Chương 43 - Giờ thứ 13, phòng phẫu thuật (4) tầng 3
Lần đầu tiên, cậu đi tới hành lang sương đen dày đặc này, đi tới trước một cánh cửa xa xưa cũ nát.
Lần thứ hai, cậu lại đi tới hành lang không một bóng người này, tay chạm vào tay nắm của cánh cửa kia.
Lần thứ ba, cậu sẽ là gì?
Cậu đang chậm rãi tới gần căn phòng này.
Trái tim Tôn Chính vẫn đang đập thình thịch, mang theo một loại khẩn trương khó hiểu.
Cậu dùng đèn pin quét một vòng xung quanh, hành lang quen thuộc mà xa lạ này, một khắc tiến vào phòng phẫu thuật kia tựa hồ liền mơ hồ có dự cảm...Mình sẽ lại đi tới hành lang này.
Mà trên tay vẫn còn vương hơi ấm của một người khác chỉ ngay một khắc trước.
"...Lộ Hà..." Cậu thì thào một tiếng, siết nắm tay.
Trong hành lang yên tĩnh đến mức không có một âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở của cậu cũng yếu ớt mỏng manh đến mức cơ hồ nghe không được. Sương đen thâm trầm, tựa hồ ánh đèn pin cũng không cách nào xuyên thấu hoàn toàn cả hành lang, chiếu ra bộ mặt đầy đủ của nó.
Giống như một không gian tuyệt đối, một lĩnh vực tuyệt đối.
Lĩnh vực chuyên thuộc về cậu.
Cậu nỗ lực phân biệt từng khoảnh đất từng mặt tường mà ánh đèn pin chiếu đến. Cánh cửa trong trí nhớ kia cách nơi này không xa, đi dọc theo tường, chậm rãi thêm vài bước.
Sau lưng là cái gì?!
Trong đầu cậu đột nhiên nảy ra một ý niệm như vậy. Cậu chưa từng xoay người nhìn thử. Đây là dãy hành lang nào? Có lẽ cậu chỉ cần quay đầu lại liếc xem thử là có thể xác nhận.
Chân trái cậu giật giật về phía trái, phát ra tiếng động rất nhỏ. Thanh âm này tựa hồ ngay cả chính cậu cũng bị dọa. Cậu ngừng một chút, rốt cuộc cố lấy lại dũng khí, xoay người sang chỗ khác.
Mặt sau cũng một mảng đen kịt, như hố trời sâu không thấy đáy, ngay cả cái bóng cũng không hề tồn tại. Mà bản thân tựa như đứng ở bên mép hố trời này, bước thêm nửa bước sẽ rơi thẳng xuống, rốt cuộc tóm không được một mẩu ánh sáng nào nữa.
Cậu chỉ cần xác nhận một chút. Chỉ một chút.
Cậu cẩn thận đi một bước, đèn pin chiếu cạnh sườn, thăm dò mặt tường.
Chậm rãi, ánh đèn rốt cuộc chạm đến một mảng màu sắc bất đồng với tường, cánh cửa.
Tôn Chính nuốt nước miếng, ánh đèn pin di chuyển về phía trước, trên cánh cửa cũ kỹ tróc sơn có một loạt chữ rõ ràng: Khoa nội 314.
Quả nhiên!
Đó quả nhiên chính là tòa nhà khoa nội cách chỗ trước mặt Lộ Hà một tầng.
Qua 314 này, bản thân đã một lần tiếp xúc đến phía sau cánh cửa kia, chính là phòng bệnh 315A.
Căn phòng không thể nói kia, căn phòng không nhìn thấy được kia.
Kỳ lạ chính là...Trong sổ tay cuối hành lang không có phòng này, tại sao cậu lại nhìn thấy cái phòng nằm chình ình đằng kia?
Bởi vì đã xác nhận vị trí của mình và phát hiện phòng 315A, tay cầm đèn pin của Tôn Chính đều run rẩy, nếu không phải hành lang này tràn ngập bầu không khí âm u đáng sợ, cậu cơ hồ sẽ xông thẳng vào 315A tìm tòi đến cùng.
Ngực cậu phập phồng hai cái, nỗ lực khống chế tâm trạng và hô hấp của mình, đi vòng trở về hành lang, lần thứ hai cẩn thận đến trước phòng 315A lần nữa.
Cậu không biết mình làm thế nào đi tới hành lang này, không biết vì sao mình bị đưa đến chỗ này, cũng không biết trong phòng bệnh 315A có cái gì đang chờ cậu.
Trong đầu chỉ mơ hồ hiện lên khuôn mặt cười vừa rồi cậu nhìn thấy.
Khuôn mặt dường như quen thuộc...
Tôn Chính tự hỏi một cách lộn xộn, hữu kinh vô hiểm mà lần mò dọc theo vách tường, rốt cuộc lần mò được khung cửa có cảm giác bằng gỗ.
Đèn pin chiếu sáng trên cửa, một cụm mờ nhạt. Trên cánh cửa vô cùng cũ nát dữ tợn, có dấu vết khắc họa rõ ràng, loang lỗ chút vết tích màu đỏ vẩy lên như vết máu bị khô, làm cho người ta suy nghĩ miên man. Bản thân cánh cửa này dường như luôn đeo trên lưng bầu không khí nặng nề và u ám, lại tựa hồ khúc xạ ra sự vùng vẫy và phản kháng nào đó...Giống như tình huống hiện tại của họ.
Càng nghĩ càng hiếu kỳ, Tôn Chính rốt cuộc nhịn không được xoay nắm cửa kiểu cũ kia.
Cành cạch.
Vang lên một tiếng, cánh cửa lại không mảy may chuyển động.
Có phải do quá lâu rồi không?
Cậu nghĩ vậy, vừa vặn, vừa dùng cơ thể đẩy cánh cửa.
Cành cạch.
Cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Quả nhiên đã bị khóa lại...
Cậu thất vọng nhìn cánh cửa, nhưng lại không có cách nào.
Nhìn kỹ, còn có thể phát hiện khung cửa quấn một sợi dây đỏ nhỏ mảnh. Cậu nghĩ đến Lộ Hiểu Vân trong băng từ dường như đã quấn một thứ gì đó ở cửa phòng ngoại trú 3...Lộ Hà và mình cũng không nhìn kỹ, nhưng thứ này chẳng lẽ có gì huyền bí?
Lộ Hiểu Vân? Lộ Hiểu vân có từng nhắc tới cánh cửa này không?
Không có...
Nhưng mà, Lưu Tần tất nhiên biết cách mở cánh cửa này, Lục Hưởng nhất định cũng biết, tại sao họ lại đưa bệnh nhân đến một căn phòng như vậy? Lục Hưởng...Lưu Tần...
Hai cái tên này khiến đầu của cậu lại bắt đầu hơi đau.
Đúng rồi!
Cuối cùng trong băng Lộ Hiểu Vân đã nhắc tới cái gì?
"Cậu ném gì cho tôi?"
"Xà cừ, mò được trên người Lưu Tần, rất đáng giá, cậu cầm nó ra khỏi bệnh viện bán ít tiền, coi như bồi thường yêu cầu của cậu."
Xà cừ? Xà cừ trên người của Lưu Tần?
Tôn Chính luống cuống tay chân kẹp đèn pin dưới cánh tay, từ trong ngực lấy ra chìa khóa xà cừ kia. Chìa khóa bị nhiệt độ cơ thể ủ đến mức hơi âm ấm, mặt ngoài lộ ra ánh sáng óng ánh.
Bởi vì căn bản không nghĩ nó có công năng của chìa khóa, luôn nghĩ nó dùng để trừ tà, nhưng mà...
Tôn Chính kề sát vào nhìn lỗ khóa gỉ sét loang lỗ dưới tay nắm cửa, lỗ này có phải mới là chủ sở hữu cuối cùng của chiếc chìa khóa này không?
Cành cạch.
Chìa khóa được cắm vào trong lỗ có chút trúc trắc, nhưng lại khớp hoàn toàn không chút sứt mẻ.
Quả nhiên! Một cảm giác mừng như điên nảy lên trong lòng Tôn Chính.
Cậu dựa vào cửa, vừa dùng sức đẩy vào trong, vừa chuyển động chìa khóa.
Cạch.
Cánh cửa phát ra một tiếng trầm đục, hé ra một khe hở nhỏ.
Không khí lạnh lẽo ẩm ướt kèm theo mùi thối nào đó từ giữa khe cửa ùn ùn kéo đến.
Tôn Chính đang muốn tiến thêm một bước đẩy cửa vào, một tờ giấy chậm rãi từ giữa khe cửa nhẹ nhàng rơi ra, rơi vào dưới chân cậu.
Hình như...là một bức ảnh.
Tôn Chính nhíu mày, cúi người xuống nhặt lên.
Một bức ảnh hơi ố vàng. Trên ảnh có một khuôn mặt nam giới trẻ tuổi, ánh mặt trời rơi vào trên khuôn mặt cười, lộ ra một đoạn răng nanh. Mắt của cậu ta cười đến mức chỉ còn lại một đường kẻ, màu da bị áo khoác trắng tôn lên càng thêm khỏe mạnh. Kiến trúc phông nền vô cùng quen thuộc, trên cổng viết: Bệnh viện hiệp tế tư nhân Đồng Hoa Trung Lộ.
Đây là một bác sĩ của Đồng Hoa?
Tôn Chính nhìn khuôn mặt này, cảm thấy loáng thoáng giống một người.
Một người cậu chưa từng gặp, nhưng đã quen biết.
Cậu lật bức ảnh qua, mặt sau viết vài chữ.
Nghiêm Ương, tháng 4 năm 01, Đồng Hoa.
Lộ Hà nhìn chằm chằm bóng đen kia, nắm tay đã siết đến chảy mồ hôi.
Bản năng cơ thể thúc giục anh mau chạy đi, nhưng suy nghĩ gắt gao kiềm chế xúc động xoay người chạy trốn này.
Bóng đen này, bất luận là ai, đều là mấu chốt liên quan chặt chẽ tới Tôn Chính.
Anh cẩn thận nhích từng bước đến gần bóng đen. Chẳng biết bóng đen có cảm giác được sự hiện hữu của anh hay không, cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển dọc bên tường của phòng phẫu thuật.
Lộ Hà lặng lẽ bật sáng đèn pin, chiếu nghiêng một mảng mặt đất nhỏ. Chút ánh đèn đó cũng đủ để anh đi theo động tác của bóng đen lại không đến mức kinh động bóng đen.
"Chính?" Lộ Hà lại thử gọi một tiếng.
Không có hồi âm.
Đầu của anh dưới tình huống cực độ căng thẳng mà chuyển động cấp tốc. Bóng đen này không phải Tôn Chính? Nhưng Tôn Chính làm sao có thể lạ lùng biến mất ngay trước mặt anh?
Bóng đen mơ mơ hồ hồ, không rên một tiếng ở bên cửa sổ, di chuyển giống như bay. Lộ Hà nhắm mắt theo sát sau đuôi, đồng thời nhớ lại từng chi tiết khi bóng đen xuất hiện.
Tôn Chính chú ý tới phòng phẫu thuật (4) này có kết cấu đối xứng với hành lang cậu từng đến. Đúng như anh sở liệu, phòng phẫu thuật này cũng là chỗ duy nhất có thể chứng kiến phòng bệnh thần bí đối diện kia.
Mặc dù suy nghĩ này cực kỳ hoang đường, nhưng khả năng lớn nhất chính là...Tôn Chính vừa rồi chỉ trong nháy mắt lại di chuyển tới hành lang đối diện rồi.
Nghĩ tới đây, trái tim của anh lại càng treo cao hơn.
Hành lang kia, chỉ có khả năng nguy hiểm hơn so với nơi này.
Vậy bóng đen trước mắt này là gì đây?
Anh nhớ tới tình hình của phòng quan sát tầng 1. Trước khi "Nó" xuất hiện, ngoài phòng quan sát từng xuất hiện hiện tượng kỳ quái hai lần.
Bóng đen lướt qua ngoài cửa, cùng cửa phòng cấp cứu không người tự mở.
Chẳng lẽ bóng đen này chính là bóng đen từng xuất hiện ở tầng 1, đi theo họ tới phòng phẫu thuật (4)?
Nhưng thứ trước mắt này, rốt cuộc là quái vật gì?
Không phải thứ bò sột soạt trên đất trước đó, cũng không giống "thứ" vào Huyệt anh từng thấy...Không đúng...
Lộ Hà nhớ tới gì đó, cúi đầu nhìn về phía chính mình.
Không phải chúng trở nên khác biệt...Mà chính mình đang trở nên khác biệt, cho nên mới có thể nhìn thấy, mới càng tiếp cận hơn với chúng.
"Các người tìm nó đã lâu rồi đúng không?"
Cái gì?!
Lộ Hà bị âm thanh bất thình lình làm giật mình thiếu chút nữa đánh rơi đèn pin xuống đất. Anh căng thẳng thần kinh nhìn bốn phía, nhưng lại không tìm được nơi phát ra âm thanh.
Chờ chút.
Âm thanh này...từng nghe ở đâu.
Âm thanh của phụ nữ nhạt nhẽo khô khan như khúc gỗ.
"Cậu rất nhanh có thể nhìn thấy Nó rồi...Sợ không? Hối hận cũng không kịp nữa rồi. Đi theo tôi, đến đây, cậu, tôi đều ở trong Huyệt rồi."
Lưu Tần?!
Lộ Hà bị cái tên nhảy ra trong đầu dọa sợ ngây người. Đây là âm thanh của Lưu Tần.
Sao lại nghe tiếng bà ta?
Nghĩ không ra bất kỳ khả năng nào...Đột nhiên, ánh mắt của anh dừng lại bóng đen bên cạnh tường kia.
Chẳng lẽ cái bóng này đã mở miệng nói chuyện?
Lưu Tần đang nói chuyện với mình?
Đại não Lộ Hà đã không theo kịp sự phát triển của cả thế cục.
"Phá hỏng chuyện của tôi, có thể sao? Tôi còn cách khác..." Âm thanh đột ngột ngừng lại, chợt bén nhọn hẳn lên, "Cậu biết? Cậu biết còn đuổi theo vào? Cậu biết cái gì?!"
Là đang hỏi mình sao? Tôi có biết gì đâu chứ?
Lộ Hà hoang mang há miệng.
Âm thanh nói chuyện khiến cho cảm giác rét lạnh nguy hiểm trong không khí giảm đi nhiều, lại làm cho tay chân anh thêm luống cuống.
Không đúng.
Một kinh nghiệm trước đó khiến anh đột nhiên kịp phản ứng.
Tình huống này...Rất tương tự với tình huống trong chương nào đó của sổ tay.
Giống như chương về con mèo trong sổ tay, bản thân không nói lời nào, nhưng âm thanh của Lưu Tần lại như đang liên tục đối thoại cùng người kia. Bà ta không phải đang nói chuyện với mình! Bà ta đã sớm vào Huyệt rồi, sao bà ta lại đối thoại cùng mình chứ?
Bà ta đang đối thoại với ai?
Thình lình, một ít đầu mối vặt vãnh từ phòng quan sát đến nay, giống như được mở khóa, cạch một tiếng từng vòng tiếp từng vòng đều nối liền lại.
Nếu bóng đen này là Lưu Tần, ban đầu bà ta xuất hiện ở phụ cận phòng quan sát, sau đó nghe được cửa phòng cấp cứu bị mở ra, không lâu sau cũng nghe được cửa phòng phẫu thuật ầm ầm mở ra..."Nó" đã tới. Tôn Chính cùng mình đi lên tầng 3, vào phòng phẫu thuật lại phát hiện bóng đen này...Đang cùng người kia đối thoại.
Đây hoàn toàn là tái hiện tất cả tình hình hôm xảy ra sự cố trong băng.
Lưu Tần vào Huyệt bị đuổi theo vào phòng phẫu thuật thì chưa từng đi ra nữa.
Bà ta gặp Lộ Hiểu Vân ở phòng phẫu thuật.
Hiện tại mình đang đứng ở vị trí của Lộ Hiểu Vân năm đó, nghe đối thoại của Lưu Tần và Lộ Hiểu Vân năm đó!
Một loại tâm trạng kích động và khẩn trương trước nay chưa từng có, giờ phút này tràn ngập trong Lộ Hà. Giờ phút này anh chính là Lộ Hiểu Vân, tất cả những việc xảy ra năm đó đều đang trình diễn trên người anh.
Ai là "Nó"? Tình hình Lộ Hiểu Vân thế nào? Tất cả vấn đề giờ phút này đều đã có đáp án!
Nhận xét
Đăng nhận xét