Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 5 - Chương 13

 Chương 13 - Lễ tình nhân

Lúc rời khỏi nhà họ Hoàng, Hoàng Lão Nha đưa cho tôi một bao lì xì, tôi sờ thử, dày không ít.

Tôi từ chối, nói nếu là bạn của Hoàng Phi, thì không cần khách khí như vậy. Diễn trò trước mặt Hoàng phi, tôi thật sự không muốn, song Hoàng Lão Nha cũng liều mạng không dám thu hồi, lão nói đây là quy củ xưa ông cha truyền xuống, còn lớn hơn trời, nếu tôi không nhận, chính là phá hỏng quy củ, tâm Hoàng Lão Nha lão không yên; hơn nữa, sau này nếu có chuyện gì, còn cần tôi quan tâm nhiều hơn mới đúng. Hoàng Phi cũng khuyên tôi nhận lấy, tôi bất đắc dĩ, chỉ đành nhận.

Sau đó tôi đếm lại, 101 tờ chủ tịch, đỏ rực, mặc dù không thể so với 50 vạn khí phách mà thương nhân Hong Kong Lý Gia Hồ cho, nhưng với tôi mà nói, cũng được xem là một khoản to rồi. Một vạn lẻ một trăm tệ, là khoản thứ hai tôi kiếm được dựa vào truyền thừa của bà ngoại.

Tôi rốt cuộc hiểu được câu châm ngôn "Nửa năm không khai trương, khai trương ăn nửa năm" này.

Ra khỏi biệt thự nhà họ Hoàng, Hoàng Phi hỏi tôi đi đâu?

Tôi không biết đi đâu, nhưng nghĩ đến con gái mà hỏi như vậy, đáp án mong chờ nhất khẳng định không phải không biết, vì vậy nói đi dạo thôi, ờm..Kỳ thật tôi muốn mua một căn nhà ở huyện thành. Cô ấy kinh ngạc, nói sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này? Tôi nói mỗi lần đến huyện thành, tôi đều ở nhà khách Lâm Nghiệp, mỗi lần ở đều hiu quạnh, có nhà cũng có cái để nhớ nhung; Thứ hai, cha mẹ tôi tuổi cũng già, sức khỏe dần không tốt nữa, tôi muốn có thể ở huyện, hoặc trong xã mua cho họ một chỗ ở để an dưỡng, hưởng thụ chút cuộc sống tuổi già.

Nói đến đây, Hoàng Phi hỏi tôi, nghe nói tôi không còn kinh doanh cửa hàng ở Đông Quản nữa, sau này chuẩn bị làm gì?

Tôi nói tôi cũng không biết, gần đây có chút chuyện, xử lý xong trước rồi mới nghĩ đến chuyện sau này. Hoàng Phi trêu chọc tôi, nói nếu không thì coi như làm nghề thầy đoán số luôn đi, thấy hôm nay kiếm tiền cũng nhanh đấy. Tôi nói hay thì hay đó, chỉ sợ cảnh sát các cô bắt tôi tội mê tín dị đoan thôi, thế thì còn lời gì nữa. Trên mặt cô ấy nổi lên ráng đỏ, xí tôi một cái, nói quỷ mới dám bắt anh đó, không sợ bị gieo cổ à? Hay là, làm thám tử giống Holmes đi, xem đi, Mã đội trưởng ông ấy gặp chuyện gì cũng đi tìm anh.

Tôi cười nói bây giờ thám tử của Trung Quốc hỗn tạp, phần lớn đều là thám tử tình cảm, chuyên chụp đề tài ngoại tình.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, thế mà thật sự đi đến một trung tâm thương mại bên kia phố mới.

Trước đó tôi từng nói, Tấn Bình là một huyện thành nhỏ nội địa kinh tế không phát đạt lắm, đối diện núi, dân cư thường ở trong thành phố không đông lắm, quỹ lưu động cũng không phát triển, cho nên tòa nhà thương mại rất ít, phần lớn đều là nhà tự xây. Ven đường bên phố mới trái lại có cực ít tòa nhà thương mại, khai phá bán hàng đã hơn một năm, nhưng vẫn còn phòng trống, vừa khéo buổi tối cũng còn người ở đây. Nếu đã đến, cũng có dự định, thì cứ chọn thôi.

Tôi và Hoàng Phi nhìn mô hình giản lược nhà đất, liền nghe một nữ nhân viên nhà đất mặt mũi bình thường giới thiệu. Vóc dáng cô không nổi bật, nhưng miệng rất ngọt, nói chúng tôi giống cặp vợ chồng mới cưới, lựa chọn loại mô hình nhà này, hoặc là mô hình nhà kia đều rất thích hợp, thế này vân vân...khuôn mặt nhỏ nhắn của hoàng Phi lập tức đỏ bừng, tôi cười hỉ hả, cũng không giải thích. Chọn trong chốc lát, lựa chọn một căn nhà cấp 3 hướng bờ sông, ở tầng 4, trực tiếp lên lầu xem thử nhà. Nhà không có thang máy, chúng tôi liền theo nhân viên nhà đất đi lên, Hoàng Phi thấy tôi vẫn cười, đưa tay nhéo tôi, nói cười gì như con chồn ăn trộm gà, cười cái gì mà cười?

Tôi nói nhờ phúc của tiểu thư, tôi cũng "được kết hôn" một lần, có thể ghép cặp cùng đại mỹ nữ như em, xem như phước đức ba đời rồi, sao mà không cười được? Hoàng Phi không nói nữa, cúi đầu đi lên trên.

Nhà cửa chưa trang hoàng, nhưng hướng và bố cục đều không tồi, nhìn rất hài lòng, mặc dù giá phòng của thành phố căng đét, nhưng chỗ huyện thành chúng tôi cùng một trấn nhỏ của Nam Phương chưa từng có thể so được với nhau, đầu năm 08, cho dù khu phố phồn hoa, giá phòng cũng chỉ khoảng 2000, vì vậy xuống lầu thanh toán tiền đặt cọc, hoàn tất thủ tục. Bởi vì tòa nhà đã xây xong hơn nửa năm, ngày mai đến bổ sung số tiền còn lại, là có thể trực tiếp nhận chìa khóa, giấy tờ bất động sản cũng chỉ mất vài ngày. Tôi nói với Hoàng Phi con người của tôi, không có khiếu thẩm mỹ nhất, gần đây còn phải đi Giang Tô một chuyến, hỏi cô ấy có quen công ty trang trí nào phù hợp, giới thiệu thử giúp tôi, tốt nhất là trông chừng, tham mưu giúp tôi một chút.

Hoàng Phi cười, nói tôi đang tuyển cu li đấy à, nhưng mà trên không gian QQ của cô ấy có hơn mấy trăm bộ hiệu ứng đồ họa nhà như vậy, đang nghĩ ngợi tìm một căn nhà để thực hành thử xem, dù sao cô là văn chức, gần đây cũng không bận rộn, liền giúp tôi trông coi thử —— nhưng mà trả phí dịch vụ nhé. Tôi nói được, ngày mai sẽ trực tiếp đưa chìa khóa cho cô. Hoàng Phi nói yên tâm, cam đoan khiến anh hài lòng, không hài lòng không thu tiền.

Cô xoa hai tay, mắt sáng lên, giống như tìm được chuyện gì đó rất thú vị.

Bận rộn xong, tôi tiễn cô về nhà, dọc đường đi đèn đường tối mù, tôi luôn cảm thấy sau lưng hình như có người đang rình rập, quay đầu nhìn, lại không hề có ai.

Tiễn Hoàng Phi xong, tôi trở lại nhà khách, gọi điện thoại, vẫn không nối máy được đến điện thoại di động của Tiểu Đạo Lưu Manh, anh ta tắt điện thoại. Việc này khiến trong lòng tôi có chút thấp thỏm, chung quy cảm giác hình như có chuyện gì đó đang xảy ra —— chẳng lẽ anh ta thật sự đã xảy ra biến cố, điện thoại di động không thể gọi được? Hay là, đang chơi quên mất đất trời, quên sạc pin điện thoại?

Đóa Đóa tỉnh lại, ý thức truyền tới, tôi trò chuyện với bé hồi lâu, tâm trạng mới khá lên.

Lúc này, điện thoại di động tôi đang sạc pin ở tủ đầu giường vang lên, cầm lên xem thử, là Mã Hải Ba. Không việc không tới Tam Bảo Điện, tôi nối máy, trực tiếp hỏi sao vậy? Mã Hải Ba cũng không vòng vo, nói Ngô Cương mới xảy ra chút chuyện. Tôi phản ứng hồi lâu, mới nhớ tới Ngô Cương mà ông ấy nói, chính là cảnh sát vũ trang cùng chúng tôi đi tiêu diệt Lừa Lùn năm ngoái, đội trưởng Ngô. Tôi nói ồ, đã xảy ra chuyện gì?

Mã Hải Ba nói đội trưởng Ngô sau khi tổ chức lễ truy điệu liệt sĩ hy sinh, quay về Châu, tết âm lịch thì trở về thăm nhà. Hắn là người Sâm Châu Hồ Nam, sau khi về đến nhà, mấy ngày đầu còn không cảm thấy gì, một ngày trước năm mới, tối đó mơ thấy Tiểu Hồ (Hồ Du Nhiên), chỉ có đầu, trên mặt rất nhiều rết, rắn và bò cạp bò tới bò lui, khóc lóc kêu đau, bảo đội trưởng Ngô cứu hắn. Lúc tỉnh dậy, lại không nhúc nhích được, nhìn thấy bên giường có một cụm bóng đen, nhìn không rõ hình dáng, nhưng mà trên chân, xương trắng hếu. Hắn là một người đàn ông không tin tà, ngày thứ hai tỉnh lại chỉ cho rằng nằm mơ, có lẽ vào ngày thường hay nhớ Tiểu Hồ, cảm thấy áy náy với cậu ta, tội lỗi, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Ngày thứ hai là tết âm lịch, địa phương họ thịnh hành chơi mạt chược đón giao thừa, suốt đêm đến 5 giờ sáng mới từ nhà bạn trở về nhà ngủ. Kết quả lại mơ thấy Tiểu Hồ, khóc nói đội trưởng Ngô không cứu cậu ta, cậu ta sẽ kéo đội trưởng Ngô xuống theo.

Mùng 1 tết, đội trưởng Ngô liền sốt cao, lạ lùng sốt đến tận 40 độ, người nhà vội vàng đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Hắn là một quân nhân, bình thường huấn luyện long tinh hổ mãnh, hiếm khi ngã bệnh, vậy mà lần này bệnh tới như núi lở, thoáng cái đã sụp đổ, tuy nói bệnh viện trước hết đã giúp hạ nhiệt độ cơ thể xuống, sau đó vô luận là chích hạ sốt, hay là dùng thuốc hạ sốt, cũng không thể hoàn toàn giảm được nhiệt độ của hắn. Hắn đã hôn mê ba ngày, rốt cuộc tỉnh táo lại. Chuyển qua bệnh viện khác, ban đầu là bệnh viện khu Tô Tiên, sau lại chuyển đến bệnh viện nhân dân đệ nhất xã, cũng không khá hơn, đầu óc không tỉnh táo, ngay cả bác sĩ cũng nói đây là virus gây sốt cao, không phải kiểu điển hình, bó tay chịu trận.

Đang chuẩn bị chuyển tới Trường Sa, kết quả hắn nghĩ tới trải nghiệm năm trước, gọi người nhà, bảo họ mời tiên sinh rất có danh tiếng gần đó xem thử. Tiên sinh kia chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã nói là bị oan quỷ quấn thân, đã thử mấy biện pháp, đều giải không được, biện hộ nói tai họa này không đúng chuyên môn nghề nghiệp của mình, vội vã rời đi. Hắn không còn cách nào khác, vì vậy nhớ tới tôi, cũng không có phương thức liên lạc, liền nhờ Mã Hải Ba nói giúp.

Mã Hải Ba nói cho tôi biết, đội trưởng Ngô đang hẹn hò với con gái của một lãnh đạo trong hệ thống cảnh sát vũ trang chúng ta, có lai lịch, lại từng có tình hữu nghị sóng vai chiến đấu, mặc dù trước đó từng đắc tội tôi, nhưng mà, tôi khoan dung, đừng so đo, xem thử có thể giúp đỡ không.

Tôi nói tôi là người hay mang thù sao? Nghe ông kể tình hình này, phỏng chừng là Tiểu Hồ chết khá thảm, trong lòng có chút khó chịu, linh hồn có gút mắc, không siêu thoát, muốn tìm người bồi thường, Ngô Cương cầm đầu, vì vậy quấn lên hắn. Xử lý thứ này, siêu độ chút là được. Ừm, tôi ở đây căn bản cũng không có chuyện gì, đang chuẩn bị đi Nam Phương, hay là cứ thuận đường ghé nhà hắn xem thử, để xem có thể giúp được gì không.

Mã Hải Ba miệng đầy cảm kích, cả sọt đủ lại lời khen tung ra cho tôi.

Tôi nói đủ rồi, việc này ngày mai nói, có chuyện này, tôi ở Phượng Hoàng Tương Tây bị người ta ám toán một lần, giúp tôi lưu ý chút, bên đó có ai muốn gây bất lợi cho tôi không. Tôi kể lại chuyện sáng nay cho Mã Hải Ba, sau đó cúp điện thoại. Nói thật, không cần nói đến vượt tỉnh, hay vượt huyện, tác dụng của Mã Hải Ba phát huy cũng không lớn, nhưng tôi vẫn muốn để ông ấy hỗ trợ trông chừng người ta tôi hơn, lưu ý hơn.

Sáng ngày thứ hai tôi đi bổ sung tiền nhà, lấy được chìa khóa, sau đó tìm Mã Hải Ba, lấy địa chỉ nhà đội trưởng Ngô và phương thức liên lạc, nói mấy ngày gần đây sẽ chuẩn bị khởi hành. Vừa nói chuyện thì Hoàng Phi gọi điện đến, hỏi tôi đang ở đâu? Tôi nói tôi đang ở đơn vị của em đây, đang muốn tìm cô ấy. Nhóm Mã Hải Ba nghỉ tết vào mùng 7 mùng 8, nhưng sẽ sắp xếp người trực ca. Hoàng Phi nói hôm nay cô ấy đổi ca rồi, đang nghỉ ngơi, bảo tôi thực hiện hứa hẹn lúc trước mời cô đến thị xã ăn cơm Tây đi. Tôi nói được, cô ấy bảo tôi chờ chút, cô ấy tới đón tôi.

Mã Hải Ba ở bên cạnh nghe, chờ tôi cúp điện thoại, cười tôi, nói tôi hái mất đóa hoa của cục bọn họ rồi, sau này nhờ vả tôi, thì càng thêm yên tâm thoải mái. Tôi giơ ngón tay thối với ông ta, nói có muốn tặng ông một đôi giày da bò không? Ông ta cười lắc đầu, nói không cần, nhưng không để ý trò đùa của tôi.

Mã Hải Ba chung quy là một người bạn chơi rất vui, cũng không hề vênh váo, điểm này tôi rất thích.

Cho nên mặc dù ông ấy thường xuyên gây phiền toái cho tôi, nhưng tôi vẫn như cũ kết bạn với ông ấy.

Chỉ chốc lát sau Hoàng Phi gọi điện thoại cho tôi, tôi đến cửa, phát hiện cô ấy ngồi trong một chiếc Audi màu đen chờ tôi, xuyên qua cửa kính xe, có thể nhìn thấy mặt nghiêng hoàn mỹ của cô ấy đẹp đến mức khiến Phật gia cũng động tâm. Tôi ngồi vào ghế lái phụ, hỏi là xe của ai? Cô ấy nói là của bác cô ấy, trộm lái thử, không cần ngồi xe khách phong trần mệt mỏi nữa được chứ? Tôi đưa chìa khóa cho cô ấy, nói để tâm rồi, cô ấy gật đầu, ngọt ngào cười.

Trò chuyện luyên thuyên, ngửi mùi thơm của tóc Hoàng Phi, thời gian trôi qua rất nhanh, giữa trưa đã đến thị xã.

Tôi nhớ tới một việc, hoa hồng ngày hôm qua tôi đặt, quên mang theo rồi. Nhưng mà cũng không sao, người có tình, cần gì dùng hoa hoa cỏ cỏ để truyền đạt yêu thương? Dùng tấm lòng, chẳng phải là tốt rồi sao? Lúc ngồi trong xe cùng Hoàng Phi trò chuyện, tôi đang suy nghĩ, mặc dù cuộc đời của tôi sau này, có lẽ sẽ có rất nhiều mưa gió, rất nhiều trắc trở, nhưng mà, mỹ nữ động lòng người bên cạnh này, chẳng phải là một cầu vồng rực rỡ xuất hiện trong sinh mệnh tôi đó sao?

Cuộc đời luôn cần tìm chút ý nghĩa, và một người muốn bên cạnh, không phải sao?

Lễ tình nhân năm 2008, tôi và Hoàng Phi cùng nhau trải qua. Tình cảnh lúc đó ngọt ngào đến nỗi đến giờ tôi hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Chỉ tiếc...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,