Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 4 - Chương 13

Chương 13 - Ấn ký căm ghét

Tôi chịu đựng đau nhức nhìn bốn phía, phát hiện trên mặt đất bằng phẳng có mấy cái xác, đều là những người không quen, rồi nhìn thấy Lý Đức Tài, xương sọ chỉ còn một nửa, óc trắng dính đầy mặt. Bầu trời âm u, đổ xuống trận mưa phùn, hơi mù khiến lòng người ta hoảng hốt. Tôi nào có thể tưởng tượng được sau khi ra ngoài thế mà lại gặp tình huống quỷ dị này, cũng không có nửa phần thời gian suy nghĩ, tôi lộn nhào chạy về phía đại thụ đối diện.

Cảm giác phía sau có tiếng giẫm chân cực khẽ, cơ hồ là bản năng, tôi đã hết đạn chọc về phía sau một cái.

Nòng súng nóng bỏng nháy mắt cắm vào mắt của một Lừa Lùn đang đâm đầu nhào tới, là mắt trái, thủy tinh thể màu đỏ tím thoáng cái nứt toác, phun ra rất nhiều huyết tương màu lam. Tôi nhìn toàn thân da chốc ghẻ màu đen của nó, đột nhiên có một loại cảm giác rất quen thuộc -- trời ạ, con này chẳng phải là con bị tôi bắt tháng 9 năm ngoái sao, nó thế mà ở đây, khó trách thù hận tôi như thế, đuổi theo khỏi hang! Bỏ qua, lần lượt lại có bốn năm con Lừa Lùn đánh về phía tôi.

Tay trái tôi lấy balo ra chắn, tay phải lấy súng làm gậy, đón đỡ công kích.

Lừa Lùn quả thật là một sinh vật thù dai!

"Lục Tả, Lục Tả, chạy qua đây, nằm xuống..."

Đang lúc tôi kéo cơ thể chằng chịt thương tích, mệt mỏi chiến đấu với đám quỷ này, đột nhiên nghe được hố phía đông truyền đến tiếng la của Mã Hải Ba, âm thanh này với tôi mà nói giống như tiếng trời, tôi vừa nhảy ra sau, nhìn qua đó, chỉ thấy chỗ sườn dốc nhỏ lộ ra nửa cái đầu của Mã Hải Ba, vẻ mặt khẩn trương hô: "Tạo khoảng cách, tạo khoảng cách..."

Trong đáy lòng trống rỗng của tôi mọc ra một dòng sức mạnh vô cùng, chạy nước rút về phía trước, nhảy vọt qua, nện mạnh lên bờ đất của sườn dốc, cảm giác có một thứ theo sát như hình với bóng, đính vào lưng tôi. Năm sáu khẩu súng cũng đã vươn tới, tôi không dám chạm nòng súng, lăn một vòng sang bên, dành ra một tay bắt lấy vật kia, cổ tay bị chộp một chút, nóng rát, nhưng đã bóp được nó trong tay. Tôi bắt được đúng vừa vặn, một tay bóp lấy cổ, thứ này cao 40cm, cổ dài mảnh, da vừa thô vừa đen, tất cả đều là kén trùng, cảm giác ấm áp. Tôi vừa nhìn, chính là Lừa Lùn vừa bị tôi đâm hỏng mắt, máu tươi màu lam tanh hôi của nó từ trong hốc mắt ùng ục chảy ra, chảy trên tay tôi, cực nóng rực.

Cổ nó vừa bị khống chế, liều mạng giãy giụa, chít chít kêu la. Móng vuốt trên tay màu đen, sắc bén nhọn hoắc, vung lung tung, sau đó há mồm lại cắn.

Lúc này bên tai vang một tràn tiếng súng lớn, thắng lợi trước mắt, tôi nào để súc sinh kia đạt được, cũng không đếm xỉa nữa, dùng tay còn lại thêm vào, ra sức bóp cổ nó, khiến cái miệng tanh hôi của nó không thể cắn người lung tung nữa. Miệng cắn không được, nó liền cào loạn, móng vuốt trên tay, trên chân, cào cánh tay tôi máu me đầm đìa, đau nhức, rất đau, nhưng loại đau nhức này so với loại đau nhức lan tràn độc tố thần kinh kia, cũng hiển nhiên đã giảm bớt mấy cấp.

Khoảng hơn chục giây, nó rốt cuộc đình chỉ tranh đấu, đồng tử tím đỏ mắt phải còn sót lại trở nên nhạt dần, tơ máu lan tràn, thủy tinh thể màu trắng này gắt gao nhìn tôi, oán độc vô cùng, trong cuộc đời 22 năm trước của tôi, chưng từng cảm thụ loại tâm tình mãnh liệt mức này. Điều này làm người ta quả thực không thể tin được nó là một động vật bình thường, ngược lại nguyện ý cho rằng, nó là một thể sinh vật có trí tuệ.

Rốt cuộc, nó gục đầu xuống, khí tức vô tồn, đôi mắt màu tím đỏ trở nên ảm đạm.

Kỳ thật một khắc kia, đại não của tôi cũng đã đình chỉ suy nghĩ, hô hấp trì trệ, thầm nghĩ: Ngươi muốn ta chết, ta cho ngươi chết trước -- đi chết đi. Tôi đợi nó bế khí khoảng hơn 1 phút, lúc này tiếng súng đã ngừng, có người đến kéo tôi, lúc này thần chí mới tỉnh táo lại. Tôi buông quái vật lông xanh ra, sửng sốt nhìn hai tay mình, chỗ lòng bàn tay đầy máu tươi màu lam, máu này tựa hồ có tính ăn mòn, dọc theo đường vân da thịt tôi thấm vào, nóng, sau đó nhiễm đến chỗ vết thương tôi, nóng rát đau đớn.

Đau đớn này chui thẳng vào tim.

Tôi xé vài mảng cỏ tươi lau máu, song không ngăn được loại đau đớn này. Có người chuyển một cái khăn mặt sang, lại đưa qua nước, tôi cũng không biết là ai, chỉ để ý nhận, sau khi dội lau sạch sẽ, đau đớn nóng rát hơi xoa dịu một ít, nhưng máu tươi màu lam thấm vào lòng bàn tay, tựa như nhiên liệu đặc sệt, rửa thế nào, lau thế nào cũng loại bỏ không được.

Lúc này, trái tim tôi mới bắt đầu dịu lại chút. Sau khi tỉnh táo, có một tia hàn ý rét lạnh, tựa như cơn ác mộng vừa tỉnh dậy bị nhện, gián bò lên lưng, lỗ chân lông toàn thân đều buốt lạnh, loại cảm giác này lần đầu xuất hiện, là ở bệnh viện Đông Quản, tôi giúp con gái của bạn ông chủ Cố là Tuyết Thụy giải hàng, một tia oán niệm của tăng nhân vân du bốn phương Malaysia chuyển dời đến người tôi.

Cùng một loại buốt lạnh khiếp đảm, khiến tôi có một loại dự cảm rất không tốt.

"Lục Tả, Lục Tả...Cậu làm sao vậy?" Có người đang đẩy, tôi ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, tôi phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn, là Mã Hải Ba. Ông ta hỏi tôi sao rồi, sao cả người chi chít vết thương đỏ lòm, còn treo nhiều xác rết, đỉa, sâu lông, bò cạp như vậy. Nghe ông ta nói thế, tôi mới kịp phản ứng, vừa cởi quầy áo móc ra đám trùng chết bên trong, vừa hỏi Lừa Lùn chết hết chưa?

Ông ta nói mấy con đi ra theo tôi đã chết hết, kỹ thuật bắn của nhóm cảnh sát vũ trang rất chuẩn.

Cả người tôi vừa tê vừa ngứa vừa đau, cởi áo khoác ngoài thật dày ném xuống đất, rồi cởi quần, móc ra một đống trùng -- ngoại trừ một đống kể trên, còn có một loại rắn nhỏ khoảng 10cm, màu xanh biếc, cũng có màu hồng phấn, cùng với rất nhiều trùng không nhận ra chủng loại. Khó trách người khác gọi nơi này là Miêu Cương, Thập Vạn Đại Sơn, trùng này thật không phải loại bình thường, hơn nữa, bây giờ là mùa đông, trên lý luận này bọn chúng đều phải đang ngủ đông mới phải.

Lừa Lùn, thật là ông trùm chơi trùng, khó trách trước kia bà ngoại nói hàng phục Kim Tằm Cổ, phải có mũ rơm mà nó mang.

Tôi cởi hết toàn bộ quần áo, chỉ còn thừa một chiếc quần lót, toàn thân chỗ đỏ chỗ sưng, cơ hồ không có khối thịt nào lành lặn, hơn nữa cả người bốc mùi thối, toàn bộ đều là mùi máu xanh thi thể trùng chết. Tôi vừa cởi, vừa hỏi Mã Hải Ba đang bịt mũi bên cạnh, trên mặt đất có mấy cái xác là xảy ra chuyện gì? Lý Đức Tài, còn có...Cán sự xã họ gì đó chết như thế nào?

Tôi nhìn cái đầu mang vẻ hoảng sợ của cán sự xã cách đó không xa, đã tách rời khỏi cơ thể hơn mấy thước.

Mã Hải Ba vừa nghe liền giận, nói chúng tôi vào động một lát, con chó Lý Đức Tài này lại nổi điên, thình lình rút ra dao mở núi của người dẫn đường, một đao chém vào cổ cán sự Vương, đao kia rất nhanh, người dẫn đường xuất thân thợ săn trước khi vào núi đã mài nó sáng như tuyết, con chó Lý Đức Tài này sức lớn vô cùng, một đao, đầu cán sự Vương đã rơi xuống, máu bắn cao mấy thước, lúc ấy Tiểu Đổng (một chiến sĩ cảnh sát vũ trang) lập tức phản ứng kịp, đoạt lấy dao của gã, muốn chế phục gã, nhưng tên này điên rồi, như chó điên cắn người, sống sờ sờ gặm rớt một mảng cổ của Tiểu Đổng. Mã Hải Ba họ luống cuống, bốn năm khẩu súng, thoáng cái đã bắn tung sọ Lý Đức Tài, óc văng tung tóe đầy đất.

Tôi xốc quần lót lên, bắt được một con rết to bằng hai ngón tay, nó cắn chym tôi, nhưng trên người tôi còn có Cam Cổ, Kim Tằm Cổ cũng đã bài tiết độc, kết quả độc chết luôn cả nó. Tôi ném xuống đất, Mã Hải Ba thấy liền dựng thẳng lông mày, cơ sau gáy co giật vài cái, hỏi tôi không sao chứ? Tôi nói không biết, dù sao lần đi này lỗ vốn to, nhiều độc như vậy, không biết lúc nào thì ngủm, may mà tôi đã bảo vệ mặt, không bị cắn thành mặt rỗ.

Tôi lại hỏi sau đó thì sao? Sao mai phục hết ở bên này?

Mã Hải Ba có chút chán ghét mùi trên người tôi, cách xa một chút, đứng ở đầu gió, nói sau này trong bụi cỏ nhảy ra mấy tên Lừa Lùn, quả thực giống với miêu tả của tôi như đúc, tốc độ nhanh như mèo rừng, cào bị thương La Phúc Yến (một cảnh sát dưới tay ông ta), sau đó bị họ nã súng xua vào trong hang động. Họ sợ hãi, chạy qua đây ngồi canh, trông chừng trong hang. Kết quả La Phúc Yên không lâu sau không khống chế được suy nghĩ, nói năng lung tung, họ sợ La Phúc Yên giống Lý Đức Tài, đem tay hắn quặt ra sau, còng lại...

Tôi rốt cuộc đã phủi sạch trùng trên người xong, nhưng cũng chỉ còn lại một cái quần lót, gió rét thổi qua, mông lạnh run run, lạnh đến nỗi trước sau cứng đờ. Tôi hỏi hiện tại đã đỡ chưa, hắn nói bất tỉnh rồi, tôi nói để tôi xem thử, vì vậy bước thấp bước cao chạy tới, Mã Hải Ba đi theo, hỏi bên trong tình hình thế nào, sao chỉ có mình tôi ra ngoài?

Tôi nói không thấy tôi thành cái dạng này sao? Bên trong đã chết một chiến sĩ cảnh sát vũ trang, tên là Hồ Du Nhiên, còn có tên béo họ Lưu thủ hạ của ông, trúng thi độc rồi, gạo nếp tôi mang không đủ dùng, trên đường trở về lại gặp phải Lừa Lùn xua trùng trận mấy trăm mét, tôi cắn răng xông pha mới ra được. Nói xong lời này, chân tôi đạp hẫng một cái, trước mắt tối sầm, thần chí có chút hoảng hốt, Mã Hải Ba thấy tôi như vậy, vội vàng đỡ lấy, lo lắng hỏi có sao không? Tôi nói má nó, có chuyện cũng đâu còn cách nào, hỏi làm gì?

Mã Hải Ba cũng ý thức được tôi có chút cáu kỉnh với lần đi vô ích này, không nói gì.

Tôi đi tới trước mặt cảnh sát tên La Phúc Yên kia, hai tay của hắn đã bị còng ngược, vốn định dùng dây trói Lừa Lùn để trói chặt chẽ tay chân hắn, nhắm mắt lại, hít thở bình tĩnh. Tôi ngồi xổm xuống, sờ thử mặt hắn, sau đó mở mí mắt ra xem thử, là tròng trắng đảo lên, hẳn là không có gì quá đáng ngại. Hắn có lẽ đã bị Lừa Lùn mê hoặc hồn, lát nữa gọi hồn cho hắn có lẽ sẽ ổn. Tôi phun một ngụm nước bọt lên tay phải, chuẩn bị ấn huyệt nhân trung, đột nhiên hắn mở mắt, tỉnh dậy.

Con ngươi của hắn hình tròn hoàn mỹ, màu đen rất nhạt, biểu hiện ra một loại trống rỗng cổ quái.

Lòng tôi nói không ổn, đang muốn hành động, hắn đã nói chuyện, âm điệu rất cổ quái: "Tại sao lại đuổi tận giết tuyệt bọn ta?"

Đây là câu đầu tiên hắn nói, tôi thoáng sửng sốt, ù ù cạc cạc, tiếp theo hắn nói câu thứ hai: "Loài người, ngươi thật sự cho rằng bọn ta đã chết sao? Hơ hơ, bọn ta chỉ trở về hoài bão của chân thần...Trên tay ngươi dính máu tươi của tộc trưởng, trên người ngươi tất sẽ bị tất cả sinh vật âm phủ căm ghét, run sợ đi, loài người!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,