Chương 3 - Quay về Tấn Bình
Hoàng Phi xinh đẹp đứng trước mặt tôi, hít mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đỏ bừng.
Cô mặc áo khoác nỉ màu vàng nhạt, vớ chân cao bó chặt, giày da màu trắng, choàng khăn cổ, là loại mềm xốp màu phấn hồng. Cô vẫn xinh đẹp như ngày xưa, mái tóc đen như lông quạ, mặt trắng nõn, như trứng gà vừa bóc, vừa trắng vừa mềm, cười, hàm răng như bắp. Cả người đẹp như người từ trong tranh bước xuống. Tôi vội vàng đứng dậy, dụi mắt, sau đó cũng rất giật mình hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Cô nói cô cùng mấy người bạn đến Tam Á Hải Nam du lịch, vừa dạo quanh thành phố Bằng mấy ngày, vừa từ bên kia trở về. Sân bay Lật Bình là một sân bay địa phương nhỏ, chỉ mở hai đường băng, một là bay tới thành phố ma Thượng Hải, một là bay về nam thành phố, hơn nữa còn là mỗi hai, tư, sáu mới có một chuyến, thật đúng là vừa khéo. Cô ấy hỏi tôi có phải về nhà không? Tôi nói đúng, cũng là chuyến bay 1h30 chiều nay. Cô rất vui mừng, nói thật có duyên, ở đây cũng có thể gặp được. Cô ấy vừa nói thế, bên cạnh liền có một thằng bạn không vui, chen vào, hỏi Phi Phi là ai vậy, sao không giới thiệu chút.
Tôi lúc này mới phát hiện bên cạnh Hoàng Phi còn có 5 người, ba nam hai nữ, người đang nói chuyện dáng vẻ rất đẹp trai, một mái tóc đen mê loạn, giống Trương Tín Triết.
Được thằng bạn nhắc nhở, Hoàng Phi vui vẻ giới thiệu tôi với họ, nói đây là Lục Tả, bên em là XX, đây là XX, đây cũng là XXX...Giới thiệu một vòng, tôi đều không nhớ kỹ, chỉ nhớ anh đẹp trai tên Trương Hải Dương kia —— nhìn cái tên này, nhiều khí phách, giống tên của một nam phụ trong 《Huyết Sắc Lãng Mạn 》.
Một phen chào hỏi, Hoàng Phi hỏi tôi tại sao lại ngủ ở đây?
Tôi nói tôi đến sân bay lúc rạng sáng, lười đi thuê khách sạn, liền ở đây ráng chịu cực một chút. Cô nói à, bây giờ đã hơn 9h sáng rồi đó. Tôi nhìn bên ngoài, sắc trời sáng tỏ, quả nhiên đã là ban ngày. Ánh mắt vòng trở về, vừa vặn nhìn thấy mấy người đàn ông, đặc biệt là mặt Trương Hải Dương, đang toát ra vẻ khinh thường.
Đây là thái độ gì hả?
Trong lòng tôi vừa nghi hoặc, liền lập tức hiểu được: Đại khái là Trương Hải Dương này thấy Hoàng Phi đối xử với tôi nhiệt tình, tính chiếm hữu của sinh vật giống đực lập tức bò lên, thái độ bất mãn với tôi, sau đó chứng kiến tôi vì tiết kiệm chút tiền thuê phòng mà ra ngủ nơi công cộng, khinh tôi nghèo. Tôi buồn cười, tôi có tính là nằm cũng trúng đạn hay không? Không nói đến tôi không có gì với Hoàng Phi, cho dù có, tôi ngủ ở sân bay thì thế nào? Nhớ thuở ban đầu, trời rét lạnh tôi còn từng ngủ gầm cầu nữa, thế thì đã sao? Bây giờ ngẫm lại, coi như là một trải nghiệm đời người chân thật, là tài nguyên đó.
Trương Hải Dương cầm đầu mấy người đàn ông dùng ánh mắt ưu việt từ trên cao nhìn xuống tôi, khiến tôi rất không thích.
Hoàng Phi hỏi tôi còn lâu mới đến buổi chiều, có muốn hoàn tất thủ tục đăng ký, gửi đồ ký gửi xong, rồi cùng đi quán cafe uống chút gì không?
Tôi nói được, dù sao là đi cùng chuyến bay, thế thì cùng đi.
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, cơ mặt Trương Hải Dương có chút co quắp nhẹ. Trong bụng tôi cười thầm, mày khiến tao khó chịu một lát, tao để mày khó chịu ba tháng. Thằng nhóc không phải xem tôi là tình địch sao, tôi đây cõng oan ức cũng mệt mỏi, không bằng trực tiếp ôm lấy, cùng nhau cạnh tranh đi, để thằng nhóc mày lé mắt. Tôi đứng dậy thu dọn hành lý xong, sau đó nói muốn đến phòng vệ sinh rửa mặt, Hoàng Phi rất nhiệt tình giúp tôi xách đồ, nhưng mà đồ của cô cũng nhiều, xem ra ở Hải Nam miễn thuế thị trường cũng đã mua sắm không ít, túi lớn túi nhỏ. Trương Hải Dương nhìn không được, bất đắc dĩ xách giúp tôi, vẻ mặt suy sụp.
Tôi một thân thoải mái đến phụ cận phòng vệ sinh xả nước, rửa mặt, tinh thần tỉnh táo đi ra, họ đã ở quầy thủ tục của sân bay phía nam.
Giải quyết xong thủ tục, cả đám đi tới quán cafe gần đó, có cafe nóng, cũng có bánh ngọt kiểu Âu.
Tôi cũng đói bụng, vùi đầu ăn ngấu nghiến, ăn liên tiếp một phần phô mai, một phần bánh chocolate và hai phần sandwich, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, cầm latte nóng trong tay sưởi ấm. Có tiếng nhạc du dương trong cửa hàng, vài người bắt đầu trò chuyện, kể về cuộc du ngoạn mấy ngày nay. Tôi vừa ăn vừa nghe, đại khái biết thân phận của họ —— đều là viên chức của huyện thành chúng tôi, có công thương, có xây dựng, cũng có ngân hàng, một người duy nhất không phải công chức, chính là Trương Hải Dương. Chẳng qua, hắn là cháu của ông tổng công ty lâm nghiệp huyện chúng tôi.
Quả nhiên đều là thiên chi kiêu tử, một đám người có cảm giác hạnh phúc mạnh nhất —— cho dù là ở huyện nghèo khó cấp quốc gia của chúng tôi.
Hoàng Phi một mực nói chuyện cùng tôi, cô ấy hỏi tôi gần đây khỏe không? Tôi đương nhiên đáp khỏe, sau đó lại hỏi đến tình hình vụ án lần trước. Cô ấy nói La Nhị Muội đã nhận tội, nhưng vẫn chưa tới xét xử công khai đã chết ở bệnh viện rồi; Vương Bảo Tùng sát hại hai người, chuyện án bầm thây cũng đã phán định, song hắn là người bệnh tâm thần, lại là bị Lừa Lùn mê hoặc —— việc này đương nhiên không thể nói trên tòa —— cuối cùng bị đưa đến giám thị trị liệu tại viện thần kinh châu.
Hàn huyên trong chốc lát, một người thằng bạn tên Tiểu Đỗ chen miệng, hỏi tôi bây giờ đang làm gì?
Tôi nói trước kia là hộ kinh doanh ở Đông Quản, hiện tại không làm nữa, còn chưa tìm được việc làm đâu, muốn về nhà nghỉ một chút. Hắn lại hỏi tôi học trường đại học nào? Tôi cười ha ha, nói là trường đời. Hắn cũng cười ha ha, nụ cười này có chút miễn cưỡng, nói trường đời hay đó, rất nhiều thứ không trường nào dạy được. Nói xong, sau đó kể mình tốt nghiệp đại học XX (đại học nổi tiếng nào đó), như thế nào vân vân...Tôi không nói chuyện, mấy người họ lại tán dóc, hai cô gái kéo Hoàng Phi, nói chuyện về những túi đồ trang điểm đã mua. Tôi nắm cốc cafe trong tay, cảm giác có chút lạnh, một ngụm, liền uống cạn nó.
Suốt thời gian hơn một giờ, tôi cũng đã nhìn ra, trừ Hoàng Phi, trong năm người có hai cặp đôi, Trương Hải Dương độc thân, nhưng những người khác đang ra sức tác hợp hai người. Trương Hải Dương thích Hoàng Phi, nhưng Hoàng Phi dường như không để tâm lắm tới anh đẹp trai này, như gần như xa —— hoặc là sự thận trọng của nữ giới — ôi chao, mấy tình tiết yêu đương cũ rích, hết lần này tới lần khác bị tôi bắt kịp rồi. Nếu là phim thần tượng, tôi xem như nhân vật phản diện mãi đỉnh rồi.
Khó trách những người này không thích tôi, thấy bọn họ đều là người sắc sảo, biểu lộ nông cạn như thế, hóa ra là sợ tôi phản ứng trì trệ, không hiểu chuyện.
Kỳ thật tôi vẫn đang mãi nghĩ về chuyện sau vụ án bầm thây, dù sao ước định của La bà bà và Hoàng Lão Nha, khi ấy tôi là người chứng kiến. Song phương này, một người cho tôi phương pháp tìm về Địa Hồn của Đóa Đóa, một người là cha ruột khi còn sống của Đóa Đóa, tôi chung quy có chút trách nhiệm. Song nhiều người ở đây, trừ Hoàng Phi ra, họ đều bài xích tôi, muốn trò chuyện đàng hoàng, quả thực khó khăn. Hơn nữa, tôi chung quy không tiện để Hoàng Phi vì tôi mà gây nhau với bạn bè cô, chỉ đành im lặng.
Lần im lặng này, ăn được nhiều hơn chút, rước lấy hai cô gái ngạc nhiên nhìn tôi —— vậy mà có thể ăn?
Ở quán cafe đến trưa, ngoại trừ tôi, tổng thể bầu không khí vẫn hài hòa, hiển nhiên, lần này họ du lịch thu hoạch được rất nhiều, đủ loại hình ảnh tươi đẹp, chân trời góc biển, trời xanh mây trắng bồng bềnh, bãi cát mịn như muối...Tới giữa trưa, lại đến quán Tây ăn thịt bò, hai chầu này, đều là Trương Hải Dương bao, tư thế lấy ví tiền kia, đẹp trai đến choáng váng.
Trên đường quay về sân bay, tôi bớt thời gian hỏi thăm tình hình của bác Hoàng Phi, cô ấy nói tốt lắm, hiện giờ thân thể đã khỏe, nhưng người đã già, dễ mệt rã rời, tinh thần cũng không tốt như trước kia, về chuyện làm ăn, phần lớn đều giao cho thủ hạ đi xử lý. Tôi nói Vương Bảo Tùng thì sao? Cô ấy nói đang ở bệnh viện một mình, dù sao có ăn có mặc, tiền đều do bác của cô ấy chi trả, không bạc đãi hắn được. Nói tới đây, cô cẩn thận hỏi tôi, huyết chú mà bác cô trúng là thật hay giả? Tôi vội vàng ngăn cô nói, việc này không đùa được, suy nghĩ này, lập tức bỏ đi.
Cô không hiểu ra sao, truy hỏi tới cùng. Tôi lắc đầu, giấu giếm, không nói thêm nữa.
Hơn một giờ, trước khi máy bay cất cánh, Tiểu Đạo Lưu Manh gọi điện thoại cho tôi, kể về vụ án vườn cây. Anh ta nói qua nhận định cuối cùng của cảnh sát, cho rằng Hồ Kim Vinh tự mình chăn nuôi dây hoa ăn thịt người, cuối cùng gây ra tai nạn ngoài ý muốn, tôi nói chuyện này thằng nhóc Nhật Bản được tháo sạch tội rồi? Anh ta nói đúng, tôi nói má nó. Anh ta nói một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn, nói việc này Kato Ienari tìm một số tiền lớn để mua chuộc, các ngành liên quan vì ảnh hưởng quốc tế, cũng sẽ không điều tra tiếp nữa. Nói xong những chuyện không thoải mái này, anh ta ở đầu kia điện thoại nghiêm túc nói, ngày hôm qua anh ta trong lúc rảnh rỗi, trong lòng chợt động, gieo một quẻ cho Đóa Đóa, quẻ hiện là hung, bảo tôi sắp tới cẩn thận một chút.
Tôi cười ha ha, nói bản lãnh của thầy tướng số anh tới cùng có mấy phần thật, mấy phần giả? Đừng có hù tôi.
Tiểu Đạo Lưu Manh không cười, anh ta dùng một loại giọng điệu bình tĩnh mà trước giờ tôi chưa từng nghe nói: "Lục Tả, chuyện thiên hạ, ngàn tơ vạn sợi, trong sâu thẳm luôn kết nối cùng nhau. Tôi học nghệ hơn 20 năm, đối với tử vi đấu số, xem mặt xem tay, bát quái lục hào đều biết thâm sâu, song cũng rất ít khi cố ý bói toán cho người ta, vì sao? Câu thường nói, thiên cơ bất khả lộ, thầy tướng số, phần lớn thích bói qua loa, mà ít đi suy tính tương lai, thứ nhất rất hao tinh thần, thứ hai có e sợ chuốc họa vào thân. Gia Cát võ hầu tinh nghiên Đạo học, quyền thế thông thiên, cùng cực cả đời vì vương triều Lưu Thục tục khí mà không được, buồn bực mà chết. Truyền thuyết dân gian, có vài đứa bé có thể nhìn thấy tai nạn tai họa, nói cho người nhà bà con lánh họa, bản thân lại hóa thân làm tảng đá cành cây, chuyện như vậy cũng nhiều.
Tôi đạo hạnh nông, bày sạp xem bói toàn bộ dựa vào kinh nghiệm, song thật sự dùng đạo thuật để suy diễn, không nhiều lắm, nhưng mà Đóa Đóa bây giờ là một đứa làm cho người ta canh cánh trong lòng, tâm không do mình. Nói đến vậy, cậu cần phải cẩn thận."
Tôi trịnh trọng gật đầu, càng cảm thấy bản thân hẳn nên tinh nghiên sở học về 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》, trở thành một người lợi hại thật sự.
Nhờ những ngoại lực như Kim Tằm Cổ, Đóa Đóa, nếu không củng cố tu vi của bản thân, cuối cùng kết cuộc của tôi, cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu so với La Nhị Muội và bà nội tôi, thậm chí sẽ càng thêm thê thảm. Chuyện này, tôi lẽ ra có điều giác ngộ, hơn nữa phải tích cực sửa mệnh.
(Tiêu: đáng lẽ phải ra bà ngoại, ko hiểu sao tác giả lại ghi bà nội)
Chuyến bay từ phía nam tới Lật Bình 1h30 chiều cất cánh, là máy bay nhỏ, tổng cộng không có bao nhiêu người. Đám Hoàng Phi ngồi phía trước, tôi ngồi vị trí phía sau. Bởi vì không thích đám Trương Hải Dương, tôi cũng lười lên trước tán gẫu, ở phía sau lim dim mắt ngủ bù. Máy bay xuyên qua những tầng mây, núi non sông ngòi toàn bộ đều trở nên bé xíu, trong lòng tôi thầm động, cảm giác có chút giống câu nói trong pháp môn. Tôi kéo rèm cửa sổ lên, thả Đóa Đóa ra, bé là trạng thái linh thể, người khác không nhìn thấy.
Bé rất ngạc nhiên mà chơi trong chốc lát, song trên chín tầng trời, lại cực kỳ suy yếu, không chơi bời mà quay về trong thẻ gỗ hòe nghỉ tạm.
Nửa giờ sau, máy bay đến sân bay Lật Bình.
Qua cổng soát vé, tôi phát hiện có một bé trai ba bốn tuổi, nhìn kháu khỉnh bụ bẫm đang nhìn trừng trừng tôi. Đôi mắt nó đen mà sáng bóng, sáng ngời như bảo thạch, một đôi vợ chồng trung niên bên cạnh kéo nó đi, nó không chịu, lắp bắp nói "Chị, chị ơi..." Mẹ nó áy náy cười với tôi, sau đó trở về nói với con trai không phải chị, mà là chú. Bé trai vẫn cứ ồn ào, chính là chị, chính là chị mà...Tôi chột dạ, biết bé trai này có lẽ ở trên máy bay đã nhìn thấy Đóa Đóa, không để ý, vội vàng bỏ đi. Lúc ấy không suy nghĩ nhiều, thế mà sau này chúng tôi còn có thể gặp lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét