Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 5

Chương 5 - Nhà lớn Vương thị, gia tộc luyện thi

Bắt xe chạy tới A Lạp Doanh, dọc đường cảnh tượng xinh đẹp tuyệt trần, như tranh vẽ.

Mặc dù tôi mạnh miệng, nhưng không thừa nhận cũng không được, Phượng Hoàng sở dĩ trở thành trấn nổi tiếng văn hóa du lịch, quả thật có chỗ độc đáo. Giống với Phượng Hoàng cổ trấn nổi tiếng, A Lạp Doanh cũng là quân doanh của Miêu dân từ thời kỳ triều Thanh trấn áp, sinh sôi mà thành. Nó là cửa tây của Tương Tây, muốn đến cao nguyên Vân Quý nhất định phải qua nơi này, nơi kết hợp của hai tộc Miêu hán cùng chung sống, xem như Tương Tây là giải đất khá đặc sắc.

Người tôi muốn tìm cũng không biết rõ họ tên, Tiểu Đạo Lưu Manh nói biệt danh là Địa Phiên Thiên, anh ta bảo tôi gọi gã là chú Thiên. Địa Phiên Thiên sống trong một thôn phụ cận hẻm núi Thiên Long, có chút xa xôi. Chuyện xảy ra đột ngột, người ta chưa chắc hoan nghênh một vị khách không mời mà đến như tôi, cũng không đến thị trấn đón tôi, tôi theo địa chỉ chú Thiên gửi, một đường tìm qua đó, ở đầu thôn, một đứa bé tám tuổi ngăn cản tôi, hỏi tôi có phải Lục Tả không.

Nó ăn mặc chỉnh tề, giọng điệu nói chuyện như người lớn, sau này lớn lên chắc hẳn giống vị "5 vạch" tiếng tăm trên mạng kia.

(Ngũ Đạo Giang - nghĩa là 5 vạch, là chức vụ đội trưởng đội thiếu niên tiền phong thành phố Vũ Hán tỉnh Hồ Bắc thiết lập. Tại khu vực, hai cấp thiết lập trung đoàn, cũng thành lập bốn vạch, năm vạch tương ứng là sáng kiến của thành phố Vũ Hán. Tháng 5 năm 2011, sự kiện "Thiếu niên 5 vạch" khiến cho một đội thiếu niên tiền phong rất bình thường này, dẫn phát ra cuộc thảo luận lớn phạm vi cả nước.)

Tôi nói phải, lại hỏi đứa nhỏ này là ai? Nó không thèm để ý tôi, bảo tôi đi cùng nó là được. Tôi mang theo chút thuốc lá và rượu làm quà, đi theo nó hướng vào sâu trong thôn. Thấy nó không phản ứng tôi, từ trong túi tiền rút ra 100 đồng, đưa cho nó, nói đi vội quá, không chuẩn bị, 100 đồng này coi như lì xì cho nó. Nó nhận lấy, đút vào túi, vẻ mặt dịu hơn chút, cũng chịu nói chuyện rồi. Nó nói tên Vương Vĩnh Phát, Vương Tam Thiên là cha nó, nó là con trai của Vương Tam Thiên. Nhà họ có 15 miệng ăn, ông cố nội của nó đã hơn 100 tuổi rồi, tai không điếc mắt không mờ, răng vừa trắng vừa ngay ngắn, một bước nhảy xa mấy mét.

Tôi đi theo nói, vừa moi thông tin.

Nhà nó cũng không ở trong thôn, xuyên qua con đường đất chính giữa thôn, lại vòng qua mấy sườn núi nhỏ, chuyển qua một cánh rừng lớn, rừng trúc, liền nhìn thấy chỗ khe núi có một tòa nhà lớn, nhà lầu ba tầng, kết cấu pha trộn gạch và gỗ, bên ngoài tầng 1 lát gạch men sứ trắng tinh, đầu ngao đầu ngựa trang trí tường, cửa sổ khắc hoa, khéo léo đặc biệt, phong vị cổ kính, đậm nét đặc trưng của người dân tộc, cũng khí phái —— nhà này xây đã vài chục năm rồi, nhìn lại đẹp hơn những kiến trúc xi măng cốt thép ở thôn kia.

Là một gia đình có tiền đây, lòng tôi nghĩ.

Khó trách thằng nhóc này nhận của tôi 100 đồng, mắt cũng không chớp lấy một cái, hiển nhiên cũng là đứa trẻ sung túc đã quen.

Đi tới sân trước nhà, thằng nhóc gọi vào trong, kêu ba à, người ba muốn đón con đã đưa tới rồi. Cửa phòng bị đẩy ra, một hán tử nhỏ gầy, vẻ mặt khôn khéo bước đến. Gã khoảng hơn 40 tuổi, ăn mặc như một cán bộ tỉnh, để hai dúm râu nhỏ, sắc mặt tái nhợt, trên gương mặt có vài nốt rỗ mụn nho nhỏ, mắt rất linh hoạt, khi đi tới, tròng mắt kia lộn một vòng, tôi liền cảm giác mình bị gã nhìn xuyên thấu.

Gã đi lại gần, nhìn tôi một chút, hỏi tôi chính là Lục Tả hả?

Tôi chào hỏi gã, nói chú Thiên, tôi chính là Lục Tả mà Tiêu Khắc Minh từng nhắc, lần đầu ra mắt, chẳng biết chú thích gì, tùy ý mua chút quà tỏ lòng tôn kính. Tôi đưa quà cho gã, quà tặng này ước chừng mất của tôi mấy ngàn đồng, gã ngay cả lông mày cũng chẳng thèm cau một chút, vẻ mặt lạnh nhạt, phất tay, bảo con trai nhận, mang đồ vật vào nhà chính.

Tôi đến gần gã, ngửi được một mùi đất tanh, rất chát rất gây, ngửi mà trong miệng đắng nghét.

Cửa sổ trên lầu đang xê dịch, tôi có thể cảm giác được có người đang nhìn trộm tôi, ánh mắt rất hiếu kỳ đang quét về phía tôi.

Địa Phiên Thiên (vốn tên là Vương Tam Thiên) đưa tôi đến một căn phòng nhỏ, kéo rèm lại, bắt đầu nói chuyện với tôi, nếu là Tiểu Tiêu giới thiệu đến, vậy cũng đều là người trong nghề rồi, có chuyện gì, không cần phải nói vòng nói vo, cũng không cần phải giấu giếm dấm dúi, trực tiếp nói thẳng đi. Tôi có thể nghe ra vẻ sốt ruột, nghĩ tới nghĩ lui, người giang hồ, đều không muốn quá nhiều người biết chỗ ở cụ thể của mình, để tránh đắc tội với người, họa đến người nhà. Tôi liền kể với gã tôi nuôi một tiểu quỷ, lúc triệu hồi Địa Hồn xảy ra một ít vấn đề, kết quả nhân cách tiểu quỷ này phân liệt, một là linh thể tôi quen thuộc, một là yêu thể quầng sáng đỏ quỷ dị...

Khi tôi kể Đóa Đóa có sức nặng hơn 10 cân, cùng với một chút nhiệt độ, gã đột nhiên mở miệng ngắt lời tôi, nói thế thì không có khả năng đâu.

Quỷ là gì? Nó kỳ thật chính là con người sau khi chết, không chịu đến nơi cần đến, lưu lại hồn phách trên thế gian, cũng không bị khống chế. Giải khai phong ấn được không? Không được, lặp lại như thế, bị tổn thương cuối cùng là Đóa Đóa. Địa Phiên Thiên lắc đầu, nói gã biết đến chuyện triệu hồi Địa Hồn, mặc dù không được pháp môn, nhưng cũng hoàn toàn khác biệt với miêu tả của tôi. Thứ này, chú trọng nước chảy tự nhiên sẽ thành thủy đạo, lặng lẽ khẽ khàng —— theo gió luồn vào đêm, lẳng lặng thấm vật nhỏ —— nào có lửa cháy lộn tùng phèo thế này, còn thiêu đốt nữa?

Cái này cổ quái quá chừng.

Dòng dõi gã, tổ tiên xuất thân là thợ Cản Thi, thông thạo phái Sở Vu Chúc, am hiểu chơi cương thi người chết, sau này hỏa táng phổ biến, nghề này bắt đầu dần suy tàn, mất cần câu cơm, cơ duyên xảo hợp lại lén tập pháp môn luyện quỷ, mấy đời nghiên cứu kỹ càng, rốt cuộc có thành tựu ngày nay, được cho là có chút trình độ, nhưng truyền thừa cũng không hoàn chỉnh —— đây là cách nói của gã, trước khi đến tôi đã nghe Tiểu Đạo Lưu Manh nói về Địa Phiên Thiên, nói vị này là một nhân vật tài ba, cao thủ ở dân gian, danh tiếng của gã cũng không nổi, nhưng những người cùng nghề quen gã đều biết, Địa Phiên Thiên là một cao thủ Thi Đan.

Thi Đan là gì? Luyện Đan thuật ở Trung Quốc từ xưa đã có, chia Nội Đan Ngoại Đan để nói. Nội Đan này dùng tư tưởng thiên nhân hợp nhất chỉ đạo, phương thức tu hành dùng cơ thể người làm lò vạc, tinh khí thần làm dược vật, mà trong cơ thể cô động kết đan. Còn Ngoại Đan, lại là từ Đạo giáo sáng lập sau đó, đạo sĩ ngày trước kế thừa di sản luyện đan từ tay phương sĩ nước Tần, nhằm chế được thuốc "Trường sinh bất tử", thành công phát triển thành kỹ thuật thí nghiệm bí truyền. So ra hư vô mờ mịt, không có thể chất ngộ tính thì khó có thể nắm chắc đạo Nội Đan, do đó tính thông dụng của Ngoại Đan càng phổ biến hơn, thậm chí còn trở thành tiền thân của hóa học hiện đại.

Phương pháp và nguyên liệu luyện đan có rất nhiều loại, thảo dược khoáng thạch, kỳ trân dị vật...Song cũng có một chút nguyên liệu tương đối khác thường, ví dụ như dùng máu kinh, ví dụ như dùng vật cực uế, ví dụ như dùng đồng nam đồng nữ...Ví dụ như dùng thi thể của con người làm nguyên liệu, kết hợp ưu điểm của Nội Đan, Ngoại Đan, dùng thủ pháp đặc thù đốt cháy tôi luyện, mà thành Thi Đan.

Tiểu Đạo Lưu Manh nói đến khó hiểu, cũng không chịu giải thích tường tận, nhưng tôi cũng biết người đàn ông trung niên nhỏ con trước mặt, đối với lĩnh vực nghiên cứu người chết, phương diện linh hồn này, là một nhân vật cấp bậc đàn anh.

Địa Phiên Thiên vuốt ve thẻ gỗ Hòe ở ngực tôi một lúc lâu, cũng không phân tích ra được nguyên cớ, mày nhíu lại thành chữ xuyên (川).

Ở lĩnh vực gã am hiểu, gã quen có thái độ quyền uy, hôm nay nhìn không ra kỳ hoặc, trái lại trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy mất hết mặt mũi, uổng phí khoe ra tư thái cao nhân. Gã đứng lên, cẩn thận đánh giá tôi một chút, cau mày hỏi tôi mấy ngày nay có phải có tai họa? Tôi không giấu giếm, nói đúng, tối qua đụng phải một thứ giống rắn, chủ nhà nói là Thủy Quỷ. Gã gật dầu, hỏi có phải căn ở tây thị trấn không? Tôi nói đúng, gã nói gã từng đến đó gặp qua, thật là một Thủy Quỷ, đứa bé rơi xuống nước bỏ mình, sau này dính với một con rắn không mắt, khắp nơi hại người. Vốn chuẩn bị bắt nó, đáng tiếc canh chừng vài lần, đều không gặp được. Gã chăm chú nhìn tôi, nói biết tại sao Thủy Quỷ lại tìm tôi không?

Tôi lắc đầu, gã bảo tôi vươn hai tay ra, tôi giơ hai tay, trên lòng bàn tay là ấn ký màu lam, đây là một vết tích màu chàm, như nhuộm vải hoa bằng sáp, đồ án vặn vẹo, như rắn lại như rồng, thế mà cùng đồ án màu đỏ nhìn thấy trên cửu chuyển hoàn hồn đan ngày đó, có 70% tương tự.

Gã hít sâu một hơi lạnh, lắc đầu thở dài với tôi, nói: "Sao cậu lại chọc phải lời nguyền hung ác lợi hại như vậy?"

Tôi nói là tại thứ này?

Gã gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng. Vì vậy tôi đem chuyện tiêu diệt Lừa Lùn đầu năm kể cho gã nghe, gã nghe xong lắc đầu nguầy nguậy, nói tôi quá trẻ —— Lừa Lùn là gì? Là dã vật núi rừng mang thù nhất, còn sống muốn trả thù người, linh hồn lệ phách cũng không trở về thương minh u phủ, không chịu đi, tự nhiên sẽ đem thù hận bám vào huyết dịch này ngưng tụ thành lời nguyền. Cậu nói xem chân thần là gì, cái này tôi cũng chưa từng nghe qua, nhưng có một điểm, phỏng chừng cậu bây giờ chính là một cục nam chân, bất cứ chuyện tùm lum tùm la gì, đều sẽ bám vào người cậu!

Khó trách, khó trách, vừa thấy cậu đã cảm thấy hắc khí nồng nặc, bộ dạng đại hung, ban đầu còn tưởng là nuôi tiểu quỷ mà ra, bây giờ xem chừng, đúng rồi.

Bị nguyền rủa, oán lực này, ước chừng có thể ngang ngửa với thù hận của hơn trăm người đó!

Quả thật là sinh vật có thể nối liền Linh giới.

Mặt của tôi suy sụp, không ngờ mà không ngờ, lúc ban đầu chẳng phải tôi chỉ muốn lấy cái mũ thôi sao? Về phần sau đó? Cứ thế liên tuy bất tận!

Tôi hỏi gã, bây giờ tôi phải làm sao đây? Việc của Đóa Đóa làm sao đây?

Địa Phiên Thiên nói đừng vội, đến giờ cơm rồi, ăn cơm trước rồi nói. Cơm nước xong, tìm ông cụ nhà xem thử. Ông cụ nhà mà gã nói, đương nhiên chính là chỉ ông cụ từng trải mưa gió, đã trên 100 tuổi kia. Tôi không biết thái độ của Địa Phiên Thiên vì sao biến hóa, vừa nãy còn không cởi mở, thế mà bây giờ lại giữ lại ăn cơm —— có lẽ gã xuất phát từ lễ phép.

Tòa nhà gia đình họ Vương đông người, ăn cơm cũng khá náo nhiệt. Ngoại trừ thằng bé Vương Vĩnh Phát ra, Địa Phiên Thiên còn có ba cô con gái, cùng với con cái của hai em trai gã. Con gái lớn của Địa Phiên Thiên  đã lập gia đình, cô hai đã 17 xuân xanh, đang tuổi hoa ngậm nụ chờ nở rộ, dáng vẻ cũng xinh đẹp, nói chuyện cùng, thế mà là học sinh năm thứ nhất của đại học Trung Nam, quả nhiên là tài ba, phát triển theo thời gian. Tôi ngồi bên cạnh Địa Phiên Thiên, vẫn đang mùa tết, một bàn lớn thức ăn, có cá có thịt, thịt khô tảng lớn bóng nhoáng, tôi lại không đói bụng, ăn chút cá chua, cảm giác mùi vị cũng bình thường.

Chủ yếu là do trên người Địa Phiên Thiên và hai em trai gã, đều có một mùi đất tanh khó ngửi. Mà ông cụ râu tóc trắng toát kia trên người mặc dù dùng trầm hương che giấu, vẫn có mùi người chết tản ra không ngớt.

Tôi không cần đoán, người nhà này nhất định là một đội thợ thầy đất.

Điểm này, từ những bình sứ đồ đồng bày trong phòng là có thể nhìn ra được, toàn là đồ vàng mã. Khó trách họ lại ở xa như vậy, người vắng mắt không ngó nghiêng, cũng chỉ có như thế, mới không có nhiều kiêng kỵ.

Địa Phiên Thiên cha qua đời (chắc là ngủm trong mộ —— cổ mộ ở Tương Tây không nhiều lắm, nhưng cái nào cũng hung hiểm, hơn nữa bánh ú cũng nhiều) ông nội gã là một ông già ra vẻ chân nhân đắc đạo, hạc phát đồng nhan, nhưng ăn thịt dữ dằn hơn ai khác, thịt heo hấp thính dài nửa đốt ngón tay, ông già một lần ăn bốn miếng, không hề thở gấp. Sau khi ăn xong, Địa Phiên Thiên đưa tôi tới phòng của ông nội gã, giới thiệu cho tôi gặp.

"Cậu sinh ngày 15 tháng 7 âm lịch?" Ông cụ vừa thấy tôi, không nói gì đã hỏi ngay.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,