Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 6

Chương 6 - Hố xác chết

Tôi thề, tôi tuyệt đối không nói sinh nhật của mình cho Địa Phiên Thiên, cùng với ông nội của gã.

Nhưng mà tôi không dám khẳng định Tiểu Đạo Lưu Manh có thể tiết lộ hay không.

Nhưng mà tôi nghĩ sẽ không đâu, theo lý mà nói, trong nghề có rất ít người nói ngày sinh tháng đẻ thật sự của mình cho người khác, để ngừa bị gieo Hàng Đầu, trớ chú, Tiểu Đạo Lưu Manh là một người cực kỳ có chừng mực, cho dù anh ta từng thấy chứng minh thư của tôi, cũng sẽ không biết nặng nhẹ mà nói lung tung, phạm vào kiêng kỵ. Đương nhiên, cũng không loại trừ là ông cụ chòm râu lông mày bạc phơ này tự mình bấm quẻ tính ra.

Như thế, ông ta nhất định có đạo hạnh.

Nhưng mà, cửa học vấn "lời ra kinh người" này, là bài học thiết yếu của thầy tướng số, hù người thường còn được, hù loại người nửa chân vào nghề như tôi đây, đương nhiên hiệu quả bé nhỏ. Tôi bình thản cười, nói đúng thế, cụ nhà thật là thần thông.

Cụ lắc lắc đầu, nói tôi là người đa nghi, không cần nịnh nọt. Tôi lúc này đã trúng lời nguyền, trong thiên hạ người có thể giải, đếm trên đầu ngón tay, những thằng cha này đều là những tay lão làng lâu năm, hoặc cung phụng đại nội, hoặc ẩn cư thế ngoại, hoặc nắm giữ một phái lớn, mời không được, cũng mời không nổi. Nhưng nếu chỉ là riêng trấn áp thôi, lại không cần phí nhiều thủ đoạn như vậy, mời một cao nhân tinh thông Phật pháp, Đạo pháp, thỉnh thần khai quang, trao tặng một lá bùa, một vật ma luyện lệ khí mà thôi. Nhưng mà, lời nguyền này có hại cũng có lợi, có thể trêu chọc lệ quỷ ác sát, nhưng cũng có thể uy chấn kẻ xấu, phúc này họa này, toàn bộ nằm ở cách nhìn của mỗi người.

Tôi đã hỏi thì hỏi đến cùng, nói cụ nhà xin chỉ giáo chút.

Cụ lắc đầu, nói cụ cũng không biết, nghe nói có trước sau, thuật nghiệp có chuyên công, tộc của họ, thông thạo đều là chút phương pháp trên xương cốt người chết, pháp môn này thực dụng, đơn giản, mau lẹ, nhưng đê hèn, không tiện nghe cũng không dễ nhìn. Hằng năm làm bạn với ô uể, cũng không coi là nhân sĩ chính phái gì. Tôi nói tôi cũng không vì thứ lời nguyền thối này của mình, mà vì tiểu quỷ trong lòng tôi, tôi xem bé như máu mủ, không vì mình, chỉ mong ông cụ thành toàn.

Cụ lắc đầu, nói loại tình huống này, cụ cũng vô lực để làm, vì sao?

Tinh túy đạo nuôi quỷ, xuất phát sớm nhất từ tư tưởng chỉ đạo của Đạo giáo, phàm phu tục tử như họ, đều chỉ rèn chút thứ thô thiển, rất khó hiểu được ý nghĩa trong đó, muốn tìm về nguồn gốc, còn phải cầu Đại Tông. Đại Tông là sao, tức là những giáo phái nổi tiếng, ví dụ như Chính Nhất giáo, Thượng Thanh phái, Võ Đang, Mao Sơn, Lao Sơn, Thanh Thành Tử...vân vân, thăm khắp danh sơn Đại Xuyên mà được, đây gọi là chính đồ.

Tôi không nói lời nào, biết họ đang cự tuyệt tôi, qua loa cho tôi rời đi.

Thấy tôi im lìm, Địa Phiên Thiên khụt khịt mũi, muốn tiễn khách. Ông nội của gã đưa tay ngăn cản, dễ mến nói: "Lại nói tiếp, Tiểu Tiêu có vị sư trưởng, từng có tình nghĩa kề vai sát cánh với ta -- đó là trước giải phóng, chuyện đã thóc mục vừng thối rồi -- hôm nay cố nhân đã xuống đất, về u phủ. Nhưng mà, kẻ đã qua đời, người sống còn đó, lão hán ta cũng không quên đoạn tình này, cũng không dám để cố nhân về sau chê cười. Cậu tới Vương gia Phượng Hoàng ta, ta cũng không để cậu tay không mà về được, thế giới to lớn, chung quy có vài thứ cậu chưa thấy qua, không thể tin được, Tam Thiên cháu ta, con tới đây, cho vị tiểu hữu đường xa mà đến này xem thử bản lãnh của chúng ta."

Địa Phiên Thiên Có chút ngây người, nhìn ông cụ nhà mình một chút, thấy cụ nói lời khẳng định, gật đầu, vươn tay trái, tuốt tay áo lên, lộ ra một chuỗi hạt châu trơn bóng màu vàng đen, hạt châu này như mã não, như hổ phách, rèm trong phòng kéo lại, rất tối, nhưng hạt châu này lại không biết mượn ánh sáng từ đâu, một quầng sáng mờ mờ, có sương mù, sương đen này xa xa lộ ra một luồng khí lạnh chết chóc.

Gã hướng hạt châu lẩm bẩm kinh văn, hàm hàm hồ hồ, không phải Hán không phải Miêu, ngôn ngữ này quái dị.

Một lát sau, trong phòng có thêm một cụm bóng đen, sợ hãi rụt rè ngồi xổm ở chân tường, song khi tôi nhìn kỹ lại, lực chú ý đối chọi nó, một loại hung thần khó hiểu nổi lên trong lòng, khắp người lạnh lẽo. Địa Phiên Thiên vỗ vỗ vai tôi, nói không cần sợ, quỷ này là Mộc quỷ trong Ngũ Quỷ Bàn Vận thuật, đã thuần phục, mặc dù ác, nhưng cũng có thể nghe lời, bị quản chế trong bùa, không đánh người lung tung.

Gã nói xong, tôi cảm giác được trong phòng lại có thêm bốn luồng khí xoáy tụ, lượn lờ vòng quanh áo tôi, trong không khí có tiếng khóc nghẹn hu hu.

Địa Phiên Thiên nói với tôi, người hiểu biết không nói lời hồ đồ, nếu đều là nuôi quỷ, cũng không đề phòng làm gì, yêu ma quỷ quái thứ này xưa đã có, thành tựu của gã hôm nay, đều nằm trên ngũ quỷ này, hôm nay cho tôi biết, đó là đã xem tôi như bạn bè, sau này gặp nạn, cứ việc nói, nhưng lúc này đây, họ không giúp được đâu.

Tôi đưa tay bắt lấy bóng đen lướt qua sườn eo tôi, bóng đen kia đột ngột xoay đầu lại, trong sương mù có một khuôn mặt trắng bệch, tròng mắt màu trắng tinh khiết, trên mặt vặn vẹo co rúm, phẫn nộ nhìn tôi, nhếch miệng lộ răng nanh. Địa Phiên Thiên liền vội vàng kéo tôi, nói hai tay của tôi, đã bị âm vật ghét hận, lại có thể xúc phạm tới thứ âm vật, không thể sờ lung tung, quỷ vật này của gã, có thể quấn người, không câu nệ bao xa, đều có thể hại người đến chết -- đương nhiên gã nuôi quỷ này, cũng chỉ để cầu tài.

Ông cụ nhà ngồi ghế thái sư, vẫn không nhúc nhích, nhìn tôi.

Tôi nghe ra được, bày tỏ thực lực, xem như một loại uy hiếp -- ngoại trừ người được Tiểu Đạo Lưu Manh tiến cử, họ không hề biết tôi, nếu tôi đã biết lai lịch của họ, vậy không ngại xòe ra móng vuốt, để tôi khi làm việc thì trong lòng có chút kiêng kỵ, sợ họ vài phần.

Đúng như lời họ nói, những việc họ làm đều không phải chánh đạo, với một thằng nhóc không rõ lai lịch như tôi, tự nhiên kiêng kỵ.

Tôi gật gù, nói đã mở mang kiến thức, quả nhiên bất phàm.

Địa Phiên Thiên giương lên cánh tay, thu tay lại, sau đó cười nói ngại quá, tôi đường xa đến, họ cũng không giúp được gì, chỉ là diễn chút pháp thuật nhỏ, tùy tiện nghịch chút thôi. Cổ sư của đất Kiềm, thợ Cản Thi của Tương Tây, đều là người trong bàng môn tả đạo, ngọn nguồn trời sinh, mọi người cách nhau cũng gần, nên giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn, trao đổi nhiều hơn mới phải. Tôi nói lời này hợp lý, nhắm mắt làm liều, cuối cùng sẽ chui vào ngõ cụt, đi không được, thì nên nối đường để sẽ tốt hơn.

Ông cụ nâng chung trà lên, tôi đứng dậy, muốn cáo từ.

Lúc này cửa bị cẩn thận đẩy ra, sau đó hai cô con gái của Địa Phiên Thiên thò người vào, lo lắng nói, em trai cô rơi vào hầm chứa rồi. Tôi còn đang sững sờ nghĩ xem hầm chứa rốt cuộc là thứ gì (miền nam không giống miền bắc, phải đào hầm đựng cải trắng, rau dưa trái cây, mấy thứ này phần lớn đều đặt trong phòng chưa đồ trên lầu), Địa Phiên Thiên lập tức sắc mặt đại biến, cũng bất chấp tiễn tôi đi, đẩy ra cửa ra liền đi mất, ngay cả ông cụ trăm tuổi này cũng lo lắng lắm, đứng dậy, chạy theo Địa Phiên Thiên hô: "Mang theo 'Địa Linh Trấn Thi phù'!"

Một tiếng dặn dò này của ông cụ, tôi hiểu ngay, tầng hầm này chuyên dùng để giấu xác. Tương Tây có Tam Kỳ, Cản Thi, Phóng Cổ, Lạc Hoa Động Nữ -- những người này, không phải đều sờ cương thi đó chứ?

Cương thi là gì? Cương thi nói về những xác chết toàn bộ tứ chi cứng ngắc, đầu không cúi được, mắt không liếc được, chân không thẳng được, không thối rữa, một loại xác chết sau khi chết rất lâu vẫn không thối rữa. Chủng loại cũng nhiều, có Hạn Bạt trong truyền thuyết thượng cổ, loại anh chị như Phi Thiên Đồng Thi này, cũng có đất nuôi thi cho bánh ú to nghỉ ngơi lấy sức trăm năm ngàn năm, đương nhiên cũng có thi thể do người chế thành. Vùng đất Tương Tây này, am hiểu Cản Thi, người sau khi chết, đem Thần Sa (Chu Sa loại tốt nhất) đặt ở 7 chỗ như giữa trán người chết, chỗ tim sau lưng, tim trước ngực, lòng bàn tay, lòng bàn chân, mỗi chỗ dùng một vệt Thần Phù ngăn chặn, lại dùng vải ngũ sắc trói chặt. Sau đó, còn phải nhét một ít chu sa vào tai, mũi, miệng người chết, lại dùng Thần Phù bít chặt.

Những thao tác này là để phong trụ ba hồn bảy phách của người chết.

Thời cổ đại, luyện chế cương thi là vì Tương Tây nhiều núi, giao thông bất tiện, quan niệm truyền thống muốn lá rụng về cội, cho nên nhóm thợ Cản Thi bắt đầu luyện chế, tiễn khách chết nơi tha thương quay về quê an táng. Nhưng ngày nay Vương gia luyện thi, là để làm gì?

Tôi đột nhiên nhớ tới Tiểu Đạo Lưu Manh trước đó từng đề cập, Địa Phiên Thiên là cao thủ luyện Thi Đan.

Ông cụ họ Vương này trăm tuổi rồi, tinh khí thần giống như năm sáu mươi tuổi, có phải do dùng Thi Đan?

Chỉ là, những thi thể này từ đâu tới?

Giữa lúc sấm vang chớp giật, trong lòng tôi hiện lên vô số ý nghĩ, đang muốn đến gần xem thử, mua một bình nước tương, kết quả ông cụ Vương này vỗ nhẹ tôi một cái, muốn tiễn khách. Mặc dù trong lòng tôi ngứa ngáy, nhưng cũng không thể xông vào, cả gia đình này đều là những người có bản lãnh, tôi cũng không dám lỗ mãng, đi ra sân, đi chưa được mấy bước, chợt nghe Địa Phiên Thiên quát tôi.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy Địa Phiên Thiên nắm chặt lấy tôi, bảo tôi đi cùng gã.

Sức lực gã rất lớn, người còn chưa tới 1m60, nhưng kéo tôi đi, cơ hồ giống như con trâu. Tôi lớn tiếng hỏi sao thế, xảy ra chuyện gì? Gã nói giúp một tay. Tôi nói hỗ trợ cũng được, nhưng mà giải thích rõ trước. Gã vừa kéo tôi đi, vừa nói con gã rơi vào tầng hầm, rất nguy hiểm. Tôi nói vào cứu ra là xong mà? Gã lắc đầu, thành thật nói với tôi, bên trong là phòng lưu trữ thi thể nhà họ luyện chế, vốn cũng không có gì, nhưng mà hôm nay canh giờ không đúng -- mùng 6 tháng giêng, lông mọc hư, đại hại.

Tôi nghe không hiểu, hỏi các anh là chuyên gia về chuyện này, tìm tôi để làm chi?

Gã không đáp, chỉ nói gã có biện pháp, có thể cho tiểu quỷ nhà tôi tự mình tu hành, chiến thắng tà vật, chỉ cần tôi có thể cứu thằng con của gã, thì cho tôi. Tôi giận dữ, nói motherfucker, hóa ra già trẻ nhà này có, nhưng giấu riêng -- tôi nói mà, vì sao Tiểu Đạo Lưu Manh bảo tôi tới tìm gã chứ, quả thật là có nguyên do. Nhưng mà mắng thì mắng, trong lòng tôi lại kích động muốn chết, trong đầu chỉ nghĩ, Đóa Đóa được cứu rồi, Đóa Đóa được cứu rồi...

Ba bước hai chân, lướt qua chi chít những căn phòng này, đi tới sân sau, nhà của gã xây dựa núi, xung quanh sân trồng một loạt cây Hòe già, cành cây mọc cổ quái ly kỳ, ban ngày mà nhìn thấy âm khí dày đặc, làm cho người ta không thoải mái. Xung quanh có rất nhiều đá tảng, đông một đống tây một đống, hiển nhiên là đã được xếp sẵn. Tầng hầm kia ở phía tây sân này, cách nó sáu thước có một miệng giếng, phiến đá ở miệng giếng mọc đầy rêu xanh, hiển nhiên là không dùng để lấy nước. 

Miệng hố giếng vây quanh một đống người, có người đàn ông râu quai nón đang đánh con, đứa trẻ bị trách mắng kia sáu bảy tuổi, oa oa khóc la, âm thanh bi thiết lắm, chôn giấu không biết bao nhiêu tủi hờn.

Địa Phiên Thiên thấp giọng quát bảo người đàn ông này ngừng lại, bảo mọi người mau tránh ra, lui về phòng.

Địa Phiên Thiên đưa một bó dây cho tôi, nói sau khi kéo Vĩnh Phát lên, lập tức chạy về phía bờ ruộng, chạy càng xa càng tốt, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại. Tôi hỏi tại sao? Bên trong chẳng lẽ có cương thi sao? Gã không nói gì, nhìn mây trời, âm u nặng nề, âm thanh cũng càng trở nên trầm thấp, nói đi thôi, làm ổn thỏa, biện pháp kia sẽ cho tôi. Trong lòng tôi biết việc này tất có kỳ hoặc, nhưng mà cũng không có cách nào, cầm sợi dây đi tới bên mép hố giếng.

Tấm ván gỗ đậy miệng giếng bị ném sang một bên, bên trong đen kịt, cũng không nghe được tiếng khóc, thậm chí yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng chưa từng nghe được, Địa Phiên Thiên ở xa xa chỉ huy tôi cứu viện. Tôi siết chặt dây thừng, kề đầu đến bên cạnh giếng, còn chưa kịp phản ứng, một mùi xác thối trộn lẫn lưu huỳnh liền phả vào mặt, xông đến mức thịt ba rọi khô đều phun khỏi miệng.

Éc...

Vừa nôn một bãi xuống đáy giếng xong, lập tức có một tiếng kêu oa oa.

Nhận xét

  1. Mặc dù biết là giếng này ko dùng để lấy nước, nhưng mà ói xún giếng nhà ng ta vậy cũng thiệt là thiếu đạo đức đó bạn Tả :))))

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,