Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 3 - Chương 15

Chương 15 - Chuyện Giang Thành, chuyện rũ áo bỏ đi

Chúng tôi trò chuyện chốc lát, lại nói tới chuyện yêu thụ.

Tôi có chút muốn biết đêm đó tôi đi rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Kato Harasan không chết, vậy Hồ Kim Vinh đã chết chưa? Những người khác thì sao? Những bình gốm chứa hài cốt đầy đất kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Quỷ em bé chi chít, tới cùng lại xảy ra chuyện gì? Vô số nghi vấn mọc lên trong đầu tôi, thật là như trăm vuốt cào cấu mà! Song ở chỗ này chúng tôi không quen biết ai, cảnh sát Thân kia, ngay cả chúng tôi bị trộm đồ cũng không quan tâm, tôi không trông cậy được hắn sẽ cung cấp thông tin gì cho chúng tôi.

Tôi đột nhiên nhớ tới, Tiểu Đạo Lưu Manh nói trong mấy người tiến vào hiện trường kia, có một người là sư điệt của anh ta, vì vậy bảo anh ta đi tìm hiểu thử xem. Anh ta vừa nghe, giả ngu ngơ ngác nói có chuyện này sao? Sao tôi không biết?

Anh ta không muốn đi, tôi cũng không cách nào ép anh ta, không thể làm gì khác hơn là đến đây thôi. Nếu đã lấy được cỏ Hoàn Hồn, vì vậy tôi buông xuống lòng hiếu kỳ, không chú ý nữa. Tôi chỉ tưởng rằng đây chỉ là một đoạn trải nghiệm nhỏ ly kỳ trong đời tôi, yên tâm, quá khứ là quá khứ -- không ngờ, chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ, những năm sau này tôi phải bôn ba, đều là vì mấy chuyện ngày hôm nay.

Đương nhiên, đây là chuyện tôi khi ấy không biết, thế nên cũng nói sau.

Chúng tôi quay về khách sạn, anh Lưu gọi điện thoại tới mời chúng tôi đi gặp chú Đoàn, tôi lười đi, bảo Tiêu Khắc Minh đi, kéo rèm lại, bản thân nằm trên giường, chơi trò vỗ tay cùng Đóa Đóa. "Bạn vỗ một, tôi vỗ một, một đứa bé ngồi máy bay..." Tôi nói tới nói lui, sau đó bé rất nghiêm túc vỗ, có đôi khi tôi sai, bé thọt lét tôi -- tôi đặc biệt sợ nhột; Nếu bé sai, bé sẽ tỏ vẻ uể oải, bĩu môi mất hứng, mà tôi thì rất sung sướng dùng sức kéo dài mặt bé, làm mặt quỷ đáng yêu.

Mất Kim Tằm Cổ, tôi vẫn có một chút "pháp lực", hoặc nói là sức mạnh niềm tin, vẫn như cũ có thể chạm được Đóa Đóa -- đương nhiên, tiền đề là bé cũng nguyện ý để tôi nhìn thấy.

Bé không cam lòng không muốn, nhưng cũng không né tránh trừng phạt của tôi, bởi vì bé còn là một bé ngoan, sẽ không chơi xấu.

Mất Kim Tằm Cổ, Đóa Đóa khi một mình có chút buồn chán, mà ngay cả xem TV cũng không còn vui vẻ như xưa.

Buổi tối Tiêu Khắc Minh trở về, thần bí nói với tôi có muốn biết rạng sáng hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì không. Tôi hỏi anh có nguồn tin à? Anh ta nói tất nhiên, chú Đoàn kia cậu không biết đâu, ông ta thế mà là một pho tượng Đại Phật của địa giới Giang Thành này, ngồi nam hướng bắc, hắc bạch lưỡng đạo, thủ đoạn thông thiên. Hôm nay nhắc về việc này, ông ta liền kể với tôi đại khái, độ chuẩn xác cũng tám chín phần mười. Tôi nảy lên hứng thú, nói vậy anh nói nghe thử đi.

Anh ta rót một ly trà, thấm cổ, bắt đầu nói về việc này.

Đảo Dã Lư này thời cổ đại là một điểm cúng tế tôn thờ mụ tổ, phía trên có một miếu mụ tổ đơn sơ của một ngư dân xây dựng, qua mấy thế kỷ vào thập niên 40 bị cơn lốc phá hủy, khi thời đại rung chuyển, nhân dân ngay cả cái để lấp đầy bụng cũng thành vấn đề, đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc trùng tu miếu thờ. Sau đó lại tiến vào xã hội mới, thời đại mới, bỏ cũ đón mới, phá tứ cựu, mọi người cũng dần quên lãng việc này. Giai đoạn đầu thập niên 90, chủ nhân vườn cây này là Hồ Kim Vinh, vẫn là một nhân viên kỹ thuật của cục lâm nghiệp phía nam Giang Thành, rất vô tình kết bạn với một cao nhân, cao nhân này cái gì không tinh, nhưng chuyên am hiểu Đổ Thuật ông trời, danh tiếng rất lớn, còn được gọi là "Bát Thủ Thần Nhãn", sau này ra vào vùng Macao của Hà tiên sinh, ra nhiều bị biết tỏng, kết quả bị đánh gãy tay gân chân, lưu lạc Giang Thành được Hồ Kim Vinh cứu vớt.

(Mụ tổ, còn gọi là "Thiên Phi" "Thiên Hậu", tục xưng "Hải thần nương nương", là nữ thần chưởng quản đường biển đường thủy trong truyền thuyết.)

Bát Thủ Thần Nhãn sinh mệnh dần tắt, cũng không kịp dạy cho Hồ Kim Vinh Đổ Thuật bình sinh đắc ý nhất, chỉ kể một bí văn thỉnh thoảng mình nghe nói.

Bí văn này liên quan đến lời đồn đại của miếu Mụ Tổ đảo Dã Lư. Tương truyền cổ đại, trọng nam khinh nữ, ngư dân cạnh biển càng đặc biệt nghiêm trọng, thường xuyên gặp cảnh có người sau khi sinh hạ bé gái, dìm xuống nước mà chết. Miền nam mê tín, nhất là những người phiêu bạc bờ biển hàng năm, đời này đều ký thác vào thời tiết ngoài khơi, mê tín, trẻ sơ sinh chết không dám tùy tiện chôn bậy, phải đem trẻ mới sinh đã chết để vào trong bình gốm, tẩm liệm, sau đó mai táng trong rừng cây phụ cận miếu mụ tổ đảo Dã Lư. Tập tục này cực kỳ tồi tệ (là nói chuyện dìm chết bé gái), đánh mất nhân tính, nhưng tương truyền đã lâu, cho đến thời dân quốc vẫn có ngư dân lén làm.

Bát Thủ Thần Nhãn một ngày đẹp trời đi ngang qua đảo Dã Lư, thăm thú một chút, phát hiện trong đất chôn trẻ em, thế mà mọc ra một cây hoa đỏ dây xanh biếc.

Hắn phiêu bạc giang hồ lâu, bạn bè kiểu gì cũng có kết bạn, kỳ văn dật sự biết cũng nhiều, mặc dù chuyên Đổ thuật, nhưng mí mắt cũng thuộc loại ghê gớm, liếc mắt một cái liền nhìn ra gốc cây này, là chỗ cực âm, linh vật ngưng kết từ oán khí, tên gọi hoa Bỉ Ngạn Tu La. Hoa này cùng một trong bốn hoa điềm lành trên trời của Phật gia là hoa bỉ ngạn "Ma ha mạn châu sa hoa" có bản chất khác nhau, là hấp thụ âm khí, oán khí mà sinh ra, kịch độc, còn được gọi là "Hoa Người Chết", "Hoa U Linh, "Hoa Địa Ngục". Hoa này tuy là kịch độc, nhưng 10 năm kết một quả, màu đỏ, lớn như sầu riêng, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, vị ngọt lành nhiều nước, bên trong ẩn chứa nhiều linh lực tinh hoa xoắn bện, Phật nói, ăn quả này, có thể đạt bỉ ngạn.

Cái gì gọi là bỉ ngạn, không ai biết được, nhưng thứ này công hiệu lợi thọ thêm tuổi, phản lão hoàn đồng, trên lịch sử vẫn có ghi lại.

Bát Thủ Thần Nhãn vốn đợi cho mình hưởng dụng, nhưng tuổi tác đã già, lần này gặp họa bị cướp, sợ là tránh không được cái chết, quãng thời gian đó Hồ Kim Vinh đối xử với hắn vô cùng tốt, vì vậy liền nhận nghĩa tử này, lấy ra tài phú của mình ngày xưa từ đất khách, toàn bộ tặng cho Hồ Kim Vinh, đến năm sau thì buông tay từ trần. Mà Hồ Kim Vinh đây đúng là hảo tâm làm một chuyện, không ngờ được tiền trên trời rớt xuống, bản thân lão không tin thần, nhưng kính sợ những thứ lạ lùng, tuân theo nguyện vọng của Bát Thủ Thần Nhãn, bỏ tiền mua đất chôn trẻ em, xây một vườn cây tư nhân, thu thập chút hoa cỏ cây cối, thỉnh thoảng tham gia thị trường cây cảnh, cũng có chút dư dả.

20 năm trôi qua, cây leo năm đó, giờ đây đã to lớn như Hoa Cái, Hồ Kim Vinh hỏi khắp cao nhân, dùng máu thịt nuôi ăn, thế mà trồng hoa Bỉ Ngạn Tu La này thành một yêu hoa ăn thịt người hiếm thấy, thúc cho chín, sau đó dùng Mẫn Linh Bát Quái Trận xây lên nhà kính để trấn áp, chỉ đợi tiếp qua hai năm sau, thì hưởng dụng linh quả trong truyền thuyết này. Song lão tự cho việc này làm rất quỷ bí, nhưng những việc lão làm mấy năm gần đây đã sớm rơi vào mắt của kẻ có tâm, ví dụ như đại nhân vật chú Đoàn hắc bạch lưỡng đạo đều trà trộn này, cực kỳ thèm thuồng, chỉ là cố kỵ trái cây kia chưa đến lúc chín, không ra tay cướp đoạt mà thôi.

Song lần này, đã chết người, ngay cả Hồ Kim Vinh cũng bị một người mặc đồ đen đánh trọng thương, đến nay còn nằm trong bệnh viện hôn mê chưa tỉnh. Sự việc vỡ to, rất nhiều nhân vật sau màn thèm chảy nước miếng đều gấp đỏ mắt, muốn tìm được đứa chết tiệt kia, cả lòng muốn cắm hắn xuống bùn làm hoa sen cũng có rồi.

Chú Đoàn nói về việc này cũng lắc đầu liên tục, nói người nọ quá đáng hận, phung phí của trời.

Vì sao? Hoa Bỉ Ngạn Tu La kia nếu chưa chín hoàn toàn, một thân linh lực đều là độc, độc kia so với cyanide trong công nghiệp hóa học còn độc hơn một ngàn lần, cần dùng làm chi?

Tôi nghe được đoạn này, trong lòng một trận co rút đau đớn.

Tiêu Khắc Minh cười ha ha, nói tôi ngày xưa gọi cậu là tiểu độc vật, vẫn có nhiều chỗ không chính xác, hiện giờ xem ra, Khám Mệnh thuật của ông đây thật là chuẩn đó!

Anh ta cười xong, vẻ mặt nghiêm túc, nói đám người chú Đoàn đã theo dõi đám người Nhật Kato Kazuo này, tình nghi rất lớn, nhưng mà hai ta cũng đáng nghi, thật là bắt trộm bắt trúng ổ trộm, hai chúng ta thế mà ngu ngốc tìm đến người của chú Đoàn làm chứng cứ vắng mặt. Cậu đừng thấy ông ta dường như chỉ là một ông chủ nhỏ của câu lạc bộ đêm, cậu biết ông ta có thân phận thật sự là gì không? Chủ tịch phía sau của tập đoàn khai phá bất động sản XX! Trâu bò chưa, phía sau còn có liên tiếp danh hiệu, có muốn tôi kể hết cho cậu không?

Tôi lắc đầu nói không cần, tôi nghe không khỏi khiếp sợ, nơi này quá nguy hiểm, gần Macao kế Hong Kong, cao nhân xuất hiện lớp lớp, cá sấu khổng lồ bò tới bò lui, độc thủ phía sau màn tầng tầng bất tận, tôi chơi không nổi, tôi là người như thế nào? Tôi chỉ là một hộ cá thể nho nhỏ, bây giờ càng là một nhân viên xã hội nhàn tản, chơi không nổi, hơi chút lơ là liền thịt nát xương tan. Tôi phải về thôi, quay về Đông Quản, mấy ngày nữa là năm mới rồi, tôi phải đi về nhà. Anh thì sao?

Tiêu Khắc Minh Kéo tôi, nói đừng thế chứ? Hôm nay anh ta đã kể cho chú Đoàn nghe chuyện buổi sáng tôi chịu nhục, chú Đoàn còn chuẩn bị ra mặt cho tôi đó...Tôi nói không cần, thù hận của mình, tự mình chấm dứt. Bây giờ tôi là một thằng nhóc mới ra đời, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, quá mức so đo cừu hận vinh nhục, sẽ chỉ càng lún càng sâu vào vũng bùn này, năng lực không tiến thêm được.

Thù, luôn phải báo, nhưng mà không phải hôm nay, không phải ngày mai, nếu bàn về trường kỳ kháng chiếu, trường kỳ kiên trì, chung quy sẽ có ngày, khiến thằng oắt Nhật cúi đầu, hối hận vì việc làm hôm nay.

Anh ta cười, nói cái cậu này, luôn nể quá hóa hỏng, không quyết đoán. Thằng nhóc kia, vừa nhìn đã biết là một tín đồ của đạo thần Nhật Bản, có vẻ còn là một thiên tài đó, không bóp chết, cuối cùng sẽ phiền toái. Tôi bốn biển là nhà, cũng không có vướng bận, cậu không xử nó, tôi xử nó. Vừa vặn chú Đoàn ở đây nói thiếu một sư phụ trợ trận, tôi sẽ ở đây nán lại một thời gian, trước hết xử tội đám con cháu Kato này rồi nói.

Tôi nói anh trèo cây cao quá nhé.

Anh ta hắc hắc cười, nói bần đạo bốn biển là nhà, chỉ vì tróc quỷ hàng yêu, giúp thế gian thái bình, kỳ thật nói đi nói lại, ở đây luôn không tự nhiên, nhưng mà mượn thế lực của chú Đoàn, lo liệu vài chuyện để bần đạo an lòng mà thôi, đừng nói bừa, đừng nói bừa.

Tôi trò chuyện cùng Tiểu Đạo Lưu Manh nửa buổi tối, hàn huyên rất nhiều chuyện, vẫn chưa đã, sau đó thật sự quá mệt mỏi, ngủ thật say. Ngày kế, tôi cùng anh ta trao đổi các loại cách liên lạc số QQ, địa chỉ mail (trước đó đã có số di động), sau đó lưu luyến chia tay. Sau đó, tôi lại gọi điện thoại cho cảnh sát Thân, đề cập tới chuyện rời khỏi Giang Thành, có lẽ lực chú ý của vụ án đã dời đi, hắn cũng không nói gì thêm, nhưng vẫn không được, tôi thử thăm dò kể về việc tôi quen biết cảnh sát Âu dương của thị cục Đông Quản, hắn cúp điện thoại, qua 10 phút lại gọi tới, chỉ nói được rồi, nhưng khi cần, nếu có thể sẽ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.

Tôi nói được, việc này không thành vấn đề, con người của tôi, thích nhất là giao thiệp cùng cảnh sát nhân dân.

Tôi trả phòng khách sạn, lúc đi ra có người nhìn chằm chằm tôi, tự cho là mình đã rất kín đáo, tôi đặt hết hành lý vào cốp xe ô tô, sau đó hai tay trống trơn đi shopping, sau đó tìm cơ hội xoay hắn vòng vòng choáng váng. Khoảng buổi chiều, tôi mang theo đống lớn đặc sản của Giang Thành, Macao về, chính giữa còn gói cỏ Hoàn Hồn 10 năm tôi tranh thủ đào ra (cũng chính là cỏ Hoàn Hồn Long Huyết theo như lời người Nhật Bản), tôi lên xe, sau đó rời khỏi Giang Thành.

Trên đường tôi vốn đang muốn gọi điện thoại cho em họ Lục Ngôn của tôi, kết quả cuối cùng vẫn là miễn tâm tư này.

Tôi chung quy cảm thấy mình có thể gây cho người khác điều xấu, hoặc không dính vào thì hơn.

Từ khi Tiểu Mỹ chết, tôi luôn nghĩ như vậy.

May mắn, có Đóa Đóa ở bên tôi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,