Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 1

Quyển 6 - Hàng Đầu sư đảo Nam Dương

Chương 1 - Mặt quỷ trên trán

Nói thật đi, mấy năm nay tôi cũng trải qua một ít đồ vật và sự việc người thường không biết được, nhưng mà, vẫn không biết làm sao giải thích cách nói về quỷ hồn.

Tương tự, cái gọi là Cổ, cái gọi là Linh Dị, cái gọi là Hàng Đầu, cái gọi là Cương Thi, cái gọi là Phong Thủy Kham Dư, cái gọi là Âm Trạch Dương Trạch...Tất cả những thứ này, tôi đều không thể đi từ nguyên lý để giải thích rõ ràng cho các bạn.

Nhưng mà, tôi cũng không cách nào thuyết phục chính mình, chúng không tồn tại.

Có người nói Quỷ Hồn là có từ trường của ký ức, mối liên hệ giữa quỷ hồn và thân thể, giống như mối liên hệ giữa sóng điện từ và bộ đàm, dựa vào nhau cùng tồn tại, con người sau khi chết, bộ đàm đã không còn, nhưng sóng điện từ vẫn còn, có lẽ sẽ thể hiện ra trên bộ đàm khác một ít thông tin, đây là quỷ hồn. Cách nói này rất thú vị, dường như cũng có chút căn cứ khoa học. Góc nhìn cá nhân của tôi, là đồng ý với phần lớn luận ngôn trong 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》, tức người sống có hồn, chết đi linh hồn sẽ hướng về chốn nên đi.

Chốn này, gọi là U Đô (cách gọi mỗi nơi không đồng nhất, những chỗ không đồng nhất không cần nói nhiều).

Hiếm ai biết tình hình bên trong U Đô, người biết, đã không còn lưu lại bất cứ dấu vết gì trên thế giới này nữa. Có người chết trở lại nhân thế, nói mình xoay vòng trong một căn phòng tối tăm, một cánh cổng lớn, quầng sáng vạn trượng, bước vào đó là U Đô, một cánh cửa nhỏ, đen tuyền, quay trở lại đó là nhân gian. Đương nhiên, tôi đây chưa hề trải qua, nhưng tôi có thể khẳng định mà nói, ít nhất sẽ không giống địa ngục trong Phật giáo, là một nhà giam lớn, phải nhận đủ mọi cực khổ và hình phạt.

Tôi đây cho rằng, cách nói này của Phật giáo, là để tuyên dương tiêu diệt dục vọng cá nhân, nhẫn nại thuận theo, buông bỏ phản kháng, đây rất phù hợp với nhu cầu của giai cấp thống trị, luận thuật về địa ngục, đại khái đều là để hù dọa những sinh linh chịu đủ hành hạ ở nhân thế -- nhìn đi, so với cuộc sống ở địa ngục, hiện giờ các người đã miễn cưỡng xem như không tệ rồi, nên thỏa mãn đi. Mặc dù tôi rất đồng ý với phần lớn ngôn luận của Phật giáo, ví dụ như khuyên người hướng thiện, ví dụ như nhân quả tuần hoàn, ví dụ như an tĩnh tâm linh...Trong 12 Pháp Môn cũng có rất nhiều trích dẫn của Phật gia, phần lớn các phương pháp cũng tôi cũng là chân ngôn của Phật giáo, nhưng mà, tôi đối với điểm "Diệt nhân dục" này vẫn không dám gật bừa.

Lịch sử chứng minh, dục vọng là động lực lớn nhất của tiến bộ văn minh nhân loại.

Sau đó tôi lại đọc được tác phẩm khoa học viễn tưởng của Lưu Hân Từ tiên sinh 《Tam Thể 》hệ liệt, đồng thời với nỗi thán phục sự vĩ đại của vũ trụ được miêu tả trong tác phẩm, kết nối với kinh nghiệm của tôi, tôi nghĩ rằng, có phải những linh vật như quỷ hồn, không nằm cùng một chiều không gian với thế giới hiện thực của chúng ta, nhưng có những nơi cùng xuất hiện đan xen với nhau, cho nên mới để lại nhiều bí ẩn khó giải trong lịch sử như vậy, mới có nhiều thần tích tuyên truyền tôn giáo, mới có...Những thứ mà tôi nhìn thấy đây?

Đương nhiên, tôi không phải một nhà lý luận gàn dở, cũng không phải người truyền bá tôn giáo, tôi chỉ là một kẻ bàng môn tả đạo bình thường, cũng không được người đời biết đến, khổ cực gì cơ bản cũng đều chút việc cụ thể trong phạm vi nhỏ. Mấy chuyện danh tiếng vang xa, sách viết nổi như cồn, giải đọc căn nguyên vũ trụ vạn vật, vẫn chưa tới phiên tôi quan tâm.

Tôi chỉ là một người nuôi Cổ nho nhỏ đến từ Miêu Cương, loạng choạng tiến về phía trước.

Đương nhiên, tiếp sau tôi lại bắt đầu nuôi quỷ rồi.

********

Đường chạy quanh co, lúc tôi đến bên ngoài phòng bệnh của Ngô Cương, đã là hơn 11 giờ đêm.

Cha hắn biết tôi sắp đến, cố ý phái người đến trạm xe đón tôi. Hắn ở một căn phòng bệnh độc lập, tiện ích này hiển nhiên là do cương vị lãnh đạo của cha hắn. Ngọn đèn trong hành lang có chút tù mù, tôi cách cửa phòng nhìn thoáng qua giường bệnh, sau đó hỏi thăm cha của Ngô Cương, bây giờ còn nằm mơ thấy ác mộng không? Cha hắn nói còn, không có thời gian cụ thể, về cơ bản là hai ba ngày một lần. Thế nào, có thể nhìn ra được gì không?

Tôi gật gù, hỏi bác sĩ nói thế nào về bệnh tình?

Em trai của Ngô Cương, một thanh niên chừng hai tư hai năm tuổi đeo mắt kính, nói bác sĩ phán định là virus viêm phổi không điển hình (SARS), hiện tại đang cách ly, chuẩn bị chuyển viện trị liệu. SARS -- cái tên này tôi nghe mà phát hoảng, vào năm 2003, từ này đại biểu cho tấm thiệp mời của tử thần. Tôi cười cười, hỏi cha của Ngô Cương tôi có thể một mình tâm sự cùng Ngô Cương không? Ông ta nói phải hỏi ý kiến bác sĩ, nói có khả năng sẽ lây bệnh.

Tôi cười, không nói gì.

Em trai Ngô  Cương đi tìm bác sĩ, là một bác sĩ nam trung niên sắc mặt hơi trắng, mắt cá vàng, híp lại nhìn tôi, nói có thể, nhưng phải mặc trang phục bảo hộ và khẩu trang. Tôi nói đừng nói vớ vẩn nữa, mặc vào thứ này còn trao đổi thế nào được? Nói xong tôi cũng không để ý tới bọn họ, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào, để lại ngoài cửa một đống người hoảng hốt lo sợ -- tôi dáng vẻ trẻ tuổi, nếu muốn xác định quyền uy của mình, nhất định phải thể hiện chút bản lãnh.

Ví dụ như can đảm không mặc áo bảo hộ.

Ngô Cương không ngủ, nằm nghiêng ở trên giường nhìn tôi, cười khổ, nói đến rồi à.

Tôi kéo một cái ghế sang, ngồi trước mặt hắn, kéo chăn cho hắn, hỏi hắn thế nào rồi? Hắn nói tàm tạm, nhưng gần đây hay nằm mơ, rồi lại sốt cao, mê sảng. Tôi nói nghe lão Mã kể anh mơ thấy Hồ Du Nhiên hả? Hắn ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, không nói gì nữa, rơi vào im lặng. Tôi xoa mũi, cười nói Tiểu Hồ này, vẫn thật là chấp nhất, chuyện này có thể trách ai? Trách chúng ta? Hay là trách Lừa Lùn...Ngô Cương mở miệng, hắn nói hối hận rồi, lúc đầu đáng lẽ phải đưa thi thể Tiểu Hồ ra khỏi hang, như vậy sẽ không khiến hắn đầu thân chia lìa.

Hắn nói tôi lúc ra khỏi đó hôn mê ở bệnh viện, căn bản không biết sau này trở về nhìn thấy thảm trạng của Tiểu Hồ, bụng cơ hồ bị móc trống rỗng, toàn bộ nội tạng bên trong là trùng, là những con giòi trắng bóng, cũng có vài con bọ ăn xác vỏ màu đen, vừa xách lên liền chạy tán loạn, đầu nằm cách xa hơn trăm thước, óc bên trong đều đã chảy khô, người làng thu nhặt đều nôn hết cả.

Tôi im lặng một hồi, nói quân nhân mà, không phải đều như vậy sao?

Môi Ngô Cương run rẩy, nói Tiểu Hồ còn là trẻ con mà.

Hai chúng tôi đều không nói gì, thật vậy, những chiến sĩ đã chết như Hồ Du Nhiên, 19 tuổi, bạn cùng lứa phần lớn đều vẫn còn trẻ con, hưởng thụ ấm áp dưới đôi cánh của cha mẹ. Nhưng mà, nếu đã nhập ngũ thành lính, trên vai đều có trách nhiệm đè nặng. Tôi chưa từng làm lính, nhưng cũng có thể giải thích được tình cảm đó. Bầu không khí như vậy giằng co khoảng hơn mười phút, tôi mới hỏi, có chắc là quỷ hồn của tiểu Hồ dây dưa không? Nếu phải, tôi tìm thử, bắt nó tiễn đi, miễn cho lêu lổng nhân gian, không cẩn thận sẽ tan thành mây khói.

Ngô Cương gật đầu, nói tiễn đi thôi.

Phải giải thích chút, thế nhân đều nói: Hàng yêu trừ ma bắt quỷ. Trước không bàn về hai đứa đầu, chỉ nói về quỷ. Định nghĩa về quỷ, nhiều cách nói rối rắm, đầu chương tôi đã đề cập qua một ít, tạm không nhắc tới, chỉ nói biện pháp làm thế nào tiêu trừ quỷ hồn dây dưa người sống. Vì sao nói là bắt quỷ chứ? Đầu tiên quỷ là một thứ gì đó mơ hồ bất định, không xác định được sự tồn tại của nó, chỉ có thể phòng, cắt không được rễ. Cho nên phải nói bắt, giống như phá án, lần theo dấu vết, cuối cùng tìm được chỗ mấu chốt của sự việc, đánh bại, thì hết thảy an bình. Biện pháp trừ quỷ rất nhiều, nhưng tổng kết mà nói, đại khái chia làm ba loại: Khuyên lui, tiễn bước và trấn áp.

Khuyên lui rất dễ giải thích, bình thường người phàm không có bản lãnh đều làm, chính là lúc cảm thấy quỷ hồn quấn thân, hoặc chửi, hoặc càm ràm, hoặc uy hiếp, nói rõ thiệt hơn, nói rõ đạo lý, để quỷ hồn đừng dây dưa nữa. Những người thế hệ trước đã làm loại chuyện này, ví dụ như mẹ của tôi khi tôi còn nhỏ ngã bệnh, liền càm ràm, nói đừng tới quấy lấy thằng cu nhà tôi nữa, mau cút ngay đi, bằng không ta gọi mẹ ta tới bắt ngươi...Phần lớn quỷ đều là kẻ nhát gan, cũng có lương thiện, nghe khuyên, nói mãi sẽ tự nhiên không quấn lấy nữa, tìm chỗ khác mà đi.

Loại phương pháp này rất đại chúng, thông dụng dễ làm, nhưng nếu đụng phải lệ quỷ, thì không được nữa, nó quấn bạn, quấn rồi sẽ cắn chết, vậy không còn cách nào khác, đành phải tìm người chuyên nghiệp.

Người chuyên nghiệp bình thường sẽ chọn hai loại sau, thứ nhất chính là cách niệm chú, siêu độ quỷ hồn, tiễn nó đến chốn cần đi, người có đường của người, quỷ có lối của quỷ, có khác nhau, tốt nhất đừng trộn lẫn; Loại thứ hai thì khá cực đoan, áp dụng cho loại vừa hung vừa ác, hơn nữa quỷ hồn tà vật oán khí cực kỳ dày đặc, trực tiếp đánh tan tàn hồn chi phách của nó thành mây khói, không còn sót lại ở đâu nữa.

Tôi nói anh ngủ đi, tôi tự có chuẩn bị, khi Tiểu Hồ tới tìm anh, tôi kéo hắn ra, khuyên một hồi, dễ bề tiễn bước hắn.

Ngô Cương ho khan khép mắt lại, tôi nhìn thấy trên mắt hắn có vệt lệ, sắc mặt tái nhợt khô gầy, trên ấn đường có sương mù màu xanh đen. Tôi từng nghe Mã Hải Ba kể, Hồ Du Nhiên là lính của Ngô Cương, liên đội căn bản, để ý chính là quan binh thân thiết một nhà, hai năm tình huynh đệ chiến hữu, chắc hẳn hắn đối mặt với hành hạ của quỷ hồn Hồ Du Nhiên, ngoài áy náy còn là bất đắc dĩ. Tôi đi ra khỏi cửa phòng bệnh, nhìn bác sĩ y tá thấy tôi như thấy kẻ địch và người nhà của Ngô Cương, dặn dò cha của Ngô Cương, chuẩn bị chút đồ cúng và giấy tiền vàng bạc.

Ông ta hỏi đồ cúng thế nào? Tôi nói gà nguyên con cá nguyên con, nửa tảng thịt mỡ heo, còn cả chung trà.

Cha của Ngô Cương lập tức gọi con thứ của ông ta đi làm, sau đó hỏi tôi xảy ra chuyện gì?

Tôi bảo những bác sĩ và y tá xung quanh tản đi, chỉ để lại cha mẹ của Ngô Cương, và cả em trai hắn, sau đó kể về chuyện năm ngoái. Những chuyện này họ cũng đã biết, liền nói cậu chiến sĩ kia vì chết khá thảm, cho nên vẫn còn chút oán hận, cho rằng Ngô Cương không mang theo cậu ta ra khỏi hang, thậm chí cả thi thể cũng để cho trùng chà đạp, vì vậy liền quấn lấy, không sao đâu, tôi tiễn cậu ta đi là được. Còn nữa, Ngô Cương về nhà, có phải mang theo thứ gì như quần áo dính máu hay vật nào khác không...

Cha hắn lắc đầu nói không có, nhưng trái lại mẹ hắn nhớ ra, nói Tiểu Cương thường xuyên nhìn bức ảnh chụp thở dài. 

Tôi nói trở về đốt nó đi, người sống đừng sống mãi trong ký ức về quá khứ, nghĩ ngợi càng nhiều, quỷ hồn càng không an bình được.

Khoảng hơn 50 phút sau, em trai Ngô Cương trở lại, thở hồng hộc, nói khuya quá rồi, đồ vật cũng không chuẩn bị đủ được, không có cá nguyên con, xin ông nhờ bà mãi chỉ kiếm được bốn con cua, là cua lông hồ Dương Trừng, những thứ khác đều ổn. Tôi nói tạm thế đi, cua lông này thì bỏ đi, thức ăn loài giáp xác quỷ sợ, không thích, cứ để đó cho tôi ăn đêm.

Chạy cả ngày đường, tôi đói lắm rồi.

Mượn một cái bàn, tôi bày đồ cúng lên, sau đó từ trong ba lô lấy ra đàn hương, nến đỏ đã chuẩn bị sẵn, sương khói lượn lờ, có huân hương yên ả. Tôi cũng không gấp, trước hết tiêu diệt sạch sẽ con cua lông kia, bỏ vào trong góc, lau tay sạch sẽ xong bắt đầu niệm chú Chiêu Hồn. Tôi vừa niệm, vừa kết nối cùng Kim Tằm Cổ. Tôi vừa vào nghề chân ướt chân ráo, năng lực chưa lộ rõ, khi linh khi không linh, dùng sức thật sự, chung quy vẫn phải dựa vào linh lực của Kim Tằm Cổ tăng phúc khí.

Chú ngữ này, kỳ thật là kiến thức cơ bản của một đoạn "Tiếu đàn" trong 12 pháp môn, dùng giọng quê hương để đọc, tôi niệm thành quen rồi.

Chắp tay xã lệnh dương lôi quân, phân hình ngũ phương thổ bột thần,

Thúc ngựa thần cổ hưởng giai ứng, lắng xuống chân khí vào thân ta,

Phàm cư triệu xử lập cảm ứng, bách lý cảm thanh vô bất văn.

Đèn trong phòng bệnh đã tắt, mọi người ngoài cửa lui xa hơn mười thước, ánh nến màu vàng nhấp nháy, khói xanh lượn lờ, tôi niệm chút chú ngữ, cảm giác được âm phong quét từng trận, xoay người nhìn khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của Ngô Cương, tôi lấy sợi dây đỏ ra, nhanh chóng trói cổ tay, mắt cá chân hắn, sau đó đốt một lá bùa vàng, khẽ thở dài: "Hồ Du Nhiên huynh đệ, cậu rốt cuộc tới rồi..."

Kim Tằm Cổ đột ngột xuất hiện, quanh quẩn giữa không trung.

Vị trí trán hợp với mép tóc của Ngô Cương, hiện ra một vết màu đen, vết này chậm rãi ngưng tụ biến hóa, cuối cùng hình thành một khuôn mặt cỡ bằng móng tay cái. Có mũi có mắt, là mặt người, thật là kì diệu. Con mắt là một cái lỗ bằng lỗ kim, không nói gì mà nhìn tôi.

Giờ tý, âm phong sầu sầu, ôm hận mà sinh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,