Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 4 - Chương 8

Chương 8 - Nội tạng trong động đá vôi

Trời âm u, có mây mù vấn vít, gió thổi đến, cuồn cuộn nổi lên đám sương cát.

Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, dẫn đường phía trước đang nói, nói thời tiết này, xà trùng chuột kiến đều ngủ đông, tốt nhất rồi. Nếu đến lúc giao mùa giữa xuân hạ, quỷ cũng không dám lại đây, rắn nhiều lắm, đang đi thì từ trên cây nhào xuống, quấn lấy cổ. Người dẫn đường này họ Kim, là một hán tử gần 50 tuổi, khảm một cái răng cửa kim loại, bước đi như bay. Nghe cán sự Vương giới thiệu, nói là thôn dân của thôn Trung Ngưỡng, thường xuyên vào núi hái thuốc và nấm.

Tôi hỏi dẫn đường Kim kia, sương mù này là thế nào?

Ông ta nói không biết, sau Đình Nhai Tử trước giờ nhiều sương, có thể là do độ ẩm nơi này khá lớn. Nhưng mà yên tâm, sương mù này không sao cả, không phải chướng khí như mọi người nghĩ. Hắn vào núi đã 40 năm, thường xuyên thấy chỗ này có sương, không sao cả. Trong lòng chợt động, nói ông từng thấy Lừa Lùn chưa? Hắn hỏi cậu nói Lùn lão gia hả? Tôi nói đúng vậy. Hắn nói chưa từng thật sự đụng phải, nhưng đụng phải nhiều chuyện lạ lùng lắm, cảm giác như là Lùn lão gia làm.

Hắn kính thần, dập đầu rồi thắp hương thần, không nói lung tung cũng không sợ.

Hắn dẫn đường, chúng tôi từ trong khe núi đi qua đến dưới sau Đình Nhai Tử, cánh rừng rất rậm rạp, đã tới mùa đông rồi, còn có từng lùm cây bụi cỏ xanh biếc sinh trưởng xung quanh, trên mặt đất có trái cây to bằng ngón cái màu xanh đỏ, sinh trưởng trái mùa. Dẫn đường Kim nói đây là trái Bọt Rắn (Rubus reflexus), có màu tím thẫm, màu đỏ thẫm, cũng có màu đỏ tươi, bị rắn liếm ăn, dính nước bọt, có độc. Chúng tôi càng đi về phía trước, nhìn thấy trong sương mù có một cây dù cực lớn màu xanh biếc xuất hiện, cao hơn 20m, hai gốc cây nối liền, rắc rối phức tạp, như lộng che hoàng đế.

Mã Hải Ba kéo Lý Đức Tài qua, hỏi hắn nơi này có phải là cây cổ thụ ngàn năm đó không?

Lý Đức Tài nói đúng, cái động đá vôi kia ở ngay trước sườn núi mặt sau cây đa to này. Mục tiêu ngay trước mắt, chúng tôi lại lần nữa tăng nhanh bước, đi tới dưới cây đại thụ, cành lá xum xuê, che lấp bầu trời. Lý Đức Tài lúc này bắt đầu phát run, răng cũng va lập cập. Mã Hải Ba hỏi gã sao vậy, gã nói gã sợ. Tôi nói sợ cái rắm, xé một tờ bùa vàng, dán lên ngực gã, nói không cần sợ, chỗ này của tôi có bùa Định Hồn, có thể bảo vệ tính mệnh của anh.

Gã nghe xong, lúc này mới khá hơn một chút, bắt kịp người dẫn đường, cùng nhau đi về phía trước.

Mã Hải Ba hỏi tôi thứ kia là "Bùa Định Hồn"?

Tôi cười cười nói sao có thể, tên Lý Đức Tài này nhát gan, tôi chỉ cho gã một lòng tin, đừng phá hỏng chuyện mới tốt.

Xuyên qua vùng cây lá của cây đa lớn, chúng tôi đến một vùng khuất của trước sườn núi, nơi đó có một cửa động rộng rãi, xung quanh cây leo bò chi chít, xanh biếc rủ xuống, lộ ra một hố đen kích cỡ vừa vặn một người trưởng thành đi qua. Bên cạnh cửa động có một vũng nước, đường kính hai thước, nhìn như là một vũng sâu, nước là màu xanh biếc, dường như mọc nhiều rong rêu. Đội trưởng Ngô ra lệnh một tiếng, chiến sĩ lập tức cảnh giới, đều tự mang súng nhắm ngay cửa hang. Tôi hỏi Lý Đức Tài hang này sâu không, gã lắc đầu, nói không biết.

Tôi nói không phải nhà thổ sao? Sao giờ lại biến thành hang đá vôi rồi?

Lý Đức Tài ấp úng, nói không được một câu đầy đủ.

Tôi lại hỏi đám Lừa Lùn bên trong đại khái có bao nhiêu con, gã cũng không biết. Những điều này là do trước kia đã biết rõ, Mã Hải Ba và đội trưởng Ngô thương lượng, nói muốn phái người đi vào.

Tại sao không phun khí độc?

Đầu tiên khí độc này là vũ khí quản chế nghiêm khắc, ở nông thôn không có khả năng lấy được; Tiếp theo cho dù có, hang đá vôi này cũng không biết sâu nông, vạn nhất có cửa thông gió khác, thế thì công cốc. Lừa Lùn là sinh vật hành động vào ban đêm, không thích ánh sáng, lúc này, hẳn đang trong thời gian ngủ của chúng, cầm súng, chắc không sợ. Phái ai đó? Chính là phái bốn chiến sĩ cảnh sát vũ trang và một cảnh sát, Mã Hải Ba cùng đội trưởng Ngô dẫn những người khác ở bên ngoài áp trận.

Mã Hải Ba buộc Lý Đức Tài cũng phải đi vào, Lý Đức Tài lắc đầu nguầy nguậy, không chịu. Gã vừa đến nơi này, cả người vô lực, mặt trắng bệch, nhiệt độ chỉ hơn 10, gã thế mà đổ mồ hôi hột lớn như hạt đậu tí tách chảy xuống. Tranh chấp chốc lát, đội trưởng Ngô kia nhìn tôi, nói cố vấn Lục không phải chuyên gia về mặt này sao? Hay là để cố vấn Lục đi vào xem thử? -- Mấy ngày nay Mã Hải Ba vô cùng khách khí với tôi, mà tôi lại không hề biểu diễn ra năng lực đối ứng, điểm này khiến đám quân nhân thanh niên có chút khó chịu, chung quy cho rằng tôi đang giả danh lừa bịp.

Tôi nói tôi đi cũng được, cho tôi một khẩu súng.

Tôi dám nói lời này, kỳ thật vẫn có chút nắm chắc. Lừa Lùn có mấy chỗ lợi hại, lợi hại nhất chẳng gì hơn huyễn thuật, một số gần như chân thật, kẻ tâm chí không kiên định dễ bị nghi hoặc; Tiếp theo bọn chúng nhanh nhẹn như khỉ, vừa nhảy lên đã hơn vài thước, cuối cùng, Lừa Lùn còn am hiểu nuôi sâu, xua trùng tấn công người. Mà tôi vì có Kim Tằm Cổ và Đóa Đóa, không sợ huyễn thuật lắm, thân thủ cũng tốt, Kim Tằm Cổ có một loại khí tức lợi hại, sâu bình thường không dám gần người. Đám Lừa Lùn này nhiều lần giết người, đùa giỡn quá trớn rồi, hơn nữa ở quê nhà tôi, tôi đương nhiên muốn diệt trừ chúng nó.

Còn nữa, sở dĩ đồng ý thống khoái như vậy, là vì nhìn vũ khí của họ trông rất thích, tôi muốn chơi súng thử.

Đội trưởng Ngô hỏi tôi, biết bắn không?

Tôi ngoại trừ lúc đi học tập huấn quân sự từng bắn ba phát, nào có chơi thứ này bao giờ, nhưng tôi xem như là đứa mê vũ khí giả, nhiều ít cũng biết một chút, vì vậy cứng cổ nói đương nhiên. Hắn nghi ngờ nhìn tôi một chút, sau đó trưng cầu ý kiến của Mã Hải Ba, từ trên lưng lấy ra một cây súng ngắn màu đen, là kiểu 64. Hắn do dự một hồi, cuối cùng không đưa cho tôi, nói tự hắn đi thôi. Tôi mất hứng, ngồi xổm xuống phát gạo nếp.

Trước đó đã từng nói với họ một ít phương pháp ngăn chặn Lừa Lùn, hữu hiệu nhất đương nhiên là dùng gạo nếp ném.

Trên thế giới này, rất nhiều đồ vật không dùng khoa học giải thích đủ được, ví dụ như gạo nếp, đây chỉ là một loại lương thực, sinh trong đất lớn trong đất, nấu ăn rất dính răng, nhưng rất thơm, thế thôi, song khi ném nó lên người âm vật như Lừa Lùn, lại có thể đủ khiến thứ này toàn thân lở loét bốc hơi, thật sự thần kỳ.

Mặc dù không có súng, nhưng tôi vẫn đi theo đội trưởng Ngô và 5 người khác, mang theo đèn pin vào hang.

Bên ngoài ban ngày, song vừa đi vào hang hơn mười thước, cả không gian chợt tối sầm xuống, cũng trở nên ấm áp, nhiệt độ tăng cao vài độ. Đây là hang đá vôi địa mạo Karst mà thành, hang cao hơn 2m, trên vách hang là nham thạch, sờ lên khô ráo. Bởi vì trước đó từng nói về sự lợi hại hung ác của Lừa Lùn, bảy người chúng tôi đều nhai cam thảo trong miệng, chậm rãi đi, cũng không dám phát ra động tĩnh nào. Đi vài phút, xuất hiện một ngã ba, mọi người tập trung thảo luận chút, quyết định dùng phấn đánh dấu, sau đó tập trung đi về một đường.

Lúc chọn trái hay phải, đội trưởng Ngô liếc mắt nhìn tôi, nói nếu tên Lục Tả, vậy đi bên trái đi.

Tiếp tục đi về phía trước, trong hang động càng ngày càng tối sầm, loại tối này là tối sềnh sệch, phảng phất như có thể cắn nuốt của ánh đèn pin. Chúng tôi đi chừng 10 phút, gặp 3 ngã ba, đội trưởng Ngô đều nói đi về bên trái. Đi mãi đến một chỗ, đột nhiên phía trước truyền đến tiếng vang sột soạt nho nhỏ, thanh âm này xuất hiện rất đột ngột, mọi người lập tức dừng lại, không dám đi về phía trước, cầm đèn pin rọi lên tìm kiếm nguồn gốc âm thanh.

Ánh sáng vừa chiếu, lập tức có một bóng đen bỗng chốc phóng qua ngang trời, chạy về phía trước.

"Đuổi theo!" Đội trưởng Ngô quát khẽ, cầm súng liền xông lên trước. Những người khác theo sát phía sau, trong khoảng thời gian ngắn tiếng bước chân trong lối đi hỗn độn. Đuổi hơn 10m, không gian phía trước trở nên thoáng đãng sáng sủa hẳn lên. Bất tri bất giác, chúng tôi chạy tới bên trong một đại sảnh gần 200 mét vuông. Trong đại sảnh có măng đá, có trụ ngược, tiếng nước tí tách bị tiếng vọng truyền đến, khi chúng tôi dừng bước, thoáng cái đã trở nên rất vang.

Năm sáu cây đèn pin chiếu xạ bốn phía, nhưng không còn nhìn thấy sự tồn tại của bóng đen kia nữa.

Tôi đặt tầm mắt trên vách nham thạch, trên đó cũng không phải nham thạch xám trắng nữa, mà có khắc rất nhiều bích họa thô sơ. Những bích họa này dùng đá tảng mài thành, có đen có trắng, đường nét đơn sơ thanh thoát, thiên kỳ bách quái, hoặc ngang hoặc thẳng hoặc tròn hoặc cong, không chút câu nệ về hình dạng, tôi cẩn thận đánh giá, cảm giác những mặt đồ án này hình như đang giảng thuật một bộ lạc (hoặc quốc gia) phồn thịnh nào đó, cuộc sống, lao động, tế điển, săn thú...Người miêu tả trong đó rất cổ quái, nho nhỏ, ba con mắt, mắt trên trán được vẽ thành hình vuông. Trên bích họa có một phần giống hiến tế, vô số người nhỏ nhảy vào trong lửa cháy, linh hồn thăng hoa.

Tôi lại chiếu lên vách tường bên kia, phát hiện phía trên là vật dạng mạng nhện phá thành mảnh nhỏ, có vô số vòng tròn nho nhỏ đang ở chính giữa chính giữa ô trống, có vẻ rất cổ quái, dưới đất rơi xuống một vật dạng khối, như là vôi vón cục.

Đang đánh giá, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, cái này gọi là tiếng thét chói lói và thê thảm, làm cho lòng người ta lập tức sởn óc. Tôi lập tức nhìn qua đó, một chiến sĩ trẻ phát ra âm thanh này, hắn đang ở chính giữa đại sảnh, mà phía trước hắn, là một tảng đá thiên nhiên lớn, như một cái bàn. Mọi người lập tức vây qua đó, chiến sĩ trẻ chỉ vào thứ trên mặt bàn, run lẩy bẩy hô: "Tim...là tim!"

Tôi vừa nhìn lên bàn, hóa ra trên bàn kia, thế mà bày rất nhiều bộ phận khô quắt héo rút, nước dịch màu đen đã trở nên sềnh sệch, khô ráo, mấy bộ phận này có tim, có phổi, có dạ dày...Đương nhiên, từ hiệu quả thị giác đến xem, đều là một ít viên thịt màu đỏ đen. Đội trưởng Ngô đi qua đó, rút ra một con dao, dùng mũi dao gạt thử, rất nghi ngờ nói "...Là nội tạng của người!"

Hắn hình như nhìn thấy gì đó, mũi dao cắm vào khối thứ tư tính từ trái sang phải, cắm vào lại rút ra, quay đầu cho chúng tôi thấy mũi dao của hắn, chúng tôi kề sát lại nhìn, trên mũi dao có máu đen dịch sệt rõ ràng.

Mới chết chưa lâu...

Cảnh sát duy nhất đột nhiên hô: "Nạn nhân Lý Giang bị Lý Đức Tài giết chết, thận và phổi của hắn không thấy đâu, chúng tôi ban đầu còn tưởng bị tên này ăn mất, chẳng lẽ đây chính là..."

Hắn còn chưa nói hết câu, đột nhiên từ thông đạo bên kia lại phát ra một tiếng kêu chít chít bén nhọn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,