Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 11

Chương 11 - Kỳ chiêu lần lượt xuất hiện, anh hùng chỉ có một

Trước đó, tôi cùng Prasom này xem như đã giao đấu ba chiêu: Lần đầu là cách không đối mặt, ánh mắt nhiếp hồn; Lần thứ hai là Tiểu Đạo Lưu Manh trúng Khống Hồn hàng; Lần thứ ba, là đầu lâu mỹ nhân, máu chó phun xối. Ba lần rồi, đặc biệt lần thứ ba, Prasom tổn thất khá lớn, chẳng những bản vật Khống Thi Hàng hao tâm tổn trí luyện chế bị hủy trong chốc lát, lại bị cắn trả vào thân. Đó là mối thù lớn lao, đó là lý do giết người.

Cũng đã là gặp để đánh đấm, lại bày vẽ nhớ lại chuyện xưa, kể lại ngọn nguồn sâu xa, chỗ này không kỳ lạ, thì còn chỗ nào kỳ lạ nữa?

Tôi tuổi tác không lớn, nhưng về kinh nghiệm, lại không giống người bình thường sống lâu trong tháp ngà, tỉnh tỉnh mê mê, thấy Prasom này lải nha lải nhải hồi lâu, đại khái cũng biết, gã thứ nhất là vì chờ đợi viện binh, thứ hai là để giảm thấp lòng phòng bị của tôi, sau đó muốn một chiêu đánh lén, cho tôi ôm hận mà chết -- gã này tính toán theo ý mình đánh nổ vang lốp bốp, lại khó tránh có phần quá mức chắc ăn, xem tôi như thằng đần, nắm phần nhão mà tùy ý xoa nắn.

Tôi là ai?

Nhớ năm đó khi tôi đang bán bảo hiểm, một người mới, sau khi trải qua lớp huấn luyện tháng đầu tiên, đã kỳ tích nắm được thành tích tốt đứng thứ hai trong tổ, trở thành một chú ngựa đen hí vang. Đây là trong quần thể nghiệp vụ viên cao thủ nhiều như mây, có thể bộc lộ tài năng.

Tôi nào dễ dàng bị lừa như vậy chứ?

Nghe gã tán dóc đến chuyện thời Dân Quốc, xé mở nguồn gốc sư môn che giấu phía sau mây khói lịch sử, hạ bàn của tôi luôn căng chặt, đám cát đen này "phần phật" tung ra, tôi liền chạy trốn về phía sau, giống như một con thỏ kinh hoảng.

Màn mưa do cát đen hình thành chừng bảy tám thước, lơ thơ thưa thớt rơi xuống.

Trong không khí có mùi thối của rác rưởi mục nát khó ngửi, tôi ngừng thở, không dám ngửi chút mùi nào, biết ngay rằng con chó này trái lại dư dả, cũng không tiếc, một nắm Thi Tinh tung ra này sợ rằng không có thêm nắm thứ hai, thế mà thoáng cái đã hất toàn bộ vào tôi. Thi Tinh Tán là gì? Thứ này nghe nói là khoáng vật tinh thể màu đen đào ra được ở những chỗ chôn xác lâu năm lâu ngày, là thể ký thác của linh hồn lắng động, mỗi một viên đều tròn xoe, như cứt gián vậy, tròn trĩnh tự nhiên, vật ấy cũng không có lớp da dầu, sau khi nấu chế hỗn hợp túi độc xà, chân rết các loại, lại dùng thêm một ít thủ pháp bí mật chế tạo, biến thành gia vị tăng cường tà pháp tốt nhất cho Hắc Vu Thuật.

So với Kim Tằm Cổ loại tăng sức mạnh nửa mùa này, dễ sử dụng hơn gấp 10 lần.

Chỗ chôn xác lâu năm không nhiều lắm, phần lớn đều là bãi tha ma vùng chiến loạn, ôn dịch để lại, vạn người cùng chôn, hơn nữa chỗ từng được kẻ có đạo (ví dụ như đạo sĩ, tăng lữ) siêu độ cũng sẽ không sinh ra được, qua mấy trăm năm, thiếu lại càng thêm thiếu. Thi Tinh Tán cầu không dễ, chỉ có gia tộc tà thuật lâu đời lịch sử sâu xa mới có loại đồ vật này, lấy nó ra, chính là tượng trưng cho thân phận, người biết hàng, lập tức hớt hơ hớt hải chạy mất.

Song, tôi không lập tức chạy đi, mà quay ngược người lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hàng Đầu Sư bị nội thương này, xem gã còn giấu kỹ thuật nào không.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, trên mặt gã hiện ra nụ cười quỷ dị, giang hai tay, tay lớn vung lên không gió tự động, mà trên mảnh đất trống trước mặt chúng tôi, từng bóng đen nhỏ nối tiếp nhau nhảy ra, lúc nhúc. Tôi nhìn kỹ, thế mà là rết, một mảng lớn chi chít, dài bằng đốt ngón tay vỏ cứng rắn, quan trọng nhất là đôi chân hình móc câu, sắc bén, ngoài ra còn có răng nanh độc lắc lư, trong lúc nhất thời, màu đen, màu đỏ, màu xanh biếc...Mỗi một con đều dài hơn 10cm, toàn bộ xoắn bện vào nhau, ôm cuộn thành một cục, chưa được bao lâu, bốn năm cục rết cỡ quả bóng rổ đã xuất hiện trước mắt tôi.

Rết Hàng!

Tôi lắc đầu cười, khí hậu Đông Nam Á nhiệt đới ẩm, núi non rừng rậm đông đảo, côn trùng cũng nhiều, cho nên dược cổ hàng cũng vô cùng phổ biến, cơ hồ là kỹ năng cần thiết của mỗi Hàng Đầu Sư. Nhưng đúng như lời Prasom nói, núi ở nơi nào, đường lớn ngàn nhánh, nguyên lý Hàng Đầu là dược cổ hàng bình thường phần nhiều thấy ở virus lây chéo, sau đó dùng vật bài tiết của độc trùng, bột xác trộn lẫn vào, dùng độc tính này để hại người. Nhưng cũng có kẻ lợi hại, dùng chú oán tập hợp trăm trùng, lợi dụng rất nhiều nguyên liệu phụ trợ, chế tạo ra một Hàng Đầu Thuật ngàn trùng cắn thân.

Đây là thuật thực chiến, lại có nguyên lý khác biệt một trời một vực với biện pháp xua trùng ngự thú, nhưng chính vì trải qua gia công điều chế, độc tính trong nanh con rết này mạnh hơn đồng loại bình thường gấp trăm lần ngàn lần, chỉ cắn một cái, có thể khiến một con voi trưởng thành ngã xuống đất co giật, trúng độc mà chết, bá đạo vô cùng.

Kẻ chuyên nghiệp vừa ra tay, quả nhiên không đơn giản, lợi hại lắm.

Chẳng qua một chiêu này với tôi mà nói, khó tránh có chút thuốc không đúng bệnh. Từng gặp sâu bọ trận trên dưới một trăm mét kia của Lừa Lùn, con rết bốn năm ổ gom thành một cục này, tôi ngược lại không khiếp gì mấy. Con rết như vậy có đến nhiều hơn nữa, đều chống không lại uy áp tự nhiên của sinh vật cấp cao hơn là Kim Tằm Cổ bản nâng cấp này, đừng nói đến số lượng nhiều ít bao nhiêu, cũng chỉ để cho con sâu béo này có thêm vài món ăn tối mà thôi.

Tôi nghĩ như vậy, song Prasom lại cười quỷ dị, vừa nhảy vừa nói, đã bắt đầu tiến hành múa mời thần nguyên thủy nhất.

Theo tứ chi của gã đong đưa, tôi cảm giác gió lưu động giữa vùng hoang vu đã bắt đầu trở nên âm nhu hơn nhiều, không chạy nữa, vòng quanh xoay tròn, vấn vít bên cạnh tôi, cảm giác mát của tơ lụa như đầu lưỡi của mãnh thú, chậm rãi liếm láp cột sống của tôi. Đột nhiên sau tai truyền đến tiếng gió, rít chói tai, tôi theo bản năng cúi đầu né qua, tập trung tinh thần nhìn lại, chỉ thấy bốn sinh vật u ám cầm lưỡi hái sắc nhọn thật dài hướng tôi kéo tới, con đi đầu, cầm lưỡi hái cùng tôi đối đầu, ngoác miệng nhe răng, có hơi thở tanh hôi xộc vào mũi.

Bốn thứ này thân cao từ khoảng 80 cm đến 1m không bằng nhau, nhìn giống người lại như khỉ, cánh tay mọc ra lông đen, toàn thân dính dớp, màu xanh thẫm, có cá tôm rong bèo hôi thối. Chúng nó đều vác một các mai rùa, mặt dài mỏ chim, trên dưới bốn cái răng nanh, đầu bù tóc rối, giữa đầu có một chỗ lõm hình tròn, hai con mắt màu đỏ sậm, khát máu, tàn nhẫn.

Trong khi đó, Rết Hàng phía trước tôi, bật đất đứng dựng lên, thình lình đánh về phía tôi, lúc gần đến thì như thiên nữ tung hoa, trải rộng ra.

Trong lòng tôi giật bắn, không ngờ thằng chó này chẳng những có Rết Hàng không biết cấp bậc uy hiếp, lại chiêu mộ thêm bốn con Thủy Thảo Quỷ.

Thủy Thảo Quỷ là gì? Thứ quỷ này giống Lừa Lùn, trường kỳ phát triển trong truyền thuyết dân gian, nó còn có những cái tên khác, ví dụ như Thủy Hổ, Kappa, Trung Đồng hoặc là Thủy Tinh...Đặc biệt là Kappa, cơ hồ tràn ngập trong văn hóa lịch sử Nhật Bản. Đơn giản mà nói, đây là một loại sinh vật giảo hoạt mà thần kỳ, nghe nói nếu chỗ lõm ở đầu chứa đầy nước, sức mạnh sẽ vô cùng, có thể xé trâu phanh ngựa.

Đây mới là chỗ dựa thật sự cho Prasom tìm tới trả thù, lại dám lẻ loi một mình tới đây chặn đánh tôi đúng không?

Không chỉ như thế, bóng đen trên bầu trời thổi tan, trong lúc đột ngột lại xuất hiện ba con quỷ búp bê mắt đỏ, bay lơ lửng, nức nở thành tiếng, chợt lộ ra răng nhọn, giống như hai cái càng của con cua, bên trong có răng nanh đan xen dày đặc -- đúng rồi, Hàng Đầu Sư xuất thân ở khu Đông Nam Á, ra ngoài không mang theo mấy ác quỷ Kuman Thong, quả thực không tiện chào hỏi.

Tôi dồn sức tách khỏi bốn Thủy Thảo Quỷ này, thả ra Kim Tằm Cổ đối phó Rết Hàng ghê tởm, sau đó ra sức chạy trốn về phía đường cao tốc, trong lòng nguyền rủa thế giới này vô hạn: Mợ, đây mà là Hàng Đầu Sư cái gì, đây rõ ràng là thuật sĩ triệu hoán chuyên nghiệp mà.

Tôi nhanh, Thủy Thảo Quỷ cũng không hề chậm, vác theo lưỡi hái, như bốn tử thần của tộc Dwarf, chân ngắn bước nhỏ, như con thỏ nhảy đến. Bay qua lan can của đường cao tốc, một Thủy Thảo Quỷ nhảy ngang không trung mà đến, tôi làm một cú chọt chân, liền đạp trúng chính giữa ngực nó, gào rú té xuống. Tôi chưa kịp thở ra hơi, ba ác quỷ Kuman Thong trôi lềnh bềnh trên không trung liền giương hàm răng trắng ởn đánh về phía tôi. Đối với Thủy Thảo Quỷ đã thành thực thể, tôi chỉ có tạm lánh mũi nhọn, song Kuman Thong này chính là linh thể, tôi há có thể sợ hãi?

Nó cắn thì cắn, tôi chỉ lo giơ hai tay đánh ra, nặng nề đánh vào trên khuôn mặt trộn lẫn giữa đáng yêu và kinh dị của nó.

Ác quỷ Kuman Thong đầu tiên xông vào bị hai tay tôi vỗ trúng chịu lời nguyền, gào thét, sau đó bị một kích văng ra, hướng bên đường tà tà ngã xuống. Đáng tiếc tốc độ tôi chỉ có thể chụp trúng một đứa, hai ác quỷ Kuman Thong khác xem xét chuẩn khe hở, cắn một cái lên cánh tay của tôi, một cái lên đùi tôi, ra sức lắc đầu, cắn xé, như con chó dữ hai ba ngày không được ăn cơm.

Đau! Đau đớn này dung hợp vào trong thần kinh, lập tức truyền tới trung khu của tôi, tôi vừa nhìn, Kuman Thong vốn phải là linh thể hư vô, thế mà mới dùng linh lực cắn ra vết thương máu chảy đầm đìa, máu tươi màu đỏ sẫm nháy mắt liền chảy xuống.

Lợi hại như thế, có thể tưởng được trước khi chế đã chịu hành hạ khác thường cỡ nào, mới có oán độc như thế.

Bởi vì oán độc, cho nên lợi hại.

Đây chính là quỷ.

Ngang trong xéo ra, lại đưa tới một lưỡi hái sắc bén, hướng sọ đầu tôi cắt đến, dựa vào sức mạnh này, nếu vừa vung lên đánh trúng, chỉ sợ cái đầu đẹp trai của tôi sẽ rời khỏi cổ, lăn lông lốc ra ngoài. Tôi lộn một vòng tại chỗ, tránh thoát một nhát kia, sau đó vươn tay đẩy hai ác quỷ Kuman Thong bám trên người tôi ra, nhìn ô tô đậu cách đó không xa, cùng Tiểu Đạo Lưu Manh nằm sấp như xác chết, trong lòng khiếp sợ.

Con chó Prasom này chuẩn bị chu đáo, đầu tiên là dùng Khống Hồn Thuật khiến tôi nhanh chóng phanh lại khẩn cấp, đậu ở chỗ này, sau đó lại dùng Khống Thi Hàng bức tôi ra khỏi ô tô, sau đó muốn bắt sống tôi; Mặc dù tôi dùng máu chó đen phá được Phi Đầu hàng rừng rú này, nhưng lại đưa Rết Hàng quấn lấy Kim Tằm Cổ, ác quỷ Kuman Thong và Thủy Thảo Quỷ phái ra, đòi lấy mạng tôi...Kỳ chiêu liên tiếp xuất hiện như thế, xem như đã bỏ ra một khoản vốn lớn rồi.

Vương Lạc Hòa so với gã, quả thực như họ hàng nghèo ở quê so với hộ cố định mấy căn nhà ở đế đô.

Trong lòng tôi buồn bực, Lạc Thập Bát làm gì mà nhận nhiều đồ đệ giỏi như vậy? Từ khi tôi bị bà ngoại gieo cổ, sau khi bà chết làm gì mà nhảy ra nhiều thân thích đến lấy mạng đòi nợ như vậy?

Không được, tôi không thể bó tay chịu chết, tôi phải bắt lại ngọn nguồn của tất cả, cũng chính là thằng cha Prasom này, nếu không, cho dù tôi có thể chạy thoát kiếp nạn này, người nhà bạn bè chắc chắn sẽ bị thằng cha không biết giới này này dòm ngó, chịu liên lụy bởi tôi. Quyết định được chú ý, tôi không chạy trốn nữa, thả người một cái lăn xuống lan can, sải bước dài, chạy về hướng Prasom đang tụng niệm.

Thấy tôi đánh tới, lá cờ màu đen của Prasom bay lên khoảng không trên trời, cả người vang "lách cách" một tràn, thế mà nháy mắt đã biến thành một thằng khổng lồ khôi ngô thân cao 1m90 —— Đây là Transformer sao?

Không, đây là Yoga thuật!

Lưỡng hổ tương tranh, anh hùng chỉ có một.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,