Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 6

Chương 6 - Giao dịch ma quỷ, súng đạn hiện bị tóm

Tôi nghe máy, vẫn là giọng đàn ông trầm thấp: "Lục Tả, ngươi đến Giang Thành rồi!"

Gã dùng giọng khẳng định, chứ không phải nghi vấn, tôi trước tiên xác định gã đã liên lạc với Prasom, nếu không sẽ không nói như vậy. Vì vậy tôi nói đúng thế, Aleksandr Sergeyevich Onegin tiên sinh thân mến, có gì chỉ giáo? Thấy tôi gọi thẳng đích danh của gã, gã thoáng sửng sốt, sau đó nói: "Nội bộ chúng tôi có phản đồ, đúng không? Là ai, Lục Tả tiên sinh, tôi hy vọng cậu nói cho tôi biết...Đương nhiên, tôi biết thế cũng phí công, vậy, chúng ta đổi câu hỏi khác đi, ví dụ như, các hạ không định giao ra trái của hoa bỉ ngạn, mà định dùng cái khác trả giá, mà định dùng thẻ bạc và át chủ bài giao dịch đúng chứ?"

(Bánh Tiêu: Lục Tả gọi Onegin như vậy vì đại thi hào người Nga Aleksandr Sergeyevich Pushkin có một cuốn tiểu thuyết bằng thơ mang tên Yevgeny Onegin)

Tôi nói trái cây đã sớm ăn sạch rồi, cho dù anh muốn, tôi cũng không ói ra được.

Gã hắc hắc cười lạnh, nói rõ ràng tiếng phổ thông: "Thế làm sao được, trái của hoa bỉ ngạn chưa chín, kịch độc, nếu cậu ăn, đã sớm không có tư cách cùng tôi nói chuyện. Tôi biết cậu là dòng tộc Miêu Cổ, biết thả cổ, nhưng mà cùng với khoa học kỹ thuật Đông Nam Á biến đổi từng ngày, các cậu, đã lạc hậu, nhất định cũng chỉ là chút tài mọn. Cậu, đừng cố sống cố chết giãy giụa vô nghĩa vì thể diện đã mất, lại càng không cần quấy rầy ông chủ của tôi, nếu không cậu sẽ chết rất thảm! Được rồi, giao đồ ra đây..."

Tôi nói đồ thật sự không còn nữa, anh thích tin hay không.

Gã hỏi tôi, thật sự không để ý sống chết của Tiêu Khắc Minh? Tôi cười haha, nói thay tôi ân cần thăm hỏi chú Đoàn, thuận tiện giúp tôi kèm theo một câu hỏi, chẳng lẽ ông ta thật sự không để ý sống chết của cậu hai nhà ông ta sao? Nói đến đây, Kim Tằm Cổ đã quay về. Tôi không dừng lại, trước tiên tính tiền rời đi, lúc rời đi, tôi nhìn thấy Đoàn nhị công tử đang bụm cái mông, vẻ mặt khó chịu. Khi tôi khởi động ô tô rời khỏi nhà hàng, một chiếc ô tô chạy tốc độ cao rẽ quặt vào bãi đỗ xe, dừng xe, vài người đàn ông vai u thịt bắp thoáng cái vọt ra, chạy vào trong nhà hàng.

Cầm đầu, chính là tên tị nạn Triều Tiên khiến tôi vừa thấy đã khiếp sợ, người nổi da gà rần rần, Phác Chí Hiền. Hắn là một thằng cha chói mắt, chói đến mức người ta liếc nhìn một cái cũng cảm thấy nguy hiểm khó hiểu, khí thế lợi hại, như anh hùng Blade từ địa ngục trở về.

(Bánh Tiêu: Blade là nhân vật chính trong bộ phim cùng tên, là một trong những người anh hùng siêu nhiên nổi tiếng của Marvel chuyên diệt Ma Cà Rồng.)



Tôi ngắt điện thoại, nhìn bầu trời mờ mịt, khởi động ô tô rời khỏi đó.

Mặc dù đã đáp ứng giao dịch, nhưng tôi đưa ra hai điều kiện.

Thứ nhất, địa điểm do tôi lựa chọn; Thứ hai, chỉ có thể có một người mang theo Tiêu Khắc Minh và Đoàn Ngọc Xuyên đến hiện trường giao dịch trước, hơn nữa người này không thể là cao thủ như Phác Chí Hiền, cũng không thể mang súng -- nếu không, chờ dạ dày Đoàn lão nhị thối rửa sinh lở loét đi! Điều kiện như vậy đương nhiên hà khắc vô cùng, nhưng Đoàn Ngọc Xuyên là con trai bảo bối của chú Đoàn, Tiêu Khắc Minh lại chỉ là một người bạn của tôi, trong mắt họ, nặng nhẹ cao thấp đương nhiên rõ ràng, quyền chủ động nắm trên tay tôi, vì vậy đã đồng ý.

Lựa chọn địa điểm giao dịch, tôi đã hao phí tâm tư. Trước đó có vài lựa chọn, ví dụ như phố sá sầm uất, ví dụ như công viên, ví dụ như cửa cục cảnh sát...Nhưng mà sau cùng tôi đều bác bỏ hết. Nguyên nhân trong đó nhiều lắm, những thứ liên lụy đến cũng nhiều, không tiện nói ra tại đây. Dù sao tôi biết một chuyện, đã đắc tội chú Đoàn, ở Giang Thành cơ hồ nửa bước khó đi.

Tôi quyết định địa điểm giao dịch ở một giao lộ nào đó trên cao tốc, đương nhiên, đây là sau khi vòng vo nhiều lần với họ mới xác định.

Theo ghi chép trong 《 Trấn áp sơn loan 12 pháp môn 》, cả ngày tôi đều chọn mua vài thứ khẩn cấp, lúc hơn 11 giờ tối, tôi đã tới giao lộ kia, chỉ huy người giao dịch đáng thương kia, quanh quẩn ở Giang Thành vài vòng rồi.

Có một lần, tôi còn cố ý cho xe của hắn chạy qua chỗ tôi, sau đó xem thử phía sau có chiếc xe nào đi theo không.

Song không có, đám người này cực kỳ cẩn thận, không dám xuất hiện bất kỳ sai sót nào.

Vậy thì tốt, tôi sợ nhất chính là người không chỗ nào cố kỵ, nếu đụng phải kẻ cáo già ngay cả con trai ruột cũng không uy hiếp được lão, tôi chỉ có thể đánh nát hàm răng nuốt xuống, giơ hai tay đầu hàng. Song, may mà không có. Lần thứ tư, khi xe này chạy ngang qua tôi, tôi gọi điện bảo hắn dừng lại, sau đó chạy xe chậm rãi đến phía trước hắn. Mở cửa sổ, chỉ thấy trong xe, Tiểu Đạo Lưu Manh và Đoàn Ngọc Xuyên đều nằm trên xe, tài xế là một người đàn ông hơn 40 tuổi, đeo mắt kính màu trà, da đen, trên mặt có vết thẹo, dữ tợn như con rết.

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, nói nhận sự dặn dò của chú Đoàn, đã đưa người tới. Tiêu Khắc Minh này, tôi có thể mang đi, nhưng, Nhị công tử, nhất định phải giải độc rồi mới có thể rời đi. Để tỏ thành ý, hắn xuống xe, vẫn giơ hai tay lên, chứng tỏ không mang vũ khí. Song, tay hắn vừa giơ lên, tôi có thể nhìn thấy đệm tay, có vết chai thật dày —— đây là tay chơi súng lão luyện.

Thế nhưng không sao cả, chỉ cần không phải Phác Chí Hiền, tôi sẽ không sợ thằng oắt này có thể giở trò gì.

Tôi chỉ vào Tiêu Khắc Minh đang ngủ mê man trong xe, hỏi xảy ra chuyện gì?

Hắn nhún vai, sau đó nói sợ quấy rối, đánh chút Chlorzoxazone (một loại thuốc giãn cơ, công dụng tương tự nhuyễn cân tán :))), lát nữa sẽ hết thôi. Tôi nói tôi muốn kiểm tra thử, hắn mở cửa xe, tôi lật mí mắt của một chút xem thử, sau đó lại dò mạch đập, rất nhẹ nhàng, hiển nhiên chỉ đang mê man, nói được rồi, đỡ anh ta lên xe tôi. Hắn cản tôi, nói còn chưa giải độc cho Nhị công tử mà?

Tôi nhìn qua đó, Đoàn nhị công tử phong lưu phóng khoáng, mặt như quan ngọc, đang run rẩy trên ghế ngồi.

Cổ mà tôi gieo cho cậu ta, giống với Lưu Minh, là dùng vật bài tiết của Kim Tằm Cổ làm chất dẫn, tên là Đoạn Trường Cổ 24 Ngày. Trong 24 ngày này, cách mỗi ba canh giờ phát tác một lần, nội tạng trong ngực bụng như bị vặn thịt xoắn cơ, cuồn cuộn không thôi, mỗi một cơn đau thần kinh đều kéo căng linh hồn, khó chịu không thôi, giải pháp cũng rất đơn giản, niệm một cái lập tức tiêu tan, sau đó dùng nước ngâm hắc mộc nhĩ và ngân nhĩ để uống, liên tục ba ngày có thể tiêu trừ.

Tôi sờ cái bụng phồng lên của cậu ta, tập trung toàn bộ cổ độc lên khu vực đại tràng, sau đó quay về phía đại hán mặt thẹo nói được rồi, sau khi đẩy ra hết, vẻ mặt sảng khoái, sinh long hoạt hổ, lại trở về một tên mặt trắng tán gái lợi hại.

Hắn không tin tôi, hỏi tôi chứng minh thế nào?

Tôi cõng Tiêu Khắc Minh lên, nói thích thì tin, không thì muốn thế nào? Muốn tôi ở đây hầu hạ tiểu tổ tông cho đến khi nó khỏi hẳn? Suy nghĩ này quá ngộ nghĩnh rồi nhỉ? Nói xong, tôi nhét lão Tiêu vào ghế lái phụ, chuẩn bị rời đi. Mặt thẹo túm lấy tôi, tôi quay đầu chỉ thấy một khẩu súng ngắn đứng vững ngay trán tôi. Hắn cười, đâu có ngây thơ, nói không mang súng, tưởng rằng sẽ không mang thật sao? Thằng Sẹo hắn lăn lộn giang hồ mấy mươi năm, thật chưa từng gặp loại hàng ngây thơ như tôi.

Bị một cây sắt nặng nề chọt vào người như vậy, tôi có thể ngửi được mùi thuốc súng nhàn nhạt chỗ họng súng, trong lòng thoáng cái mờ mịt.

Tâm thần mặc dù hồi hộp, nhưng trên mặt tôi không hề biểu lộ ra, tập trung nhìn hắn, nói dám giết tôi, không sợ bị chết thật thảm sao? Mặt thẹo cười haha, nói hắn buôn hàng trắng, chạy tuyến Miến Điện, chuyện kỳ quái gì mà chưa từng thấy? Biết ngươi có bản lãnh, nhưng chắc gì nhanh hơn được đạn? Đừng cử động, động một cái thôi, mạng nhỏ cũng không giữ được. Nói xong lời này, hắn móc ra một loại dây trói nhựa, gắt gao khóa tay tôi lại, trói tay sau lưng, sau đó dùng súng chỉa vào người tôi ngồi xổm trên đất, tôi nghe theo, lại bị một cú đá lăn trên đất.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, hỏi trái cây của tao tới cùng ở đâu?

Tôi nhìn hắn chằm chằm, vẫn còn vì hành động móc súng của con chó này mà căm tức. Hắn cười ha ha, một cái tát quất đến khiến lỗ tai tôi ù vang, sau đó trực tiếp nhét súng vào miệng tôi, đảo hàm răng tôi, tàn nhẫn cười: "Thế giới này nhiều thằng ngu lắm, luôn cho rằng người khác có lối suy nghĩ giống mày —— được làm vua thua làm giặc! Em trai à, nếu mày đã dám diễn trò cùng chú Đoàn, chắc đã nghĩ tới sẽ có kết cục hôm nay đúng không? Nếu không, rừng núi hoang vắng, xương cốt rải khắp núi rừng này, mày đã chuẩn bị chưa?"

Hắn là một kẻ thuận tay trái, cầm súng liền nhét vào miệng tôi, tay phải để không, nói đến cao hứng dùng tay tát tôi bốp, bốp, bốp! Vừa nặng vừa ác, miệng còn hùng hùng hổ hổ, hắn sùng bái chú Đoàn không thôi, đối với chuyện tôi dám can đảm vuốt sợi râu hùm của vị này, phẫn nộ vô cùng. Tay tôi bị trói sau lưng, không dùng được sức, một trận tát tai quất đến hai gò má tôi nóng rát, nhất thời sưng lên một khối lớn. Hảo hán không ăn thiệt trước mắt, tôi kêu to nói có, trong thùng xe phía sau, bên trong có một chiếc vali nhỏ, ở ngay bên trong.

Hắn ngừng tay, nhìn tôi trêu tức, cười khà khà, nói sớm nói ra chẳng phải xong rồi sao, phí nhiều thời gian như vậy.

Đứng lên, hắn lại nặng nề đạp vào bụng tôi một cước, sau đó đứng dậy đi về phía sau xe.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,