Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 4 - Chương 6

Chương 6 - Đêm lạnh dạo bước trên hoa đăng

Lý Đức Tài này nhát gan, nhìn thấy chuyện gì kỳ quái thì sợ hãi.

Người như thế, kỳ thật kính thần nhất.

Đương nhiên, bởi vì ý chí không kiên định, nghi thần nghi quỷ, cũng dễ dàng bị ma quỷ khác mê hoặc nhất, làm ra rất nhiều chuyện bản thân cũng không dám tưởng tượng. Ngược lại người kiên định như chú tôi, không dễ dàng bị Lừa Lùn lừa gạt. Lý Đức Tài ngày ấy cùng chú tôi gác đêm, chờ đợi trời sáng, liền bị Lừa Lùn kia mê hoặc, cắt mở túi lưới trói buộc, chạy theo vào núi sâu trong Thanh Sơn giới. Gã nói gã đã tới tiên giới, đó là một tòa tiên gia động phủ, bàn đá ghế đá giường đá, có tiên nữ dáng người thướt tha, diện mạo quyến rũ chung giường thị tẩm, mỹ thực mỹ tửu, ăn chơi trụy lạc, cảnh đẹp nhiều không xiết. Gã ở đó nấn ná một tuần, sau này bị ông sơn thần đuổi về nhân gian.

Gã nói nhân gian này quá khốn khổ, hẹp hòi, làm cho người ta nghẹn khuất.

Nói xong những lời này, gã lại như ở trong mộng mới tỉnh, sợ hãi, nói ký ức gã lẫn lộn rồi, sau khi được tôi đánh thức, phát hiện mình căn bản không đi qua tiên gia động phủ gì cả, mà chạy tới dưới đại thụ trong rừng già núi sâu, bên trong có một ổ động, thối hoắc, gã ở trong đó mấy ngày, không ngừng nhìn thấy rất nhiều sinh vật như chuột cống, Lừa Lùn lui tới, côn trùng bò khắp mặt đất, giòi trắng lúc nhúc, gã không có đồ để ăn, mỗi ngày chỉ nhai rễ cây, coi như mỹ vị, có khi cũng ăn một ít xác động vật thối rữa. Cả ngày mơ màng, còn bị đám Lừa Lùn này chống trụ huyệt thái dương, sau đó có con cái sẽ hấp dẫn dụ dỗ gã...

Sau đó phạch phạch phạch...

Nói rồi gã liền khóc, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, lại nôn, thịt kho vừa ăn, phun ra quánh đặc, bắn đầy đất, bên trong có dịch vị chua thối và cặn thực vật, rất khó ngửi, một mùi ôi thối. Tôi mất Kim Tằm Cổ, không chắc gã có bị trúng độc không, đợi cửa mở, vài người vào hỗ trợ thu dọn xong, dựa theo nội dung hai chương "Vu y", "dục cổ" trên 12 pháp môn, kiểm tra thử cho gã, không phát hiện dấu hiệu trúng cổ độc.

Nghĩ đến hẳn là bị nhiều lần đả kích tinh thần, bị kích thích.

Đưa Lý Đức Tài trở về, tôi, Mã Hải Ba và Dương Vũ đứng ở cửa cuối hành lang, thời tiết lạnh, cũng có gió lạnh quất vù vù, nhưng gió này, lại thổi nhạt đi cảnh tượng ghê tởm vừa rồi. Mã Hải Ba và Dương Vũ đều là kẻ nghiện thuốc, họ châm thuốc lá, đứng cuối gió hút, không ngửng phun đầy khói thuốc. Tôi hít mũi, cảm giác yết hầu có chút khô, đắng chát.

Mã Hải Ba hút xong ngụm khói cuối cùng, vứt đầu lọc xuống đất, hung hăng nghiền nát. Ông ta ngẩng đầu nhìn tôi, nói cứ tiếp tục như vậy, không được đâu. Đầu tiên là Vương Bảo Tùng, giờ là Lý Đức Tài, đã liên tiếp chết ba người, còn không biết có thêm ai nữa, bắt họ, cũng chỉ là trị phần ngọn không trị được gốc. Cả vụ án này muốn phá, chỉ có thể bứng ổ Lừa Lùn dưới cây cổ thụ ngàn năm kia, như vậy mới có thể bảo vệ bình an cho vùng này!

Tôi không nói lời nào, mím môi.

Dương Vũ hỏi có phải xin chỉ thị châu lị tìm kiếm trợ giúp không?

Mã Hải Ba nói chuyện này, quả thật phải chạy trình tự bình thường, báo cáo lên phía cục lị, châu lị, tốt nhất có thể điều động cảnh sát vũ trang sang đây, quét sạch sẽ đám quỷ vật này, bằng không...Hắc hắc, bằng không cuộc sống của mọi người sẽ không dễ chịu —— thường thường mỗi lần có án mạng, lãnh đạo mới lên chức như ông ta chưa tới mấy tháng sẽ bị cách chức. Ông ta bảo Dương Vũ tiếp đãi tôi, ông ta đi cùng lãnh đạo mình xin chỉ thị, báo cáo tình hình, sau khi bận rộn xong thì đến nhà hàng Sam Giang cùng ăn cơm.

Tôi nói đừng lần nào cũng đi nhà hàng ăn nữa, chẳng thú vị gì hết.

Mã Hải Ba cười, nói cũng được, để vợ ông ta đi mua thức ăn, hôm nay đến nhà nếm thử tay nghề của vợ ông ta chị dâu tôi. Tôi nói thế thì tốt quá, thân thiết. Cùng nhau trở về cục, Mã Hải Ba rời đi, còn Dương Vũ cũng có chuyện phải làm cho xong, tôi tranh thủ đến thăm nhà chú tôi một chuyến. Chú tôi vừa vặn đang nghỉ ca, ở trong sân nhà chơi cờ tướng. Tôi tới, chú đứng dậy tiếp đón tôi, tôi nói không cần, xem thử chú đánh cờ cũng hay, người đàn ông đối diện chú gom bàn cờ, nói lão Lục có khách, hai người tán gẫu đi, tôi không làm phiền nữa.

Chú mắng to hắn xấu xa, đã sắp thua rồi nên chạy mất. Người nọ hì hì cười, gật đầu với tôi, rời đi.

Chú gọi thím của tôi đi ngâm trà, thím coi như không nghe thấy, chú rất khó xử, đứng lên nói muốn đi rót nước, tôi ngăn cản chú, nói không cần, con tới thăm chú chút thôi. Lúc này tôi mới nhớ tới, mình tới nhà mà không mang quà, có chút thất lễ rồi. Tôi nhìn vết sẹo trên mặt chú, còn có dấu vết của bốn đường ám đen, chú nhìn tôi, hỏi tôi sao trên mặt cũng có thẹo rồi? Tôi nói một lời khó nói hết.

Kể về chuyện trong nhà, chú có chút vui vẻ.

Chú nói Tiểu Hoa (Con trai lớn của chú, em họ của tôi) thi đậu đại học, thành tài rồi, qua mấy ngày nữa mới về nhà, Tiểu Tịnh cũng đã lớp 11, thành tích học tập cũng tốt, chủ nhiệm lớp nói rất có hy vọng đậu trọng điểm. Nhưng mà nếu hai đứa cùng học một lượt, chi phí đều rất lớn, đặc biệt búp bê Tiểu Hoa này, một tháng hơn một ngàn cũng không đủ xài, lại muốn mua điện thoại di động muốn mua máy tính, tháng trước còn gọi điện lại đây nói muốn chơi nhạc, muốn mua guitar điện tốt chút...

Chú nói những lời này, vẻ mặt hạnh phúc. Tôi nói Tiểu Tịnh nếu có thể thi lên đại học, nếu chi tiêu không đủ, có thể xin vay trợ giúp học tập, sau đó còn có thể mượn của tôi một ít cũng không sao, nhưng mà tiêu xài của Tiểu Hoa có chút phung phí, cần khống chế chút. Chú tôi lắc đầu, nói thằng cu này phải chi hiểu chuyện như con thì tốt rồi, vì chuyện guitar điện của nó, bây giờ còn giận hờn với gia đình đây.

Lại nói tới Lý Đức Tài, chú nói từ khi xuất hiện chuyện này, cục lâm nghiệp liền bỏ hẳn trạm kiểm lâm kia, không dùng cho người trú đóng nữa. Chuyện này thật đáng sợ, làm đồng nghiệp với Lý Đức Tài vài chục năm, thằng nhóc này thế mà có thể làm được chuyện biến thái như thế, thật làm người ta không tưởng nổi, hồi tưởng lại mà tim còn băng giá. Tôi nói đây không phải Lý Đức Tài mong muốn làm, là Lừa Lùn!

Chú suy nghĩ một chút, gật đầu nói đúng, nói vậy ngược lại chính xác hơn.

Chú trước kia không tin việc này, bây giờ đã tin. Tôi cũng vậy.

Sắc trời đã tối, chú giữ lại ăn cơm, tôi nói đã hẹn với người khác rồi, lần sau nhé. Tôi đứng dậy rời đi, lúc này thím tôi mới ra khỏi phòng, đến chào tạm biệt tôi. Sau khi rời đi, tôi gọi điện thoại cho Dương Vũ, bảo hắn đón tôi đến nhà Mã Hải Ba. Không ngờ đi cùng xe với hắn còn có Hoàng Phi, nói muốn đi cùng. Nhà Mã Hải Ba không xa, một căn nhà ba phòng một sảnh đơn vị phân phối. Lúc chúng tôi đến ông ấy còn chưa về, vợ ông ấy là một người phụ nữ hiền lành, làm giáo viên cấp hai ở huyện, có một cô con gái hơn 8 tuổi, xinh đẹp, nhưng có chút thẹn thùng.

Hoàng Phi xắn tay áo xuống bếp hỗ trợ, tôi ngồi một lát, nhận được điện thoại của A Căn gọi tới.

A Căn hỏi tôi về quê thế nào, tôi nói cũng ổn, anh ta nói anh ta muốn đến thành phố Nam Phương nhập hàng, tôi nhớ lại ô tô còn đỗ ở sân bay, bảo anh ta giúp tôi lái về, dù sao chìa khóa xe anh ta cũng có một bộ. Anh ta nói được, cười hắc hắc, tôi hỏi tâm trạng anh ta tốt nhỉ, sao thế? Anh ta không trả lời, chỉ cười, nói đến lúc đó sẽ biết. Tôi nói nghe giọng điệu, chắc là đang yêu rồi, cô gái đó là ai? Anh ta thừa nhận, nói cô gái đó tôi cũng quen, nhưng mà bây giờ không có thời gian nó rõ được, trở về sẽ kể.

Nghe anh ta nói vậy, trong lòng tôi nặng nề khó hiểu.

Mã Hải Ba trở lại, tìm tôi nói chuyện, nói lãnh đạo sau khi xem qua biên bản, báo cáo thẩm vấn mới, đã nhanh chóng quyết định tiến hành thanh trừ Lừa Lùn sau Đình Nhai Tử của Thanh Sơn giới, lãnh đạo biết được tình huống của tôi, đưa ra một yêu cầu, chính là để tôi đi theo làm cố vấn. Tôi cười nói có gì hay ho không? Ông ta nói có, trong cục đặc biệt trích một khoản tiền cho cậu làm phí cố vấn, 5 nghìn đồng, không nhiều lắm, nhưng nhân tình chúng tôi đều thiếu cậu một phần.

Tôi nói tiền bạc thật ra là thứ yếu, nhân tình ông nói, tôi mới nhận. Chuyện Lý Đức Tài nhiều ít cũng có chút quan hệ với tôi, lúc trực tiếp thẩm tra xử lý, các anh giải vây cho anh ta chút. Mã Hải Ba nói vấn đề Lý Đức Tài không lớn, để xem cuối cùng tình hình thế nào, sẽ phóng thích vô tội, hoặc là giết người không chủ định.

Tôi thở dài, người xui xẻo, họa từ trên trời rơi xuống.

Ăn xong cơm tối, đã là 8h tối. Ra khỏi nhà Mã Hải Ba, Dương Vũ hỏi tôi đêm nay ở đâu, có muốn đến nhà hắn không? Gia đình nhà hắn giàu có, tôi lười đi, nói không sao cả, đến khách sạn đặt phòng là được. Hoàng Phi nói hãy đến nhà khách cục lâm nghiệp gần nhà cô ấy đi, sạch sẽ tiện lợi, tôi nói được. Lúc này Dương Vũ có điện thoại gọi đến, nói hai câu cúp máy, tôi thấy hắn có việc, bảo hắn đi trước, từ đây đến nhà khách không xa, nhấc chân là đến. Nhìn quả thật có việc gấp, Dương Vũ cũng không chối từ, lên xe lái đi.

Tôi và Hoàng Phi sóng vai đi bộ về, cô ấy hỏi tôi bác cô ấy gần đây thường xuyên tiêu chảy, có phải còn cổ độc trong người không? Tôi nói ông ta vốn đã lớn tuổi, lại trải qua một trận bệnh nặng, cơ thể không khỏe, ruột dạ bị phá hủy cũng phải thôi, mấy thứ này, đến bệnh viện thích hợp nhất, hỏi tôi thì hơi kỳ đó. Nhưng mà tôi vẫn cho cô một phương thuốc điều dưỡng ruột dạ.

Cô lẩm nhẩm ghi nhớ, không nhớ nổi, còn bảo tôi gửi tin nhắn điện thoại cho cô ấy.

Miếng gỗ trước ngực tôi động đậy, là Đóa Đóa, hình như bé rất có hảo cảm với Hoàng Phi, là thiên tính gần gũi tự nhiên. Tính ra, Hoàng Phi hẳn là chị họ của Đóa Đóa. Cả gia đình bọn họ, nam chẳng ra gì, nữ lại đều rất xinh đẹp đáng yêu, việc này rất kỳ quái, có chút không phù hợp với quy luật di truyền.

Trên trời trăng hình bán nguyệt, thanh lãnh, trên con phố rét mướt người đi đường cũng không nhiều, ngay cả những cửa hàng cũng đều đã có không ít chỗ đóng cửa. Tôi và Hoàng Phi chậm rãi bước đi, ngửi mùi hương trên người cô bay tới, tôi cảm thấy đi bộ như vậy cũng không tệ. Đột nhiên cô dừng lại, tầm mắt nhìn về phía trước. Tôi ngẩng đầu nhìn lại, có một người đang đứng trước chúng tôi, lạnh lùng nhìn hai chúng tôi.

Người này, là Trương Hải Dương.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,