Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 4 - Chương 14

 Chương 14 - Tháo chạy tìm đường sống

Quanh thân La Phúc Yên có sương đen nhàn nhạt bao phủ.

Hắn nói mấy câu cổ quái khiến trong lòng tôi ớn lạnh, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của hắn, hai mắt trắng dã, đầu lưỡi cũng đơ đớ, ngữ điệu quỷ dị, biết ngay giờ phút này hắn đã không còn là hắn nữa, mà là bị nhập thân rồi. Bị nhập thân có rất nhiều loại, vùng miền này ở Trung Quốc thì có thỉnh thần, thần đả, tẩu âm, hàng lâm cùng với...quỷ nhập thân. Tất cả những loại đó, quỷ nhập thân là nguy hiểm nhất. Bởi vì bị quỷ nhập thân, quyền khống chế cơ thể đã bị quỷ hồn hoặc linh thể nắm giữ, sinh tử đặt vào tay kẻ khác, thân bất do kỷ. Dạng này sẽ làm ra những chuyện đáng sợ nhất.

Đây là linh thể Lừa Lùn đã chết đang mượn miệng của La Phúc Yên đối thoại với tôi.

Quả nhiên là sinh vật có trí tuệ.

Chân thần là cái gì? Là Allah trong giáo nghĩa Hồi Giáo sao? Tôi không quan tâm, nhưng trong 12 pháp môn đối với gọi hồn lại tự có một bộ phương pháp, tôi cũng nghiêm túc, lười ngồi đây nghe nó gieo lời nguyền rủa tôi, ăn nói xằng xiên, một cái tát trời giáng quất qua, quả quyết vô cùng, mặt La Phúc Yên lập tức sưng lên mắt thường có thể thấy, tôi lấy tay thấm một ít máu của vết thương, quét lên đầu hắn, lớn giọng quát một tiếng "Hiệp", sau đó kết nội sư tử ấn, niệm "Kim Cương tát đóa hàng ma chú" siêu độ.

Một lát sau, La Phúc Yên yếu ớt tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi làm sao vậy?

Mã Hải Ba cười tháo còng và dây cho hắn, nói dạo một vòng quanh quỷ môn quan, bản thân cũng không biết được. La Phúc Yên vẫn như cũ bụm mặt mình, sững sờ. Lúc này, người xung quanh đã thu gom thi thể Lừa Lùn lại, cũng đem ba người đã chết tẩm liệm xong. Tôi nói ai vào trong tiếp ứng cho nhóm đội trưởng Ngô chút, Lừa Lùn cơ bản đã chết hết, trùng tự nhiên sẽ tản đi. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn về phía Mã Hải Ba. Thủ hạ của Mã Hải Ba có ba người, một người đã ở lại trong hang, một người bị Lừa Lùn nhập thân vừa được giải, nhân thủ thiếu, chiến sĩ cảnh sát vũ trang trái lại còn sáu, nhưng không thuộc chỉ huy của ông ấy. Thấy tôi móc ra một đống trùng này, không có mấy ai vui lòng chịu hứng.

Tôi thấy họ do dự, nói mẹ nó, ông đây vì tranh thủ thời gian, một mình giẫm trùng trận chạy ra, một hơi cũng không dám dừng. Bây giờ Lừa Lùn giết sạch, trùng cũng tản, bên trong còn có các huynh đệ và chiến hữu của các anh, đang đợi các anh cứu viện, Thế mà lại không có hán tử nào có can đảm đi? Chẳng lẽ thật sự muốn bệnh nhân tôi đây phải chạy thêm một chuyến nữa?

Có chiến sĩ rất lo lắng hỏi: "Trùng này thật sự đã tản hết?"

Tôi thật ra cũng không biết, nhưng mà vì để họ tin tưởng, nói đầy tự tin, nói hết rồi, nhưng mà các anh đi vào cẩn thận chút, bọc người cẩn thận chút, tránh con gì chui vào. Tôi nói như vậy, lập tức có người đứng dậy, dẫn đường, thủ hạ còn lại của Mã Hải Ba và hai chiến sĩ. Tôi bảo họ mang theo chút gạo nếp. Mấy người họ vào hang, những người còn lại ở lại bên ngoài thu dọn hiện trường, Mã Hải Ba chỉ huy, qua một lát tới hỏi tôi, nói lừa lùn nhập vào La Phúc Yên nói thật không? Trên thế giới chẳng lẽ thật sự có thứ linh tinh lang tang này?

Tôi tức giận nói bốc phét, có sao được? Anh từng thấy chưa?

Mặc dù nói vậy, trong lòng tôi kỳ thật cũng không hơn gì. Sự vật bởi vì thần bí mà kinh khủng, tôi không biết tại sao Lừa Lùn có thể nói chuyện, cũng không rõ nó đến tột cùng đang giở trò gì, quả thật quá bốc phét. Nhưng hàn ý của câu nói âm trầm kia lại làm cho trong lòng tôi có chút cáu kỉnh bất an, chung quy cảm giác đã bị chơi xỏ.

Trời rét lạnh, gió quất vù vù, tôi cũng không thể mãi lõa lồ như thế. Không ai chuẩn bị thêm quần áo, trên mặt đất mặc dù ba người đang nằm im lìm, họ không cần mặc, nhưng tôi lại không có chút suy nghĩ muốn quấy nhiễu người chết nào, sửa sang lại quần áo của mình xong, tôi lại mặc lại lần nữa, vừa ngửi, thối đến mức mình còn muốn nôn. Nhưng mà nhịn được, còn hơn cả mùi thối là cơn đau ngứa tê dại trên người càng khiến tôi khó chịu. Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, pháp môn ghi lại, đất nơi trùng độc sinh sôi, tất có thuốc hay. Có một chiến sĩ trẻ cùng tôi, tôi bảo cậu ta cùng tôi dạo một vòng quanh cổ thụ ngàn năm, rốt cuộc ở đầm lầy phía tây phát hiện có sự tồn tại của cây Long Quyết, tôi vội vàng bảo cậu ta hái nhiều chút, dùng đá nghiền cỏ thành nước, sau đó vo tròn cỏ nát nhừ này đắp lên người.

Cỏ Long Quyết tính âm, lá rộng răng cưa, màu xanh biếc có mũi nhọn, giải độc, có hiệu quả trị liệu xà trùng cắn.

Tôi bảo cậu ta giúp tôi chuẩn bị thêm chút, đóng gói, chuẩn bị mang về.

Sau khi đắp lên, cảm giác lạnh lẽo toàn thân, cơn nóng rực lan tràn của trùng độc lập tức biến mất đi nhiều. Tôi xem thử cỏ Long Quyết trong tay, nghĩ tới chuyện lúc trước hàng phục Kim Tằm Cổ. Lúc ấy nó thế mà là cơn ác mộng của đời tôi, sao có thể nghĩ đến, tôi lúc này ngược lại có chút nhớ nhung con sâu béo đó. Nó rốt cuộc lúc nào mới tỉnh dậy đây?

Nếu giờ phút này có nó ở đây, ghé vào vết thương của tôi hút một phát, tôi cũng không cần khổ sợ vậy đâu.

Bên kia Mã Hải Ba đang gọi tôi, tôi cùng chiến sĩ cảnh sát vũ trang trở về, chỉ thấy nhóm đội trưởng Ngô đã ra khỏi hang, cảnh sát Lưu trúng thi độc được đặt nằm trên mặt đất, mặt màu đen.Tôi hỏi dùng gạo nếp khử độc chưa, có người nói hút rồi, nhưng không có hiệu quả. Tôi vừa nhìn, dấu răng đó đã kết vảy, ngồi xổm xuống, lấy dao đẩy vảy ra, sau đó mặc cho máu đen chảy sạch, tìm gạo nếp đắp lên. Một lát sau, sắc mặt của hắn đã khá hơn, sờ thử móng tay của hắn, cũng không bén nhọn, không biến thành màu đen.

Tôi giờ mới thở phào một hơi, nói không sao nữa rồi, nhưng mất máu hơi nhiều, trở về bồi bổ.

Đội trưởng Ngô, Mã Hải ba hai ngươi chụm lại một chỗ, kiểm kê thành quả chiến đấu hôm nay, lúc nhóm đội trưởng Ngô đi ra, trùng quả thật đã tán đi, không giống như trước đó nữa, lặng yên không một tiếng động, chỉ để lại xác đầy đất, cùng với Lừa Lùn đã chết. Họ kéo thi thể của Lừa Lùn ra, bên trong bên ngoài, tổng cộng 18 cái, chỉnh tề đặt trên mặt đất bằng phẳng không xa phía trước, có người đang đặc biệt chụp hình, kiểm tra bằng chứng.

Thành quả hôm nay hiển hách, nhưng kỳ thật tổn thất cũng rất lớn, đã chết bốn người. Chiến sĩ cảnh sát vũ trang Hồ Du Nhiên, Tiểu Đổng, Lý Đức Tài cùng cán sự Vương cùng quê. Những người còn lại, bị thương thì bị thương, khiếp sợ thì khiếp sợ, tâm thần lung lay, cũng không có mấy ai bình thường. Kết quả như thế, hai người đưa đội trở về, nhất định sẽ bị xử phạt. Đặc biệt đội trưởng Ngô, hắn mặc dù không nhiều lời, nhưng tôi biết tâm trạng hắn nhất định là không tốt.

Thương nghị trong chốc lát, quyết định mang theo thi thể trở về, Lừa Lùn nhiều lắm, cũng chỉ có thể vác bốn. Những thứ khác, cũng không có tâm trạng chôn nữa, trước đặt trong hang, hôm nào tới thu thập. Mọi người gom lại, cuối cùng lấy ra ba tấm vải liệm (thi thể Hồ Du Nhiên để lại trong hang). Lúc lên đường trở về, tôi thuộc dạng thương binh, không tham dự chuyện vác xác. Tôi đau chân, đi chậm, rơi ở phía sau đội ngũ. Mã Hải Ba ở bên cạnh tôi, cõng thi thể tiểu Đổng, hỏi tôi chuyện nội tạng trong hang, đội trưởng Ngô nói rất kỳ quái, là Lừa Lùn làm sao?

Tôi nói hỏi tôi cũng vô dụng, tôi cũng khó hiểu lắm. Bàn đá kia rất cổ quái, dơi trong đó không dám đến gần, cái đĩa nội tạng chỉ khô héo phong hóa, nhưng không bị các loại xà trùng kiến ăn, tôi đứng bên cạnh, cảm giác rất không thoải mái. Là một loại nghi thức hiến tế sao? Hay là cái gì khác...

Mã Hải Ba hỏi tôi, lúc vào đường núi, ông già kia giở trò quỷ gì, sao nước trong ấm biến thành giòi bọ?

Tôi sờ bụng, phát hiện cổ độc bị trúng đã dần tiêu tán, nói ông cảm thấy sao? Ông ấy nói có phải bị gieo cổ rồi, sao những người khác không có triệu chứng? Tôi nói ông già kia, có thể là một kẻ thù của tôi, lúc trở về, đưa lão đi luôn, đầu độc, không, phải là gây hại tài sản, làm thế nào, các anh xem mà liệu. Ông ấy nhìn tôi, hỏi thật sự phải xử sao? Tôi gật đầu, nói người ta cũng đã ép tới đây rồi, nếu tôi không đánh trả, thật sự khinh tôi dễ bắt nạt à? Đương nhiên, tôi cũng không phải sai anh, tôi đây xem như đang báo án nhé, anh cứ theo lẽ công bằng mà chấp pháp là được.

Chúng tôi quay về đường cũ, dọc đường đi bầu không khí rất im lặng, ba cái xác, cùng với anh chiến sĩ Hồ Du Nhiên trong hang, tựa như một ngọn núi lớn, nặng trịch đặt trong lòng mỗi người. Trên bầu trời âm u, như một bà đầm nước Anh phẫn nộ. Mọi người ngoại trừ không nói lời nào, hành động giống nhau duy nhất, đều là thường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi. Tại sao? Tôi bị những ánh mắt như có như không này quét đến, cẩn thận tự đánh giá, cuối cùng rốt cuộc cho ra một đáp án:

Trong lòng họ nghĩ, cái tên bịp bợm này sao còn chưa chết?

Tôi bị nhiều độ trùng cắn xé như vậy, độc tố trong cơ thể đủ để làm ngủm chục người, nhưng tôi lại không chết, lảo đảo bước đi. Mã Hải Ba chặt một cành cây nhỏ, làm gậy cho tôi, tôi liền chống, trên người trét đầy dịch cỏ xanh biếc, phát ra từng đợt mùi ngai ngái, bi thiết thê thảm, dáng vẻ suy tàn. Vết thương trên người lúc trước sưng tấy, hiện tại đã tan một ít, nói không rõ là tác dụng của Kim Tằm Cổ hay cỏ Long Quyết, có đôi khi tôi nghĩ, con sâu béo này chẳng phải sợ cỏ Long Quyết sao?

Tôi bôi đầy, có thể kích nó tỉnh lại không?

Nhưng mà vô dụng, gọi nó âm thanh vẫn biệt tăm biệt tích, cứ ngủ ngon lành như vậy.

Hơn 5 giờ chiều, chúng tôi rốt cuộc đã ra khỏi núi rừng, thấy được một mái hiên vỏ cây tùng của hộ gia đình. Rất xa, tôi nhìn thấy bên đống cỏ khô có một người đang hút thuốc tẩu, sắc trời tối mịt, đất trời bên căn nhà gỗ đều trở nên mông lung, cho nên đốm lửa này càng sáng hơn.

Nơi đó có một ông già đang chờ tôi, lão muốn xem thử, tôi sống hay chết.

Thật đáng tiếc, tôi vẫn còn sống.

Tôi nói với Mã Hải Ba và nhóm đội trưởng Ngô, trước hết đừng qua đó, tôi đi gặp thử đồng nghiệp này của mình. Đội trưởng Ngô hơi ngạc nhiên, nhưng Mã Hải Ba lại biết thân phận người nuôi cổ của tôi, gật đầu, nói cẩn thận, cậu đi đi. Tôi nói phí lời, cho súng phòng thân được không? Ông ta nói không được, đưa cho tôi, tôi làm vi phạm, ông ta cũng bị. Tôi nói được rồi, cũng không phải túi bảo vệ môi trường, lúc nào cũng mang theo, có mệt không. Tôi chỉnh sửa lại dung nhan một chút, như một chú rể tham gia đám cưới, đi về phía đối thủ phía trước tôi đây.

Lão vẫn ngồi, bập bập hút tẩu, như một bức tượng.

Có gió thổi đến.

Khói xanh lượn lờ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,