào?

Nếu đã giải quyết, sao trên sổ tay lại xuất hiện tình huống nhập Huyệt?

Bệnh nhân...Phòng bệnh 315A...Phòng phẫu thuật...

Tôn Chính chống trán, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó sắp nổi lên mặt nước, nhưng làm thế nào cũng không bắt được, còn thiếu chút gì đó...Còn thiếu một đầu mối cuối cùng...

"Cô ta nói phòng bệnh không thể đề tên này, chính là 315A?" Lộ Hà vẫn đang ở bên cạnh lẩm bẩm tự suy đoán, "Nhất định là nó, người đàn ông kia là ai? Đặng Vân này đã biến mất?"

"Nhưng phòng 315A này không tồn tại, y tá này đã từng thấy, 314 là phòng cuối của hành lang." Tôn Chính nhắc nhở Lộ Hà.

"Đúng vậy, phòng này không tồn tại," Lộ Hà lặp lại một lần, trong đầu lại hiện lên thứ gì đó, "Nhưng mà..."

Tôn Chính đột nhiên thoáng cái che đầu, loại cảm giác choáng váng này lại tập kích cậu, cậu đẩy bàn ra đứng dậy.

Lộ Hà bị hành động của cậu dọa giật nảy mình: "Làm sao vậy?"

Trên trán Tôn Chính đã có mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tầm mắt cũng bắt đầu có chút mơ hồ, cậu lắc đầu, cắn răng nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây!"

"Rời khỏi đây?" Lộ Hà nhìn trái phải xung quanh, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ, "Chúng ta còn có thể đi đâu?"

"Tôi không biết..." Tôn Chính lại lắc đầu, ánh mắt đã hơi trấn tĩnh lại chút, "Thật giống như có thứ gì không nhìn thấy được đang chui trong đầu tôi..."

Lộ Hà nhìn Tôn Chính, dưới ánh đèn tù mù, mồ hôi lạnh trên mặt phản chiếu khiến cả khuôn mặt cậu dường như đang tỏa sáng, đột nhiên, trong đầu anh nổi lên một suy nghĩ vô cùng lớn mật.

Anh bắt mạnh lấy tay Tôn Chính: "Chúng ta quay về tầng 3 đi! Cậu có dám đi cùng tôi không?"

"Tầng 3?!" Tôn Chính cơ hồ tưởng rằng Lộ Hà cũng bị choáng luôn rồi, "Tầng 3 của tòa nhà này?"

Vô số hồi tưởng kinh khủng tại tầng 3 dâng lên trong nháy mắt.

Thật vất vả chạy thoát ra được, thật vất vả thoát khỏi tầng 3 kia...Thứ bò sột soạt kia, đứa bé ở cửa cầu thang kia...Cùng phòng phẫu thuật hơi hé mở kia...

Quay về tầng 3?! Làm sao có thể...

"Chính, phòng không nhìn thấy được không chứng tỏ nó không tồn tại, cậu còn nhớ rõ trước đó tôi từng đề cập tới việc gì không?"

Tôn Chính dùng sức lắc đầu, không biết đang cự tuyệt suy nghĩ trở lại tầng 3 này, hay không nhớ rõ lời Lộ Hà.

"Chúng ta ở tầng 6, trước khi vào Huyệt, tôi lúc ấy từng nói đùa với cậu một câu," Vẻ mặt Lộ Hà nghiêm túc, nắm thật chặt bàn tay lạnh buốt của Tôn Chính, "Tòa nhà khoa nội đối diện có một căn phòng, là không nhìn thấy được, chỉ có thể ở tầng 3 của tòa nhà mới có thể nhìn thấy."

Ánh mắt Tôn Chính sáng lên. Cậu lờ mờ nhớ lại những lời này, là vì ban đầu Lộ Hà nói mấy lời lạ lùng này mới khiến người ta cảm thấy anh ta lảm nhảm nói sảng, hoàn toàn không thể tin.

"Cậu nhớ ra rồi, đúng không? Cậu nghĩ lại xem, năm đó tại sao Lưu Tần muốn để họ đẩy bệnh nhân cấp cứu kia đến phòng 315A? Có liên quan gì đến ca phẫu thuật tiến hành trên lầu không? Tôi có thể khẳng định phòng Đặng Vân nói chính là 315A, mà phòng 315A và phòng phẫu thuật tuyệt đối có liên quan mật thiết!"

Phòng phẫu thuật?

Tay của Tôn Chính khẽ run lên, trong đầu chợt lóe qua khe cửa hơi hé mở của phòng phẫu thuật kia, trong bóng tối phía sau cửa tựa hồ có gì đó đang nhìn chòng chọc, chờ đợi, ngấp nghé...

"Anh trai tôi cũng đuổi theo Lưu Tần vào phòng phẫu thuật, cậu ngẫm lại xem, tại sao tầng 3 hết lần này tới lần khác có một phòng phẫu thuật (4), tại sao phòng này chưa cải tạo? Đây là cấu trúc rất kỳ quái đúng không?"

Tay Tôn Chính chậm rãi giơ lên, chỉ vào trên lầu: "Đúng thế...vừa rồi nghe thấy tiếng của 'Nó', cũng là từ tầng 3 truyền đến."

Giọng điệu của cậu cũng vô cùng thong thả, như đã giác ngộ gì đó, hoặc như đang chỉ chứng gì đó.

Đây có phải là gợi ý cuối cùng của Lộ Hiểu Vân không? Đó cũng là nơi cuối cùng anh ta biến mất? Phòng phẫu thuật (4)?

Lộ Hà cầm lấy tay Tôn Chính, cơ hồ là vì kích động mà kéo cậu về hướng mình: "Chính, cậu nhìn tôi nè, cậu dám cùng tôi quay lại không?"

Tôn Chính giương mắt nhìn thẳng Lộ Hà, trong ánh mắt Lộ Hà mang theo kiên quyết không thể cự tuyệt.

"Cậu tin tưởng tôi không?" Lộ Hà nhìn chăm chú vào Tôn Chính, hai người cơ hồ là mặt chạm mặt nhau, hơi thở dồn dập hòa lẫn vào nhau, "Hai chúng ta cùng nhau tiến lên, cùng nhau trở về, cùng ra ngoài, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta."

Tôn Chính nhìn người trước mắt này, nhìn mặt của anh, một cảm giác kỳ diệu chậm rãi dâng lên trong lòng.

Hai người từ bạn bè bình thường đến đột nhiên rơi vào cảnh đồng sinh cộng tử chẳng qua chỉ trong một buổi tối, rõ ràng có nhiều chuyện có thể làm lắm, ví như tản bộ dưới ánh mặt trời là đơn giản nhất, hoặc là uống trà trò chuyện, những chuyện không thể đơn giản hơn không thể bình thường hơn đó, giờ phút này lại trở nên xa xỉ nhất.

Thời gian còn lại của hai người ngắn ngủi như vậy, có lẽ chỉ đủ để họ chạy từ tầng 1 đến tầng 3.

Dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, sương mù trong bệnh viện lượn lờ xung quanh hồi lâu không đi, trong bức màn đen từng mảng bóng đen hiện lên dường như cũng đang nhẹ nhàng di chuyển sau màn.

Tôn Chính đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh khóa chặt lấy mình, không khí giữa hai người đột nhiên bị nén lại rút đi, cơ hồ mũi cũng dán vào mũi.

"Tôi thích cậu." Lộ Hà cúi đầu thì thầm với cậu.

Sau đó không đợi cậu phản ứng gì, một tay Lộ Hà như gió cuốn mây tan nắm lấy bản đồ và đèn pin trên bàn nhét vào trong túi xách, một tay gắt gao lôi kéo Tôn Chính, giựt mạnh cửa phòng quan sát tầng 1, đối chọi với hắc ám tràn vào chạy vội đi.

Nếu nó tới, hơn phân nửa cũng sẽ trực tiếp hướng về phía tôi, dù sao biến hóa trên người tôi đã rất rõ ràng.

Nếu thứ khác đã đến, cũng đa phần là hướng về phía tôi.

Cho nên thời điểm mấu chốt nhất, tôi ít nhất cũng có thể dẫn dắt chúng nó rời đi, như vậy Tôn Chính sẽ có cơ hội đi ra ngoài.

Cho nên, tôi cũng phải chống chọi đến một khắc cuối cùng.

Lúc làm một loạt những cử động này, trong đầu Lộ Hà đều lặp đi lặp lại những câu nói đó.

Tôn Chính bị kéo về phía trước, lảo đảo chỉ kịp bắt được máy cassette, vừa bỏ vào trong ngực, vừa cảm thấy đầu và tim đều không còn theo khống chế nữa.

Trong đầu mơ mơ hồ hồ đều là những hình ảnh lung tung lộn xộn, tim cũng mãnh liệt nhảy lên, phảng phất còn bị câu nói kia của Lộ Hà đả kích.

Sột soạt.

Sột soạt.

Vừa lúc đó, thanh âm quen thuộc đột nhiên chui vào tai cậu.

"Lộ Hà?" Cậu gọi lại người đang kéo mình.

Lộ Hà tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới dị động phía sau.

Sột soạt, sột soạt.

Tạp niệm trong đầu Tôn Chính thoáng cái đều an tĩnh lại, cậu dựng thẳng tai cẩn thận lắng nghe.

Hình như...không chỉ một.

Sột soạt, sột soạt.

"Lộ Hà?" Cậu vừa quay đầu lại nhìn, vừa gọi thêm một tiếng.

Đèn pin chớp lên chiếu sáng đến một góc của mặt đất.

"Cái gì?" Lộ Hà rốt cuộc đã nghe được tiếng của cậu, cảnh giác lên tiếng phía trước.

"Không có, không có gì." Tôn Chính bụp một tiếng tắt đèn pin, nhắm mắt lại dùng tốc độ nhanh hơn đi theo Lộ Hà chạy về hướng cửa cầu thang.

Cậu nói không nên lời. Trong bóng tối sâu thẳm phía sau cất giấu những khuôn mặt, những ánh mắt, trừng trừng nhìn thẳng hướng này.

Cái gì kéo lê đầy đất, sột soạt bò dọc theo quỹ tích bước chân của họ...

Cậu lắc đầu, cố gắng đuổi những hình ảnh kia ra khỏi óc, rời xa chúng, trốn, chạy, sẽ không nhìn thấy gì nữa.

Cộp cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân của hai người lên lầu quanh quẩn trong cả cầu thang.

Tầng 2, cô gái cười khanh khách trong phòng xét nghiệm kia không biết đã đi đâu rồi?

Trong bóng tối và tiếng hít thở dồn dập, có dấu vết của Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương lúc đầu từng bước đi qua, cũng tràn đầy hồi ức hai người Tôn Chính và Lộ Hà hốt hoảng chạy trốn tìm đầu mối khắp nơi.

Có lẽ còn có rất nhiều người ở đây bị vây khốn giống họ, chạy qua lại giữa cầu thang, hoặc trốn sau cánh cửa nào đó run rẩy.

Nó không ở tầng 2.

Chẳng biết tại sao Tôn Chính vô cùng chắc chắn.

Tầng 3.

Bước chân của hai người vừa đặt xuống tầng 3, đồng thời xuất phát từ bản năng đè nén tiếng hít thở, thả chậm bước chân.

Lộ Hà chậm rãi di chuyển ánh đèn pin, tìm kiếm một vòng phạm vi nhỏ trên mặt đất, không phát hiện bất kỳ dấu vết gì, sau đó kéo Tôn Chính rón ra rón rén đi về hướng phòng phẫu thuật trong trí nhớ.

Bệnh viện yên tĩnh trước sau như một, im ắng.

Loại tĩnh lặng kéo dài này giống như một cây kim mỏng, xoay tròn chui vào thần kinh cốt tủy, dần dần toàn thân đều phát run, lại giống như là một cái chạm nhẹ im lìm, làm cho bạn cảm thấy đây chẳng qua là một làn gió và không khí lạnh lẽo, đó lại là vô số bàn tay lạnh buốt không nhìn thấy, dịu dàng vuốt ve làn da đang lộ ra của bạn.

Ánh đèn pin đã mơ hồ chạm đến cạnh cửa phòng phẫu thuật. Cánh cửa kia vẫn như cũ hơi mở ra khe hở, Lộ Hà thử xuyên qua khe hở kia chiếu vào trong.

Bóng tối tựa hồ sâu không thấy đáy, trong nháy mắt liền nuốt sống một điểm sáng yếu ớt mỏng manh này.

Lộ Hà hít sâu một hơi, anh là một kẻ theo thuyết vô thần, nhưng giờ phút này anh đang sờ cây thập giá trước ngực mình.

"Đi theo tôi."

Anh nắm thật chặt tay Tôn Chính, dọc theo điểm sáng đèn pin trên mặt đất này, chậm rãi tới gần phòng phẫu thuật.

Lộ Hiểu Vân từng đuổi theo Lưu Tần vào phòng này.

Sau đó thế nào?

Không ai biết.

Kẽo kẹt.

Lộ Hà đẩy cửa ra.

Dựa theo ấn tượng của anh, phía sau cửa hẳn là có một đoạn hành lang, sau hành lang sẽ có phòng khử trùng, sau nữa hẳn là phòng phẫu thuật vô trùng kia.

Anh thò chân vào, Tôn Chính phía sau cũng bước nhỏ tiến vào.

Kẽo kẹt.

Bởi vì hai người cùng chen vào, cửa lại vang nhẹ một tiếng.

Trong hành lang âm trầm, vẫn như cũ không thấy bất kỳ dị động nào, đèn pin chiếu sáng vách trong nhạt màu, vách trong này sạch sẽ, sáng sủa.

Lộ Hà đột nhiên cảm giác tay của Tôn Chính giật nảy.

"Sao vậy?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Tôn Chính không nói gì, bước nhẹ đi theo lên.

Đi vài bước, phía trước liền hiện ra cánh cửa phòng khử trùng.

Lộ Hà thử đầy cửa phòng khử trùng, cánh cửa nứt mở một khe nhỏ. Anh quay đầu lại cho Tôn Chính một ánh mắt vui mừng, tăng thêm lực, đẩy ra cửa phòng khử trùng.

Lần này anh không dám dừng lại quá lâu, chỉ vội vã lấy đèn pin quét thử, xác định không có thứ gì không nên có, liền kéo Tôn Chính tiếp tục đi về phía trước.

"Kỳ quái." Anh thì thầm một câu.

"Hửm?"

Ánh đèn pin quét về phía bên phải.

"Cửa phòng phẫu thuật ở bên phải, không ở phía trước." Lộ Hà nhìn nơi đó như có điều suy nghĩ mà nói.

Tay Tôn Chính lại giật giật.

"Có phải cậu đang nghĩ đến gì không?" Lộ Hà lập tức hỏi.

Người nọ vẫn không nói lời nào, chỉ là đi theo anh về phía trước vài bước.

Tay Lộ Hà rốt cuộc đụng vào cánh cửa dày nặng của phòng phẫu thuật, xúc cảm tràn ngập cảm giác mát, tựa như hàn ý bên trong xuyên thấu qua cánh cửa này đã phát tán ra rồi.

Anh cắm đèn pin vào túi quần, dành tay kia đẩy cửa phòng phẫu thuật, có lẽ là vì vô cùng cẩn thận lại vô cùng căng thẳng, anh không dám dùng sức quá lớn.

Cánh cửa giật giật, Tôn Chính vươn tay kia, giúp anh cùng nhau đẩy ra cánh cửa này.

Mùi sát trùng phả vào mặt, phảng phất như nghênh đón họ chính là cảnh tượng phẫu thuật bận rộn.

Lộ Hà hít thở sâu một hơi, sâu sắc cảm giác được bí mật sẽ vạch trần vào giờ phút này. Anh lấy đèn pin trong túi ra, nhưng một động tác nho nhỏ như vậy, ánh đèn pin hơi loáng qua căn phòng phẫu thuật một chút.

"Bên kia!" Tôn Chính đột nhiên kêu một tiếng, vùng thoát khỏi tay Lộ Hà chạy về hướng một chỗ nào đó.

Lộ Hà còn chưa kịp phản ứng, trong bóng tối lại nhìn không thấy vị trí của Tôn Chính, chỉ đành quơ đèn pin quét nhìn chung quanh, vừa sốt ruột hỏi: "Cậu nói cái gì? Bên kia?"

Tôn Chính đứng ở đó, không khí phát lạnh như từng khử trùng đang quanh quẩn trên khuôn mặt cậu.

"Anh không phát hiện ra sao?" Cậu mở miệng nói, tựa hồ bởi vì lâu rồi không uống nước, giọng nghe hơi khô nghẹn.

"Hửm? Cậu ở đâu?" Lộ Hà đã cảm thấy kỳ quái, phòng phẫu thuật rõ ràng không lớn, Tôn Chính rốt cuộc đang ở bên nào? Sao đột ngột một mình chạy đi?

"Cấu trúc của phòng phẫu thuật (4), cùng hành lang cuối tòa cao ốc khoa nội đối diện, là kết cấu đối xứng."

Vào phòng phẫu thuật (4), mới là hành lang, bên phải cuối hành lang, một căn phòng, không có cầu thang.

Loại cấu trúc này vốn tòa nhà chính không có khả năng thực hiện, phòng phẫu thuật (4) đã được tái hiện giống nhau như đúc.

"Anh xem, phòng kia!" Tôn Chính là gọi một tiếng.

Một căn phòng nhìn xéo qua.

Mơ hồ, đen nghịt.

Nhưng có người đang ngồi bên cửa sổ, mờ mờ ảo ảo, tựa hồ đang nhìn bên này cười.

Lộ Hà đột nhiên cảm thấy không đúng! Dựa vào cửa sổ của phòng phẫu thuật và điều kiện ánh sáng hiện tại căn bản không nhìn thấy được thứ gì bên ngoài!

"Chính!" Anh cực độ căng thẳng hét to một tiếng.

Đèn pin quét nhanh một vòng cả phòng phẫu thuật.

Vách tường lam nhạt, bàn làm việc, đèn mổ...

Bên cửa sổ đứng một bóng người đen đen.

Toàn thân Lộ Hà đều lạnh buốt, thứ kia từ chân bò lên, đã sắp bò khắp toàn thân rồi.

"Chính?...Ai?"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,