Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 4

Chương 4 - Quỷ đè người trong nhà sàn

Phượng Hoàng cổ trấn, quê hương của Thẩm Tòng Văn tiên sinh này, từng được nhà văn Rewi Alley nổi tiếng New Zealand tán dương là trấn nhỏ xinh đẹp nhất Trung Quốc, từ đó đến nay, đã trở thành thắng cảnh văn hóa du lịch nổi tiếng. Rất nhiều du khách đến từ thành phố tới đây tìm kiếm thiên nhiên thuần khiết và phong tình dân tộc thiểu số, chứng kiến phố phường xây bằng đá xanh, nhà sàn dọc sông và cố hương danh nhân, cảm thấy mới lạ, cảm thấy tự nhiên, rời xa trần thế, cảm thấy đẹp.

Đương nhiên, tôi không hề cảm thấy được gì.

Thân ở cùng khu vực, đã sớm tiếp xúc với cảnh vật phong tình như thế (trừ cố hương danh nhân ra), cũng không cảm thấy có bao nhiêu mê người. Với tôi mà nói, cá nhân tôi cho rằng nếu như không có Thẩm Tòng Văn tiên sinh, không khoa trương mà nói, tòa cổ trấn này liền thiếu đi một nửa mị lực. Ở đầu chương này, tôi đã đề cập tới Thẩm tiên sinh, tôi sùng kính tiên sinh, bắt đầu sớm nhất là lúc tôi học ngữ văn thời trung học do thầy giáo họ Thạch dạy. Ông nói 《Biên Thành 》của Tiên Sinh, kỳ thật có thể đạt giải Nobel, nhưng đáng tiếc Nobel chỉ trao thưởng cho người còn sống, tiên sinh lại qua đời quá sớm, vì vậy lỡ mất dịp tốt. Cách nói này đến nay tôi vẫn không biết có mấy phần thật mấy phần giả, chỉ là mỗi khi tôi đọc 《Biên Thành 》, chung quy cảm giác đang đọc về quê nhà mình, Thúy Thúy sống ngay bên cạnh tôi, thân thiết.

(Thúy Thúy là nữ chính trong tác phẩm "Biên Thành")

Cho nên, tôi kỳ thật tôi vô cùng ghen tị với Phượng Hoàng có thể sở hữu Thẩm tiên sinh.

Khoảng 5h50 chiều tôi đến Phượng Hoàng, đầu năm mới, ít có khách du lịch đến, trên mặt đất nhìn cũng quạnh quẽ. Luôn có dân bản xứ đến mời chào, tôi đều không để ý, bỏ đi thẳng. Cái gọi là Vạn Thọ Cung, Vạn Danh Tháp, Đoạt Thúy Lâu, các loại cảnh quan nổi tiếng đều lười đánh giá. Tôi đi tới cửa trấn, có người lại hỏi tôi có muốn nghỉ lại không, lão là một ông già, tóc bạc phơ, run rẩy trong gió rét. Tôi không khỏi nhớ tới cha tôi, hỏi ở đâu?

Lão nói ở nhà sàn bờ sông, nhưng mà hơi xa, ở phía dưới bên kia sông, là nhà dân tộc, khách sạn gia đình nhà dân, đương nhiên, giá cả cũng rẻ.

Tôi nói được, vậy đi thôi. Lão rất vui mừng, muốn tới giúp tôi xách hành lý, tôi đi vội vàng, chỉ vác một cái túi nhỏ, bên trong chỉ có một bộ đồ để thay, cùng một ít vật phẩm thường dùng, nên không để lão cầm. Kỳ thật, ngoại trừ tuần lễ vàng du lịch, ngày nghỉ lễ, chi phí ở Phượng Hoàng cũng không cao, khách sạn Thiên Hạ Phượng Hoàng tốt nhất trong trấn, phòng tiêu chuẩn cũng chưa đến 360 tệ. Trời rét lạnh ở nhà sàn, cũng không tiện, nhưng mà tôi đây tính tình luôn tùy ý, cũng không câu nệ nhiều.

Sắc trời đã tối, tôi cũng đã đói bụng cả ngày, tới phòng dân tộc kia cất kỹ hành lý, tôi vừa gọi điện thoại cho người bạn của Tiểu Đạo Lưu Manh, vừa đi dạo đến nơi náo nhiệt, tìm thức ăn. Điện thoại thật lâu mới kết nối, là một giọng nam trầm thấp nghe, khi biết được mục đích đến của tôi, cũng không nhiệt tình, nhưng mà cũng không từ chối, chỉ là bảo tôi sáng ngày mai đi tìm gã, gã ở nhà chờ tôi. Gã lạnh nhạt, khiến trong lòng tôi có một ít cảm giác xấu, chung quy cảm thấy âm khí mười phần. Chợ đêm bên Hồng Kiều, tuy là tháng giêng, đến tối vẫn náo nhiệt lắm, kẹo gừng, đậu hũ, chao, bánh huyết, bún miến, canh chua cá...Mấy món này khiến một đứa ăn hàng như tôi hưng phấn không thôi, nhanh chóng ngấu nghiến, bụng ăn no căng, mới lững thững quay về.

Về đến khách sạn gia đình đêm đã khuya, tôi lên giường nghỉ tạm, nhìn vách tường bằng gỗ bốn phía, im lặng không nói.

Bởi vì trái mùa, trong nhà ngoại trừ chủ nhà, chỉ có một khách hàng là tôi ở, tôi ngủ không được, ở trên giường xê dịch cơ thể, dẫn tới ván gỗ kêu vang. Khu vực quần cư của dân tộc thiểu số tộc Thổ Gia đồng hương Miêu trại, nhà sàn cũng không hiếm thấy, loại kiến trúc này phần lớn đều là dùng chất gỗ làm chủ thể, dựa núi dùng núi, dựa sông dùng sông vốn cũng phổ biến, nhà bằng gỗ chế tạo đơn giản giá rẻ, nhưng kỳ thật tính ổn định và tính cư trú lại không tốt, cách âm rất kém, tôi nằm trên giường, có thể nghe được tiếng ho khan của chủ nhà dưới lầu.

Tôi khép lại hai mắt, đặt hai tay trên thẻ gỗ Hòe trước ngực, ngửi mùi hương của gỗ và cây trẩu.

Đóa Đóa cũng không ngủ sâu, con bé một mực tranh đấu cùng yêu khí, song phương thực lực ngang bằng, có thắng có bại, mỗi khi Đóa Đóa chiến thắng, sẽ lan tràn ý thức, kết nối đến đầu tôi, an ủi tôi. Điều này khiến cho hành trình của tôi bớt đi rất nhiều lo lắng. Đóa Đóa ngoan ngoãn, khiến tôi càng thêm tội lỗi, tôi âm thầm hạ quyết tâm, nhất định tìm khắp kỳ nhân, hoàn thành hứa hẹn của tôi với bé, giúp bé vui vẻ sống trên thế giới này.

Ngoài cửa sổ có gió thổi, vù vù.

Âm điệu này là tiếng gọi của đồng ruộng, là tâm ngữ của địa cầu, là khúc ru của thiên nhiên. Hành trình mệt nhọc, tôi bất tri bất giác, đã khép lại đôi mắt.

********

Giữa mê mê man man, tôi đột ngột tỉnh lại, mắt mở không lên, trong ý thức là một mảnh tối tăm.

Tôi cơ hồ tỉnh táo lại trong nháy mắt, song cơ thể lại cứng ngắc không động đậy được, lúc này tôi vẫn đắm chìm trong cõi mộng vừa rồi: Trong mơ, tôi ngã vào trong nước, nước lan tràn bốn phương tám hướng qua đỉnh đầu tôi, khiến tôi không cách nào hít thở, thứ gì đó giống bèo rong (có lẽ là tóc) che phủ tầm mắt tôi, tôi đưa tay sờ, là một vật chất giống tơ, trơn mảnh, bóng tối đang ăn mòn thế giới, tôi ra sức giãy giụa, song càng giãy giụa, lại càng chìm xuống, tôi đã biến thành quái vật, con mắt lớn như trái bóng bàn, đầy mặt đều là máu, vừa quay đầu lại, đột nhiên lại xuất hiện ở trên bờ, nhìn thấy trên mặt nước có một cây cầu, rất nhiều cô gái áo trắng tóc dài, đang đi lên cầu...Thỉnh thoảng có một cô gái quay đầu lại nhìn tôi, không có khuôn mặt, mắt, mũi, tai, mọi ngũ quan đều không có, phảng phất như đã bịt kín một lớp vải trắng...

Các cô gái áo trắng không có mặt, đều đã nhảy xuống cây cầu gãy chỉ có một nửa.

Nước là nước sâu màu đen, phía trên có xương trắng dày đặc đang trôi nổi, nhảy xuống rồi chìm ngay, không có một tia gợn sóng.

Tôi đã tỉnh, tâm thần kích động, muốn quát người, muốn xoay người, muốn nhảy dựng lên điên cuồng bày ra nỗi khiếp sợ của mình, song cơ thể cả người rã rời, không thể động đậy, dường như bị vật gì đó gắt gao bọc lấy, có sức nặng ngàn cân. Tôi có thể tinh tường nhận biết mình nằm trên giường, phủ chăn bông thật dày, nhưng mà, tôi ngay cả sức đẩy chăn ra cũng không có.

Tiếp theo, một thứ gì đó trơn nhớt từ cổ tôi chui lên.

Thứ này là một vật rất dài, như là rắn, hoặc như là cá, chất nhầy bên ngoài khiến lông tóc toàn thân tôi đều dựng đứng, hồi hộp như một luồng điện, khiến toàn thân tôi đều bị giật tê dại, tiếp theo, hàn ý âm trầm lan tràn vào trong mọi lỗ chân lông của tôi.

Tôi cơ hồ đình chỉ suy nghĩ.

Sau đó, tôi đã kịp phản ứng, tôi bị quỷ đè người rồi.

Cái gì gọi là quỷ đè người? Nó còn gọi là bóng đè, là một loại tiềm thức tỉnh giấc, nhưng trung khu thần kinh chi phối cơ thể còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, cho nên sẽ có cảm giác rất khó chịu rất khủng bố. Đương nhiên, đây là giải thích về mặt y học, trong 12 pháp môn có ghi, người khi ngủ say là lúc ý thức đề phòng kém nhất, nếu quanh thân có tà vật, dễ dàng tiếp cận nhất. Thứ này có thể là một loại sinh vật, cũng có thể không phải vật chất cụ thể, nó có lẽ chỉ là một đoạn ký ức hư vô mờ mịt, sóng điện từ, hoặc là một quỷ hồn oán khí chưa tiêu tan...Nó rất nhỏ yếu, chỉ có thể đủ xâm nhập cơ thể người suy yếu, mệt nhọc bệnh lâu, dương khí không đủ, nhưng mà, cứ như vậy mãi, người bị đè nhất định tinh thần uể oải, tật bệnh quấn thân.

Tôi còn đang khó hiểu, thứ kia đã trượt đến ngực chỗ trái tim đang đập nhịp nhàng của tôi, sau đó tôi cảm giác được chỗ ngực có cảm giác bị mút vào tê tê ngứa ngứa.

Không đúng, đây không phải là ảo giác, đây là một thứ chân thật cụ thể.

Đây không phải là quỷ đè người trên ý nghĩa chân chính, mà là một cuộc tập kích có dự mưu. Mặc dù suy nghĩ cực độ uể oải, nhưng mà tôi không dám nhấn chìm ý thức của mình xuống, mà là mặc niệm trong lòng 9 chữ chân ngôn, mỗi lần niệm, đều cảm thấy đầu óc tỉnh táo lên, tôi lẩm nhẩm, càng nhẩm càng nhanh, khi nhẩm đến đến lần thứ 9, trong lòng chợt động, thân thể đã hoàn toàn khôi phục khống chế! Tôi cảm thấy chỗ ngực không đúng, dùng sức xốc chăn bông lên, kết "Bất Động Minh Vương ấn", chộp về phía ngực, trong miệng còn giận rống: "Lâm..."

Âm thanh quanh quẩn trong căn nhà gỗ nhỏ, tôi xốc chăn bông lên, đưa tay bắt lấy, cảm giác được có một thứ trơn nhớt dọc theo áo ngủ trượt xuống dưới, bơi tới vị trí đùi. Tôi cũng cảm giác được thứ lạnh lẽo này, dùng sức run lên, chứng kiến một tia màu đen bắn xuống nền nhà, tôi nhảy xuống giường, lấy dép lê đập, không đập trúng, nó từ khe hở của cửa sổ lách ra ngoài, tôi bật đèn, kinh hồn chưa định nhìn lồng ngực mình, chỉ thấy trên người ướt sũng, có mùi nước bùn nồng nặc.

Lúc này chủ nhà dưới lầu cũng tỉnh dậy, bật đèn hành lang, gọi tôi: Lục tiên sinh, Lục tiên sinh, cậu làm sao vậy?

Tôi không lên tiếng, ngơ ngác nhìn chỗ ngực, có một vết cắn khủng khiếp, phía trên có mười bảy mười tám dấu răng bén nhọn, máu chảy ra, nhưng tôi lại không cảm thấy đau, giống như đã trúng thuốc tê vậy. Mà hai tay của tôi, chỗ lòng bàn tay thỉnh thoảng nóng ran, nóng dữ dội. Lúc này cửa bị gõ vang, tôi mở cửa, ông lão chủ nhà còn ngái ngủ nhìn tôi, nghi hoặc hỏi làm sao vậy? Tôi chỉ vào lồng ngực mở rộng của mình, hỏi thế là thế nào? Lão nhìn dấu răng ở ngực tôi, trên đó vết nhớp nháp ẩm ướt tanh hôi không chịu nổi, khuôn mặt vốn đang ngủ mơ màng thoáng cái biến thành sợ hãi cực độ. Tôi tóm lấy lão, hỏi tình huống này là sao?

Lão lắp bắp nói, đây, là quỷ nước rồi...

Tôi hỏi chỗ lão thường xuyên bị vậy không? —— Không phải chứ, là một thành phố du lịch nhân khí vượng như vậy, loại quỷ quái này làm sao có thể xuất hiện chứ? Lão chủ nhà vẻ mặt khóc tang, nói nửa năm trước chỗ họ vừa rồi cũng đã chết một du khách, ngực cũng bị cắn như thế, kết quả chết tươi, không trúng độc, không đổ máu, mà là chết vì sợ hãi tắc nghẽn cơ tim, kỳ quái vô cùng. Sau này, phụ cận có một cao nhân am hiểu đạo này từng đến xem, nói là người chết đuối ở sông, không kịp vớt lên, oán hận chất chứa mà thành, biến thành quỷ nước. Trong sông lạnh, nó liền thường xuyên lên bờ tìm người dây dưa, lấy mạng, kéo xuống cùng nó.

Lão nhìn tôi, yên lặng nhìn trong chốc lát, nói tôi là người thứ hai.

Những lời này khiến tôi vô cùng buồn bực, xem ra nhân phẩm tôi thật sự có vấn đề, thế mà ở khách sạn cũng đụng phải loại chuyện xui xẻo này. Nói thật ra, thứ kia nhìn như linh thể, nhưng mà, lại nhìn như một con rắn...Về phần rốt cuộc là cái gì, trong lòng tôi không hề quan tâm. Xảy ra tình huống như vậy, tôi tự nhiên cũng không dám ngủ, lại tắm rửa sạch sẽ, ngồi bên cạnh bồn sưởi ấm của phòng khách chủ nhà, canh chừng mãi tới bình minh. Tôi tìm gương xem thử, cảm thấy mặt mày mình hắc khí, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, trong mắt đều là ghèn trắng.

Trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy, dường như chuyện khoảng thời gian trước đã có hậu di chứng.

Trời đã sáng, chủ nhà cũng không dám lấy tiền của tôi, khuyên nhủ một trận, thỉnh cầu tôi đừng đi tố giác. Tôi biết, lão mở cửa buôn bán chỉ trông cậy vào chút phí nghỉ lại nuôi sống một nhà già trẻ lớn bé, tôi cũng là thằng tính tình chây lười, chuyện đêm qua, cũng không muốn lộ ra, gật đầu hứa hẹn xong, đi tìm ô tô chạy đến A Lạp Doanh trấn.

Vô luận như thế nào, đều phải giải quyết chuyện Đóa Đóa trước rồi nói.

Trong lòng tôi, chuyện Đóa Đóa là lớn nhất.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,