Chương 44 - Băng của bác sĩ Nghiêm (4): Hiến Tế
"Phá hỏng chuyện của tôi, có thể sao? Tôi còn cách khác..." Âm thanh đột ngột ngừng lại, chợt bén nhọn hẳn lên, "Cậu biết? Cậu biết còn đuổi theo vào? Cậu biết cái gì?!"
Một khi đã hiểu được tình huống hiện tại của mình, suy nghĩ của Lộ Hà lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.
Lưu Tần đang nói chuyện gì với Lộ Hiểu Vân?
Từ những câu nói vừa rồi của một phía Lưu Tần, Lưu Tần hẳn là đã phát hiện Lộ Hiểu Vân phá hỏng sự kiện kia của bà ta, bà ta chạy vào phòng phẫu thuật này là vì bà ta có biện pháp khác để giải quyết vấn đề này...
Mà Lộ Hiểu Vân trả lời bà ta một câu "Tôi biết".
Xem ra Lộ Hiểu Vân khi ấy cũng có sách lược khác.
"Cậu không hiểu đâu, cậu cho rằng, tôi vì ông ta?
Lộ Hà im lìm, cậu cố gắng nhập mình vào trạng thái của Lộ Hiểu Vân năm đó.
Chẳng lẽ không đúng sao? Đáng tiếc mọi bố trí sẵn của cậu trước đó, đều đã bị chúng tôi phá hủy. Xương mèo của bà ta không có bất cứ tác dụng gì, trước đó đã bị chúng tôi lấy ra, thay bằng băng từ, để ngừa xương này còn có tác dụng đặc thù gì khác.
"Đúng...Nhưng cậu vẫn không hiểu." Âm thanh của người đàn bà kia trải qua nhiều năm như vậy, lại không hề bị thời gian mài mòn, tựa như vẫn rõ ràng như trong máy ghi âm, "Cậu không biết tôi hưởng thụ loại cảm giác này biết bao..."
Cảm giác? Lộ Hà mơ hồ phát hiện suy nghĩ nào đó của Lưu Tần, họ trước đó hình như đã đoán sai.
"Khống chế...Các cậu gọi cái này là khống chế, cậu hiểu không? Nhìn hắn sợ hãi, hoảng hốt, cứ thế đến van cầu tôi...Tất cả đều khống chế, hắn tìm người viết sổ tay, còn có đại sư gì đó...Không được đâu, chỉ cần bắt đầu rồi, đều sẽ do tôi khống chế."
Âm thanh Lưu Tần nói những lời này lạnh lẽo, không chút cảm xúc, ngữ điệu như cây khô lại càng khiến những lời nói này có sức mạnh kinh sợ nào đó.
Người phụ nữ này muốn, không phải là tình là yêu, mà là sức mạnh và khống chế chí cao vô thượng một người đàn ông khác.
Lộ Hà dường như cũng ngây dại.
"Hiện tại, tôi có thể hoàn toàn chi phối mọi thứ của hắn. Các cậu, vừa vặn, Nó đã ra rồi, tôi thay thế Nó, tôi chính là Nó...Hắn sẽ phải sợ tôi cả đời, hắn sẽ nhớ kỹ tôi cả đời..."
Nói dứt lời, âm thanh không chút tình cảm nào kia lại đột nhiên nở nụ cười, khàn khàn mà thô ráp, không cảm thấy được bất kỳ khoái ý nào.
Người đáng thương thật sự, là Lưu Tần, hay là Trần Chí Vấn?
Lộ Hà vô thức muốn lùi một bước.
Anh đã sắp xếp ra được đại khái tình huống năm đó. Mặc dù Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương đã phá hủy kế hoạch trước đó của Lưu Tần, Lưu Tần lại vừa vặn tương kế tựu kế chạy vào phòng phẫu thuật, Nó đã bị họ dẫn ra, mà Lưu Tần cũng phải thay vào đó, trở thành "Nó"?
"Nó" chẳng lẽ là một người?
Vậy, hiện tại Lưu Tần đứng trước mặt mình, chẳng lẽ chính là "Nó"?
Nhưng chính mình bây giờ là Lộ Hiểu Vân. "Nó" đứng trước mặt Lộ Hiểu Vân, Lộ Hiểu Vân sẽ làm như thế nào? Chẳng lẽ Lộ Hiểu Vân chính là biến mất như vậy?
Lộ Hà thu hồi một bước muốn lui về của mình.
Không đâu.
Anh hai không phải là người sơ ý qua loa như vậy.
Nếu anh hai trả lời Lưu Tần là "Tôi biết", vậy anh đã tính sẵn trong lòng rồi.
Anh ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Tần? Vậy suy nghĩ của anh ấy là gì?
"Cô sẽ không đâu," Lộ Hà trấn định mở miệng, "Cũng không có khả năng."
"...Cậu đang nói cái gì?"
Lộ Hà dừng một chút, nói:
"Bởi vì, tôi sẽ trở thành Nó."
Lời vừa ra khỏi miệng, chính anh cũng ngơ ngẩn.
Anh không biết tại sao mình lại thốt lên một câu như vậy.
Đây chẳng qua là trực giác trong nháy mắt. Sau đó não của anh vận chuyển lại một vòng, anh đã phát hiện, đây là biện pháp duy nhất Lộ Hiểu Vân có khả năng nghĩ ra nhất, cũng là lời duy nhất anh ta nói ra.
Anh hai...
Bóng đen kia vừa vặn đột ngột di chuyển, như cơn gió biến mất trong ánh đèn pin.
Lộ Hà kinh ngạc phát hiện, lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Chỉ nghe âm thanh kia ở cửa phòng phẫu thuật cách mình không xa nói một câu: "Có người vào rồi!"
Anh lia mạnh đèn pin về phía cửa phòng phẫu thuật, bóng đen đã biến mất.
***
Tôn Chính cẩn thận bỏ ảnh vào túi áo sơ mi của mình. Vô luận ai để lại bức ảnh này, đều là một phần ký ức vô cùng trân quý năm đó.
Kẽo kẹt.
Cậu nghiêng người chen vào giữa khe cửa.
Mùi hôi cũ kỹ càng thêm đậm đặc, cho dù cậu bịt mũi, mùi kia dường như cũng xuyên qua kẽ tay loáng thoáng kích thích cậu.
Đèn pin có thể chiếu đến phạm vi rất nhỏ, chỗ có thể chiếu tới đều là mặt đất loang lỗ vết bẩn, màu sắc thâm một mảng nhạt một mảng, tựa như cánh cửa kia, làm người ta suy nghĩ miên man.
Đây rốt cuộc là dạng phòng bệnh gì? Giường bệnh đâu?
Tôn Chính cố lấy dũng khí dùng đèn pin đảo qua dọc theo góc tường một phía. Trên tường tựa hồ cũng che kín dấu vết gì đó, từng vệt từng vệt.
Cậu lơ đãng nhìn thấy nhiều vệt như vậy, đột nhiên một trận hàn ý từ lòng bàn chân lủi thẳng lên ót.
Đây là...chữ bằng máu?
Cậu bất chấp đoán xem chữ này ở đâu nhảy ra, lòng hiếu kỳ thúc giục đèn pin dời lên trên.
Hai chữ rõ ràng đập vào mắt:
Đi ra!
Tựa như một tia sét nháy mắt bổ trúng cậu, cả người cậu thoáng cái cứng còng, ngón tay không ngừng run rẩy, rõ ràng cảm giác được đèn pin sẽ từ trong tay rơi xuống, đầu ngón tay lại di chuyển thế nào cũng không bắt được đèn pin kia, phảng phất như nó cách mình vô cùng xa xôi, tựa như thế giới trước mặt này.
Đi ra...đi ra...
Cậu không có cách nào di chuyển đèn pin để nghiệm chứng từng vệt trên tường có phải đều là viết hai chữ này không, ai viết?
Đã thấm vào vách tường, cùng niên đại cùng thời gian hóa thành màu máu đậm đặc không phân biệt nổi, từng đường từng nét dường như đều khắc in oán niệm và cơn giận dồn nén sâu sắc, kinh sợ lòng người.
Mà tiếng cào phía sau cửa nghe được trước đó, có phải cũng là người viết chữ này đang giãy giụa lần cuối sau cửa không?
Bộp.
Đèn pin rốt cuộc lăn trên mặt đất, phát ra tiếng lăn lông lốc.
Cốp.
Dường như đụng phải vật gì đó, đèn pin ngừng lăn.
Tôn Chính cũng vì những tiếng động liên tiếp này mà phục hồi lại tinh thần. Đèn pin? Cậu nỗ lực khống chế cho bản thân không run rẩy, khom lưng xuống theo nơi phát ra âm thanh và ánh sáng lần tìm đèn pin.
Ngón tay xẹt qua sàn nhà lạnh giá, vừa nghĩ tới bản thân chạm đến dấu vết không biết trên mặt đất kia cậu lại nhịn không được run bắn lên, tiếp theo lần mò đi qua, cậu rốt cuộc đụng tới cảm xúc kim loại của đèn pin. Ngón tay lại dời về phía trước, đèn pin đụng vào chính là...
Giật mình một cái, cậu cầm lên cả món đồ kia và đèn pin.
Vừa chiếu xuống, quả nhiên, đèn pin đụng vào chính là một cuộn băng.
Cuộn băng cuối cùng của bộ khái niệm tiếng Anh.
Nhận xét
Đăng nhận xét