Chuyển đến nội dung chính

[Q1] Hóa Vụ - Chương 7.PN

 Phiên Ngoại - Mộng tưởng hão huyền.


Ấm ấm mềm mềm, ừm, thứ gì đang chạm vào mí mắt? Thanh Hà rên lên lúc lắc đầu, hơi hé mở mi mắt, nhìn thấy chính là cái lưỡi đỏ tươi phóng đại. Bị dọa giật mình theo phản xạ né ra, nhìn thấy là khuôn mặt đường nét rõ ràng cười chúm chím của anh Liễu.

"Anh Liễu!" Cậu tăng cao giọng, chớp mí mắt.

Tư thái này thanh âm này rơi vào trong lòng trong mắt Liễu Hạ Khê tự động loại bỏ thành hờn dỗi và quyến rũ.

"Ừm." Từ trong xoang mũi hừ ra một tiếng, tay phải đỡ ót Thanh Hà, tay trái đặt lên cậu. Cái lưỡi kia như con linh xà liếm lên mặt Thanh Hà.



Hai tay rảnh rỗi dùng sức muốn đẩy anh, nhưng lồng ngực này chắc như sắt thép ấm như bếp lò.

Cùng là thân nam giới cậu cũng nhịn không được mà ghen ghét.

"Muốn sờ không?" Hơi thở có chút hỗn loạn, Liễu Hạ Khê hôn lên tròng mắt loạn chuyển. Thanh Hà cuống quít nhắm nghiền hai mắt sợ làm ướt mắt. Đôi bàn tay liền gác trên ngực đối phương, nhiệt độ kia thẳng tắp xông vào trái tim, khuôn mặt chẳng biết từ lúc nào đã nhuộm lên màu đỏ ửng còn đẹp hơn hoa đào nở rộ.

Liễu Hạ Khê buồn cười nhìn cậu, sao dễ thẹn thùng đỏ mặt vậy chứ.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi, cẩn thận phác họa hình dáng môi. Đó cũng là kỹ xảo cả, mềm nhẹ như có như không ngược lại làm lòng người ngứa ngáy, Thanh Hà không kiên nhẫn hé miệng muốn dùng răng cắn anh. Lưỡi kia liền được thể cửa mở đánh thẳng vào, linh hoạt khuấy ngất trời, vui vui sướng sướng đàn hát khúc nhạc của mình.

Tay trái trượt vào trong vạt áo vỗ về chơi đùa, Thanh Hà bất giác giãy giụa thắt lưng, ngón tay nóng vù vù đụng chạm da thịt, thật giống như mang theo điện khiến cậu nhịn không được run rẩy.

Tứ chi như nhũn ra Thanh Hà buông lỏng hai tay chống đỡ sức nặng Liễu Hạ Khê, tùy cả người anh đè xuống.

Thật vất vả chờ Liễu Hạ Khê buông miệng, sợi chỉ bạc giống như "Sợi đường khoai lang".

"Đứa ngốc, sao không biết dùng mũi thở chứ?" Liễu Hạ Khê nén cười nhìn Thanh Hà há miệng thở dốc.

"Nặng quá!" Liều mạng giãy giụa như cá thiếu nước. Ứng với những lời này của cậu, Liễu Hạ Khê hết lần này tới lần khác vẫn cố ý đè nặng xuống. "Đè thêm vài lần thành quen thôi." Cười đến mức đặc biệt sắc.

Cái anh Liễu này khi ở trên giường không giống lúc bình thường.

Thanh Hà giận dỗi xoay mặt qua không cho anh tiếp tục hôn.

Liễu Hạ Khê dùng cả tay chân, môi cũng thay đổi trận địa, đối phó với cần cổ thật dài của cậu. Loại kiểu ăn vừa gặm vừa liếm này thật giống như cổ Thanh Hà là "Xương trâu Vũ Hán" nổi tiếng vậy.

"ANH LIỄU!" Thở hổn hển, cười, lắc giống bánh chẻo đường. Tay đặt lên cổ anh Liễu, phía trên nhẵn bóng che kín mồ hôi mịn khiến người ta bắt không được.

"Quần áo cởi sạch khi nào?" Vấn đề này hiện lên trong đầu Thanh Hà, rất nhanh bị khoái cảm truyền đến sâu trong cơ thể phủ lấp.

Nụ hôn của anh Liễu càng ngày càng kéo dài xuống, rốt cuộc ngậm lấy vật kín nở rộ diễm lệ dưới lớp lông mềm mại. Nhiệt độ đột ngột sôi trào, trong lòng có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Cái lưỡi vô cùng độc ác trêu chọc vật kín cực kỳ ngượng ngùng không có bao nhiêiu kinh nghệm, run run rẩy rẩy mà loạng choạng. Hoàn toàn phấn khởi rồi, nhịn không được ác động nắm lấy nó, siết chặt, liền nhìn thấy nửa người trên Trâu Thanh Hà thẳng tắp nảy lên căng cứng, nới lỏng, Thanh Hà há hốc miệng thở phì phò cơ thể cũng mềm xuống. Siết chặt nới lỏng siết chặt nới lỏng từ trên xuống dưới trái trái phải phải. Lại dùng lưỡi liếm mút, dụng ý xấu siết chặt cửa ra, Thanh Hà nôn nóng ngứa ngáy tứ chi cọ lung tung trên cơ thể anh Liễu.

"Ngoan lắm ngoan lắm, chờ chút." Liễu Hạ Khê cười xấu quấn lấy đầu lưỡi, đem ngón tay phải chẳng biết chứa chất lỏng gì cẩn thận vươn tới lỗ sau của Thanh Hà. Chậm rãi rất kiên nhẫn dẫn dắt như kỹ thuật giun đào hang đem đem mồi lửa gieo vào.

Vui sướng tê dại và khó chịu sưng tấy đồng loạt đan xen hát cuồng dại bài ca tình dục, đột nhiên ngón tay trái đè lại cửa ra phát tiết của Trâu Thanh Hà buông lỏng, tinh hoa tích tụ liền tuôn trào.

Cả cơ thể Trâu Thanh Hà mềm oặt như bị người ta rút đi gân cốt.

Liễu Hạ Khê nâng thắt lưng Thanh Hà lên, kê chăn sau lưng cậu, nâng đùi phải cậu lên gác trên đùi mình, rút ngón tay đã khuếch trương tốt thay bằng dương vật đã sẵn sàng xuất phát kia của mình vọt vào thông đạo chặt chẽ.

Chốn sâu nhất cong nhất tiêu hồn.

Anh phát ra tiếng thở dài thỏa mãn lại bị tiếng "ừm, ha" của tình nhân phủ lấp.

"Bốp" một tiếng, sách nện trên đầu Thanh Hà. Cậu mở bừng mắt, là Diêu Phong cầm sách giáo khoa mang theo nụ cười nhìn cậu từ trên xuống dưới. Thanh Hà có tật giật mình, mặt lập tức đỏ. Lúc này mới tỉnh ngộ mình đang ngủ trưa ở ký túc xá, bên khóe miệng thật nhiều nước miếng.

"Mộng xuân à! Kêu dâm đãng thế. . ." Chuông chuẩn bị tức thời vang lên, Diêu Phong nhìn đồng hồ: "Không xong, tớ đi trước đây."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tà Binh Phổ - Chương 48

Chương 48 - Hỗn chiến Đối mặt với Huyền Cương chạy trước tiên phong đâm đầu đánh tới, Bách Diệp cũng không dám xem thường, lập tức rũ mũi nhọn trường thương xuống, cổ tay rất nhanh run lên, thương kình bằng không vẽ ra nửa bước sóng song song với mặt đất đẩy dời đi. Mặc dù không nhìn thấy đạo thương kình phá kim đoạn ngọc kia, nhưng động tác rất nhỏ trên tay Bách Diệp lại không thể qua được đôi mắt của Huyền Cương, nó cực nhanh điều chỉnh tư thế chạy nhanh của mình, đem đường quỹ tích bước vọt tới trước kéo thành một hình cung, không cần chậm lại mà vẫn xảo diệu vòng qua thương kình vô hình của thập tự thương, tốc độ cực nhanh, khiến cho Bách Diệp không kịp phát ra đạo công kích viễn trình thứ hai. Bách Diệp thấy Huyền Cương trong nháy mắt đó đã đánh đến trước mặt mình, đáy lòng cũng âm thầm kêu một tiếng hay, thủ đoạn tránh né của nó nhìn như đơn giản, nhưng rất khó nắm chắc, bởi vì cần tỉ mỉ tính toán đo lường biên độ rung trái phải này của cổ tay Bách Diệp, tài năng ước đoán ra b

Vòng bảy người - Chương 1

Quyển sách thừa Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ thập niên 50, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia thiêu đốt của nắng hè, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u kín đáo. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là chút yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn

Ánh Sáng Thành Phố - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh - Em ngỡ anh đã đi rồi Một tuần sau, vụ án liên hoàn "Ánh sáng thành phố" tuyên bố kết thúc. Giang Á đối với những tội giết người liên tiếp của mình đã thú nhận không kiêng dè, cũng khai rõ toàn bộ chi tiết gây án. Dưới sự xác nhận của hắn, cảnh sát ở khu đất hoang phụ cận quán cafe "Lost in Paradise", cùng với nhiều địa điểm bên trong thành phố, lấy được lượng lớn vật chứng được chôn giấu, vứt bỏ. Qua xét nghiệm, vật chứng này cùng khẩu cung của Giang Á và kết luận khám nghiệm đồng nhất với nhau. Sau khi toàn lực lùng vớt, ở giữa sông Ly Thông phát hiện phần tàn tích của đầu lâu và mô cơ, cùng nhận định với án nam thi không đầu. Án mạng thôn La Dương 21 năm trước, do niên đại đã rất lâu, trừ khẩu cung của Giang Á ra, không còn chứng cứ nào, viện kiểm sát đưa ra quyết định không cho khởi tố nữa. Thông qua tiến hành kiểm tra toàn diện xe Jetta trắng của Giang Á, cảnh sát ở miệng khóa cốp và đầu đỉnh của cốp xe phía sau phát hiện lượng vết máu nhỏ,