Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 4 - Chương 12

Chương 12 - Phá trận

Tôi nhìn cửa hang đen ngòm, trong lòng nghĩ đến câu nói của Tiểu Đạo Lưu Manh thường xuyên mắng tôi -- tiểu độc vật.

Về độc tính mà nói, tôi sở hữu Kim Tằm Cổ, vốn sẽ không sợ cổ độc, càng không sợ xà trùng chuột kiến này, chỉ cần không phải bị cắn quá mức nghiêm trọng, hoặc bị thương trúng bộ vị quan trọng (ví dụ như mắt,...), nhất định có thể chịu đựng đến cửa hang. Còn nữa, độc trùng này đột nhiên xuất hiện, nhất định là Lừa Lùn giở trò. Lời đồn nó là linh vật đi lại giữa hai giới, lợi hại ghê gớm, song trên thực tế đạn đồng của súng này lại có thể bắn trúng bọn chúng, nứt toác một thân thịt.

Chỉ cần giết sạch Lừa Lùn, nguy cơ tức giải!

Xem ra, tất cả mọi chuyện, đều đã truyền lại điểm ban đầu. Tôi chỉ có một mình lao ra khỏi hang, tốt nhất là tiêu diệt sạch sẽ Lừa Lùn đang chỉ huy phía sau, độc trùng trận tự tan đi, như vậy mới có thể tranh thủ thời gian, cứu trợ cảnh sát Lưu mập mạp -- hắn vừa kết hôn, vừa hưởng thụ được chuyện tốt đẹp nhất nhân gian, tôi cũng không thể để hắn mang theo tiếc nuối mà chết như vậy.

Đã chết một Hồ Du Nhiên, tôi không muốn có thêm ai chết trước mặt tôi nữa.

Tôi xin đội trưởng Ngô một khẩu súng. Hắn kinh sợ, nói tại sao phải thế, tôi nói độc trùng trận này các anh không dám xông qua, tôi đi! Lão Lưu nếu không thể kịp thời lấy được gạo nếp khử độc, chưa đến một giờ, tuyệt đối độc phát thân vong. Tôi phải giết hết toàn bộ Lừa Lùn này, mấy thứ kinh khủng như rết này sâu này mới có thể tản đi, để tôi xông ra, tôi dẫn đầu.

Hắn sửng sốt, ngơ ngác nhìn tôi, nói một tiếng: Có chết không?

Má nó, tôi đây tính tình nóng nảy, tôi lớn tiếng nói, đưa cho tôi nhanh lên, thời gian không đợi người, các anh muốn chết hết hả? Hắn không rối rắm nữa, gọi một chiến sĩ mang súng sang đây, kiểm tra xong, nhìn tôi thật sâu một cái, đưa cho tôi, sau đó trả lại cho tôi một ổ đạn, hỏi tôi biết dùng không. Tôi kiểm tra một chút, nói biết, trước kia lúc đi học từng được huấn luyện, tôi nghiêm túc học, cũng biết cách tháo gỡ. Cầm súng, tôi đưa một nắm gạo nếp còn thừa cho hắn, dặn dò kế tiếp làm thế nào rửa vết thương.

Dặn dò xong xuôi, tôi mang súng và đèn pin, lại quay trở lại cửa ra.

Bụng tôi khó chịu, sôi lên như sấm rền, nặng nề không yên -- Đó là Cam Cổ đang phát tác. Nhưng mà giữa tim và bụng, lại có một dòng nước ấm hòa hoãn đang lưu chuyển trở về. Đây là sức mạnh của Kim Tằm Cổ, con sâu béo này không biết làm thế nào mới có thể tỉnh lại, lúc nào mới tỉnh lại, tôi đã một hai tuần không cảm ứng được nó rồi, hiện tại dòng nước ấm này quay về, tôi không nhịn được nghĩ, có lẽ nào độc trong cơ thể tôi càng nhiều, càng có thể kích thích nó thức tỉnh không?

Được rồi, ý niệm này trong tôi cũng chỉ là suy ngẫm mà thôi, tôi không định lấy tính mạng của mình để làm thí nghiệm đâu.

Trong bóng đêm đã lén đi được một quãng, tôi dần dần nghe được thanh âm sột soạt, đèn pin chiếu qua phía trước, dội vào vách tường, mặt tường cùng mặt đất, toàn bộ đều là rết nhện rắn linh tinh, diện mục dữ tợn khiến người ta chỉ liếc nhìn một cái đã rùng mình, sợ hãi như phát điên, muốn trốn tránh. Tôi hô to Kim Tằm Cổ à Kim Tằm Cổ, nhiều trùng độc như vậy, tên béo nhà ngươi mau ra đây xơi cơm đi chứ? Song không có, nó không hề đáp lại chút nào, vẫn đang khò khò ngủ đông.

Tôi nhìn về phía trước xem thử, xa nhất chưa đến 200m, người chết chim hướng về trời, bất tử trăm triệu năm, liều mạng.

(Tiêu: "Người chết chim hướng về trời, bất tử trăm triệu năm" Đây là tiếng địa phương của người Hồ Nam Tương Tây. Ý là cái gì của bạn thì là của bạn, không là của bạn thì thế nào cũng không phải của bạn. Bình thường tới lúc nguy cấp, cần đưa ra quyết định, người Hồ Nam Tương Tây sẽ nói câu này. Kỳ thật đây là câu nói tục, kiến nghị đừng nói trước mặt con gái.)

Vừa bất chấp, tôi liền không quan tâm nữa, vác súng, cầm đèn pin soi đường, cắn răng, cắm đầu xông lên. Ba bốn bước đã chạy vào trong khu vực hoành hành của trùng, âm thanh xì xì nghe vào khiến sống lưng tôi tê dại, nổi da gà từng trận. Tôi đang mang ủng da, loại có gắn miếng thép ở đầu giày, bám đất, cũng rất ổn định, một bước đạp xuống, là có thể nghe được có âm thanh vỏ giáp vỡ vụn rất cổ quái truyền đến, còn có chất dính trắng sệt gì đó, may mà cảm giác thăng bằng của tôi cũng ổn, nếu không vừa trượt chân một cái sẽ ngã sấp mặt, cả đời này của tôi coi như xong.

Xông ra chưa được mười thước, đã cảm giác có thứ gì đó trơn trượt theo ống quần bò lên, tôi chạy về phía trước, nhét quần vào trong vớ, áo vào trong quần, còn tìm một cái nón lính đội lên, dùng vải che mặt chỉ còn con mắt. Song, không ngừng có cái gì đó từ trong đỉnh hang lộp độp rơi xuống, rơi trúng người tôi, sau đó bắt đầu chạy tán loạn. Tôi dùng sức hất đầu, hất chân, rung lắc cả người...Sau đó được thảnh thơi chút, liền bước dài về phía trước.

Song dù vậy, tôi vẫn có thể cảm giác cánh tay trần lộ ra cùng chân được bọc sít sao, đều đã bị chích, cách quần áo cũng có, những thương tổn này, có vết thương do côn trùng cắn, có răng của rắn cắn, còn bị chích, đốt, nóng rát đau đớn -- đây là bò cạp. Tôi cảm giác mình chạy như điên, cảm giác đau giống như thuốc kích thích, bắt chước một câu nói cũ rích, kích thích tuyến thượng thận của tôi ở một khắc kia quả thực đã đạt đến cao trào.

Tôi cắm đầu chạy, lấy đèn pin phủi trùng rết chui vào cơ thể tôi, chạy khoảng hơn 100m, cảm giác phía trước hoa lên, một bóng đen hướng tôi đánh tới, tôi tránh né không kịp, cảm giác bụng như bị ăn một cú đấm sấm sét của tráng hán ba trăm cân, cơm đêm trước cũng muốn phun ra, tôi vừa cúi đầu nhìn, hóa ra là một Lừa Lùn, thế mà cho tôi một quả chùy. Ruột tôi đều co rút, đau đớn, thấy tên này rơi xuống đất, đau đớn và lửa giận ngập lòng xem như đã tìm được một điểm phát tiết, một cước lớn, đá văng con quỷ chết tiệt này lên vách nham thạch, máu bắn tung tóe, tôi vừa chiếu đèn lại không thấy nữa -- máu là màu lam.

Chạy đến nơi đây, độc trùng trận đã từ từ thưa thớt, tôi lại bị độc trùng cắn một vết phóng thích độc tố thần kinh khiến đau đớn đến oa oa kêu to, tựa hồ chỉ có lên tiếng kêu to, mới có thể làm chậm lại chút thống khổ này. Thống khổ này khiến Đóa Đóa sống trong thẻ gỗ Hòe trước ngực tôi cũng bị lây, bé thoáng cái nhẹ bay ra, kêu to với tất cả độc trùng đánh tới tôi. Đó cũng không phải âm thanh nói chuyện, mà là một loại chấn động cao tần, hình như đang tung ra âm khí của bé, uy nghiêm và hung lệ, tôi chợt cảm giác toàn thân mát lạnh, vết thương nóng rực tựa hồ cũng dễ chịu hơn.

Âm thanh này vượt qua phạm vi tần số thính giác của nhân loại, tôi không nghe được tiếng này, chỉ cảm thấy cả không gian hơi bị chấn động.

Sau đó, các loại trùng bám trên người tôi lộp độp rơi xuống, một con rắn nhỏ màu hồng từ trong ống quần tôi bò ra, kinh hoàng phóng vào trong hang. 

Tôi chỉ lo chạy, Đóa Đóa ngồi trên cổ tôi giúp tôi phủi trùng.

Giữa cơn đau đớn, tôi đột nhiên tuôn trào một loại cảm giác hạnh phúc nho nhỏ, tôi luôn xem Đóa Đóa như một bé cưng, đứa con gái nhỏ để nuôi, bé ngoan ngoãn vâng lời, nhưng quá nhu nhược, sợ ánh mặt trời, cũng không dám xuất hiện trước mặt người lạ, tôi luôn đảm đương chức trách chăm sóc bé -- mặc dù đôi khi tôi cũng thích bắt nạt bé, nhìn khuôn mặt ấm ức vô tội của bé, sau đó bị chọc cười -- không ngờ có một ngày, Đóa Đóa thế mà có thể giúp tôi, mang nhiệm vụ trợ giúp cực kỳ quan trọng với tôi, thậm chí có thể nói là cứu tôi một mạng.

Đây là báo ứng, người tốt có báo tốt!

Tôi đang chạy, đột nhiên cảm giác được một loại rét lạnh đang lan tràn trên lưng tôi. Thần sai quỷ xúi mà, tôi đột nhiên quay đầu lại, xem thử nơi phát ra cơn lạnh này. Chỉ thấy có sáu sinh vật lông xanh hình người đang xuất hiện rải rác trên những mỏm đá của hang động, chúng nhìn tôi, con mắt màu đỏ tím trong bóng đêm tựa như một đám bóng đèn nho nhỏ, có yêu diễm quỷ dị. Tôi đột nhiên cảm giác, ánh mắt chúng ném về phía tôi cố nhiên là có thù hận, nhưng mà, chúng nó tựa hồ càng để ý đến Đóa Đóa ngồi trên vai đang cắn phủi đám trùng hơn.

Ánh mắt này tôi tựa hồ đã nhìn thấu, gọi là tham lam.

Tham lam này tựa như Thao Thiết kinh niên nhìn thức ăn mỹ vị, dục vọng không thể ức chế.

(Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong "Tứ hung" gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.)

Trong nháy mắt tôi nhớ tới tên Tiện Nghi Sư Thúc Vương Lạc Hòa kia, con vượn cáo Tháp Đặc Nguyên gã nuôi, chính là sinh vật cổ quái thích cắn nuốt linh thể, cũng cực kỳ có linh tính, tràn ngập trí tuệ, chẳng lẽ...Chẳng lẽ Lừa Lùn này cũng thích cắn nuốt linh thể? Đúng rồi, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tạp đàm trong 12 pháp môn có ghi lại, Lừa Lùn lui tới hai nơi linh giới, nhân gian, mục đích chính yếu, chính là đi săn bắt những sinh vật linh giới yếu đuối, thỏa mãn ham muốn ăn no uống say.

Đóa Đóa là tính mạng, là bảo bối của tôi, tôi cũng không dám có chút qua loa, hét lớn một tiếng "Đóa Đóa đi vào", xoay người liền chạy ra ngoài. Đi chưa được mấy bước, chỗ rẽ có gió to đánh tới, tôi vô thức lách người, né tránh, hóa ra phía trước cũng còn có mấy đứa đang mai phục. Tôi thấy Đóa Đóa đã trốn vào thẻ gỗ Hòe, cũng không kiêng kỵ nhiều, nhiều rận không sợ ngứa, tôi xông pha lâu như vậy, còn chưa ra được, tôi xốc lên tinh thần, thoát khỏi vùng an toàn, hướng mấy cụm bóng đen nhìn thấy được kia bắn tới.

Trong bóng tối, lập tức có huyết hoa bắn tung tóe.

Nói thật, ngoại trừ lúc học huấn luyện quân sự đạn bắn ba phát đều trượt ra, tôi còn chưa bắn đạn thật bao giờ, sau này mấy trò bắn súng góc nhìn ngôi thứ nhất như CS, CF có chơi một chút, cũng không mê, nhưng chênh lệch của hai thứ bây giờ quá lớn, khác nhau một trời một vực. Song, băng đạn này của tôi lại phát huy vượt xa người thường, liên tiếp bắn trúng hai Lừa Lùn, bắn cho chúng gào to khóc rống.

Súng bắn hết, tôi liền hướng bên ngoài vọt đi, tốc độ siêu xuất này là thành tích tốt nhất của tôi.

Tôi vừa chạy, vừa đổi ổ đạn (nếu bắn CS, chỗ này sẽ nhấn nút R)

Lừa Lùn như đỉa đổ máu, nhìn chằm chằm tôi, bất chấp sống chết mà đuổi theo, tôi chạy ra hơn mười thước, lại quay về bắn thêm hai ba phát súng, có thể bắn trúng một. Nghe được một tiếng kêu thảm chít chít cổ quái vang lên, trong lòng tôi tuôn ra một trận khoái cảm lạ lùng. Nóng rát, toàn thân tôi đều là vết thương, độc tố thần kinh đang lan tràn, tất cả tế bào đều đang lĩnh hội cảm nhận sâu sắc của kích thích ấy, song ánh sáng phía trước quả thật càng ngày càng sáng, đèn pin cầm vướng tay, tôi vung lên, thế mà đánh trúng một Lừa Lùn nhào tới, rốt cuộc, tôi nhìn thấy hình dáng cửa động, mơ mơ hồ hồ, một quầng sáng tròn.

Tôi xoay người sang chỗ khác, bắn hết những viên đạn cuối cùng, sau đó soạt một cái bổ nhào đến cửa động, kêu to: "Lão Mã, bắn vào phía sau tôi, đều là Lừa Lùn..." Tôi vừa ra tới, gió lạnh quét qua tai, rốt cuộc kiên trì không được nữa, lảo đảo nghiêng người xuống đất lăn đi, chỉ đợi tiếng súng lần lượt vang lên, đem đám quỷ phía sau tôi tiễn hết về địa ngục.

Song, lại không hề có tiếng súng nào vang lên.

Xảy ra chuyện gì?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,