Chương 8 - Tiểu Đạo hôn mê, cửa sổ xe chợt hiện mỹ nhân
Tiểu Đạo Lưu Manh nói lời quyết tuyệt, tôi đương nhiên cũng không tiện khuyên nhủ anh ta, chỉ để mặc anh ta lên tiếng.
Đợi anh ta bớt giận, lại hỏi anh ta làm thế nào rơi vào tay của chú Đoàn? Tiểu Đạo Lưu Manh than thở, không thể ngờ tới, uống chỉ một ly như ruồi uống nước mà toàn bộ sức lực tiêu tan, kết quả trôi hết anh minh thần vũ của anh ta. Khi tỉnh lại, là một tầng hầm, bốn phía tối tăm không ánh sáng, sau đó không ngừng bị thẩm vấn, lật qua lật lại hành hạ, ý chí anh ta kiên định, cũng không dễ dàng bị lung lay, sau đó đã bị tra tấn, ban đầu còn có thể dựa vào Hạo Nhiên Chính Khí trong lồng ngực để đương đầu, về sau thằng Thái đen gầy kia ngắt lấy ngọc bổn mạng của anh ta thì không được nữa, vì vậy nói ra chuyện trộm ở vườn cây đêm đó.
Tôi thì lại khó hiểu, nếu họ biết việc này, cũng biết yêu quả kia đã bị Kim Tằm Cổ của tôi ăn, vậy còn muốn gì nữa?
Anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt suy yếu vô lực, hỏi tôi Kim Tằm Cổ đã thức tỉnh chưa?
Tôi nói tỉnh rồi, lại nói tiếp còn phải "cám ơn" anh hỗ trợ đề cử gia đình Địa Phiên Thiên kia, không ngờ thả 12 con cương thi ra cắn tôi, tình hình lúc đó...Hừm, nếu không có Kim Tằm Cổ, tôi đã sớm bị gặm đến cả vụn thịt cũng không còn rồi. Anh ta ngượng ngùng cười, lúc này Kim Tằm Cổ bay ra, xoay tròn quanh vô lăng, đột nhiên dừng lại, mắt đậu đen hung hăng trừng Tiểu Đạo Lưu Manh, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với hành vi tập kích tôi vừa rồi của anh ta.
Anh ta không để tâm, đón sâu béo lên tay, thân thiết hôn một cái, sau đó nghiêm túc nói: "Tên Prasom kia khoe Kim Tằm Cổ đã luyện hóa trái của hoa Bỉ Ngạn Tu La, sẽ là chí bảo, qua bí pháp bào chế của gã, sẽ có ngay công hiệu khởi tử hồi sinh, cho nên chú Đoàn vô cùng động tâm, vì vậy dặn dò xuống cho đám Onegin đòi yêu quả, là 'Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái công', để cậu giảm thấp đề phòng.
('Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái công' liên quan đến sự kiện Hồng Môn yến: năm 206 TCN, Lỗ công-Hạng Vũ bày tiệc ở Hồng Môn, mời Bái công-Lưu Bang đến dự, mục đích là giết chết Lưu Bang. Nhưng sau khi nghe Lưu Bang giãi bày, Hạng Vũ muốn từ bỏ ý định. Mưu thần của họ Hạng là Phạm Tăng không cam tâm, sai Hạng Trang vờ múa kiếm giúp vui, tìm cơ hội giết chết Lưu Bang. Nhưng vì Hạng Bá ngăn trở, nên không thành công.)
Tôi tức giận thật sự, cái công hiệu chó má 'khởi tử hồi sinh' gì, con sâu béo Kim Tằm Cổ này, nếu không khống chế, một thân đều là độc, muốn chết trái lại có thể mặc sức dùng. Tôi nhìn gương mặt đã gầy đến lợi hại của anh ta, hỏi anh ta vẫn có chút đạo hạnh, sao giống người thường, bị Khống Hồn thuật khống chế như thế? Quá mất mặt nhỉ?
Tiểu Đạo Lưu Manh ngáp một tiếng dài, thờ ơ, nghe tôi nói lời này, sắc mặt lập tức u buồn và oán giận. Tôi tưởng rằng mình lỡ lời, tổn thương lòng tự tôn của anh ta, vội vàng nói xin lỗi. Anh ta lắc đầu, nhìm chằm chằm con đường phía trước, rõ ràng từng chữ nói: "Thằng Thái già chó chết, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ giết chết gã!"
Đây là lần đầu tiên Tiểu Đạo Lưu Manh nói ra lời quyết tuyệt như vậy.
Trong lòng tôi, tiểu đạo sĩ luôn miệng mồm ba hoa, làm người phong lưu như hòa thượng Tế Điên, không có mặt mũi cũng không có da, cũng không bao giờ so đo thiệt hơn với người khác, ví dụ như kết giao với tôi, mặc dù thường hãm hại tiền bạc của tôi, nhưng một khi tôi có việc, anh ta nhất định sẽ quan tâm một phen, gọi là đến, cho dù đang cách xa ngàn dặm, cũng nhớ thương tôi và Đóa Đóa. Mà nếu có người trào phúng anh ta, anh ta chỉ biết lạnh nhạt bỏ ngoài, không hề vội, cũng không trợn mắt tất báo. Tính cách này với người thường mà nói, là nhu nhược, nhưng với một kỳ nhân dị sĩ có năng lực nhất định như anh ta mà nói, lại đáng quý.
Lòng có mãnh hổ, khẽ ngửi tường vi, nhân sĩ có tính cách thật sự thanh cao.
Tôi thấy anh ta không nhịn được ngáp dài, sắc mặt vàng vọt, rất khó hiểu hỏi tại sao. Tiểu Đạo Lưu Manh vuốt mũi, mắt đã ươn ướt, anh ta nói lúc này thật sự mệt quá, ngoại trừ ngọc bổn mạng bị con chó Prasom kia cầm đi mất, mấy ngày nay, còn bị gã buộc hút cao thuốc phiện. Trong lòng tôi nhảy dựng, thất thanh nói: "Cao thuốc phiện?" Anh ta gật đầu nói đúng, loại cao thuốc phiên này là Prasom đặc chế, thuốc cao này kỳ thật là thuốc dẫn, làm cho tinh thần người ta rơi vào mê man, giảm thấp phòng bị, sau đó mượn cơ hội khống chế tâm thần của anh ta. Anh ta xem như có chút đạo hạnh, ý chí kiên định, có thể chống đỡ một ít tà pháp, nhưng con người vẫn là con người, cuối cùng chống đỡ không được sức ăn mòn của loại thuốc bá đạo này, cho nên cuối cùng vẫn ...Ôi! Vô Lượng Thiên Tôn mà...
Nói một lát, hai tay anh ta ôm lấy đầu kêu "a", khắp cơ thể co giật, mặt vặn vẹo, tôi bị dọa giật nảy mình, hỏi làm sao vậy?
Tiểu Đạo Lưu Manh dùng một loại giọng điệu khác thường nói: "Gã tới rồi...Gã tới rồi..." Thanh âm này của anh ta như khóc như nghẹn, cũng không phải giọng nói bình thường vừa rồi, phảng phất như chịu đau đớn và hành hạ cực độ. Tiếp theo tròng mắt anh ta bắt đầu trắng dần, từ trái quặt qua phải theo tính quy luật. Đột nhiên có gió từ phía sau từng trận thổi tới, khiến người ta lông tóc dựng đứng, tôi hắt xì thật mạnh, liên tiếp bảy tám cái. Một giọng nói yếu ớt, tựa như dâng lên từ trong lòng chúng tôi: "Đừng tìm ta nữa, ta đến rồi..."
Chỉ một thoáng tôi lập tức kịp phản ứng, gã Prasom người Thái đã đuổi theo.
Tôi không biết gã đi một mình hay theo vài người, dù sao giờ phút này gã đang mê hoặc Tiểu Đạo Lưu Manh, muốn Tiêu Khắc Minh trực tiếp chế trụ tôi. Có lẽ, vừa nãy lúc Tiêu Khắc Minh tỉnh lại, cái tên kia, cũng đã chạy tới.
Đối mặt với tôi là một đối thủ cường đại.
Trước đó, Tiểu Đạo Lưu Manh lúc này đã không thể giúp thêm gì nữa, tôi chỉ trông cậy anh ta không quấy rối là tốt rồi. May mà có chuẩn bị, lấy ra một lá bùa vàng, ấn theo một đoạn "Bùa chú" trong 12 pháp môn đề cập đến Ngự ngoại vật phù họa, chấm máu làm thành, sau đó như dán cương thi, dán lên trán Tiểu Đạo Lưu Manh. Vừa dán lên trán, anh chàng này lập tức trở nên cứng đơ bảy phần giống cương thi, không hề nhúc nhích, mặt cũng không vặn vẹo nữa.
Tôi vỗ vỗ tay, để khí cảm trong cơ thể lưu động, cảm thụ tà dị quanh mình, cẩn thận đề phòng, sau đó khởi động ô tô, chuẩn bị thoát khỏi đây.
Dưới tình huống kẻ địch chưa rõ ràng, phản ứng đầu tiên của tôi vẫn là tốt nhất né xa.
Song đã khởi động vài lần, không nổ máy, sao mãi mà khởi động không được. Trong lòng tôi có dự cảm không tốt, cảm giác bên trái khác thường, uốn mạnh đầu, chỉ thấy một vật thể màu đen lóe qua ngoài xe của tôi, sau một vòng thì dừng lại, là một đám sương máu màu đỏ, quay cuồng, lưu động, bên trong có một con mắt đen bóng, lấp lánh ánh sáng, trừng trừng nhìn tôi.
Tôi nhìn kỹ, trong lòng sợ hãi, đây, thế mà là đầu lâu của nữ giới.
Đúng, đây là đầu lâu của một nữ giới, tóc giống như rắn nước bay lượn, lắc lư như bông liễu, như tơ dệt, trên mặt hiện ra sắc thái mị lực kiều diễm, bọc giữa đám sương máu màu đỏ, môi của ả vểnh lên, viền môi màu đỏ tươi xinh đẹp, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười duyên, ha ha ha...Tiếng vọng bên tai tôi, phân không ra được là hô ứng trong nội tâm tôi, là ảo giác, hay là sóng âm tồn tại chân thực.
Đương nhiên, thế cũng không khủng bố, thật sự khiến da đầu tôi tê dại quyết định ở chỗ, phía dưới cái đầu mỹ nhân này, treo một chuỗi nội tạng dài, ruốt và máu thịt, như là một con bạch tuộc treo giữa trời, hoặc như là một chùm nho dài treo trên dây mây, không ngừng có máu chảy xuống, tí tách, sau đó trên mặt đất lại có sương đỏ bốc lên.
Đầu lâu mỹ nhân kinh dị này thoáng cái xuất hiện ngoài cửa sổ của tôi, thoáng cái, lại xuất hiện trước kính xe trước, sương máu màu đỏ bốc lên.
Cả không gian đều vấn vít trong bầu không khí đậm đặc mùi máu tươi.
Tôi hung hăng nhéo cánh tay mình, đau đớn, đây không phải ảo giác. Một loại hàn ý rét lạnh từ đốt xương cụt bốc lên. Đây, đây là Phi Đầu Hàng trong truyền thuyết sao?
Phi Đầu Hàng còn được gọi là Phi Hàng, là Hàng Đầu cấp cao nhất, thần bí khó lường nhất, cũng kinh khủng quỷ dị nhất trong tất cả Hàng Đầu thuật. Kỳ thật tất cả Hắc Vu Thuật, Bạch Vu Thuật, đều là nhân loại tự tìm kiếm, bí mật của vũ trụ, mưu cầu sinh mệnh tồn tại vĩnh hằng. Cơ hồ tất cả Vu Thuật cao cấp nhất, đều liên quan đến cảnh giới trường sinh bất lão. Mà Phi Đầu Hàng, lại là loại lợi hại nhất trong Hàng Đầu Thuật Đông Nam Á, tổng cộng 7 giai đoạn, người chân chính có thể chống được đến giai đoạn cuối cùng, sẽ có khả năng trường sinh bất lão.
Phi Đầu Hàng dựa vào cái gì để trường sinh bất lão? Dựa vào hút máu, máu heo, máu bò, máu các loại cầm như gà vịt ngỗng, máu tinh nguyên, thậm chí cuối cùng là máu người.
Cho nên, chỗ nào xuất hiện Hàng Đầu sư luyện Phi Đầu Hàng, chỗ đó sẽ xuất hiện sự kiện tự vong ly kỳ của các loại gia súc, nếu là Hàng Đầu Sư ở cấp cao xuất hiện, vậy, trong vòng vài trăm dặm, thường xuyên có người chết —— đặc biệt phụ nữ mang thai, kẻ tu luyện Phi Đầu Hàng thích nhất dùng máu huyết của bào thai làm thức ăn. Đây là một loại vu thuật khủng bố thành công dựa trên đống xương trắng chất chồng, trên cái chết của ngàn người vạn người, là tà pháp, dễ mang đến hận thù, bị người tiêu diệt nhất.
Cho nên, nhìn chung trong lịch sử Phi Đầu Hàng ra đời rất nhiều năm, luyện chế đại thành lại không có ai.
Không có, nhưng không đại biểu rằng nó không lợi hại.
Trái tim tôi bị thần kinh gắt gao siết chặt, không hề nhúc nhích. Đầu lâu kia lượn quanh ô tô vài vòng, đột nhiên không thấy đâu nữa. Không đợi tôi kịp thả lỏng, thình lình, trước xe phát ra một tiếng sắt thép bị bẻ gẫy khiến răng người ta ê ẩm, tiếp theo, cả đầu xe, đều chậm rãi bị nâng lên.
Mẹ nó, sức lớn như vậy?
Nhận xét
Đăng nhận xét