Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 2 - Chương 5

 Chương 5 - Khu quỷ vô thuật 

Tiểu đạo lưu manh tùy ý hàn huyên vài câu với tôi, trong lời nói đều là điển Tạng Đạo gia, huyền học cổ lệ vô cùng quen thuộc. 

Tôi kiến thức hạn hẹp, không có kinh nghiệm, cũng phân biệt không ra thật giả, chỉ là ứng phó. Sau khi kể xong trải nghiệm hôm qua, Mao Khắc Minh nhìn một vòng quanh quầy lễ tân, cao giọng nói đã điều tra rõ nguồn gốc, nhất định là cô gái nhảy lầu vào giữa tháng 7 kia làm ác, sẽ bắt nó siêu độ ngay, dẫn độ về địa phủ. 

Nói xong, hắn thu dọn lại đồ của mình -- kiếm gỗ đào, khay bát quái, túi càn khôn, cờ chiêu hồn...Thằng cha này cũng biết kiếm sống ghê, xung quanh có mấy chủ nhà nhàn rỗi cũng muốn đi theo hóng hớt, giám đốc công ty quản lý ngăn cản không cho, tiểu đạo lưu manh nhàn nhạt nói: "Yêu tà vật, khí tức âm hàn, lây nhiễm một ít, một là thể chất yếu kém sẽ ngã bệnh, hai sẽ tiêu tán tài vận, nếu không sợ, không ngại, hãy tự đi cùng bần đạo đi." Đám người lập tức tản đi hơn phân nửa. 

Tôi cười nói tôi là tên ngốc lớn mật, cũng hiếu kỳ, đi xem cũng không sao. 

Hắn liếc mắt nhìn tôi, hơi vuốt cằm, không nói lời nào. 

Đi tới căn phòng đầu tiên phía đông của tầng 5, giám đốc quản lý mở cửa phòng, tiểu đạo lưu manh dùng kiếm gỗ đào khều ra lá bùa, không đốt tự cháy, nói lẩm bẩm múa may một trận, sau đó tiến vào.

Tôi đi theo hắn, nhân viên cùng đi vào, đây là một căn nhà ba phòng rộng lớn, trang hoàng phong cách rất nữ giới hóa, màu hồng phấn thêm vào tím nhạt, lúc này sắc trời bên ngoài còn sớm, nhưng bên trong đã có một luồng khí âm trầm. Có lẽ đã mấy tháng không có người ở, có chút mùi tro bụi. Có người mở rèm ra, lại bật đèn, trong phòng sáng rõ như ban ngày, lúc này mới khá hơn chút. 

Tôi híp mắt nhìn lên chốc lát, không phát hiện gì dị thường. Họ khi còn sống rõ ràng rất thích phong thủy học, hoặc nói thương nhân Hồng Kông rất thích phong thuỷ, tranh trưng bày, bồn hoa, mặt tường, hồ cá đều đặt đúng chỗ, chú trọng, hiển nhiên là đã được cao nhân chỉ điểm. Theo lý thuyết trong hoàn cảnh như vậy không sinh ra được lệ quỷ, song hôm qua tôi lại trải qua một lượt, không phủ nhận được. 

Tôi đi theo Tiểu đạo lưu manh vào phòng một chút, đi tới phòng ngủ chính, chỉ thấy trên chiếc giường thật to, trải mền lụa màu đỏ thẫm, tôi nhìn rất khó chịu, bởi vì trước đó đã bị cảnh cáo nói chủ nhà là một người dính virus HIV, vì vậy không dám đụng lung tung. 

Tiểu đạo lưu manh sau khi xem xong, nói với ban quản lý chủ nhân nhà này vốn quả thật có mệnh phú quý, không chừng còn có thể nâng thêm địa vị, hưởng thụ một đời vinh hoa, không ngờ một bước đi sai, vực sâu vạn trượng, cho nên phẫn hận bất bình, hồn phách lưu niệm nhân gian, không sao cả, đợi hắn mở đàn làm phép, siêu độ quỷ mị chấp mê bất hối này. 

Nói xong, những đồ nghề đã sớm chuẩn bị lập tức chuyển đến bàn bát tiên, các cả các vật như lưu hương điện thờ các loại, về phần trong phòng khách, Tiểu đạo lưu manh từ trong túi càn khôn lấy ra các loại đạo cụ rải rác, rửa tay dâng hương, mở đàn làm phép. 

Nhân viên đứng thành một bầy, tôi chen phía sau, thấy tên kia lẩm bẩm, sau đó múa kiếm gỗ đào, khi thì khều một tờ phù vàng, đặt trên hương nến đốt, múa may, nhún nhảy. 

Tôi cẩn thận nghe kinh quyết của hắn chốc lát, hình như là 《 Đăng Chân Ẩn quyết 》, lại hình như là thần nhập. Nghe không rõ là gì, một lát sau, hắn rống to một tiếng: "Thái Thượng Lão Quân, các vị đang làm nhiệm vụ tiên ban, lập tức tuân lệnh, xá!" Những lời này trái lại sáng tỏ, chỉ thấy hắn nói xong bất động, giống như đông cứng, sau ba giây, hắn bắt đầu dùng một loại âm thanh khác lên tiếng nói: "Ngột Na nữ quỷ, nhân gian cực khổ, vạn lần chớ lưu, hồn về hồn, thổ về thổ, sớm ngày bước lên đường Hoàng Tuyền, chớ trì hoãn, chớ trì hoãn, hôm nay từ biệt, xa xa không ngày về..." 

Lúc này tôi rốt cuộc không nhịn được cười. Dáng vẻ này người khác không biết, tôi quả thật hiểu được: Trên người kẻ này không hề có ảnh xạ thần quang, tự biên tự diễn, hoàn toàn chính là đang lừa tiền. Điều này cũng xác minh suy nghĩ của tôi, quả nhiên giả đạo sĩ lừa ăn lừa uống. 

Nói xong câu này, Tiểu đạo lưu manh vẫn tiếp tục nhún nhảy, biên độ lớn hơn nữa, cũng khoa trương hơn, tôi lười thưởng thức xiếc khỉ tiếp, kết nối Kim Tằm Cổ, cẩn thận những thứ bất phàm trong phòng.

 Tôi quét một vòng, phát hiện trong phòng u ám, nhưng khí sắc nồng đậm nhất, không chỗ nào hơn phòng vệ sinh của phòng ngủ. 

Náo loạn một hồi sắc trời cũng đã tối sầm xuống, bên ngoài tiểu khu đèn lên rực rỡ, cửa sổ mỗi gia đình đều đã sáng đèn. Tôi dời bước, đi vào phòng ngủ, thẳng tới cánh cửa kính của phòng vệ sinh, đang muốn đưa tay kéo, cảm thấy có người kéo mạnh tôi, tôi nhìn lại, là bảo vệ béo, mặt hắn không chút thay đổi, nói anh không thể vào đâu. 

Tôi nói mợ nó, tôi nhìn thử cũng không được hả? Hắn nói cho được phép, bất luận ai cũng không được lộn xộn. Bên này tranh cãi rước lấy sự chú ý của giám đốc, hắn lại khuyên tôi, nói Lục tiên sinh, đừng nên lộn xộn nữa, để Mao đạo trưởng làm việc đi. 

Tôi mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, bỏ qua tay của bảo vệ béo, mặc kệ hắn. Thằng nhãi này rất mập, tay lại rất lạnh. 

Tiểu đạo lưu manh trong phòng khách đã thỉnh xong thần, bắt chước kiểu cách siêu độ xong vong hồn, sau đó lấy ra một chén sứ thô, bên trong có nước sạch, trộn vào tro nhang, vụn bùa vàng còn sót lại, uống một ngụm, bắt đầu phun bốn phía căn nhà, dung tích phổi hắn lớn, một ngụm nước có thể phun ra một mảng sương lớn, phun xong phòng khách, hắn lại phun vào những người trong phòng, giám đốc, bảo vệ già Tứ Xuyên và thằng nhóc trẻ tuổi khác đều cau mày nhận một cái phun này, hắn định phun vào tôi, thứ này quá mất vệ sinh, tôi vội vàng né tránh, nói không cần không cần, trò này tôi thật sự không có phúc hưởng. 

Hắn cau mày nhìn tôi một chút, sau đó quay đầu nhìn bảo vệ béo, bảo vệ béo cũng né, hắn liền tức giận, sau khi phun vào khoảng không cằn nhằn: "Tôi cũng vì tốt cho các anh, phun xong lần này, tà khí toàn bộ tiêu tan..." 

Hắn xách kiếm gỗ đào, lại rót một ngụm nước tro nhang, đi tới phòng ngủ, biết chủ trước có bệnh, hắn liền dùng mũi kiếm móc khăn trải giường lụa đỏ, một ngụm phun nước ra, có hiệu ứng tráng lệ. 

Phun xong, hắn cảm thấy vừa lòng rồi, thoả thuê mãn nguyện nhìn bốn phía một chút, nói: "Chuyện ở đây đã xong, bần đạo phải đi thôi, giám đốc Vương, không phải tôi nói chứ phong thủy của tòa nhà các ông xếp đặt thật sự có vấn đề...A?" 

Kể được một nửa, ánh mắt của hắn nhìn lom lom chỗ cánh cửa phòng vệ sinh nối với phòng ngủ. Nghĩ đến thằng nhãi này vốn là muốn từ chỗ ban quản lý kiếm chút phí tư vấn phong thủy, cứ thế chấm dứt, song hắn hoặc nhiều hoặc ít cũng là người có chút thường thức, nhìn phòng tắm cách lớp kính mờ, bên trong tựa hồ có vật nhoáng lên, mấy lời dối gạt trong lòng đều kẹt lại trong yết hầu, ừng ực một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm một chậu cây điếu lan cạnh phòng tắm. 

Tiếp theo, hắn ho sặc dữ dội, hiển nhiên là nuốt hết vào nước tro nhang trong còn lưu lại trong miệng rồi. Ho xong, mặt hắn trận xanh trận đỏ, thì thào tự nói: "Cây điếu lan này...là vật đại hung mà, tôi thấy gia đình này cũng hiểu sơ chút thuật phong thủy, sao phạm phải sai lầm cấp thấp như thế?" 

Nói xong, hắn liền nhấc chân, mang theo kiếm, lại từ trong túi càn khôn lấy ra một lá bùa đã vẽ sẵn, cẩn thận đi tới. 

Đi tới gần, hắn dùng kiếm đẩy một cái, kết quả đẩy không ra. Cửa đã khóa, bị khóa từ bên trong. 

Mấy người xung quanh hít sâu một hơi, không nói lời nào, đều cảm thấy trong phòng có một loại khí tức ngưng trọng: Không ai ở bên trong, là thứ gì đã khóa cửa chứ? 

Tôi cảm thấy lạnh, không có gió, nhưng lại lạnh lẽo rờn rợn, cảm giác mát thấm sâu vào xương cốt từ chân lên đầu. 

Lúc này tôi đã tỉnh ngộ...MK, con quỷ này lại giở trò rồi. Nước mắt trâu à nước mắt trâu...Trong thành phố này tìm đâu ra nước mắt trâu cho tôi? 

Nói thật, nếu không cố kỵ Tiểu đạo lưu manh này, mang Đóa Đóa lên, kỳ thật tôi cũng có thể thấy rõ ràng linh vật. 

Tiểu đạo lưu manh hiển nhiên cũng cảm giác được, hắn quay đầu lại nhìn quanh, thấy được tôi, nói Lục tiên sinh, cái này phải làm sao đây? 

Tôi không biết tại sao lại phải hỏi tôi, nhưng vẫn đưa ra chủ ý cho hắn: "Tìm một cây búa, hoặc một cước đá bể tấm thủy tinh này, bên trong chắc chắn có vật kỳ hoặc." 

Hắn nói Lục tiên sinh anh là cao nhân, hay là anh tới đi? Tôi vội vàng lắc đầu, dời qua bên cạnh hai bước, cách đám đông xa một chút. Tôi rất lạnh, hình như đang bị ai đó âm thầm ngấp nghé, ánh mắt oán độc quét trên cổ, từng cọng lông tơ đều dựng đứng khó chịu. 

Tiểu đạo lưu manh đã đề xuất, đám Vương giám đốc một phen thảo luận, quyết định cạy cửa trước, thật sự không được thì đập kính. Bảo vệ béo được phái đi tìm xà beng, ông bảo vệ thì cùng một nhân viên mặc thường phục vóc dáng cao gầy đang loay hoay với cánh cửa. 

Lúc ấy trong phòng có tôi, Tiểu đạo lưu manh, Vương giám đốc, hai bảo vệ và một tài vụ (xem dáng vẻ là bồ của giám đốc Vương), vốn vừa rồi còn có một chủ nhà hóng hớt giống tôi, nửa đường cảm thấy không thú vị, bỏ chạy rồi. 

Bảo vệ béo ra khỏi phòng ngủ, tiểu đạo lưu manh tìm tôi trò chuyện, nói Lục tiên sinh à tôi vừa thấy anh đã có một loại cảm giác thân thiết. 

Tôi nói thật không, tôi thấy anh cũng vậy, rất giống ngôi sao. Hắn hỏi ngôi sao nào? Tôi nói là Doãn Chí Bình. Tôi vốn tưởng hắn không biết "Thần Điêu Đại Hiệp", song hắn cũng vô cùng hiểu biết, thở dài một tiếng nói: Kiếp này có thể làm Doãn Chí Bình, dù có bỏ mình cũng có sao? 

Tôi không biết hắn muốn xem mình là đạo sĩ Toàn Chân Giáo hèn mọn xâm hại Tiểu Long Nữ, hay là chưởng môn Toàn Chân Giáo chân thật trong lịch sự kia, nhất thời cạn lời. 

Hai nhân viên loay hoay một hồi, đều nói thật là tà môn, bên trong như có cái gì hút lấy vậy, làm thế nào cũng không mở được cửa. Đang nói, một cơ thể khổng lồ đi vào, giám đốc Vương mắng:"Tên béo, bảo cậu đi lấy dụng cụ, trở về làm quái gì hả?" 

Bảo vệ béo im lìm, tôi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện con mắt thằng nhóc này trợn ngược, lộ ra toàn là tròng trắng, trên khuôn mặt bánh bao tràn đầy vẻ giận dữ tà dị. Tầm mắt hướng xuống, trên tay thế mà cầm một con dao phay. 

Tiểu đạo lưu manh và tôi nhìn nhau, đồng thời kêu lên: "Quỷ nhập người!" 

"A..." Lời còn chưa dứt, bảo vệ béo đã giơ cao con dao phay trên tay phải lên -- con dao này là dao dày chuyên dùng để chặt xương -- vung mạnh về phía giám đốc Vương ở gần nhất, trong miệng còn tru lên tiếng kêu the thé vượt khỏi tần số bình thường. Thanh âm này nào có phải tiếng kêu của một gã đàn ông cao lớn vạm vỡ? Rõ ràng là tiếng thét chói lói của cô gái trẻ. 

Huyết quang vừa hiện, dao chặt xương kia quét xuống giám đốc Vương vô thức giơ tay trái ngăn cản, dao kẹt giữa khớp xương, phát ra tiếng động khiến người ta ê răng, giám đốc Vương kêu thảm ngã quỵ xuống. 

Nữ tài vụ kia lập tức phát ra một tiếng tru kinh thiên động địa: "Má ơi...quỷ ỷ ỷ ỷ....." 

Phải nói vẫn là nhân sĩ chuyên nghiệp tố chất cao, mặc dù nhìn không có bao nhiêu bản lãnh thật sự, cái tên Tiểu đạo lưu manh tên Mao Khắc Minh kia vẫn thả người nhảy ra cửa, phù vàng đốt ra một ngọn lửa, ép đến trước mặt bảo vệ béo, bảo vệ béo này bị quỷ nhập thân sợ hỏa phù, rút dao lui về phía sau, sau khi hơi định thần, lại vung dao chém tới, Mao Khắc Minh giơ kiếm ngăn cản, tôi vốn tưởng rằng thanh kiếm gỗ đào sẽ lên tiếng mà gãy, không ngờ món đồ chơi này cũng cứng rắn kháng được một dao sắc bén này, khua ngược trở về. 

Nữ tài vụ như nổi điên, không để ý hai người đánh nhau, xem xét chuẩn khe hở liền chạy vọt ra ngoài. Tôi muốn ngăn đón, lại chỉ bắt được một chút vạt áo, giãy giụa chạy mất. 

Chưa được hai bước, bảo vệ béo đẩy Mao Khắc Minh ra trở tay một đao, cái đầu xinh đẹp bị chặt đứt tận gốc từ cổ, máu trong cơ thể phun như thác nước bắn, phun đến mức trong phòng nồng mặc mùi máu tanh. Người chết...thảm không nỡ nhìn! 

Lúc này tôi cũng tức giận rồi, tôi trước giờ luôn tưởng rằng thứ quỷ hồn, chỉ dọa người mà thôi, không ngờ còn một chiêu quỷ nhập vào người này, liên quan đến tính mạng tôi cũng không dám giấu riêng mình nữa, mượn sức mạnh Kim Tằm Cổ truyền lại, tôi một bước, vọt dài tới trước mặt bảo vệ béo, nhấc chân đá một cái -- khi tôi còn bé ở quê thường xuyên đánh nhau, biết bí quyết, vì vậy một cước này vừa vặn đá vào chỗ trọng tâm của hắn, bảo vệ béo ầm ầm ngã xuống, va đập xuống sàn gỗ một trận ầm vang. 

Mao Khắc Minh bị cái đầu bay của nữ tài vụ phun cho cả người đầy máu, tức giận đến Tam Thi Thần xuất thế, nổi giận đùng đùng, chỉ thấy hắn dùng kiếm hư họa tứ tung ngũ hoành, tay trái thả tại eo biến thành trạng thái tượng trưng đao ương, tay phải cầm kiếm, ở không trung hoặc ngang hoặc thẳng, tay trái cầm kiếm quyết đặt trước ngực, ngón cái chế trụ đốt ngón cuối và đoạn móng của ngón áp út, hét lớn một tiếng: "Lâm binh đấu giả, giai trận liệt tiền hành!" 

(Tam Bành - Tam thi - Tam trùng (三 彭 - 三 尸 - 三 蟲) Theo Đạo gia (Đạo tu tiên), Tam bành cũng gọi là Tam thi hay Tam trùng. Thượng thi Bành Cư (彭 琚) thích báu vật, ở trong đầu con người. Trung Thi Bành Chất (彭 質) thích ngũ vị ở nơi bụng con nười. Hạ thi Bành Kiểu (彭 矯) thích sắc dục, ở trong chân con người. Tam thi (Tam bành) là mối nguy hai cho thân thể, vì tam thi bị giam giữ trong thân thể con người, chỉ khi con người chết đi thì tam thi mới được giải phóng. Ngày canh thân 庚 申, tam thi thần 三 尸 神 sẽ lên trời bẩm báo với Thiên Tào và xuống địa phủ thưa kiện, trình báo mọi tội lỗi của con người nơi thế gian để giảm bớt tuổi thọ của họ. Do đó các đạo sĩ có phép gọi là thủ canh thân pháp 守 庚 申 法: Vào ngày canh thân họ phải trai giới, tĩnh tọa và không được ngủ để cho tam thi thần không thể xuất ra. Lại có thuyết cho rằng Tam thi hay tam trùng sống là nhờ hơi ngũ cốc (cốc khí 谷 氣), nếu con người không ăn ngũ cốc thì tam thi phải chết, nghĩa là thân thể sẽ dứt mọi bệnh tật.) 

Niệm xong, một kiếm nhắm thẳng vào chính giữa ngực bảo vệ béo, chọc vào. Kiếm gỗ trúng người bảo vệ béo, mũi kiếm dù chưa vào thịt, song cả người cũng một trận run rẩy, run cầm cập. 

Tiêu Khắc Minh mừng rỡ trong lòng, bất chấp cả người máu me, móc ra bùa vàng mực đỏ, muốn đuổi quỷ khỏi người. Song tên béo kia run lên một trận, thế mà dừng lại, vươn tay trái bắt lấy kiếm gỗ đào, mở ra miệng rộng điên cuồng hét một tiếng, thanh âm thê lương, trong miệng răng nanh đan xen, mặt có gân xanh quỷ dị hiện lên, không giống người thường. Tay phải bắt lấy dao chặt xương trên đất, còn muốn tiếp tục làm dữ. 

Lòng tôi nghĩ chuyện xấu rồi, chuyện xấu rồi, pháp lực của Tiểu đạo lưu manh này trái lại có một chút. Nhưng mà, mẹ nó cũng chỉ có chút xíu đó thôi!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,