Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 3

Chương 3 - Hành trình ngược xuôi Tương Tây

Ý thức dần nổi lên mặt nước, ban đêm có gió rét lạnh thổi đến, sức mạnh siết lấy cổ tôi biến mất, tôi tham lam hít thở không khí trong lành lạnh lẽo, sau khi lá phổi thư giãn, có một loại cảm giác sống lại. Có người gọi tôi, "Lục Tả, Lục Tả..." Âm thanh này trẻ con mềm mại, thanh thúy như bơ đường của Từ Phúc Ký, tôi cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trái táo, đầu dưa hấu của Đóa Đóa, lại lần nữa xuất hiện trong lòng tôi.

Bé dùng một đôi mắt to ngập nước vô tội, nhìn tôi, bên trong có nước mắt bắt đầu dâng lên, tràn ngập như giếng dưới ánh trăng.

Trời ạ, Đóa Đóa của tôi, rốt cuộc đã trở lại.

Thời khắc nhìn thấy cục cưng ngoan ngoãn này, trong lòng tôi tuôn trào may mắn vô tận, cũng bất chấp căng thẳng sắp chết vừa rồi, dùng sức ôm lấy bé, ôm bé vào lòng. Tôi nằm trên mặt đất, Đóa Đóa thì nhào vào lòng tôi, ôm bé, sau khi tâm tình dịu lại, tôi có thể cảm giác được khác biệt rõ ràng với trước đó: Bé nặng, trước kia nhẹ bẫng như một quả bóng bay, hiện giờ thế mà có xúc cảm mềm mại trẻ con, đặt trên người tôi, cũng có trọng lượng hơn 5kg, hơn nữa bé trở nên có nhiệt độ, mặc dù không cao, nhưng không còn là sự tồn tại hư vô nữa.

Hơn nữa, quan trọng nhất là -- bé gọi tôi Lục Tả, bé có thể nói chuyện rồi!

Bé có thể nói chuyện rồi.

Thình lình, trong lòng tôi dâng lên luồng nước ấm, có một loại xúc động muốn cùng người khác chia sẻ sự tốt đẹp này -- tôi rốt cuộc có thể giải thích được loại hưng phấn đột ngột ùa tới của người làm cha mẹ khi lần đầu thấy con cái mở miệng nói chuyện rồi. Tôi đứng dậy, kéo tay nhỏ bé của Đóa Đóa, có một loại cảm giác không chân thực, dường như tất cả vừa xảy ra vừa rồi đều là ảo giác, song trên mặt đất vẫn còn chiếc bàn đài Trám đang bốc cháy, đều biểu hiện tất cả mọi chuyện là thật không phải giả. Đóa Đóa nhất định đã xảy ra chuyện, dẫn đến biểu hiện vừa rồi.

Nghĩ tới đây, tôi cúi đầu muốn trao đổi với bé một chút, song vừa nhìn, trong lòng tôi hoảng hốt -- Đóa Đóa nhắm mắt hai mắt lại, nằm úp sấp trong lòng tôi.

Bé là một quỷ hồn, nhắm mắt lại, tại sao?

Hôn mê rồi?

Tôi dùng thần thức ý niệm trong đầu kết nối với bé, song vô luận tôi nỗ lực thế nào, ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Nan đề bất thình lình, khiến tôi thoáng cái trở nên mất bình tĩnh, tình huống gì thế này? Trong 12 pháp môn không có đáp án, trong khẩu thuật của La Nhị Muội cũng không có đáp án, trong 20 năm kinh nghiệm xưa nay của tôi, cũng tìm không được phương pháp thích hợp, tôi cứ thế ôm bé, vỗ bé, xoa bé, dụi bé, niệm tịnh tâm chú, kết Nội Phược Ấn...Cùng với niệm Liên Hoa Sinh Đại Sĩ Lục Đạo Kim Cương chú của Phật gia, không ngừng nghỉ.

Tôi thoáng cái đã ngu người.

Tôi ôm cơ thể mềm mại của Đóa Đóa, như một búp bê vải đồ chơi mất đi sinh mệnh, mắt lim dim, lông mi thật dài, vểnh lên. Một loại khủng hoảng trước nay chưa từng có lan tràn trong lòng tôi. Trong cõi lòng hoảng loạn của tôi tràn lên một ý niệm, Đóa Đóa không phải...không phải đã...không, tôi không dám nghĩ khả năng này -- bé đã dung nhập vào trong cuộc sống của tôi, trong sinh mệnh, mất đi bé, tôi tin rằng nửa đời sau tôi sẽ không còn vui, không còn hạnh phúc, sẽ cả đời sống trong ký ức, trong tâm trạng tiêu cực tự trách.

Lúc này đèn trong sân biệt thự nhà họ Hoàng bật sáng, sau đó có tiếng người nói chuyện, còn có tiếng chó sủa, chỗ xa hơn, có tiếng người la hét -- là kẻ vừa rồi bị tôi trừng bỏ đi gọi bảo vệ tới. Tôi không thèm thu dọn những thứ kia, dùng vải cờ chiêu hồn bọc Đóa Đóa hôn mê vào, xoay người bỏ chạy, bé là một linh thể, song vẫn có chất lượng, cũng có nhiệt độ...nhưng mà, nhưng mà không còn ý thức nữa. Điều này cũng có nghĩa rằng con bé không thể chủ động quay trở về thẻ gỗ Hòe trước ngực tôi nữa!

Đây cũng là chuyện bất tiện nhất.

Trở lại nhà khách lâm nghiệp tôi thường ở, ban đêm, tôi trọn đêm không ngủ, đầu óc như đóng kén, rối bời thành một cục, cảm giác mất đi thứ gì đó quan trọng, toàn thân rã rời, không còn sức lực, tâm tư gì cũng không có. Mãi cho đến 6 giờ sáng, tôi mới mơ màng thiếp đi, nhưng chỉ trong chốc lát, chợt nghe có tiếng khóc trẻ sơ sinh nho nhỏ -- oa oa oa...Âm thanh này phảng phất như từ trong tim tôi nhảy ra, mang theo hàn khí, nhè nhẹ rót vào từng lỗ chân lông toàn thân tôi.

Tôi trợn mắt tỉnh lại, chứng kiến Đóa Đóa đang treo ở đuôi giường tôi, trôi nổi trong không khí, lá cờ chiêu hồn vẽ đầy ký hiệu bị bé ném sang một bên, sau đó nhìn tôi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé bày ra một loại đáng yêu ngơ ngác tự nhiên, bụ bẫm, nhưng cơ hồ không có biểu cảm nào, hai con mắt, một con là màu đỏ thuần đẹp đẽ, làm cho người ta vừa nhìn thấy là có thể tưởng tượng ngay đến biển máu khôn cùng, một con mắt khác, đen bóng, bên trong bao hàm tình cảm chân thành.

Cánh tay nhỏ bé vươn tới, rất gian nan, từng chút duỗi về phía tôi.

Tư thế này, tựa hồ muốn bóp tôi.

Tôi nhìn bé, trong lòng một chút hoảng sợ cũng không có, từ trong con mắt màu đen kia, tôi có thể chứng kiến Đóa Đóa chân thật, bé tràn ngập quyến luyến và tin cậy với tôi, giờ phút này, trong thân thể bé, hoặc trong linh thể, hẳn là có hai loại ý niệm đang tranh đấu, một là tiểu quỷ Đóa Đóa tôi biết, một là Địa Hồn bị yêu khí của yêu thụ lây nhiễm. Trước đó mấy canh giờ, là Đóa Đóa chiếm thượng phong, làm cho tôi suýt chết ngất, vậy giờ phút này, là ai chứ?

Tôi bình tĩnh nhìn Đóa Đóa, chẳng chút nào lo lắng bé sẽ thương tổn tôi.

Đóa Đóa sao lại gây tổn thương cho Lục Tả chứ?

Rốt cuộc, tôi nhìn thấy trên khuôn mặt sạch như gốm sứ của Đóa Đóa, lộ ra một biểu cảm thống khổ vặn vẹo, không ngừng biến ảo, rốt cuộc, bé hướng tôi gọi: "Anh Lục Tả, phong ấn em đi..." -- cái gì, bé gọi tôi là anh? Đây là phản ứng đầu tiên của tôi, sau đó tôi mau chóng hỏi, Đóa Đóa em làm sao vậy? Bé cắn răng nói trong cơ thể bé có một tên vô lại, muốn hút máu, muốn ăn thịt, muốn hút tinh nguyên, linh hồn người sống, tên vô lại này quá hung ác, bé sắp đánh không lại rồi, bảo tôi phong ấn bé vào trong thẻ gỗ Hòe, tránh cho gây ra lỗi lầm.

Gọi là phong ấn, thủ pháp này trong 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》 cũng có, lúc Tiểu Đạo Lưu Manh tự cấp cho tôi thẻ gỗ Hòe cũng tặng kèm một bộ, nhưng pháp lực tôi không đủ, niệm lực không mạnh, một mình gắng gượng niệm chú, cũng không được việc. Giờ phút này nhìn dáng vẻ thống khổ của bé, tôi không nói hai lời, lập tức kết thủ ấn, sử dụng Dẫn Đạo Quyết, Đóa Đóa lắc lư thân thể nho bé vùng vẫy rất lâu, cuối cùng chui vào.

Thẻ gỗ Hòe trước ngực tôi đột nhiên trĩu xuống.

Sau biến dị, Đóa Đóa trở nên nặng hơn, ngay cả thẻ gỗ Hòe ký thác cũng có chút nặng.

Tâm tư cũng chìm vào, phát hiện con bé này cũng liền tiến vào giấc ngủ sâu —— tức cảnh giới "Vô" của tư vô phản quỹ.

Một khắc kia, chắc hẳn mặt tôi đau khổ như ăn Hoàng Liên. Sâu béo đã ngủ đông, là vì vật nhỏ này tham ăn, một mình gặm sạch yêu quả kia, mà Đóa Đóa, con bé nhu thuận đáng yêu này, trước đó cũng vài lần biểu hiện hành động cực kỳ chán ghét gốc cây biến dị cỏ Hoàn Hồn 10 năm này, song tôi lại lần nữa xem nhẹ, luôn cho rằng mình đối xử tốt với bé, kết quả...Cuối cùng tôi còn hại bé.

Bé sẽ giống Kim Tằm Cổ, mãi ngủ đông, không tỉnh lại nữa sao?

Hay thỉnh thoảng sẽ thức tỉnh, sau đó bị hai luồng ý thức trong cơ thể quấy nhiễu mà đau đớn?

La Nhị Muội từng nói, người có ba hồn, Thiên Hồn thân chết tức tiêu tan, hư vô mờ mịt hướng trời hỏi, còn lại hai hồn, bởi vì có cùng nguồn gốc, dung hòa hạt nhân chỉ cần nhờ dược lực của cửu chuyển hoàn hồn đan (đặc biệt phải có nguyên liệu chính là cỏ Hoàn Hồn 10 năm), có thể dễ dàng đạt thành. Song, tình huống giờ phút này, Địa Hồn lại bị yêu khí lây nhiễm, trái lại tranh đoạt quyền khống chế linh thể với Nhân Hồn chủ thể...Ôi, sớm biết như thế, tôi bán gốc cây cỏ Hoàn Hồn 10 năm biến dị đó cho thằng nhóc Nhật Bản, chẳng những không xảy ra chuyện hôm nay, lại còn có thêm 200 vạn, có tài chính tìm kiếm cỏ Hoàn Hồn 10 năm thật sự —— quá rách việc, tự mình tìm một hai năm, sau đó nuôi dưỡng, sau bảy tám năm thì triệu hồi Địa Hồn cho con bé...

Cho nên nói, trên đời này sẽ không có hai chữ "nếu như", một khi thốt lên rồi, trong lòng chính là vô số lần hối hận.

Tôi ở trong phòng ngồi buồn xo mấy chục phút, nhận được điện thoại của Tiểu Đạo Lưu Manh từ Giang Thành gọi tới, trong điện thoại anh ta nói nằm mơ một giấc mơ không tốt lắm, mơ thấy Đóa Đóa gặp tai, bị một hỏa thụ màu đỏ thiêu đốt, kêu rên không thôi. Khi anh ta tỉnh dậy, hãi hùng khiếp vía, càng nghĩ càng thấy bất an, vì vậy gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi bên này có xảy ra chuyện gì không, nếu không anh ta hẳn sẽ không nằm mơ thế này. Anh ta nói thì bình tĩnh, còn tôi thì uể oải cực kỳ, đem chuyện một năm rõ mười kể cho anh ta. Anh ta giận dữ, ở đầu kia điện thoại mắng to, nói cái thằng ngu ngốc này, lúc ấy đã phát hiện đan dược không bình thường thì sao không ngừng, tại sao lấy tính mạng Đóa Đóa ra để đánh cược?

Tôi mặc cho anh ta mắng chửi, cảm giác bị người ta hung hăng chửi như vậy, trong lòng dường như dễ chịu hơn chút.

Sau khi mắng xong, Tiểu Đạo Lưu Manh hỏi thử tình hình hiện tại của Đóa Đóa, trầm ngâm hồi lâu, anh ta nói học nghệ không tinh, không phải chuyên về hướng tấn công, sau này lại bị đuổi khỏi sư môn, ngay cả một người thỉnh giáo cũng không có. Nhưng mà, trước đó anh ta từng đề cập, ở Tương Tây anh ta quen một người cùng nghề, cũng nuôi quỷ, đối với phương diện này có chút trình độ, hay làm anh ta liên lạc với người bạn kia thử, xem gã nói thế nào.

Trong lòng tôi dâng lên hy vọng, liên tục nói được.

Qua 20 phút Tiểu Đạo Lưu Manh lại gọi điện thoại sang, nói đã trao đổi với người cùng nghề kia, người ta miễn cưỡng đồng ý xem thử, nhưng mà muốn tôi chạy qua đó. Người nọ ở trấn A Lạp Doanh của Phượng Hoàng Tương Tây, nói tốt nhất là nhanh lên, mấy ngày nữa gã còn có một đơn hàng phải đi làm, có lẽ sẽ đi vắng. Tôi liền nói được, đến lúc đó liên lạc với gã thế nào? Tiểu Đạo Lưu Manh cho tôi một dãy số, là điện thoại di động, nói đến thị trấn Phượng Hoàng, thì gọi điện thoại cho người đó, là được.

Tôi cúp điện thoại, lập tức thu dọn, bởi vì chỉ ở tạm, cho nên cũng không mang theo hành lý gì. Tôi gọi điện thoại cho cha mẹ tôi, nói có chuyện gấp cần đến Phượng Hoàng cổ trấn một chuyến, phải tạm thời xa nhà vài ngày. Cha mẹ tôi trách móc, nói ngày tết, trời giá rét lạnh lẽo, sao nổi hứng chạy đến đó chứ? Tôi nói không sao, cười cười, cũng không dám nói rõ tình hình thực tế của mình. Sau đó tôi lại thông báo cho nhóm Mã Hải Ba, đợi đến lúc gọi điện thoại được cho Hoàng Phi, tôi đã ngồi trên chuyến xe đầu tiên của thị trấn đến Hoài Hóa.

Cô oán giận tôi sao lén chạy mất, nói còn chuẩn bị mấy ngày này hẹn tôi lên phố chơi. Tôi chỉ đành an ủi cô, nói sau này, sau này sẽ có cơ hội. Cô lại nói cho tôi biết, nói đêm hôm qua bên ngoài nhà của bác cô xảy ra cháy, có người đốt bàn, trên mặt đất còn có các loại đồ cúng có cá có thịt, là xảy ra chuyện gì? —— ngày hôm qua vừa vặn là ngày giỗ của em họ cô Hoàng Đóa Đóa, chuyện này có liên quan gì không? Là có người muốn gieo cổ hại nhà họ nữa sao?

Tôi cười khổ, cũng không thể tự mình thừa nhận, chỉ là qua loa nói không sao, không có việc gì đâu.

Cô không chịu, nói đã quen biết một nhân vật lợi hại như tôi đây rồi thì nhờ tôi xem thử chứ.

Tôi nói thiệt nói hơn, cô cũng không đồng ý, tôi bất đắc dĩ, vì vậy hứa hẹn cô, lúc tôi trở về có thể giúp nhà bác cô xem thử, hơn nữa mời cô đến quán Tây trên phố ăn thịt bò. Bữa tiệc điện thoại này, cơ hồ đã ngốn hết pin điện thoại di động của tôi. Ô tô một mực lượn quanh trong đường núi, một đường này ước chừng hơn 5 tiếng, sau đó lại đổi xe, ngược xuôi mãi đến 6 giờ chiều, tôi mới tới Phượng Hoàng cổ trấn nổi tiếng.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,