Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 8

 Chương 8 - Phá Thi trận, được tơ trắng

Tôi nhìn trời, âm u, gió mát vù vù đang thổi qua hang ổ mùa đông của Thanh Sơn.

Cũng không biết là ảo giác hay sự thật, bên tai nghe được một tiếng "soạt", tựa như trong phim, gào thét rút dao chém người, trực tiếp in vào lòng tôi.

Tiếp theo, tất cả hình ảnh nhảy lên trên, tôi nặng nề rơi xuống đất, mông chấm đất, mà chủ nhân của bảy tám đôi tay nâng tôi vừa rồi, bị Khiêu Thi hung mãnh nhất kia "bang bang" vài cái, mạnh mẽ ném đi. Tôi lăn một vòng tại chỗ, vẫn còn rất nhiều dịch xác bắn tung tóe, rơi trên người tôi, còn có rất nhiều thi trùng rơi xuống. Mấy thứ này tôi không hề để ý, hướng chỗ vắng bóng người phá vòng vây ra. Mới vừa chạy ra hai bước, đã bị một cương thi mặt thối rữa cả người lông đen kéo chân lại, có Kim Tằm Cổ ở đây, dũng khí của tôi đã gia tăng không ít, cúi người xuống, kết "Đại Kim Cương Luân ấn", miệng phun chữ "Phiêu", hung hăng khắc trên đầu nó.

Một ấn này đánh ra ngay chính giữa, tôi lập tức cảm giác được trong không khí cũng có chấn động, gợn sóng vô hình đang quanh quẩn lan ra tại không gian hư vô.

Rất ngoài ý muốn, chấn động này thế mà là do một tay tôi làm ra.

Đây là "Khí", kết cấu căn bản của Đạo gia, hình thức biểu hiện của niệm lực được cụ thể hóa.

Một chữ "Phiêu", do Thần Hải niệm ra, trong Kinh Thượng dưới tam đan điền, qua bụng, phổi khuếch trương, hầu kết, xoang mũi cộng hưởng, cùng không khí vạn vật hô ứng, tất cả gộp lại mà thành. Trong miệng đọc nhấn rõ từng chữ, ấn pháp hô ứng, lực công kích toàn bộ tập trung vào phần tay. Sau đó lòng bàn tay tôi lập tức nóng rực, ấm áp dào dạt, bản thân không cảm thấy nóng, ngược lại hoạt tử nhân bị tôi vỗ trúng, lớn tiếng "gào khóc", rên rĩ té xuống đất, không thể động đậy.

Nó không đứng lên lại, tôi có thể cảm giác được phách của nó còn sót lại, đã bị tôi vỗ tán.

《Tử Bất Ngữ 》có nói: "Người có hồn thiện mà phách ác, người có hồn linh mà phách ngu, phách chi phối cơ thể, khi hồn rời khỏi thân thể, sẽ bị rơi vào làm ác quỷ cương thi."

Hoạt tử nhân, vô hồn có phách, nếu lại vỗ tán phách nữa, sẽ biến thành người đã chết bị chết đến không thể chết nữa. Đây là một loại phương thức trừ thi cao cấp, cũng thô bạo đơn giản, áp dụng nếu cảm được khí, kẻ có đạo có đạo hạnh, ví dụ như...Tôi, he he. Ngoài ra còn có phù chú trấn áp, giam cầm, bày trận, hạt táo bảy miếng...Các loại phương thức xoa dịu, cùng với phóng hỏa thiêu cuối cùng -- phóng hỏa thiêu, có tiếng lách tách, Huyết Dũng Cốt Minh (tên 1 quyển tiểu thuyết về Hạn Bạt).

Có thể cảm nhận được "Khí", chứng tỏ tôi đã có Khí cảm, tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn mới.

Tiến bộ này khiến tôi mừng như điên, lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra, bất chấp thương thế trên người cùng mùi tanh tưởi quanh mình, xông vào đánh nhau với đủ các loại cương thi lông trắng, lông đen đến truy kích tôi. Tư thế đánh nhau này cũng không dễ nhìn, giống côn đồ đánh nhau, bóp cổ cào mặt. Song trong lòng tôi không hề sợ hãi, ác cảm duy nhất, cũng chỉ là ghét bỏ đám đối thủ này quá bẩn quá thối, nhếch nhác thật sự, làm bẩn tay tôi. Nhưng mà ý kiến thế thôi, tôi cũng chỉ đành cắn răng, cố nén.

Cùng lúc đó, cương thi lợi hại tạo phản bên kia, tay nâng móng vuốt, thế mà vỗ bay đầu mấy tên đồng loại, có một cái đầu thế mà bị một chưởng vỗ nứt ra, bể thành sáu bảy khối thịt thúi -- lực chưởng thật là lợi hại, anh trai này khi còn sống chẳng lẽ từng học "Hàng Long Thập Bát Chưởng" trong truyền thuyết? Tôi đau nhức, trên đùi bị cắn một miếng lớn, máu me be bét, cũng không biết có trúng độc hay không, trên người có ít nhất bảy tám vết thương máu chảy đầm đìa, nhưng mà tôi không chạy, cắn răng, cùng xông lên vật lộn với cương thi, tránh né, thình lình hét lớn một tiếng "Phiêu", ấn trên đầu đem tàn phách vỗ tán -- may mà đám cương thi này vóc dáng cũng không cao, tôi vỗ cũng thuận tay.

Cương thi chung quy chỉ là hoạt tử nhân đã chết, động tác khá thong thả, giúp phạm vi công kích của tôi giảm nhỏ, cũng hoạt động dễ dàng.

Đám người Địa Phiên Thiên nhìn thấy thế cục nghịch chuyển như thế, cũng líu lưỡi không thôi, lại thấy cương thi lợi hại nhất kia đã nhảy vào cổng sân, không đứng yên được nữa, đều vây lên, có người cầm kiếm gỗ đào, có người cầu thừng phù đỏ, có người lấy phù vàng dán trán...Trong khoảng thời gian ngắn, bát tiên quá hải, đồng loạt chen lên. Tên râu quai nón cầm súng hoa cải kia, như cầu xin tha thứ mà kêu lên với tôi: "Ôi chao! Lục tiểu đệ, Lục tiểu đệ, thủ hạ lưu tình, đừng có vỗ tán hết mà...Chúng tôi giữ lại để dùng nữa đó!

Nhiều người hiển nhiên sức lớn, chưa bao lâu, các cương thi con bị cố định, con bị chết -- chết này, chính là chỉ tan thành mây khói -- chỉ còn lại duy nhất con Khiêu Thi dáng vẻ giống 'người khổng lồ của khoa học', đang ra sức xé rách những thi thể đã mất đi hồn phách, tháo thành tám khối, máu thịt tung tóe, khiến cho cảnh tượng vô cùng máu me. Người nhà họ Vương toàn bộ vây lên, vẻ mặt phức tạp nhìn Khiêu Thi họ vốn lấy làm kiêu ngạo, môi Địa Phiên Thiên khẽ run rẩy, lẩm nhẩm chú ngữ an ủi linh hồn, song vẫn vô dụng, không kết nối được, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn tôi.

Hiển nhiên, gã là người sáng suốt, nhìn ra được tôi đang giở trò.

Nhưng con sâu béo Kim Tằm Cổ này, phần lớn thời gian đều không nghe tôi sai bảo, bướng bỉnh lắm, trong lòng tôi cũng thiếu tự tin.

Nhưng mà vào giờ khắc này, tôi chỉ đành giả vờ trâu bò, không nhìn con cương thi làm loạn kia, nhìn chằm chằm Địa Phiên Thiên, nói pháp môn kia đâu? Gã im lặng một hồi, trong lúc đó còn liếc mắt dòm chứng ông nội gã, cuối cùng thở dài nói: "Tôi cho cậu, tôi cho cậu, chỉ mong cậu đừng hủy Tiểu Hắc Thiên này, đây chính là thi bảo nhiều năm truyền thừa của nhà chúng tôi, còn trông cậy nó tiếp tục truyền xuống!" Tôi gật đầu, gã xoay người đi vào nhà, 1 phút sau, gã lấy ra một cuộn tơ lụa màu vàng, đi tới trước mặt tôi, đưa cho tôi.

Tôi tiếp nhận, mở ra, tơ lụa này cỡ bằng hai tờ giấy A4, bên trong có mấy ngàn chữ chi chít cực nhỏ. Từ phải sang trái, từ trên xuống dưới, bắt đầu từ bên phải, bìa dùng thể Ngụy viết bốn chữ to --《Quỷ Đạo Chân Giải 》.

Địa Phiên Thiên chỉ vào tơ lụa này nói, có chút không đành: "Quyển sách này, là ông nội của tôi cùng mấy người bạn đồng hành trước giải phóng, từ trong mộ táng thời Minh của một đà chủ Sở Nam Bạch Liên Giáo, lật ra được. Mộ đó vô cùng hung hiểm, quá trình trải qua không cần phải nói, anh em đều chết hơn phân nửa, đủ để thấy chỗ trân quý này. Biện pháp tôi luyện chế Ngũ Quỷ Khuân Vác Thuật này, cũng đến từ đây. Trong này, có pháp môn tu luyện quỷ hồn mà ba hồn còn thừa lại hai hồn -- cũng có bản dập, nhưng mà hôm nay khiến cậu thiệt thòi, bản gốc này, coi như bồi thường cho cậu..."

Tôi nhìn gã chòng chọc, hỏi thật không? Chớ có lừa tôi nha!

Gã cười khổ, nói cậu cũng là một cao nhân, gã lần này mắt kém, đắc tội một lần rồi nào dám đắc tội lần thứ hai? Người giang hồ, xông pha bốn phương, để ý chính là sống rộng rãi, trải qua việc này rồi, cũng không dám nữa. Xúy xóa nhé?

Tôi gật đầu, nói được thôi.

Tầm mắt chuyển qua tấm lụa vàng này, từ giữa đám chữ nhỏ chi chít màu đen tìm được lác đác vài chữ "tu luyện linh thể", sau đó cuộn nó lại thành một khối, nhét vào túi quần. Giao dịch hoàn tất, tôi quát một tiếng với Khiêu Thi hôi thối máu thịt khắp người kia rằng kết thúc công việc rồi, nó thật đúng là cho tôi mặt mũi, một câu nói kia linh nghiệm khó hiểu, nó dừng lại, cứng còng đứng dậy, con mắt liếc xéo xuống, cũng không nhúc nhích. Sau đó, từ mặt sau nó bay ra một con sâu béo, trên cơ thể màu vàng lây dính chút huyết tương màu đen, khó coi thật sự.

Vật nhỏ này bay đến trước mặt tôi, một đôi mắt đậu đen nhìn tôi chằm chằm, lắc đầu lắc đuôi, có chút đắc ý.

Đồ chó!

Tôi không muốn cho bọn Địa Phiên Thiên nhìn thấy Kim Tằm Cổ, đưa tay tóm lấy thằng nhóc khoe khoang đỏm dáng này, ngửi một cái, ừm -- thối muốn chết! Tôi bảo nó tự đi tắm rửa, sau đó quay đầu, chỉ vào thi thể đầy đất, hỏi thu dọn thế nào hả? Mắt Địa Phiên Thiên vẫn dòm chừng Kim Tằm Cổ chạy vào phòng bếp nhà gã tắm rửa, lo lắng lắm, thấy tôi hỏi, vẻ mặt đau khổ nói gã nuôi 12 thi vu này, hôm nay đã phá hỏng 6 cái, tổn thất lớn. Tôi tức giận cười, nói cương thi nhà các anh luyện chế, bản thân các anh cũng không khống chế được, còn gây phiền hà đến tôi, may nhờ tôi còn có chút bản lãnh, bằng không, sợ rằng đã mất mạng rồi...

Gã cười mỉa, nói sao lại thế, vừa nhìn là biết tôi là người phúc lớn mạng lớn.

Thấy tôi trừng mắt, gã bất đắc dĩ, nói thời tiết, ngày tháng, canh giờ hôm nay đều không tốt, họ vừa rồi cũng không còn cách nào, nghĩ trước hết để tôi xông chút lệ khí của đám cương thi chấn kinh, chờ hoãn chút rồi mới lần lượt trấn áp...Tôi lười nghe gã bốc phét, hỏi nhiều thi thể như vậy là từ đâu tới? Gã thản nhiên nói, đừng suy nghĩ nhiều, không phải bị sát hại đâu -- có cái từ trong mộ lật ra, có cái mua chuộc nhân viên nhà hỏa táng, ly miêu tráo thái tử lấy ra (dù sao tro cốt chỉ là một đống tro, gia đình cũng nhìn đoán không ra.

Tôi thở dài, nói đã là thời đại nào rồi, các anh còn luyện chế cương thi, có thể thu được công dụng gì?

Gã cười, nói đều là tay lão luyện trong nghề, nhàn rỗi thì nhàn rỗi, giữ lại trông nhà coi sân cũng được mà.

Tôi im lặng, không biết gã đang giấu giếm cái gì, nhưng cũng không muốn miệt mài theo đuổi. Mỗi người đều có bí mật không muốn ai biết. Tất cả mọi người đều trong bàng môn tả đạo, tôi vốn không có lập trường, đứng ở độ cao đạo đức để chỉ trích họ, gã cũng không phải phạm nhân của tôi, chỉ cùng làm một vụ giao dịch với tôi, đương nhiên không thể quản quá rộng.

Huống hồ, phương diện này tôi cũng không nắm ưu thế, trên tay gã râu quai nón kia thế mà cầm một khẩu súng đó.

Uy lực của súng hoa cải này đã từng được chứng kiến trên TV, trong phạm vi 20m, trúng một phát, đầu mình lập tức chia lìa, thịt vụn văng đầu, toàn thân như tổ ong vò vẽ, vụn đạn bên trong phải dùng nhíp gắp, đủ cho một tay lao động lành nghề bận rộn tới trưa.

Việc đã đến nước này, tôi cũng không có gì để bàn nữa, ngửi mùi xác thối trên người, không có cách nào đành chạy đi, hỏi có chỗ tắm rửa không. Địa Phiên Thiên rất nhiệt tình, gã muốn ở lại thu dọn hiện trường, cản thi về hang, gọi cô con thứ của gã tới, dẫn tôi đến phòng tắm rửa. Đừng thấy nơi này hẻo lánh, trái lại trang bị rất đầy đủ, máy nước nóng còn dùng năng lượng mặt trời, mặc dù mấy ngày nay âm u, nhưng nước nóng vẫn có. Tôi cởi sạch quần áo, đứng tưới dưới vòi sen, chà sát da đỏ ửng, cơ hồ sắp rụng một lớp da.

Ngửi lại, vẫn thối, xỉu! -- Tôi rốt cuộc biết tại sao trên thân người trưởng thành nhà này đều có chút mùi rồi.

Đang tắm, Kim Tằm Cổ thần thần bí bí từ song cửa sổ luồn vào, muốn bò vào miệng tôi.

Tôi che miệng lại, vỗ một cái tét   —— cái con vô tâm vô phế này, quả thật chọc người ta thích, nhưng chính là có một khuyết điểm, quá mất vệ sinh, luôn thích tiếp xúc với đồ vật bẩn, còn không biết chán. Cũng không biết có phải thiên tính của Cổ hay không. Tôi có thể dễ dàng tha thứ nó ký sinh trong cơ thể tôi, cũng dễ dàng tha thứ phương thức ra vào của nó trong một thời gian ngắn, nhưng một ngày nào đó tôi đột nhiên tỉnh ngộ, vật nhỏ này là bán linh thể, cần gì cứ phải có đường chui ra chui vào?

Tật xấu này, phải sửa!!!

Tuyệt cú mèo!

Một phen giáo dục tư tưởng nghiêm túc, sâu béo đã thỏa hiệp, tủi thân nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đậu đen dường như tràn ra nước mắt, đáng thương vô cùng, như một đứa trẻ. Một lát sau, vo ve bay, vòng quanh tôi, sau lại bám vào trên thẻ gỗ Hòe ở ngực tôi, cắn tới cắn lui sợi dây đỏ. Tôi biết, thằng nhóc này cũng nhớ Đóa Đóa.

Kỳ thật, tôi cũng vậy.

Tắm rửa xong, cô con thứ của Địa Phiên Thiên ôm đến một bộ quần áo, kiểu dáng bình thường, kiểu cũ, là của chú họ (quần lót, vớ tôi có sẵn trong túi). Tôi cách cánh cửa cầm lấy, phát hiện con bé thế mà còn muốn liếc nhìn lén tôi —— to gan! Tôi cơ hồ không có chút tâm tư nào ngủ lại, mặc quần áo tử tế ra cửa, Địa Phiên Thiên tới tìm tôi, hỏi đi à? Tôi nói đúng, gã khục khặc trong cổ họng do dự hồi lâu, tôi nói có chuyện cứ việc nói thẳng.

Gã gật đầu, hỏi tôi có gieo cổ nhà này không?

Hiển nhiên gã lo lắng vừa rồi Kim Tằm Cổ nóng nảy biểu diễn từ đó làm khó dễ —— dù sao ở Tương Tây, tiếng tăm cổ độc như sấm bên tai, không ai dám xem thường phương diện này. Tôi nói yên tâm, anh bất nhân nhưng tôi không thể bất nghĩa, tôi cùng Tiêu Khắc Minh có tình nghĩa sinh tử, bạn của anh ấy, tôi thế nào cũng phải để vào mắt một chút. Nhưng mà, nếu cuốn lụa cho tôi có vấn đề, vậy thì lại khác.

Gã quả quyết nói không đâu, phương diện này tuyệt đối có thể yên tâm.

Gã bảo tìm người tiễn tôi, tôi từ chối, cáo từ, quay về đường cũ, đi xa rồi, tôi vẫn có một loại cảm giác bị người ta rình rập, xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy cửa sổ tầng 2, có một khuôn mặt xinh đẹp. Đó là cô con thứ của Địa Phiên Thiên, một sinh viên năm thứ nhất học công trình thổ mộc, đệ tử bàng môn dưỡng thi thế gia.

Tôi không rảnh đoán xem phía sau ánh mắt sáng ngời đó của cô ta, đại biểu cho tâm tình gì, chỉ đi như tên quay về tâm.

Trong lòng có một cuộn tơ lụa mấy ngàn chữ, có nó, con đường sau này của Đóa Đóa sẽ có hy vọng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,