Chuyển đến nội dung chính

Miêu Cương Cổ Sự Quyển 6 - Chương 14

 Chương 14: Việc này xong rồi, Lôi phù ẩn thân nơi nào

Phản ứng đầu tiên của tôi là, tôi đã trúng đạn.

Đau nhức ở lưng tiếp diễn, thần kinh của tôi cơ hồ đều đã chết lặng, bất đắc dĩ mà truyền dẫn cảm giác kích thích đau tận xương cốt, chỗ sau lưng có chất lỏng đang chảy, trượt mãi đến bên hông, lượng lớn ồ ạt. Bóng tối trước mắt từng đợt từng đợt, đây là bản thân bảo vệ ý thức, không cho thần kinh yếu ớt của tôi chịu đủ hành hạ nữa, muốn tôi hôn mê. Nhưng tôi nào dám bất tỉnh, hiện tại vừa nhắm mắt, lại mở mắt, đã không biết còn trên cõi đời này không nữa.

Trúng đạn là khái niệm thế nào? Trong lòng tôi tự có một quả cân. Tôi cũng không phải là "Cao Đại Toàn" trong phim kháng Nhật người trúng hơn mười phát súng còn có thể chống lại súng máy bắn quét, cũng không phải "Joker" trong phim cảnh sát bắt cướp Hong Kong bị bắn mấy phát súng còn lo yêu đương trai gái, người thường, một khi viên đạn cắm vào thịt, thì là một vết thương thật lớn, máu ròng ròng chảy ra. Tôi cẩn thận lĩnh hội đau đớn phía sau lưng, nhưng không cảm thấy đầu đạn nóng bỏng đau rát trong thịt.

Xảy ra chuyện gì?

Chưa kịp kiểm tra, chợt nghe được hai người vừa chạy về phía này, vừa quát: "Tiêu Khắc Minh, xuống xe, xuống xe! Không xuống xe tao liền nổ súng bắn chết mày." Bước chân dần gần, tôi không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn giả chết, sợ bị họ phát hiện tôi vẫn còn sống, lại bổ vài phát vào sọ tôi theo thói quen.

Tiêu Khắc Minh nhìn tôi, tôi không nhúc nhích, nháy mắt với anh ta, anh ta làm biểu cảm khó tin, đẩy mở cửa xe bước xuống, giơ tay lên hô to đừng nổ súng, đừng nổ súng, trên tay tôi không có vũ khí, đừng nổ súng mà...

Âm thanh này, trong hoảng sợ lại ẩn chứa chút bi phẫn, trong bi phẫn lại xen lẫn khổ sở, hành động đầy thật lòng, xứng đáng đề cử giải Oscar cho diễn viên xuất sắc nhất.

Tôi cong cái mông, dựa vào ghế lái chính, cửa xe nửa mở, gió lạnh luồn vào, không dám động. Tôi nghe được có người vừa hò la Tiêu Khắc Minh ngồi xổm xuống, sau đó đá anh ta mạnh mấy cú; Tiêu Khắc Minh lăn trên mặt đất, khóc gào đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, trên người tôi có thương tích mà anh hai. Có giọng đàn ông thô ngăn kẻ khác đánh đá, hỏi người đã chết chưa? Đi kiểm tra thử!

Tôi cảm thấy mình bị người ta sỗ sàng túm xuống, sau đó một cái tay lớn theo lưng tôi, mò thẳng đến chỗ miệng. Chủ nhân của cánh tay kia đã mò tới miệng tôi, không có máu, hắn giật mình xoay tôi lại, tôi trợn tròn mắt, đứng dậy liền cho hắn một đấm, hung hăng nện lên khuôn mặt bánh nướng này, xương gò má hắn bị nắm đấm tôi làm đau. Tôi cũng không cho hắn cơ hội phản kháng nào, hai ba cái giáng xuống, toàn bộ công kích các vị trí yếu hại như hạ âm, sọ não, cuối cùng trúng vào bộ vị thống cảm mãnh liệt nhất của đàn ông, hắn bụm trứng ngã xuống.

Thời gian mới qua hơn 2 giây, tôi vội vàng quay lại tìm kiếm gã đàn ông giọng thô, chỉ thấy Tiểu Đạo Lưu Manh đã vịn đầu xe thở, trong tay còn cầm một cây súng ngắn đen tuyền.

Tôi lảo đảo đi qua đó, phát hiện một gã đàn ông trọc đầu nằm trên mặt đất, cũng không còn nhúc nhích.

Giơ ngón tay cái lên, tự đáy lòng tôi thầm than võ nghệ của Tiểu Đạo Lưu Manh thật tốt, anh ta thản nhiên tiếp nhận, hơn nữa thở dài, nói cho tôi biết anh ta từ nhỏ đã luyện đứng cọc, trò vũ bộ và ngũ cầm đã sớm đả thông hai mạch nhâm đốc...Hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa từng xảy ra sơ xuất. Tôi đảo trắng mắt với anh ta, nếu anh ta thật sự không sơ xuất, ông đây hôm nay chưa chắc sẽ mệt mỏi như vậy -- hai mạch nhâm đốc là cái gì? Hoa cúc hả.

Toàn thân tôi nóng rát đau đớn, bảo anh ta giúp tôi kiểm tra vết đạn sau lưng, anh ta vạch áo dính máu của tôi ra xem, sau đó "A" một tiếng, anh ta nở nụ cười, là nụ cười hâm mộ ghen ghét, còn không ngừng vỗ vai tôi.

Tôi khó hiểu, hỏi sao vậy?

Anh ta nói tôi phúc khí tốt, đầu đạn tiến vào trong thịt vài cm thì bị bắn ra. Đạn nào được vậy? Kim Tằm Cổ của nhà cậu đó...Hâm mộ ghê, mọi người đều nói huynh đệ tốt có thể đỡ đạn cho nhau, cậu thì hay rồi, béo ú ù của nhà cậu thế mà xuất hiện ở thời khắc mấu chốt, giúp cậu đỡ một phát đạn! Quá hung hiểm, tôi xem như đã nhìn ra, một phát này nếu đục thẳng đến bụng, căn bản cái mạng nhỏ của cậu sẽ không còn.

Cảm tạ đi em trai, sau này đối xử tốt với con sâu nhà cậu chút, đừng để nó ăn chút nội tạng trộn rượu nữa, nuôi nó như vậy cậu không thấy áy náy à? Cậu không nuôi thì cho tôi nuôi, cái khác không nói, mỗi ngày rết bò cạp, hầu hạ no say.

Tôi liếc anh ta một cái, trái tim thoáng cái bị hạnh phúc lấp đầy -- cu béo này, lì thì có lì chút, nhưng luôn có thể khiến tôi cảm động.

Không biết trực tiếp thừa nhận động năng hỏa dược lớn như vậy, nó có sao không?

Tôi mau chóng gọi nó, ban đầu thì im lặng, sau đó nó chít chít hai tiếng, yếu ớt ỉu xìu, thế nhưng cũng truyền dẫn tới một tin tức: Không sao, bố cần nghỉ ngơi. Vô Lượng Thiên Tôn, không sao là tốt rồi. Mặc dù Kim Tằm Cổ đã giúp tôi chống đỡ phần lớn thương tổn, nhưng chấn động cực lớn vẫn làm phủ tạng tôi đau nhức, khí tức tán loạn, tôi ho khan, toàn thân đều cảm thấy khó chịu. Quay đầu lại nhìn hai người trên mặt đất, hỏi làm sao bây giờ? Có nên diệt khẩu không?

Nói thật ra, tôi chưa từng trải qua chuyện như vậy, trong lòng rất hoảng.

Trong quan niệm nhân sinh hơn 20 năm của tôi, thiếu nợ sẽ trả tiền, giết người sẽ đền mạng, không thể dị nghị. Nhưng tôi có chút mù mờ, tôi bây giờ là đang phòng vệ, nhưng nếu tùy tiện hạ độc thủ, đó là cố ý giết người, hơn nữa lần này cũng không giống lúc giết Vương Lạc Hòa, dấu vết rất nhiều, giết người, có phải sẽ vong mạng thiên nhai hay không? Không giết, vậy có nên báo cảnh sát không? Tôi có thể tin tưởng sau khi báo cảnh sát, chúng tôi sẽ nhận được đối đãi công chính không?

Sẽ nhận được phán quyết công chính không?

Pháp luật, là một thước đo nghiêm khắc, hay là công cụ trong tay người quyền thế? Tới cùng nên làm như thế nào?

Niềm vui tìm được đường sống từ chỗ chết một khi đụng tới vấn đề này, trong lòng sẽ sinh ra ám ảnh cực độ.

Chú Đoàn là một người không đáng sợ, đáng sợ chính là bóng đen to lớn phía sau lão. Một người, mặc kệ hắn là ai, cũng không có khả năng đối chọi lại với cả hệ thống xã hội, cho dù hắn là một siêu nhân mặc quần lót ngoài quần bó -- vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chung quy sẽ có người có thể kiềm chế bạn!

Tôi nhìn về hướng Tiểu Đạo Lưu Manh.

Anh ta im lặng một hồi, mày nhíu chặt lại, hình thành một chữ xuyên rất sâu. Anh ta lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có, vẻ mặt này dù tôi chỉ liếc nhìn một chút, trong lòng đã có áp lực khó hiểu, cùng lo sợ bất an. Qua khoảng 5 phút, toàn thân anh ta đều thả lỏng xuống, tựa như đã đấu tranh tư tưởng xong, khàn khàn nói với tôi có mang theo điện thoại di động hay không. Tôi nói có mang, anh ta gật đầu, đưa tay bảo tôi đưa.

Cầm lấy điện thoại, tay anh ta ở trên bàn phím do dự hồi lâu, quyết định, đưa vào một dãy số, sau đó bấm nút gọi.

Anh ta cũng không tránh tôi, suy yếu tựa ở đầu xe, sau đó đưa súng ngắn trong tay cho tôi cầm, điện thoại đã kết nối, tôi thấy được xương sống anh ta trong nháy mắt thẳng đứng, sau đó thấp giọng hỏi han: "Đại sư huynh...Em là Tiểu Tiêu, à, Tiêu Khắc Minh! Ngại quá, còn chưa ngủ sao? Quấy rầy rồi..."Anh ta vô cùng khách khí với "đại sư huynh" đầu kia điện thoại, nhưng trong khách khí lại mang theo cảm giác giữ khoảng cách rất rõ ràng, sau một phen hỏi han, anh ta đem tường tận quá trình của mọi chuyện, một năm rõ mười kể lại với đầu kia điện thoại, không giấu giếm một chi tiết nào.

Hiển nhiên "Đại sư huynh" là một người đáng tin cậy, cho nên anh ta nói toạc móng heo ra.

Trận đối thoại này giằng co suốt 20 phút.

Tôi ở bên cạnh nghe, nghe được mấy từ mấu chốt: "Bùa Lôi Quang Tật Điện trong rương đáy xếp", "chỗ xảy ra chuyện", "sư phụ ông ấy"...

Nói chuyện tới cuối cùng, Tiểu Đạo Lưu Manh có chút kích động, nói Hàng Đầu Sư Thái Lan mặc dù đã chết, nhưng đã lãng phí rương đáy xếp của anh ta, một tờ bùa duy nhất, cho nên, anh ta nhất định phải dạy dỗ con chó Đoạn Thiên Đức kia, má tức chết, không làm cho lão thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan, anh ta xem như uổng phí trận kiếp nạn này. Tôi đứng gần, nghe được đầu kia điện thoại thở dài, nói trên thế giới này quá nhiều chuyện, đều là thân bất do kỷ. Đời người thật sự chưa bao giờ giống như phim ảnh, khoái ý trả thù mặc dù vui sướng, nhưng ảnh hưởng cuối cùng, ai đứng ra thu dọn? Người làm, trời nhìn, chung quy sẽ có người thu dọn lão, chuyện này, em đừng nhúng tay nữa...

Hai người còn nói thêm chút, tôi chống eo, đi kiểm tra thằng cha vỡ trứng kia, đồng thời thu lại vũ khí trên người gã. Khi trở về, Tiểu Đạo Lưu Manh đã kết thúc điện thoại, siết chặt điện thoại di động, nhìn bầu trời tối mịt. Tôi vỗ anh ta, nâng hai khẩu súng đen, nặng nề, hỏi hai người trên mặt đất này làm sao đây?

Anh ta thở dài, nhìn tôi, nói Lục Tả, cậu nói xem tại sao trên thế giới này có nhiều bất công như vậy, nhưng lại muốn chúng ta an tĩnh nhẫn nại, nếu có kẻ đi diệt trừ bất công, ngược lại cũng bị xem là lạc loài, sống không chốn về, chịu đủ phỉ nhổ chứ?

Tôi im lặng, không biết nói thế nào mới phải. Trong phim nói thì rất hay, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, hiệp khách dùng võ phạm cấm, cho nên càng là loạn thế, càng hào hùng, nhưng thời đại hòa bình, lại cần hài hòa bình ổn. Tôi đại khái biết "Đại sư huynh" đầu kia điện thoại, không đồng ý lắm với hành động trả thù chú Đoàn của chúng tôi. Cụ thể vì suy tính gì tôi không nói đến, có lẽ vì giữ thế giới hòa bình đi —— dựa vào loại đầu óc của tôi, thật sự không thể giải thích nổi loại trí tuệ chính trị cao cấp này, cũng không biết khuyên Tiểu Đạo Lưu Manh như thế nào, nghẹn hồi lâu, chỉ nói là: "Có lẽ, hòa bình 'tệ' nhất, chung quy vẫn dễ chịu hơn chiến tranh 'tệ' nhất nhỉ?"

Chúng tôi không nói gì, lẳng lặng nhìn phía trước, xa xa lại có một chiếc xe đến gần, đèn pha trước xe rọi vào trên người chúng tôi, không biết là thấy được hai người trên mặt đất, hay là thấy súng trong tay tôi, một chút ý định dừng lại cũng không có, tăng tốc chạy vội về phía trước.

Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tiểu Đạo Lưu Manh bị bắt, ngay cả huyết ngọc cũng bị cướp, tất nhiên là bị lột sạch sẽ, nào còn có thể có "Bùa Lôi Quang Tật Điện" gì nữa, lá bùa ướt sũng này nhảy đâu ra? —— người này cũng hết sức kỳ quái, bình thường nhìn rất vô dụng, song thời khắc mấu chốt, tựa như Saint Seiya tập được Tiểu Vũ Trụ, bộc phát ra uy lực quả thực làm người ta không dám nhìn thẳng —— Hàng Đầu Sư Thái Lan Prasom lợi hại, kỳ thuật xuất hiện lớp lớp, ở trước mặt tôi quả thực như Terminator, song một lá bùa của Tiểu Đạo Lưu Manh, một tiếng Lôi Chú, dễ dàng tiêu diệt —— chỉ đơn giản như thế.

(Saint Seiya có tên khác là Áo Giáp Vàng hay Hiệp Sĩ Hoàng Đạo, là bộ manga Nhật Bản nổi tiếng. Câu chuyện nói về những chiến binh được gọi là "Thánh đấu sĩ", là những người có nhiệm vụ bảo vệ nữ thần Athena và chiến đấu chống lại quyền lực của quỷ dữ. Nhiệm vụ của những Thánh đấu sĩ là bảo vệ nữ thần Athena và chiến đấu chống lại quỷ dữ. Những Thánh đầu sĩ mặc những bộ Thánh y mà họ đã lấy được sau khi trải qua nhiều năm huấn luyện cực kỳ gian khổ. Những bộ Thánh y bảo vệ họ một số khả năng đặc biệt. Mỗi bộ Thánh y tiêu biểu một chòm sao, từ đó các Thánh đấu sĩ lấy được sức mạnh gọi là "Cosmo - Tiểu vũ trụ nội tại" hay còn gọi là giác quan thứ 7. Mỗi Thánh đấu sĩ đều có các tiểu vũ trụ riêng với các năng lực riêng biệt.)

Tôi nói ra nghi vấn trong lòng, bùa từ đâu ra?

Tiểu Đạo Lưu Manh mỉm cười không nói, chết cũng không chịu nhắc tới.

Chúng tôi lên xe, Tiểu Đạo Lưu Manh nói anh ta có một sư huynh, hiện tại đang công tác trong bộ ngành liên quan, có thể giúp chúng tôi dọn dẹp chuyện này, hơn nữa, chỗ chú Đoàn, anh ta cũng sẽ tìm người đi hòa giải, tận lực giải hòa, bảo chúng tôi nhẫn nại chút, cố hết sức đừng làm việc xúc động. Chuyện trên thế giới này, quá phức tạp, không phải nói thích trả thù là có thể giải quyết hết. Có đôi khi, đàn ông trưởng thành chính là không ngừng phát triển từ trong thỏa hiệp. Về tìm một chỗ ở trước đã, ngày mai chờ thông báo.

Tôi gật đầu, không hỏi nhiều, khởi động ô tô, chạy ngược trở lại hướng Giang Thành.

Lúc này, mặt trăng cũng đã xuất hiện, che nửa khuôn mặt, nhìn mặt đất an tĩnh và chúng sinh này. Nó sáng ngời, trong vắt, hơn nữa, phảng phất như thần, cao cao tại thượng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,