Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 4 - Chương 11

Chương 11 - Xác sống, Độc Trùng trận chi chít

Dưới ánh nhìn chăm chăm đầy hoảng sợ của đám người chúng tôi, Hồ Du Nhiên chết chưa lâu kia, kéo lê cơ thể nặng nề đi về hướng này.

Phần chân hắn bị Thi Tinh gặm ăn sạch sẽ, để lại xương trắng với vô số vết cắn, phía trên treo sớ thịt, dọc đường đi lúc la lúc lắc, trên thân còn khoác tấm vải chúng tôi đắp lên, máu và thịt dính dớp dáp rơi dọc đường, khi có ánh sáng chiếu lên mặt hắn, chỉ thấy lông tơ đen mảnh đã mọc ra, cứng còng xanh thẫm, gần như màu đen, con mắt lồi lên như cá vàng, cơ hồ muốn rớt ra.

Hắn há hàm răng trắng ởn, nhưng trong môi lại là máu tươi đỏ thẫm, không ngừng trào ra.

Máu này nhỏ suốt một đường.

Lòng tôi căng thẳng, đây là Trá Thi sao?

Thế nào là Trá Thi? Nghe đồn là trong ngực bụng có một luồng khí, không thuộc nhân gian, nếu bị mấy loại động vật hoang dã như mèo chuột các loại nhảy qua, sẽ sống lại. Nhưng một hơi này hoàn toàn không thể chống đỡ nổi sinh mệnh, sẽ chỉ làm thi thể sống lại đuổi cắn lung tung như dã thú, cuối cùng trút hết ngụm khí đó ra ngã xuống đất, mới tính là chết hoàn toàn. Có người sẽ hỏi, chết hoàn toàn, sao còn có thể di chuyển? Kỳ thật là có thể, ví dụ như gà, đầu mất rồi vẫn có thể chạy tán loạn hồi lâu, thậm chí trở lại trong ổ gà.

Trá Thi kể ra có nguồn gốc đã lâu, nhân sĩ tôn giáo phương tây vô đạo đức chính là căn cứ nguyên lý này, luyện chế xác sống.

Chúng tôi vốn chuẩn bị hôm khác sẽ vòng lại nhặt xác cho hắn. Không ngờ hắn thế mà lại thành Trá Thi, một đường đuổi thẳng đến. Hiển nhiên, phương diện này nhất định là Lừa Lùn giở trò quỷ.

Có một chiến sĩ nhìn không rõ, lá gan lớn, thấy hắn đi đứng gian nan, tiến đến gần gọi Tiểu Hồ, Tiểu Hồ, tưởng rằng Hồ Du Nhiên chưa chết. Tôi kéo gã một cái, hô tô một tiếng chạy mau. Thằng ngốc này còn liều mạng giật khỏi tôi, muốn đến bắt lấy Hồ Du Nhiên đã là cái xác. Tôi dùng tay quất một cái vào sau đầu gã, nói Hồ Du Nhiên này biến thành cương thi rồi (kỳ thật không phải, cương thi là thi thể mai táng chỗ cực âm, qua năm tháng lâu dần, phong thủy chuyển dời mà thành, có phần ý thức khi còn sống, tục gọi Bánh Ú, cái này vừa mới chết, xem như xác sống), cậu không sợ bị cắn hả?

Tôi chiếu đèn vào, lúc này gã mới nhìn thấy dáng vẻ kinh dị của Hồ Du Nhiên, quát to một tiếng "má ơi", xoay người bỏ chạy, trốn còn nhanh hơn tôi.

Hồ Du Nhiên máu me be bét này gặp được nhiều người sống như vậy, thoáng cái cũng như quét máu gà vậy, chạy như điên đến. Tôi chạy sau cùng, đội trưởng Ngô tụt lại sau, vừa chạy, vừa hỏi tôi làm sao bây giờ? Tôi nói không phải các anh có súng sao, dùng nó bắn gãy xương chân của hắn, cho hắn không đuổi theo được nữa. Ông ta mắng to, nói tại sao ông ta có thể phá hoại hài cốt huynh đệ được? Tôi tranh thủ lần tìm một nắm gạo nếp tung ra sau, một chút hiệu quả cũng không có -- lúc này nếu có một con mèo đen, thì tốt rồi.

Tôi nói được rồi, không rút súng, vậy các anh chờ biến thành giống cậu ta đi!

May mà chân Hồ Du Nhiên chỉ còn lại có xương, vốn cũng chạy không vững, trong khoảng thời gian ngắn cũng đuổi không kịp. Khi chạy tới ngã ba đầu tiên, đột nhiên nghe được phía trước kêu một tiếng, sau đó mọi người đều ngừng lại. Tôi phanh chân không kịp, thoáng cái liền đụng phải một huynh đệ phía trước, tôi khó hiểu, vừa thò đầu nhìn, phía trước xuất hiện chi chít rất nhiều trùng, có rết, bò cạp, nhiều loại bò sát, gián đầu đỏ, giun, nhện to lông xù...Che kín cả trên vách nham thạch, trên mặt đất một lớp đen sì, ước chừng trải dài hơn mấy cm.

10 tên người lùn đội mũ đỏ nhảy ra, búng tới búng lui.

Chúng nó chính là Lừa Lùn, đang chỉ huy đám trùng -- trời mới biết chúng lấy đâu ra nhiều trùng độc như vậy, thân tôi có Đóa Đóa, tự nhiên có thể nhìn ra, đây cũng không phải là ảo giác.

Trước có vạn trùng trận, sau có Trá Thi truy đuổi, làm sao bây giờ? Tôi hét lớn một tiếng, motherfucker, súng của các anh để trưng hả? Được tôi thức tỉnh, họ triệt để tỉnh ngộ, rút súng ngắm phía trước bắn quét. Tôi kêu to, bắn tên đội mũ kìa, bắn tên đội mũ kìa...Tôi không thích cái ông đội trưởng Ngô này, nhưng mà kỹ thuật bắn quả thật không tệ, 7 phát đạn của súng kiểu 64 bắn hết 3 giây, có hai tên Lừa Lùn trúng đạn ngã xuống đất. Những người khác cũng đồng loạt nổ súng, cơ hồ trong nháy mắt đã dọn sạch gần nửa đám Lừa Lùn.

Tôi đang vui mừng, đột nhiên ngửi được phía sau có luồng gió tanh đánh tới. Gió này vừa hung vừa thối, tôi không kịp xoay người lại nhìn, vung một cước lớn, một chiêu Chó Vàng Đứng Đái, cảm giác chân mình thoáng cái dường như đạp trúng chiếc xe máy, vừa tê vừa xót. Tôi nhìn lại, quả nhiên, đây là Hồ Du Nhiên đã chết đuổi theo. Một cước này sức lớn, Hồ Du Nhiên cũng bị tôi đá văng, chân phải tôi vừa chạm đất, tay liều lục tìm trong balo. Cái gì có thể khắc thi thể đã bị trá này đây? Trong đầu tôi nháy mắt nghĩ đến ba món đồ: Hương nến đàn hương hảo hạng, gai gỗ đào chiên kỹ ba ngày, Phục Linh Kim vừa đủ 20 cân sau khi phơi nắng ba ngày mài thành bột.

Ba món đồ này, tôi chỉ có hương nến đàn hương, nhưng không có thời gian đốt lên, để khí tức này tỏa hơi trấn ninh linh thần, không có biện pháp, chỉ có vung dao bổ củi, chém xương chân của nó (biến thành Trá Thi, đã không phải là con người nữa). Nó bất chấp, nhào về phía tôi cắn tới. Tôi được con sâu béo săn sóc ân cần lâu ngày, linh hoạt hơn nhiều, nào có thế bị hắn cắn trúng, lại một cước to, đá bay.

Thế nhưng đá hai cú này xong, thể lực của tôi cũng tiêu hao không ít, đúng lúc này, tất cả tiếng súng bằng bằng đều ngừng lại, hóa ra đám người đội trưởng Ngô vừa rồi kinh hoảng, quên mất tiết tấu, thoáng cái bắn hết băng đạn, lúc này đang nhanh chóng trang bị thêm đạn -- suy cho cùng không phải quân dã chiến, thế mà phạm phải loại sai lầm này. Tôi không kịp kiểm tra kết quả chiến đấu của họ, chỉ nghe được cảnh sát Lưu quát mau lui lại, trùng bò lên đây rồi. Tôi vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy vài tên Lừa Lùn còn lại đang kêu to "chít chít" ở chỗ quẹo, sau đó đám trùng đông nghịt này như nước chạy, chậm rãi tràn lên.

Cảnh tượng đó, tôi bây giờ nhớ lại vẫn còn nổi hết da gà, cả người tê dại.

Cầm súng, đàn ông có lẽ không sợ mãnh thú, nhưng sẽ vẫn sợ độc trùng. Trùng nhỏ không chịu lực, chỉ có súng phun lửa hoặc xịt giết côn trùng mới diệt được, không thì mọi người sẽ phải hưởng thụ đau đớn của vạn trùng cắn tim, cho nên họ lập tức lùi ra sau. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét thảm, tôi vừa nhìn, cũng là cảnh sát Lưu kia vừa không đề phòng, chân bị Hồ Du Nhiên kia nhào tới cắn trúng, hét thảm lên. Cảnh sát Lưu bị đau, thoáng cái đã kê súng vào đầu Hồ Du Nhiên, "bằng bằng bằng" bắn liền mấy phát, toàn bộ đạn đều rót vào trong đầu -- song Hồ Du Nhiên lại không hề lỏng miệng.

Tôi cũng không thèm cố kỵ tình cảm huynh đệ của đám đội trưởng Ngô nữa, mang theo dao bổ củi, cắm vào giữa hai người họ, lưỡi dao nhắm ngay cổ Hồ Du Nhiên, cắn răng, dùng sức cắt một cái, con dao màu sáng bóng thoáng cái đã cắt cái đầu nát bét của Hồ Du Nhiên xuống. Cơ thể Hồ Du Nhiên rốt cuộc cũng ngã xuống, tay không ngừng cào lên mặt, nhưng đầu vẫn cắn chặt trên chân phải của cảnh sát Lưu.

Chạy, chạy, chạy...

Đội trưởng Ngô lúc này kịp phản ứng, cùng những người khác đỡ lấy cảnh sát Lưu đang kêu gào, chạy lên đường trở về.

Cái đầu nát bét của Hồ Du Nhiên treo trên chân cảnh sát Lưu, lúc la lúc lắc.

Chúng tôi chạy như điên hơn mấy trăm mét, cảnh sát Lưu nói hắn chịu không nổi nữa, sau khi phát hiện độc trùng trận tạm thời không đuổi theo, hơi thở nghẹn nín rốt cuộc đã có thể thở phào ra. Tôi bảo mấy người họ tụ đèn lại, tôi ngồi xổm xuống, nhìn thấy đầu của Hồ Du Nhiên vẫn như cũ cắn chặt lấy chân cảnh sát Lưu. Tôi dùng tay đặt lên trán của đầu lâu rỉ óc chảy máu khắp nơi kia, niệm một đoạn chú bình tâm tĩnh khí, siêu độ vong linh. Tôi niệm rất nhanh, dùng tâm lĩnh hội, có thể cảm giác được một luồng lệ khí theo chú văn của tôi, dần dần tiêu tán.

Rốt cuộc, miệng của Hồ Du Nhiên thả lỏng ra, rơi trên mặt đất. Tôi mặc kệ, gọi mấy người họ tránh xa chút, miễn cho dính vào uế khí, xé mở quần rách của cảnh sát Lưu ra một lỗ, nhìn thấy miệng vết thương máu me be bét, dấu răng rất sâu, máu đen òng ọc chảy ra ngoài, thối hoắc, tổ chức cơ bị xé rách bắt đầu trở nên cứng đờ, lông trở nên thô cứng -- không xong, lại trúng Thi độc rồi!

Tôi hỏi hắn cảm thấy thế nào? Hắn trả lời tôi nói không đau nữa, tê hết rồi, nhưng mà lạnh, cực kỳ lạnh, cảm giác tim đã trĩu nặng xuống, đầu choáng váng. Tôi vội vàng lấy hết toàn bộ gạo nếp còn thừa trong balo, trước dùng nước sạch trong ấm nước của tôi rửa vết thương, sau đó phủ gạo nếp lên, khử độc. Đội trưởng Ngô khẩn trương nhìn, sau đó hỏi chiến sĩ cảnh giới phía trước, trùng có lên không, trả lời là không -- hắn nói lời này, giọng run bắn, hiển nhiên là sợ hãi. Tôi thấy gạo nếp này nhanh chóng biến vàng thành đen, biết vẫn có chút hiệu quả, vì vậy lại dùng nước trong ấm rửa sạch gạo nếp màu đen.

Hết nước, tôi hỏi có ai còn nước không? Một chiến sĩ đưa ấm nước cho tôi, tôi cân nhắc một chút, bỏ qua một bên. Hắn nhặt lên hỏi tôi thế nào, tôi nói anh đổ ra tự xem đi, hỏi mượn nước của đội trưởng Ngô.

Chiến sĩ này mở nắp bình, trút ra, toàn bộ đều là nước sâu sềnh sệch, vô số giòi màu trắng bò lổn ngổn, bị dọa giật mình, hỏi xảy ra chuyện gì.

Trong bụng tôi đau đớn, quay cuồng, vừa dùng nước của đội trưởng Ngô rửa vết thương, vừa nói: "Ông già La gặp trước khi vào núi kia, có vấn đề." -- Tôi đã trúng cổ, là Cam cổ, đây là một cổ dùng rết và rắn nhỏ, kiến, ve, giun, du diên, tóc các loại mài thành phấn, đặt trong phòng hoặc trong hộp để trước tượng Ngũ Ôn Thần, thờ cúng lâu ngày mà thành độc dược. Người phồng lên, tiêu chảy, suy yếu tới hấp hối. Song tôi thân mang Kim Tằm Cổ bổn mạng, mặc dù ngủ say, nhưng bản thân không e ngại độc dược này, chỉ là phát tác thì khó chịu, cần thời gian vượt qua mà thôi.

Mất hai nắm gạo nếp, cảnh sát Lưu đã khỏe hơn chút, sắc mặt không còn xanh xám nữa, màu xám trắng.

Nhưng gạo nếp tôi mang đã dùng không ít, sau đó lại đắp hết, hỏi họ còn gạo nếp không, đều nói không có, họ mang theo vũ khí, nào còn cần mang theo gạo nếp làm gì? Người dẫn đường bên ngoài thì chắc có, nhưng không ra đó được. Thế cũng kỳ quái, chúng tôi chạy vào động, độc trùng trận cũng không đuổi theo nữa, không biết vì nguyên nhân gì. Chung quy chắn như vậy cũng không thành vấn đề, nhìn mặt cảnh sát Lưu bắt đầu dần run rẩy, trong lòng tôi nặng trĩu. Hỏi đội trưởng Ngô, hắn cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Cảnh sát Lưu nhìn tôi, khóc, kéo tay áo tôi, nói Lục đại sư cậu là một người có bản lãnh thật sự, cứu tôi với, tôi mới kết hôn chưa được mấy ngày, bà xã cũng chưa ôm ấp mấy lần, con còn chưa có nữa.

Hắn nói khàn cả giọng, hết sức bi thương.

Tôi nhìn bên ngoài cửa hang đen ngòm, trong lòng chợt động.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,