Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 4 - Chương 9

Chương 9 - Thi Tinh của hố treo chân

Một cụm bóng đen lớn từ trên cao rơi xuống, đánh về phía chúng tôi.

Tôi lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát thứ đen thùi này, cảm giác trên lưng bị thứ to bằng nắm tay quét đến, như bị con gái đấm nhẹ hai cái. Tôi từ mặt đất đứng dậy, móc ra lưới săn đã chuẩn bị sẵn tung ra trước. "A, là dơi..." Đội trưởng Ngô ở bên cạnh hô, người xung quanh một trận bối rối, dùng thứ trong tay vung vẫy, ngăn cản. Cũng may hơn 10 con dơi này cứ thế bay qua chứ không quay lại quấy rầy, mà lượn vòng bên ngoài.

Nhìn ra được, chúng hình như có chút e ngại tới gần bàn đá đặt nội tạng này.

Sau phút bối rối, bảy người tụ lại cùng nhau, tôi nhìn thấy trong lưới có ba con dơi đang đập cánh, khi không giương cánh đã lớn bằng hai nắm tay của người trưởng thành gộp lại, tai thính, hình tam giác, phần mỏ rất ngắn, dạng như hình nón, răng nanh dài mà bén nhọn, sắc bén như đao, diện mạo vô cùng hung ác kinh dị, chít chít kêu to, tựa như chịu đau đớn lắm.

Cảnh sát duy nhất kia dùng đèn pin chiếu vào, lại càng giật mình, nói hình như đây là dơi hút máu.

Lời này của hắn cũng không có nhiều căn cứ lắm, song trái tim mọi người lại treo hết lên. Lúc này, đèn pin của tôi đã dời về phía chỗ đàn dơi tản mát kia nhìn lại, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn tay đều run bắn lên, chỉ thấy chi chít, không dưới cả ngàn bóng đen đang tụ tập trong hang hốc bên kia, nhúc nhích, chen chúc, có con đang phẩy cánh, đập phành phạch trên không trung, thỉnh thoảng lộ ra răng nanh màu trắng, có hàn quang, vô cùng kinh dị.

Đội trưởng Ngô cũng nhìn thấy, hắn quyết định thật nhanh, nói nơi này không nên ở lâu, mau chóng rút lui.

Nói xong, tất cả mọi người chậm rãi chạy về phía cửa thông đạo, tôi thu hồi lưới săn, thả ba con dơi lông lá, tướng mạo kinh tởm kia ra, thân nhẹ quay về. Chúng tôi ở trong thông đạo chạy một mạch như điên hơn 10 thước, phát hiện cũng không có dơi đuổi theo, trong lòng mới thoáng thả lỏng chút. Tôi phát hiện chúng tôi vào hang kỳ thật là rất thất sách, bày hố bẫy xung quanh cổ thụ ngàn năm, ôm cây đợi thỏ chẳng phải tốt hơn sao? Nói cho cùng chúng tôi vẫn bị thằng cha Lý Đức Tài này mê hoặc rồi, trước đó gã nói Lừa Lùn ở trong một hang đất dưới tàng cây, song lại chỉ cho chúng tôi một cửa hang rộng rãi.

Ngay từ đầu lúc chúng tôi nghiên cứu, chỉ tưởng là một không gian ngầm linh tinh, vì vậy tính nhầm.

Trong bóng tối chạy trốn, lượng dưỡng khí lại thấp, chưa chạy được bao lâu đã thở hồng hộc. Rốt cuộc tới ngã ba đường, chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi, đội trưởng Ngô vịn vách nham thạch vừa thở vừa nói: "Hang này không biết nông sâu, phỏng chừng chúng ta đã quấy nhiễu đến Lừa Lùn rồi, nhiệm vụ lần này sợ là không làm được nữa." Hắn nói xong, đi tìm ký hiệu phấn vẽ của mình, tìm một hồi, rất kinh ngạc hét lớn: "A, phấn tôi vừa vẽ đâu rồi? Chạy đâu rồi?" Chúng tôi đều ghé lại lần nhìn thử, trên vách tường nhẵn bóng này, nào có ký hiệu bằng phấn nào?

Nhưng mà, cũng không nhìn thấy dấu vết bị chà lau mà?

Có người đặt câu hỏi, nói có thể là chúng ta chạy sai hướng rồi không, vừa rồi gặp phải ngã ba, anh cũng không dừng, đã chạy về phía bên này.

Đội trưởng Ngô rất khó hiểu, túm lấy chiến sĩ kia hỏi: "Vừa nãy có ngã ba? Sao tôi không biết?" Tôi cũng khó hiểu, chúng tôi vừa nãy không phải chạy một đường thẳng tới đây sao, sao lại có ngã ba? Chiến sĩ kia rất chắc chắn nói đúng mà, từ đại sảnh vòng lại hơn một trăm thước có một cái đó. Hắn vừa nói xong, cảnh sát kia cũng phụ họa nói đúng, có một cái như vậy đó!

Nghe họ nói vậy, tôi cảm giác được một loại giá lạnh quỷ dị từ chân luồn tới đỉnh đầu.

Chẳng lẽ lại là...Quỷ xây tường?

Không có khả năng đâu! Tôi có Đóa Đóa ở đây, làm sao đụng quỷ xây tường được? Chẳng lẽ là Lừa Lùn đang làm huyễn thuật? Nghe được họ nói vậy, đội trưởng Ngô cũng sốt ruột, hắn mang theo đèn pin, chiếu ngược lại thông đạo đen ngòm kia, một mảnh yên lặng thần kỳ. Sau đó hắn dời đèn pin về, chiếu lần lượt chúng tôi, đếm số: 1,2,3..đếm tới 5, giọng hắn run rẩy, hỏi: "Hồ Du Nhiên đâu?"

Vừa nghe hắn nói thế, tôi mới ý thức được trong chúng tôi đã thiếu mất một người.

Hồ Du Nhiên, cái tên này lập tức khiến tôi liên tưởng đến một thanh niên trẻ mặt đầy mụn, thích cười, hôm nay hắn một mực đi sau cùng, vừa rồi phát hiện nội tạng trên bàn đá trong sảnh, chính là hắn. Thấy thiếu người, đội trưởng Ngô lập tức nóng nảy, trong hang đá ngoằn ngoèo này, nếu lạc đường, vấn đề sẽ to lắm đây. Chúng tôi gọi mấy lần, trong thông đạo trống trải mơ hồ có tiếng vang -- "Hồ Du Nhiên..."

Đội trưởng Ngô nói không được, nhất định phải tìm được hắn. Sau đó chúng tôi lại vòng trở lại, cẩn thận tìm kiếm. 

Lúc này tôi xem như đã để bụng, trong miệng một mực niệm thầm 9 chữ chân ngôn, để hô hấp và âm thanh của mình cộng hưởng, liên lạc Đóa Đóa, bảo bé chỉ dẫn cho tôi. Đi một đoạn, đột nhiên nghe được có tiếng kêu cứu yếu ớt. Đội trưởng Ngô hô dừng, bảo chúng tôi cẩn thận tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, chậm rãi tìm, cuối cùng đã xác định nơi phát ra âm thanh. Chúng tôi tập trung tại một chỗ nhô ra của một khúc rẽ, chỉ nhìn thấy ở đây có một cái hố treo chân. Hố này kích cỡ chỉ bằng chậu rửa mặt, thân nằm bên dưới, có gió ấm thổi đến, có mùi máu tươi, ngửi vào khiến người ta rất khó chịu.

Đen tuyền, cũng không biết nông sâu, mà tiếng kêu này lại còn truyền đến từ phía dưới.

Đội trưởng Ngô quỳ rạp trên mặt đất gọi, Hồ Du Nhiên, Hồ Du Nhiên...

Lập tức phía dưới có thanh âm yếu ớt truyền lên, kèm theo nức nở: "Đội trưởng, đội trưởng, chân của tôi gãy rồi, đau quá..." Đội trưởng Ngô hỏi thăm tình hình, Hồ Du Nhiên nói đèn pin đã rơi, không nhìn thấy, bốn phía đều đen ngòm, rất trống trải, nói chuyện có tiếng vang. Đang nói, hai người khi nãy nói có ngã rẽ chỉ vào vách nham thạch phía trước kêu to, nơi này chính là ngã ba kìa? Tôi vừa nhìn, không phải là một mặt vách đá hơi nhô ra sao? Nhìn kỹ lại, phát hiện đường vân của vách đá này có chút đặc biệt, từng tầng chồng lên nhau, nhìn sơ qua quả thật giống như một con đường.

Mà hố treo chân kia, nằm ngay trước vách tường này, Hồ Du Nhiên đã nhìn lầm, một bước ngã vào đó.

Nhưng mà, tại sao khi hắn té xuống, một chút âm thanh cũng không xuất hiện chứ?

Là chúng tôi quá nhanh, hay hắn căn bản không có thời gian kêu lên?

Ngay lúc này cũng không nghĩ nhiều được nữa, chúng tôi có chuẩn bị dây, nghe tiếng này cũng không sâu, mọi người vội vàng cột dây thừng buông xuống, thả hơn bốn mét đã đến đáy -- may mắn, tôi biết, có hố treo chân của hang rộng hơn 10, té xuống trực tiếp thành thịt vụn. Phía dưới đã nhận được, đã túm một cái, rất nặng, mấy người chúng tôi dùng dây cột ở thắt lưng, sau đó kéo lên. Chiến sĩ kia có hơn 50kg, vài người ra sức cũng không tính là nặng, chúng tôi kéo lên hai thước, lại cảm giác sợi dây đột nhiên trầm xuống, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe được trong hang truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương: "A...Đây là thứ gì, a, đau quá! Đau quá a...Mọi người mau kéo nó ra đi..."

Hắn ra sức giãy giụa, mà sợi dây của chúng tôi cũng lập tức trầm xuống, nặng muốn chết nặng muốn chết.

Đội trưởng Ngô kề bên miệng hố dùng đèn pin chiếu, tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp, kêu to nhanh lên, nhanh lên chút. Chúng tôi không biết xảy ra chuyện gì, chỉ ra sức rút lên, dưới hố chiến sĩ tên Hồ Du Nhiên kia một mực kêu gào —— nói lời bất kính, tru lên như giết heo —— làm cho cả không gian tối tăm tràn ngập cảm giác sợ hãi khiến người ta rụng rời, giống như nỗi sợ này sẽ ngay lập tức rơi lên đầu mình.

A —— theo một tiếng gào thảm ngắn ngủi này, chúng tôi cảm thấy sức lực phía dưới buông lỏng, toàn bộ ra sức kéo, Hồ Du Nhiên thoáng cái đã được chúng tôi lôi lên, cực kỳ dễ dàng. Thế nhưng cùng lúc đó, tôi cảm giác trên mặt nóng hổi, vừa chùi xuống, toàn bộ đều là máu tươi ấm nóng, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chiến sĩ được chúng tôi kéo lên, toàn thân từ thắt lưng, khoang chậu trở xuống, toàn bộ đều bị gặm đến máu chảy đầm đìa, chỗ hai cẳng chân thậm chí chỉ còn xương trắng hếu, cơ hồ không còn một khối thịt nào. Hắn được chúng tôi kéo lên, nằm trên mặt đất, miệng trào bọt máu, tiếng gào đã nghẹn ứ, toàn thân co giật, mắt lộn ngược lên, đã không còn cơ hội sống nào nữa.

Đội trưởng Ngô luôn canh giữ ở miệng hố, lúc người vừa lên hiển nhiên bắn máu đầy mặt hắn, hắn thấy thảm trạng của Hồ Du Nhiên, vẻ mặt kinh ngạc, lau con mắt bị máu bắn vào, sau đó quỳ xuống kéo tay Hồ Du Nhiên hỏi làm sao vậy, thấy không có phản ứng lại ấn huyệt nhân trung. Cảnh sát kia chịu không được mùi máu tươi này, thoáng cái đã quỳ một bên ói rào rào. Trong hố còn có tiếng sột soạt nho nhỏ, tiếng chít chít sôi trào. Có một chiến sĩ cầm tiểu liên bằn quét một chuỗi băng đạn "tạch tạch tạch" vào trong, lúc này mới yên tĩnh.

Đội trưởng Ngô ngồi xổm bên cạnh Hồ Du Nhiên, khắp mặt đất đều là máu chảy, sềnh sệch, Hồ Du Nhiên đau đến ngất xỉu một lần, sau vài giây tỉnh lại, nhìn chúng tôi, hỏi làm sao vậy? Hắn dường như không cảm giác được đau đớn nữa, nhưng nói là lạnh, ngay cả câu hỏi của đội trưởng Ngô, cũng không đáp. Tôi nhìn thấy ánh mắt hắn tan rã, liền chen ngang hỏi có lời gì trăng trối không. Hắn kịp phản ứng, muốn nâng người nhìn thử chân mình, song vừa nghĩ tới, lại nhẹ giọng kêu la một chút: "A..."

Một tiếng này tựa hồ đã tiêu hết thể lực của hắn, trên mặt đã đau đến vặn vẹo, cố nén chốc lát, hắn tận lực giản lông mày ra, khẽ thở dài: "Ôi, tham gia quân ngũ đã hơn một năm, tôi chưa từng quay về nhà, tôi nhớ mẹ..."

Lời này còn chưa nói hết, hắn đã không còn tiếng động gì nữa. Hắn chết thật sự không cam lòng, trợn tròn mắt.

Hồ Du Nhiên là người Hồ Bắc, năm ấy 19 tuổi, đang tuổi thanh xuân, song lại chết trong một hang đá vôi sâu bên trong núi.

Mấy gã đàn ông bên cạnh đều là chiến hữu của hắn, trong lúc nhất thời nước mắt không ngừng rơi xuống. Nhưng lúc này không phải lúc thương cảm, tôi túm lấy đội trưởng Ngô hỏi vừa nãy nhìn thấy gì, hắn nói là chuột, con chuột giống như mèo con, một đám lớn, bò hết lên người, một con tiếp một con...Tôi nói cuối cùng tại sao không có con nào nhảy lên chứ?

Hắn nói không biết, đèn pin vừa chiếu, mắt con nào con nấy đều đỏ óng ánh.

Tôi nhớ đến câu nói kia của Tiểu Đạo Lưu Manh —— thế nào là yêu, khác thường chắc chắn là yêu! Lý Đức Tài cũng từng nói, lúc gã mất tích, đã từng thấy rất nhiều chuột to chạy tới chạy lui trước mặt gã. Chuột kỳ thật rất sợ người, mọi người nói "nhát như chuột", chính là vì thế. Song dám chủ động tấn công con người, tất nhiên là ăn thịt người, hung ác lắm, loại chuột này còn gọi là Thi Tinh. Chúng ta đều biết, con người sau khi chết, thỉ thể là môi trường nuôi vi khuẩn tốt nhất, dịch hạch có thể trữ hàng 60 năm trong xương cốt của thi thể, bệnh than khoảng 40 năm, thi độc tồn tại trong đó cực kỳ lợi hại, nếu bị nhiễm, lại bị Thi Tinh ăn được, Thi Tinh này sau đó sẽ cực kỳ có tính công kích, hơn nữa kịch độc.

Tôi nắm một bó gạo nếp to ném vào trong hố, sau đó nghe được tiếng chít chít truyền đến, cực kỳ đau đớn.

Tôi ngăn hành động muốn vác thi thể Hồ Du Nhiên lên của những người khác, hơn nữa không để cho họ đụng vào. Hồ Du Nhiên của giờ phút này, chỉ chốc lát nữa thôi trên người sẽ đều là độc, không cẩn thận sẽ nhiễm lên người. Họ đều mặc kệ, nói tôi không hiểu được tình chiến hữu, tình anh em của họ. Người đã chết rồi, giữ lại thi thể hắn mang về giao cho cha mẹ hắn. Tôi nhìn đội trưởng Ngô, hỏi đã chết một người anh em rồi, có muốn tất cả các anh em đều chết hết không? Hắn thoáng sửng sốt, nhìn chằm chằm tôi, sau đó cắn răng, nói đặt ở đây trước, mấy ngày nữa tổ chức người và dụng cụ, trở lại!

Dùng vải mang theo bên người gói kỹ thi thể của Hồ Du Nhiên, đặt sâu trên bệ đá sau hố treo, chúng tôi lại đi về phía cửa ra, một đường đánh dấu.

Lúc này, tôi cảm giác bầu không khí vô cùng ngột ngạt, tất cả mọi người không nói gì.

Cảnh sát kia vỗ vai tôi, thấp giọng nói quyết định của tôi là chính xác. Tôi không nói lời nào, cũng không cần giải thích, chỉ là cảm giác quyết định vào hang này, thật sự quá sai lầm rồi. Đi trở về, phấn viết ở ngã ba đã biến mất, chúng tôi mặc kệ, khi đến là quẹo trái, đường về thì dựa theo vậy mà về là được. Song, khi chúng tôi đi qua ngã ba, tôi nghe được trong gió có tiếng khóc hu hu nức nở, dừng bước, lấy tay bỏ vào miệng liếm một cái, để giữa không trung, sau đó kéo lại trước mặt đội trưởng Ngô.

Hắn quay đầu, trừng tôi, mà tôi thì rất bất đắc dĩ nói: "Chúng ta lạc đường rồi!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,