Chương 15 - Lời đồn xưa Da Lãng
Tôi một mạch đi theo bờ ruộng, chống gậy gỗ, khập khiễng cà nhắc, đi thẳng tới trước mặt lão.
Mùa đông trong núi lớn, tối rất sớm, dưới màn trời không có một vì sao, tôi đứng trước mặt cách lão một mét, bị điểm màu đỏ của thuốc tẩu hấp dẫn, thế mà nhìn không rõ được bao nhiêu dung mạo của lão, mơ mơ hồ hồ. Lão ngừng động tác hút thuốc, nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, đôi mắt lão so với đốm lửa trong đêm đen còn chói mắt hơn. Dừng lại một chút, lão hỏi tôi muốn ngồi không?
Tôi gật đầu, nói hôm nay mệt chết đi được, có chỗ ngồi, đương nhiên phải ngồi.
Lão khom người, vào nhà lấy ghế đẩu ra, tôi phát hiện vừa rồi lão ngồi trên mặt đất, có vết một vũng máu. Cổ độc cổ độc, cổ này làm sao có thể thành vật hại người chứ? Xà trùng chuột kiến, tạo vật thiên nhiên mà thôi, nhân loại trước đây, cũng chưa từng xuất hiện sản phẩm như thế, cho nên cổ và lừa giống nhau, là thứ nhân loại sáng tạo ra. Tôi trước đó từng nói, luận độc, lòng người độc nhất. Dùng niệm lực gieo cổ hại người, người nếu không trúng chiêu, kẻ thi thuật tất trúng hiệu ứng ngược, thừa nhận trực tiếp sức của một quyền đánh hụt này.
Ông già La, vừa rồi chẳng biết đã ói ra hết bao nhiêu cc máu.
Trong lòng tôi một trận khoái trá.
Cửa gỗ cọt kẹt một tiếng bị mở ra, lão chuyển đến một cái ghế gỗ thấp, chậm rì rì đưa sang đây. Ghế gỗ này chỉ dùng ba khối gỗ vụn tùy tiện đóng đinh lại, phía trên bị mông cọ đến sáng bóng, bày biện của nông gia bình thường. Tôi ngồi xuống, nói có thể đừng hút thuốc nữa không, lá thuốc này của lão sặc quá, phổi tôi bây giờ không tốt.
Lão gật đầu, dùng đế giày dụi tắt tẩu thuốc. Vuốt ve lớp vỏ đồng của tẩu thuốc, lão nhìn tôi, hỏi tôi biết lão không?
Tôi lắc đầu nói không nhận ra -- kỳ thật tôi đã đại khái rõ ràng thân phận của lão, chỉ là không muốn nói. Lão hiển nhiên tin lời tôi, rất giật mình, nói ngay cả kẻ thù tôi cũng không biết, còn dám chạy đến Trung Ngưỡng? Khó trách, ta nói ngươi làm sao dám uống nước của nhà ta, hóa ra là không hề biết ta. Oan có đầu, nợ có chủ, dạy dỗ cho ngươi biết, ta tên La Đại Thành, mọi người gọi ta là La điếc, là anh họ của La Nhị Muội, lần này, ngươi hẳn đã biết rồi chứ?
Hóa ra ông là anh họ của La bà bà, thất kính thất kính, nhưng thật ra bà ngoại tôi là tiền bối cao nhân đồng lứa đó.
Lão khoát khoát tay, nói tuổi họ mặc dù lớn, nhưng cũng không dám cùng hàng với Long Lão Lan. Miêu gia 18 động, 32 hang, nếu bàn về theo thầy, lão cùng tôi lại cùng vế: "Trưởng ấu tôn tự, không thể xằng bậy, ngươi cứ gọi ta là La điếc, gọi bà ấy là La Nhị Muội, nếu không ta bẻ cong tự tôn mình lớn, xuống dưới không có mặt mũi nhìn người."
Tôi nói đây là nguyên nhân ông gieo cổ tôi?
Lão nói, một chi cổ Miêu này của họ, chú trọng ân oán rõ ràng, ân phải báo thù phải trả, cuối cùng, Nhị Muội là tôi hại chết, hơn nữa chết oan trong nha môn của đám nhà Hán, sinh hồn cũng không được an bình. Cho nên lão muốn báo, nếu không sẽ có lỗi với cội nguồn huyết mạch tương liên này. Tôi tức giận mà cười, nói ông ngụy biện cái gì thế? La Nhị Muội là vì tôi mà chết sao, bà ta là chết vì bệnh phổi lâu năm, chết vì dinh dưỡng kém trường kỳ, chết vì...nguyên nhân phúc mỏng, là bà ta nguyền rủa chết cô bé ngây thơ hồn nhiên nhà người ta, còn luyện chế thành tiểu quỷ, giúp bà ta sai khiến kẻ thù, mà em họ ông bi kịch cả nhà, chủ yếu là vì mê huyễn của Lừa Lùn, khiến cháu họ ông gặp tai ương lao tù.
Tất cả mọi thứ, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi chỉ là đúng dịp gặp phải mà thôi, làm ác không cần bị trừng phạt?
La Điếc không điếc, lão nghe không được rõ lắm, trên thực tế trong lòng lão đều hiểu hết, nhưng lão vẫn như cũ chấp nhất mà gieo Cam Cổ với tôi, chuyện không hỏi nguyên do, chỉ bàn thù hận. Giống La Nhị Muội, trong lòng người như lão, hận có lẽ là động lực lớn nhất chống đỡ cho lão sống sót! Tại sao chứ? Cổ độc tựa như vũ khí lợi hại trong tay họ, song nghèo khó cũng là ma chú, trong xã hội hiện đại địa vị của loại người nuôi cổ này cũng không cao, cuộc sống bình thản quá lâu, khiến trong lòng lão áp lực, nhịn không được tìm một chỗ phát tiết.
Lão không nói gì, ánh mắt nhìn về phía xa xa nơi nhóm Mã Hải Ba đang đợi, giật mình hỏi có phải chúng tôi đã tiêu diệt Lừa Lùn không?
Tôi nói đúng, giữa trưa chẳng phải ông đã biết không? Cần gì hỏi lại nữa. Đám kia, hoành hành bá đạo ở Thanh Sơn giới, chạy trốn tán loạn, thời gian hơn nửa năm thế mà giết ba người, không tiêu diệt, hương thân xung quanh có thể trải qua cuộc sống yên lành sao? Lão thở dài một hơi, nói cậu cho rằng bắt chúng tiêu diệt thì người ở quê có thể an tâm? Cậu biết Lừa Lùn có địa vị gì không? Tôi lắc đầu, nói không biết.
La Điếc hỏi tôi, có biết Dạ Lang Quốc không.
Tôi nói biết, 'Dạ Lang tự đại' mà, trong sử ký có ghi lại, nói Hán Vũ Đế phái người đi tìm kiếm lối đi thông đến Ấn Độ, từng sai sứ giả tới Điền quốc của Vân Nam. Thời gian này, Điền vương hỏi Hán sứ rằng Hán triều và Điền quốc ai lớn hơn ai? Sau này Hán sứ đi qua Dạ Lang, Dạ Lang vương cũng đưa ra câu hỏi tương tự. Mãi cho đến sau này còn diễn sinh thành một thành ngữ, có ý là ếch ngồi đáy giếng.
Lão lắc đầu, thở dài, nói cậu thật sự cho rằng một quốc gia Đông đến Hồ Quảng, Tây đến Kiềm Điền, Bắc chống Xuyên Ngạc, Nam thẳng Đông Nam Á, thì rộng mấy ngàn dặm, thật sự không chống nổi được một Tây Hán triều? -- lão nói rất nghiêm túc, vừa phát biểu, hoàn toàn không có chút dáng vẻ lão nông quê mùa, ngược lại như một giáo sư trên giảng đường.
Tôi kinh ngạc, nói Dạ Lang lợi hại như vậy?
Lão lắc đầu cười khổ, nói người trẻ tuổi, phải học nhiều hơn, đừng có người khác nói thế nào thì là thế đó. Tôi chỉ có thể nói cậu biết, thời Dạ Lang thịnh nhất, hằng năm sở hữu tinh binh hơn 10 vạn. Dạ Lang vốn tên gọi là "Da Lãng", "Da Lãng" tức xướng tụng, là hình thức nửa ngâm nửa vịnh xướng trong hoạt động hiến tế, tuyên độc lời thề thị tộc. "Dạ Lang quốc" thực thi loại "Da Lãng chế" này, đã hình thành một tổ chức xã hội khổng lồ dùng kinh tế và văn hóa làm ràng buộc, cả "Dạ Lang quốc" chính là từ lớn lớn nhỏ nhỏ "Da Lãng" tạo thành. Mà Miêu Cương vu cổ thuật, cũng là từ Dạ Lang quốc thời đầu tây Hán lưu truyền tới nay.
Tôi không hiểu được, nói mấy vấn đề thóc mục vừng thối này để làm chi?
Lão nói nếu ta kể về tai họa Dạ Lang quốc bị hủy bởi nước Người Lùn, ngươi có thấy giật mình không? Tôi cười to, nói làm sao có thể? Tôi thân là người nơi này, sách không đọc nhiều, nhưng cũng biết Dạ Lang quốc cùng tiểu quốc phía nam xảy ra chiến tranh, lại không phục cho Hán triều ra mặt điều giải. Hán triều tân nhiệm thủ quận Tường Kha là Trần Lập liền xâm nhập nội địa Dạ Lang quốc, quyết đoán giết sạch đời quốc vương Dạ Lang cuối cùng, tiện đà bình ổn đám phản loạn khuất phục và quy thuộc bộ lạc này, cuối cùng diệt vong. Nào có nhắc đến nước Người Lùn? Nào có...
Tôi nói xong, liền không nói gì thêm nữa.
Tiểu quốc phía nam...
Một thủ quận nho nhỏ, lại có thể xâm nhập được một thủ đô của quốc gia chứa hơn mười vạn quân mặc giáo, chém giết quốc vương, diệt nước này? Đây chính là cuối thời Tây Hán, không phải thời kỳ đỉnh cao của Vũ Đế, chuyện này nói ra đã thấy giả trân! Vậy, hơn mười vạn quân tinh nhuệ của Dạ Lang đi đâu rồi? Nước Người Lùn, là quốc gia của Lừa Lùn thành lập sao? Mây khói lịch sử, đã bao phủ phần lớn chân tướng của sự thật, hậu nhân chỉ có thể từ văn tự ghi chép và chút dấu vết chưa phai mờ, tìm kiếm thông tin bỏ sót.
La Điếc cười cười, không nói gì nữa. Tôi hỏi làm sao ông biết việc này? Lão cũng không trả lời.
Lừa Lùn rốt cuộc là thứ gì, nghi vấn này trong 12 pháp môn đã có ghi lại, nói là dã quái tinh linh sinh ra giữa chướng khí núi sâu, là sinh vật qua lại giữa hai giới nhân linh. Trước đó tôi từng đề cập, trong 12 pháp môn có rất nhiều cách viết tối nghĩa, ngoại trừ lượng lớn thông tin hữu dụng, cũng sẽ trộn lẫn rất nhiều truyền thuyết hư vô mờ mịt, cùng loại với "Tiêu Dao Du" của Trang lão hoặc thượng cổ kỳ thư "Sơn Hải Kinh", vốn không đủ tính xác thực. Song La Điếc lần này giải thích kết hợp lịch sử, lại khiến tôi ôm nghi ngờ.
Chẳng lẽ thật có chuyện lạ?
Tôi nói tôi ở trong hang đá vôi dưới cây cổ thụ ngàn năm, đã phát hiện một thứ cùng loại tế đàn, đó là một cái bàn, phía trên có đặt bốn trái tim người (kỳ thật là các phần nội tạng), thế là sao? La Điếc hỏi Long Lão Lan có từng kể cho tôi một loại hắc vu thuật tên là Tác Đại Hắc Thiên Ma Vương Triệu Hoán không? Tôi lắc đầu nói không biết, đó là gì? Lão nói đây là một loại hắc vu thuật rất lợi hại, tính chuẩn ngày sinh tháng đẻ và tử kỳ của người chết, sau đó giết 11 người, lần lượt lấy ngũ tạng, tứ chi, dương vật cùng với đầu lâu cuối cùng, đến thời khắc chuẩn xác, sau đó dung nhập vào trong tảng đá có tà tính, triệu hồi ra một Đại Hắc Thiên.
Tôi hỏi Đại Hắc Thiên là gì? Những thứ này là do Lừa Lùn làm, chúng hiểu biết hắc vu thuật này?
Kể lâu như vậy, La Điếc môi khô khốc, liếm liếm, không để ý tới kháng nghị của tôi, lại từ trong ngực lấy ra chút lá thuốc phơi khô, nhét vào tẩu, tìm diêm đốt, bập bập hít vài hơi, sau đó hỏi tôi, giữa trưa lão gieo Cam Cổ, vô dụng khiến tôi độc phát thân vong, có phải vì bà ngoại gieo cho tôi Kim Tằm Cổ, đã có tác dụng? Nhưng mà, tại sao lão không cảm nhận được một tia sức mạnh nào của Kim Tằm Cổ?
Tôi không trả lời, cảm giác người trước mặt đây, tâm tình của lão có chút quỷ dị.
Lỗ tai lão đột nhiên đỏ ửng lên, mắt phát sáng, hút thuốc lá phun ra mây mù, vấn vít biến hóa hình ảnh, hình như đang phác họa thứ gì đó. Tim tôi nhảy dựng, thẻ gỗ Hòe trước ngực bay ra một luồng khí lưu. Trong nháy mắt, Đóa Đóa đã bay ra phía sau La Điếc, trong mắt đầy ắp nước, nhưng vẫn chậm rãi nằm trên đầu lão.
La Điếc nhướng mày, nói tiểu quỷ em họ lão nuôi, hiện tại đang giúp tôi?
Tôi biết lão nhìn thấu cái gì, nhưng chưa nói, chỉ hỏi lão hiện tại muốn làm gì? Lại muốn gieo cổ? Lão cười hắc hắc, nói La Điếc lão cả đời này, am hiểu nhất không phải Dược cổ, mà là Linh cổ. Từng nghe nói Đinh cổ chưa, cái này chỉ dùng một cây đinh sắt han gỉ ngày đêm thờ cúng trước tượng thần, mỗi ngày 1 và 15 không ăn nước gạo, hàng năm ăn chay, niệm kinh 20 năm đổi lấy, lại gọi là "22 ngày tý ngọ đoạn hồn đinh".
Ý niệm vừa đạt, đinh sắt sẽ nhập thể, qua Cốc Đạo, chui vào ruột, dạo chơi lục phủ ngũ tạng, cuối cùng từ trong hai mắt thấu thể mà ra, trải qua 22 ngày, cuối cùng tử vong.
Tôi kinh hãi, thứ này, độc quá dữ dội. Đang muốn đứng dậy, chỉ thấy lão hét lớn một tiếng, rằng "Độ", ghế đẩu phía dưới mông tôi đột nhiên run lên, tựa hồ có một loại vật bén nhọn, từ đó trực tiếp công kích vào trong cơ thể tôi.
Tôi quát to một tiếng, té ngã ra sau.
Mà Đóa Đóa, thì trước tiên táp tới sau gáy của La Điếc, con bé giờ phút này đã mọc đầy răng nanh.
Nhận xét
Đăng nhận xét