Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 4

Chương 4 - Quán Lan sơn trang, trùng béo lại xuất kích

Sau khi đợt sóng đau đớn biến mất, Lưu Minh tựa như con cá hố bị rút xương, mềm oặt nằm sấp trên mặt đất, cơ thể thỉnh thoảng lại co giật, run rẩy không thôi.

Gã béo Ngụy Mạt Mạt mặt mày hoảng hốt nhìn tôi, lộ ra trên đám thịt là một lớp mồ hôi dầu. Cơ thể gã khổng lồ, lại sở hữu một trái tim thiếu nữ nhạy cảm và nhát gan, bị tôi hung ác trừng mắt, không dám đánh nhau với tôi, cũng không dám chạy ra cửa gọi người, ngược lại ngoan ngoãn nghe theo tôi dặn dò, ngồi xổm xuống che miệng lão đại của gã, không cho tiếng tru tréo như giết heo này truyền ra.

Sự tình quả thực thuận lợi khiến tôi khó mà tin được, khi Lưu Minh tỉnh lại, thế mà không nói hai lời, ngẩng đầu liền lạy, rằng không nói thì thôi, đã nói phải nói cho hết.

Rượu là thuốc khoét tim, sắc là dao róc xương, vài năm xa hoa trụy lạc, cuộc sống đón đưa an nhàn, đã mài mòn gã đàn ông sắt thép kiên cường ban đầu ấy thành bộ dáng như thế, thật sự làm cho người ta không khỏi sụt sùi. Nhưng mà chuyện trung thành này, nếu chỉ dùng tiền tài để cân nhắc, suy cho cùng cũng không qua khỏi được tính mạng bản thân. Lưu Minh hai năm rõ mười kể cho tôi về biến cố của phe họ.

Tiêu Khắc Minh ở Giang Thành, kỳ thật cũng không xảy ra nhiều chuyện, nói là cố vấn, nhưng phần lớn thời gian đều tiêu phí trong bầu ngực dịu dàng của đám gái giang hồ tại câu lạc bộ đêm này, ngược lại không hề thật sự hòa nhập vào tầng lớp quyết sách của chú Đoàn. Câu lạc bộ đêm này mặc dù đứng tên chú Đoàn, nhưng không phải nghiệp vụ chủ yếu của chú Đoàn, chỉ dùng để thu nạp nhân mạch và thu mua lòng người, cơ hồ cùng cấp với "Hồng Lâu", đừng nói là thằng oắt mới tới như anh ta, cho dù là loại ngựa trung thành nhiều năm như Lưu Minh, ngày thường, cơ hội gặp chú Đoàn kỳ thật cũng không nhiều.

Chú Đoàn là một người thần bí, hành tẩu trong bóng khuất của thành phố này. Bởi vì thần bí, cho nên mới có vẻ kinh khủng.

Tình huống cụ thể Lưu Minh cũng không biết rõ, gã cũng chỉ từng gặp đại sư Prasom hai lần, hơn nữa đều là giám đốc Dương tiếp đãi. Đó là một người đàn ông trung niên đen gầy, khoảng 50 tuổi, như một con khỉ da vàng, tóc thưa thớt, trên tai đeo ít nhất hơn mười cái khuyên, vân cổ có hoa văn, không dám nhìn kỹ, nhưng hình như là mặt người, con mắt hai bên càng sinh động, liếc mắt nhìn một cái liền kinh hãi rớt mật, tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm.

Tiêu đại sư cùng Prasom đại sư trời sinh không hợp, lần đầu gặp đã trở mặt, lần thứ hai thì không thấy Tiêu đại sư nữa, mà do Onegin giám đốc an ninh của ông chủ phụ trách đi cùng, mặt mũi động trời luôn đó.

Đó đã là chuyện ba ngày trước, sau này thì không gặp những người đó nữa, giám đốc Dương thông báo Lưu Minh, nói hai người là Tiêu Khắc Minh và tôi, trộm một món đồ vô cùng quan trọng của ông chủ lớn, nói sẽ chấp hành gia pháp với Tiêu Khắc Minh, hơn nữa, bên này cũng phải lưu ý nhiều hơn, nếu nhìn thấy bóng dáng tôi, lập tức bẩm báo thằng Nga kia.

Tôi đã nghe nhắc tới tên Onegin này lần thứ hai, hỏi hắn là ai thế?

Lưu Minh nói người kia là cố vấn an ninh riêng mà chú Đoàn tìm được, nghe nói từng giữ vị trí KGB của Liên Xô cũ (Ủy ban an ninh quốc gia Liên Xô), sau này Liên Xô tan rã, lăn lộn khắp nơi ở Trung Âu, chẳng biết tính sao, lại đầu nhập vào dưới trướng của chú Đoàn, là người ông chủ lớn tín nhiệm nhất, không đụng hàng.

Trong lòng tôi câm nín, mặc dù đã đoán rằng thế lực của chú Đoàn rất lớn, nhưng mạnh đến mức có thể mời chào đồng nghiệp của đại thần Vladimir Putin, loại trình độ lợi hại này, thật sự làm cho người ta khiếp sợ. Tôi hỏi bọn họ đã giấu Tiêu Khắc Minh ở đâu, Lưu Minh lắc đầu nói không biết, đám bọn họ ở đây đều là thủ hạ chú Đoàn làm nghiệp vụ đen, không phải chỉ một người. Thế lực thủ hạ chú Đoàn rất lớn, chia ra cai quản, cấp bậc này của gã, chỉ có thể xem như tiểu lâu la.

Tôi nhìn sâu vào mắt Lưu Minh, gã không có một tia né tránh, rất chân thành, gã nói gã cũng hy vọng tôi có thể cứu Tiêu Khắc Minh, đạo sĩ giả là người tốt, nhưng mà thủ hạ của chú Đoàn rất ác, chỉ sợ chống chọi không nổi nữa.

Tôi lo lắng, hỏi: "Chú Đoàn đang ở đâu?"

Gã nói là Quán Lan sơn trang.

********

Sáng ngày thứ hai, tôi xuất hiện ngoài cửa Quán Lan sơn trang.

Đây là một dãy biệt thự khá nổi tiếng ở Giang Thành, khu người giàu đẳng cấp. Về phần xa hoa cỡ nào tôi sẽ không tốn nhiều lời, tôi chỉ biết, bên trong có nuôi một con hổ to. Bắn người thì bắn ngựa trước, bắt giặc trước bắt vua, nếu muốn cứu Tiểu Đạo Lưu Manh ra, loại biện pháp nghe ngóng chỗ anh ta bị giam, sau đó một mình lẻn vào cứu này, đương nhiên hay, nhưng tôi cũng phải siêu nhân mặc quần lót ngoài quần dài, sức chiến đấu có thể nhân 100 lần.

Tôi có thể đánh, nhưng cũng chỉ có thể đối phó một hai người, còn chưa đạt đến cảnh giới né đạn như Neo trong phim "The Matrix".

Một viên đạn vào bụng, tôi sẽ chết, tử trạng thê thảm.

Tôi quyết định lợi dụng sở trường của tôi, gieo cổ, sau đó uy hiếp. Như vậy đơn giản nhất, hiệu suất cũng cao nhất, nhưng mà, tính thao tác cần được nghiên cứu kỹ càng một phen. Kim Tằm Cổ có thể gieo cổ độc cho người ta, nhưng nó không phải máy chế tạo độc dược, có giới hạn, cho nên tôi phải nắm bắt thời cơ, tranh thủ cơ hội gieo cổ. Nói tới phương pháp gieo cổ, kỳ thật không ngoài hai loại, Dược cổ và Linh cổ. Dược cổ rất dễ giải thích, gieo cổ độc vào thức ăn thường ngày, chỗ sinh hoạt thường ngày của chú Đoàn, để lão thông qua tiếp xúc ăn uống, tiếp xúc thân thể mà trúng cổ; Linh cổ thì khá phức tạp, tôi từng gieo một lần, chính là cho tiện nghi sư thúc kia của tôi.

Kỳ thật lần đó tính ra cũng chưa là Linh cổ thật sự, bởi vì trước đó tôi từng gieo cổ độc lên MP4.

Dùng những thứ như lông tóc, quần áo thuộc về chú Đoàn, kết hợp ngày sinh tháng đẻ của lão, triều tịch sinh lý và phương vị dương trạch tiến hành liên kết vĩ mô, dạng nguyền rủa gieo Linh Cổ Hàng, loại bản lãnh này, trước mắt tôi còn chưa có. Tôi có thể làm, chính là sai Kim Tằm Cổ lẻn vào nơi ở của chú Đoàn, sau đó trực tiếp làm lão trúng độc, sau đó mới thương lượng chuyện trả lại Tiểu Đạo Lưu Manh —— Kim Tằm Cổ sở dĩ được xưng là vua trong chúng Cổ, là vì nó sở hữu ý thức của riêng mình, có thể dựa theo dụng ý của chủ nhân, thực hiện Phi cổ.

Tôi chỉ cần quan tâm hai chuyện:

Một, xác định chú Đoàn có thật sự ở trong tòa biệt thự thứ 9 của Quán Lan sơn trang này hay không.

Hai, phải đề phòng có cao nhân trấn thủ, nhìn thấu công kích của Kim Tằm Cổ, thậm chí bắt được con sâu béo này! Nếu như thế, tôi chẳng những không cứu được người, ngược lại còn làm mất Kim Tằm Cổ mà bản thân xem như tính mạng này, vậy thì thật là trợn tròn mắt.

Nói thật, tôi chưa từng có qua lại gì với nhân vật như chú Đoàn, cho nên cũng không thể nào hiểu được suy nghĩ của họ như thế nào. Trước kia từng xem cảnh sát bắt ma túy trên phim Hong Kong, kẻ nào cũng hung hãn như A Tu La trong kinh Phật, sống dũng mãnh không cần lý do; Rồi sau đó xem phim "Godfather" của Hollywood Mỹ, phong độ của bố già của diễn viên Marlon Brando, quả thực như một vị thánh; mà trong mắt tôi, chú Đoàn lại không để lại ấn tượng như thế với tôi, giống với phần lớn thương nhân Nam Phương, khôn khéo tài giỏi, có tinh lực dư thừa, hòa thiện...Chỉ thế mà thôi.

Nhưng tôi biết có một đạo lý phổ biến, đó chính là người có càng nhiều tài phú, tuổi càng già, càng sợ chết.

Sở dĩ lão muốn tìm kiếm trái của hoa Bỉ Ngạn Tu La, không phải vì ham muốn công hiệu kéo dài tuổi thọ, thanh xuân trở lại trong truyền thuyết sao? Cho dù biết trái chưa chín kỳ thật chính là một vật chứa cyanide đậm đặc, nhưng vẫn không kiềm chế nổi dục vọng trong lòng, lòng mang hy vọng, muốn tìm tòi, nghiên cứu một phen?

Vách núi ngàn trượng, vô dục tắc cương.

(Bánh Tiêu: câu này nghĩa là vách núi nghìn trượng sừng sững vì không mang dục vọng mới có thể mãi vững bền, người ít dục vọng mới giữ mình cương trực)

Tôi sợ nhất người lòng không biết sợ, nhưng chú Đoàn hiển nhiên không phải người như thế. Tôi cũng có thể tìm được phương hướng rồi.

Tôi tới sớm, ngồi xổm trước cửa dòm ngó chốc lát, liền thấy hai chiếc ô tô từ cửa chạy ra, chiếc thứ hai là Merc màu đen, biển số xe vừa vặn chính là chiếc mà Lưu Minh nói cho tôi biết chú Đoàn ngồi. Lưu Minh bị tôi gieo cổ, Ngụy Mạt Mạt thì không, nhưng đã bị tôi hù dọa rồi, hai người đều tỏ vẻ sẽ không truyền tin ra ngoài, tôi không phải một sát thủ máu lạnh, đối với những người này, cũng không thể nặng tay, oan có đầu nợ có chủ, nếu tôi làm càn làm ác, tâm không kiêng kỵ, tất nhiên sẽ liên lụy đến nhân mạng kiện cáo, trốn không thoát số mệnh "cô, bần, yểu" ngàn năm này.

Cho nên tôi cũng chỉ cảnh cáo, không nói nhiều.

Nếu đã xác định chỗ ở của chú Đoàn, tôi không cần phải theo dõi lão ban ngày nữa. Thứ nhất tôi vốn là gà mới, chuyện theo đuôi đòi hỏi kỹ thuật cao này, tôi thật sự làm không nổi, như vậy vừa đả thảo kinh xà chưa nói, tôi còn tự bại lộ trăm phần trăm; Thứ hai, ôm cây đợi thỏ luôn dễ dàng hơn lăn lộn bôn ba nhiều. Tôi luôn có nhận thức tỉnh táo với bản thân mình, chuộng dài tránh ngắn, làm chuyện mình am hiểu, như vậy hiệu suất làm việc và tỉ lệ thành công, mới được tận lực nâng cao.

Đưa mắt nhìn ô tô đi xe, tôi quay đầu trở lại nhìn về hướng dãy biệt thự.

Việc hiện tại tôi cần làm, là tiến hành điều tra một lượt hỏa lực ở chỗ chú Đoàn ở, xem xét bố trí là thứ yếu, xem thử tên Thái Lan Prasom kia có ở đây không, có phải cao thủ thật sự không. Tôi đợi hồi lâu, sau đó niệm chú ngữ, Kim Tằm Cổ xuất hiện, bám trên vô lăng bất động. Tôi nói cho nó phương hướng, thúc giục nó đi xem thử. Nó không chịu, dùng đôi mắt đậu đen nhìn tôi, tội nghiệp toát ra ý đói bụng rồi.

Cái thứ mặt dày.

Tôi bất đắc dĩ, từ trong bọc nhỏ bên mình lấy ra một bình rượu xái, mở ra, mùi rượu bốn phía. Chíp chíp chíp...Nó hoan hô, thoáng cái chen vào miệng bình, ngâm bên trong, sấp bụng, bơi tới bơi lui chốc lát, bình rượu này dùng tốc độ mắt thường thấy được, vơi xuống một phần ba.

Rượu cơm no đủ, tôi xoay kính xe xuống thành một khe hở, sâu béo thoáng cái bay lên, sau khi làm một động tác thỏa mãn hèn mọn, lảo đảo lắc lư bay ra khỏi ô tô, sau đó bay qua hàng rào sắt vào bên trong. Tôi đưa mắt nhìn nó bay xa, dựa vào thị giác của người thường, phảng phất như một đường kim tuyến xẹt nhanh, nếu không để ý, cơ hồ đều là ảo giác.

Tôi nhắm hai mắt lại, bắt đầu dùng ý niệm trong đầu kết nối với nó.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,